Truyền Kiếm

Chương 50: Chương 46 Biệt ly\n


TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 44: Ước định một kiếm.
Dịch giả: nhatchimai
Biên tập: 123456vn
"Ngươi!" Nhất thời lời nói của Hoắc trưởng lão ngập ngừng, suy cho cùng là có chuyện gì xảy ra mà sao lão không rõ ràng thế? Với tu vi của lão thì đáng ra không có bất cứ vật gì ở cả Thanh Thành này có thể giấu giếm được cảm ững của lão mới phải. Chuyện mà đệ tử ký danh của lão làm quả thật làm người ta khinh thường. Nhưng lẽ phải thuộc về kẻ mạnh, chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh cho dù giết sạch cả nhà đối phương cũng có đạo lý. Lão vốn không muốn đi quản những chuyện nhỏ nhặt không liên quan đến bản thân. Vì một người chẳng quen biết gì mà trách phạt đệ tử của mình, lão chưa có nhiệt tâm như vậy. Nhưng đột nhiên Mạc Vấn xuất hiện thì không giống với lúc trước. Đầu tiên thực lực giữa hai người ngang hàng nên không thể lấy luận điệu kẻ mạnh ra áp chế. Tài nghệ không bằng người bị chém giết cũng là đáng đời. Đệ tử thân truyền của lão mặc dù trên danh nghĩa vì duy trì mặt mũi sư môn nên đấu kiếm với Mạc Vấn nhưng hai người đấu kiếm luôn có thắng bại. Trưởng bối không thể vì bị thua mà nhảy ra giáo huấn người ta. Hành động này là đuối lý.
Hoắc trưởng lão càng nghĩ càng giận,cuối cùnglão phất tay áo bực bội bảo: "Ta bất kể lý do của ngươi là gì, bây giờ ngươi giết ngoại môn đệ tử của ta lại đả thương đệ tử thân truyền của ta. Giờ đây phải cho lão phu một tiếng công đạo! Một kiếm! Ngươi tiếp được một kiếm lão phu thì chuyện hôm nay xóa bỏ.
Mạc Vấn biến sắc. Với thực lực lão giả này thì chỉ cần một đạo kiếm khí tùy ý sẽ làm cho hắn gắng hết sức ứng phó mới nổi, nếu như là một kiếm tận tình chắc hắn không có may mắn thoát được! Lão giả này rõ ràng là muốn giết người!

Lão giả tựa hồ không lo lắng Mạc Vấn không chấp nhận, linh kiếm dưới chân vừa thu lại, thân hình chậm rãi hạ xuống. Sát ý trong mắt Lão giả đã không thèm che dấu.
Những tân khách đứng xa xa đều lắc đầu. Gã thiếu niên này nhất định phải ngã xuống hôm nay. Một kiếm của Kiếm Thánh cho dù linh kiếm sư cửu giai cao cấp nhất đón đỡ cũng là cửu tử nhất sinh bởi hai người căn bản không cùng một đẳng cấp. Tuy rằng bọn họ đồng tình với Mạc Vấn, khinh thường cách làm của lão giả này nhưng không ai dám lên tiếng. Kiếm Thánh muốn giết người còn cần lý do sao?
Cách đó không xa hơn mười thân ảnh lướt nhanh đến. Người cầm đầu đúng là Thanh Thành lão tổ mà phía sau cũng đều là thành viên trọng yếu nhất Thanh Thành Liễu gia. Khí tức thấp nhất cũng là lục giai! Nếu như trước đây mà có lực lượng như vậy thì chắc chắn chấn nhiếp toàn bộ tân khách nhưng hiện giờ người ta chỉ liếc qua rồi lại nhìn vào trong sân.
Bộ mặt Thanh Thành lão tổ âm trầm, lão dừng lại để hiểu rõ tình huống. Đêm nay, có thể nói Thanh Thành bọn họ tổn thất thảm trọng. Hai gã linh kiếm sư thất giai bị chết, hơn mười tên linh kiếm sư lục giai không chết thì cũng bị thương, linh kiếm sư tứ giai, ngũ giai trở xuống thương vong phải mấy chục người. Điều quan trọng nhất là niềm hy vọng của cả Thanh Thành là Liễu Nhất Phong có khả năng bái nhập Vô Trần nhai cũng chết thảm tại chỗ. Thanh Thành lão tổ nghe được tin tức này thiếu chút nữa hộc máu. Lúc này lão thấy Mạc Vấn, chỉ hận không thể ăn xương uống máu tên kia. Thế nhưng cho dù bây giờ kết quả ra sao thì Thanh Thành bọn họ xuống dốc đã thành đã định, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.
“Tiểu bối, chuẩn bị tiếp kiếm đi.” Hoắc trưởng lão cụp mắt lại như mèo nhìn chuột vậy.
Mạc Vấn hít sâu một hơi, hắn tháo các nút thắt dây dừng ở bên hông rồi bồng Phương Nhu đặt xuống. Hắn nhìn về phía Hoắc trưởng lão: "Tiền bối, tất cả mọi ân oán đều do vãn bối, chuyện này không có liên quan đến Phương tiểu thư. Một kiếm này bất kể sinh tử kính xin tiền bối bằng lòng không gây khó dễ cho nàng.
Hoắc trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Chỉ cần ngươi tiếp một kiếm của lão phu thì lão phu sẽ để cho nó rời đây." Nói xong lão cười lạnh liên tục trong lòng thầm nghĩ lão phu đồng ý không có nghĩa là Thanh Thành cũng đồng ý. Sau khi ngươi chết, Thanh Thành định làm gì với tiểu nương kia thì có liên quan gì với lão phu.
Hình như nhìn rõ hàm ý trong nét cười lạnh của Hoắc trưởng lão, đột nhiên Mạc Vấn nhìn về phía Bạch y thiếu nữ đang lẳng lặng đứng gần đó bảo: "Tiên tử, tại hạ biết là mạo muội nhưng vẫn muốn khẩn cầu tiên tử một chuyện."
Bạch y thiếu nữ không nói gì chỉ im lặng nhìn hắn.
Mạc Vấn nói tiếp: “Sau một kiếm này nếu tại hạ bất hạnh thân vong thì kính xin tiên tử đưa cô nương này về Phi Thạch thành. Tại hạ dưới cửu tuyền cũng ghi lòng tạc dạ.”

Bạch y thiếu nữ khẽ nhíu mày, hồi lâu mới khẽ gật đầu:“Ta biết rồi.”
Hoắc trưởng lão nghiêm nghị nhìn thoáng qua Bạch y thiếu nữ. Ý trách cứ trong mắt rất đậm nhưng trên mặt Bạch y thiếu nữ bình tĩnh như thường căn bản không để ý Hoắc trưởng lão. Hoắc trưởng lão tức giận vung ống tay áo, dứt khoát không lý gì đến nàng ta nữa.
Mạc Vấn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cúi xuống nhặt thanh kiếm gãy và lưỡi dao gãy trên mặt đất lên rồi đưa cho Phương Nhu: "Ta chết rồi, hãy chôn thanh kiếm này ở một nơi phong cảnh đẹp nhé."
“Văn công tử!” Cặp mắt Phương Nhu rưng rưng, si ngốc nhìn Mạc Vấn.
Trong lòng Mạc Vấn cực kỳ khó chịu. Hắn lấy thanh kiếm gãy để vào trong lòng nàng rồi đặt nàng tựa vào tường. Bạch y thiếu nữ gật đầu đi vào trong sân.
" Văn công tử!" Phương Nhu la lên bi thiết định bụng nhoài theo thì có một bàn tay trắng nõn như bạch ngọc nhẹ nhàng đặt trên vai làm cho nàng không thể động đậy. Hoá ra chính là Bạch y thiếu nữ.
Đứng ở giữa sân, thần sắc Mạc Vấn lạnh nhạt trở lại. Hắn lẳng lặng cởi xuống một bó hình dáng dài mảnh trên lưng rồi lấy một thanh trường kiếm ngăm đen có cả vỏ. Nắm thanh kiếm trong tay, Mạc Vấn cảm giác được linh lực khổng lồ bên trong bắt đầu quán thâu tiến vào trong cơ thể, chúng nhanh chóng khôi phục kiếm khí thiếu hụt bên trong.
Ánh mắt Hoắc trưởng lão chợt lóe. Lão nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm trong tay Mạc Vấn, trong mắt lộ ra một tia nghi ngờ. Thanh kiếm này làm cho lão cảm thấy rất cổ quái giống như là linh kiếm nhưng không có nhưng không có sự dao động của kiếm linh. Lão cẩn thận cảm ứng nhưng lại không tháy gì nên chỉ có thể lắc đầu thu hồi ánh mắt.
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?” Hoắc trưởng lão lạnh lùng hỏi.

Mạc Vấn cảm giác kiếm khí trong cơ thể khôi phục đầy đủ rồi. Hắn ngẩng đầu lên nói:" Tiền bối, thỉnh xuất kiếm."
Hoắc trưởng lão nhếch mép cười lạnh, lão chậm rãi giương linh kiếm. Vốn linh kiếm không có gì lạ lúc này như thể sống lại. Một luồng linh lực kinh khủng như thuỷ triều từ trên thân kiếm truyền tới. Tất cả linh kiếm sư đang xem cuộc chiến từ xa đều cảm nhận được linh kiếm trong tay run rẩy không khống chế được. Tất cả kiếm linh hư ảo biến ảo khôn lường đều hướng về linh kiếm của lão giả đứng giữa sân rạp xuống gào thét.
Đồng tử Mạc Vấn co rụt lại. Hắn cảm giác tất cả linh khí hành thuỷ trong không khí điên cuồng hội tụ bên người Hoắc trưởng lão. Trong chớp mắt tất cả linh khí hành thủy trong vòng mười trượng bị điều động hết sạch.
Đây là thủ đoạn của Kiếm Thánh sao? Trong lòng Mạc Vấn hoảng sợ. Tay trái hắn cầm Băng Vân kiếm, tay phải nắm chuôi từ từ kéo ra khỏi vỏ bày ra kiếm thức mà bản thân hắn vẫn chưa hiểu rõ.
Chiêu thứ tư của Đại vân vũ kiếm quyết -- Phong khởi vân dũng!
Theo kiếm vung lên, thiên địa linh khí đột nhiên bị kiềm hãm. Những linh khí hành thuỷ bị Hoắc trưởng lão hấp dẫn đột nhiên tách ra một luồng hội tụ bên cạnh Mạc Vấn. Một tầng khí nhàn nhạt như mây mù xuất hiện quanh Mạc Vấn.
Thần sắc Hoắc trưởng lão biến đổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin sao lại thế được? Điều động thiên địa linh khí! Đây chỉ có thể là người đã Trúc Cơ phải sau khi đả thông thiên môn thành rồi ngưng tụ kiếm mạch mới mới có thể làm được thế! Tên này không biết làm thế nào mà lại được vậy? Chẳng lẽ là do kiếm mạch bẩm sinh không thành.
Sát ý trong lòng Hoắc trưởng lão càng đậm. Người như vậy không thể để trưởng thành mà phải bóp chết. Đột nhiên thế kiếm mạnh hơn. Những tiếng ầm ào từ linh kiếm vang lên rất lớn. Thế kiếm so với người tuổi trẻ kia sử xuất mạnh gấp mười lần.
Mọi người dường như sinh ra ảo giác, bản thân giống như đang ở biển rộng, đang ở thật gần quan sát thiên uy của tự nhiên. Những kiếm khách và linh kiếm sư tu vi thấp ở ngoài trăm trượng đều ôm đầu thoái lui. Tiếng ầm ầm như thuỷ triều làm khí huyết bọn họ dâng lên, thiếu chút thì bạo thể mà chết!
Thân ở trong trung tâm công kích của kiếm thế như thuỷ triều, áp lực lên Mạc Vấn không cần nói cũng biết. Miệng và hai lỗ tai đều rỉ máu. Nếu thân thể không phải có thể so với thượng phẩm trung đẳng linh kiếm thì sợ rằng đã muốn nổ tan xác.
Mạc Vấn Cắn răng hết sức thúc dục kiếm thức thức thứ tư. Khí giống như mây mù càng ngày càng đậm làm cho hắn giống như ở trong mây. Thân ảnh của hắn cũng mờ đi, toàn thân được mây mù che chở. Kiếm thức thức thứ tư này Mạc Vấn vận đến cực hạn, kiếm khí vân vũ trong người kể cả những loại kiếm khí Hỗn Nguyên không thuộc tính đều bị điều động hết, không cách nào tiếp tục được nữa. Nhưng như vậy cũng đạt được mục đích của Mạc Vấn rồi, cửu thức trong Đại vân vũ kiếm quyết là chiêu thức công kích khi thi triển toàn bộ sẽ có uy lực vô song. Thức thứ tư này cũng không ngoại lệ, sau khi câu thông linh khí hành thuỷ của thiên địa sẽ ngưng tụ thành mây mù rồi phát động công kích. Chiêu này uy lực khuynh thành dù tu vi của hắn chưa đủ nên chỉ có thể vận chuyển một nửa. Có thể tụ được thuỷ linh chi khí của thiên địa nhưng không biết phát lực công kích. Hắn dùngnửa chiêu kiếm thức này cũng chỉ là vì lấy được linh khí hành thuỷ để ngưng thành mây mù hộ thể mà thôi.

Nhìn Mạc Vấn được mây mù bao phủ, Hoắc trưởng lão cười lạnh. Chỉ có chút linh khí hành thuỷ của thiên địa mà muốn ngăn cản kiếm thế triều tịch của mình thì khác gì người si nói mộng. Linh kiếm nhấc lên chém xuống phía Mạc Vấn. Kiếm thế ngưng tụ hồi lâu thật kinh khủng giống như thuỷ triều cuồn cuộn xông tới.
Mây mù xung quanh Mạc Vấn nhanh chóng tan đi. Kiếm thế cực mạnh xông đến như chẻ tre nghiền nát mọi thứ ngăn cản, trong nháy mắt đã hiện.
Chênh lệch quá lớn! Mạc Vấn thở dài. Hắn không sợ hãi khi đối mặt với cái chết mà lẳng lặng chờ đợi kiếm thế tới gần.
Mạc Vấn nhanh chóng cảm giác có một tòa núi lớn đè nặng lên người. Xương cốt toàn thân như muốn gẫy, những âm thanh rốp rốp giòn vang. Các mạch máu ở da cứ vỡ dần, máu tươi rỉ ra ở lỗ chân lông. Trong nháy mắt toàn thân biến thành huyết nhân.
Nhưng ngay lúc toàn thân hắn phải tan vỡ thì trong khoảnh khắc miếng Lam Ngọc Tiểu Kiếm trước ngực cuối cùng tản mát ra dao động lâu quá không gặp. Một luồng năng lực kỳ lạ tràn vào cơ thể đáng lẽ chịu không nổi áp lực, thân thể trong nháy mắt ngưng kết dù cho áp lực bên ngoài như cuồng phong bạo vũ. Áp lực bên ngoài không thể tiếp tục ảnh hưởng ới hắn dù chỉ một tí xíu.
Bão táp tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Đương khi thế kiếm kia hết, trong vòng mười trượng xung quanh chỗ Mạc Vấn đứng lún xuống hơn một xích mà lớp trên chỉ là một tầng bụi đất.
Hoắc trưởng lão thu hồi linh kiếm. Lão thản nhiên nhìn về phía giữa sân. Dưới một kiếm này đang lẽ tên thiếu niên căn bản không thể sống sót được, chắc chắn đã bị kiếm thế của mình nén cho thành cát bui. Nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn đứng vững y như cũ ở giữa sân thì con ngươi của Hoắc trưởng lão co rụt lại hận không thể giật mạnh râu của mình để chứng minh cảnh tượng trước mắt mình không phải là ảo giác.
Không riêng gì lão mà tất cả mọi người nhìn vào sân đều không biết nên có vẻ mặt thế nào cho phải. Cái thân ảnh trong sân vẫn đứng thẳng như trước.
Song thủ của Thanh Thành Lão tổ run lẩy bẩy không rõ là vì chấn động hay sợ hãi. Thân ảnh gầy gò vẫn đứng thẳng thắp giữa sân.
Hai hàng lông mày bạch y thiếu nữ nhíu chặt, thần sắc ngưng trọng. Phương Nhu tựa vào nàng ta đang bịt chặt mắt lại, miệng cắn đứt đầu ngón tay cũng không cảm thấy gì. Trong ánh mắt có vui sướng cũng có khổ sở.