“Ách,” Hỏa Hồn Hầu kỳ quái nhìn Hầu Vương, “Mi không khỏe sao còn tới chỗ ta gây sự?”
“Còn giả bộ? Không phải chính lão đánh lén chỗ ta trước sao? Còn hại chết nàng nữa! Ta biết lão không ưa gì nàng, nghĩ nàng sẽ hại chết ta. Thế nhưng ta tưởng chúng ta là bằng hữu, sao lão nỡ giết hại nàng?”
“Sao? Con bé đó chết rồi? Chết là đáng!” Vô Diện nghe vậy thì cười khằng khặc, nhưng chỉ cười được vài tiếng thì chuyển sang ho. Đoạn, lão ta quay ngang mặt, phun ra một búng máu.
“Lão...” Lục Hầu Vương nghe vậy cũng quá tức giận mà nhổ ra một ngụm máu. Thế nhưng tự nhiên, hắn như nhận ra điều gì, liền hỏi lại:
“Không phải lão hại chết nàng ư?”
“Ài, Tiểu Lục Tử mi cũng thật là đồ ngốc! Bản Tôn tuy đúng là không ưa gì con bé đó, thế nhưng nó là người mi thương nhớ truyền kiếp, với quan hệ giữa chúng ta, mi nghĩ ta có thể làm vậy sao?”
“Thật sự không phải lão?” Hầu Vương nghi hoặc, rồi rất nhanh, như hiểu ra chuyện gì, hắn kinh hãi, “Không ổn, chúng ta bị người tính kế!”
Giọng hắn còn chưa dứt, đã có hai luồng khí tức rất nhanh đánh tới Hỏa Hồn Hầu và Hầu Vương, hai người do sức cạn lực kiệt, không thể né tránh, trúng chiêu cùng lúc rồi lại phun ra hai ngụm máu. Đoạn, một tiếng cười rít rất ghê tai nổi lên, một kẻ toàn thân che phủ trong áo choàng đen đã đứng ở gần đó từ lúc nào.
Kẻ này vui mừng tiến lên trước, nhưng lúc hắn gần đến chỗ hai người thì lập tức cả hai đồng loạt công kích, nhốt hắn vào trong một cái lồng năng lượng.
“Giãy chết sao?” Kẻ mặc áo choàng đen hừ lạnh, “Cái lồng năng lượng này của các ngươi chả giữ được ta bao lâu, lúc ta thoát thân, số phận của các ngươi cũng đã định rồi!”
“Cái đó thì cũng chưa chắc,” Hầu Vương nở một nụ cười cuồng tiếu. Nụ cười này hiện trên khuôn mặt hao gầy, đầy lông lá và máu me nhưng lại không khiến hắn trông đáng sợ. Ngược lại, sự tự tin trong mắt hắn khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy tin tưởng. Hắn nhìn Hỏa Hồn Hầu, đoạn nói, “Vô Diện, kẻ này hẳn là người của Hắc Long Vương Hắc Ám. Nay cả lão và ta đều trong trạng thái sắp chết, xem chừng không thoát nổi kiếp nạn này. Ta có một chủ ý, cũng chỉ còn cách này có thể giúp hai chúng ta sau này có cơ hội trả thù, lão nghĩ sao?”
Hỏa Hồn Hầu ngóc đầu nhìn Hầu Vương hồi lâu, đoạn cười to, “Ha ha, mi nói cách đó sao?”
Hầu Vương chỉ gật đầu một cách uể oải. Hỏa Hồn Hầu lại cười tiếp, “Ha ha, ta tin chắc ngoài mi ra các tên còn lại trong Hội Đồng Hầu Vương bọn mi dù có chết cũng không đánh chủ ý này với ta. Nhưng vậy ngược lại cũng tốt, ngoài mi ra, Bản Tôn cũng không vừa mắt tên nào trong cái Hội Đồng chết tiệt đó.” Ngừng một chút, lão ta lại hỏi, “Nhưng mi không sợ kiếp sau ta đoạt xá, rồi cắn nuốt luôn phần linh hồn của mi sao?”
“Ta đã dám đề xuất cách này, há lại không có cách chế trụ đảm bảo lão không làm nổi việc đó? Huống chi, tình huống linh hồn ta qua mấy tai kiếp gần đây có chút đặc thù, đừng nói là lão, bản thân ta cũng không chắc kiếp sau có thể hoàn toàn dung hợp linh hồn.”
“Ài, lại còn có chuyện đó sao? Được rồi, tuy biết mi sẽ vẫn đề phòng ta, nhưng Bản Tôn có thể hứa với mi sẽ không đoạt xá, tất nhiên là nếu kiếp sau của mi tình nguyện trao quyền kiểm soát cho Bản Tôn, thì Bản Tôn sẽ không khách khí đâu!” Vô Diện nói rồi cười khằng khặc, rồi lại ho sù sụ.
“Ha ha, ta tin tưởng kiếp sau của ta ít nhất lý trí mạnh mẽ hơn vậy!”
“Thời gian cũng không còn nhiều, kẻ kia xem chừng sắp phá hư lồng năng lượng rồi, chúng ta cũng nên mau mau làm theo ý mi đi!” Vô Diện giục.
Muốn biết tại giải giao hữu, Hầu Ca sẽ phải giao đấu với ai tiếp theo, cũng như các chuyện xảy ra trong các tiền kiếp của Hầu Ca, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Bận tối mắt tối mũi vào, mãi mới có thời gian viết. Ai đọc truyện ta thì thông cảm.