Mã Viễn Luật thấy Mã Viễn Duẫn nhắm mắt xuôi tay hắn liền chạy đến thử xem đại ca còn thở không. Tay hắn đặt tại nhân trung của Mã Viễn Duẫn cứng lại, miệng há to, chậm rãi quay đầu nhìn Mã Phi Yến: "Muội muội, chuyện này là thế nào?"
Mã Tuấn Vĩnh không tin cũng thử Mã Viễn Duẫn lẫn A Khê, không ngờ đây thực sự là độc. Tề thị khóc rống lên thảm thiết: "Duẫn nhi, Duẫn nhi."
Mã Tuấn Vĩnh trứng mắt giận dữ nhìn Mã Phi Yến: "Ngươi vì sao lại làm như vậy?" Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy không hiểu được nữ nhi của mình. Từ lúc nào nàng trở nên vô cảm như vậy. Hắn tận mắt nhìn thấy ba huynh muội quấn quýt nhau thế nào cơ mà. Hắn thực sự không muốn tin tưởng chuyện này.
"Yến nhi là vì thành toàn cho lão đại nên mới làm như vậy." Mã Phi Yến bình thản đáp: "Nếu lão đại vì một nữ nhân mà từ bỏ gia tộc sẽ bị cho là bất hiếu, cả phụ mẫu cũng sẽ bị mang danh không biết dạy hài tử. Hiện lão đại chọn cách này có thể không để phụ mẫu mang tiếng xấu lại còn có thể giúp nữ nhân hắn yêu trở thành thê tử của mình."
Mã Viễn Luật đứng dậy hung hăng nắm lấy vai của Mã Phi Yến lay mạnh: "Muội muội, đại ca rất thương yêu ngươi, vì sao ngươi phải khiến hắn thành như vậy."
"Lão nhị, đó là do lão đại lựa chọn, muội không hề bức ep huynh ấy." Mã Phi Yến vẫn không hề tức giận, giọng nàng vẫn đều đều trả lời hết mọi câu hỏi.
Mã Tuấn Vĩnh quát to: "Hắn đã không còn lý trí không lẽ ngươi cũng điên theo hắn. Ngươi thân là muội muội không khuyên nhũ mà lại còn xúi hắn dùng độc tự sát."
Ai nấy cũng kinh sợ. Mã Tuấn Vĩnh xưa nay vẫn nhỏ nhẹ, lại càng yêu thương Mã Phi Yến như bảo bối. Hôm nay cư nhiên lại hung dữ trách mắng nàng.
Mã Tuấn Trường không tin cũng đến xem. Hắn khẽ hướng lão thái gia, lão thái thái gật đầu xác nhận, người thực sự đã chết. Lão thái thái chấn kinh ôm trán khóc thút thít.
Lão thái gia khẽ thở dài: "Chuyện đã như vậy liền để họ thành thân đi" Hắn không ngờ xưa nay Mã Viễn Duẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời lần này lại cố chấp như vậy. Nếu đổi lại là Mã Viễn Luật thì còn đáng tin hơn.
Mã Phi Yến bước đến bên lão thái gia: "Gia gia đừng buồn người vẫn còn đường ca ca và lão nhị." Tay nàng khẽ nắm lấy bàn tay đan run rẫy cầm quải trượng của lão thái gia.
Lão thái gia nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trần nhà khẽ nói: "Có lẽ ta đã sai khi ngăn cản họ."
Lão thái thái tay đấm ngực vài lần hô to khóc lóc: "Nếu họ sống lại nhất định ta sẽ cho họ thành thân không phản đối nữa." Hiện tại vui rồi, tôn tử bị bức đến nỗi chết trước mặt họ.
Trình thị cùng Lý thị cũng chạy đến đỡ lấy lão thái thái. Mã Tuấn Trường đỡ lão thái gia về phòng.
Ở bên ngoài tiền thính Tề thị ôm lấy Mã Viễn Duẫn không chịu buôn tay cho đám hạ nhân thu dọn tàn cuộc. Mã Tuấn Vĩnh ngồi xổm xuống bên cạnh ôm lấy vai Tề thị an ủi.
Mã Viễn Hành cùng Tà thị cũng rời đi trong đau buồn. Họ không ngờ vì sự cố chấp của hai lão nhân gia mà một mối lương duyên trở nên bị kịch. Mã Phi Yến ngồi một bên nhìn cảnh đó không hề hiện lên biểu tình gì.
Mã Viễn Luật nghĩ nghĩ thấy không đúng. Hắn quỳ một chân xuống sợ lên hai cái xác, cả hai đều đã lạnh. Làm sao mới đây đã lạnh như vậy. Nhìn lại Mã Phi Yến vẫn ngồi ung dung uống trà, tiền thính đã không còn ai, hắn liền bước đến cúi đầu hỏi nhỏ: "Muội muội, đây là...."
Mã Phi Yến không để hắn hỏi mà chu môi, đưa ngón trỏ lên bảo hắn im lặng. Lát sau Tề thị ngất đi, Mã Tuấn Vĩnh bế nàng ta trở về phòng không thèm nhìn đến Mã Phi Yến lấy một mắt.
Đám hạ nhân định chạm vào hai cái xác Mã Phi Yến liền bảo bọn họ mang về An Tri hiên. Nàng nói Mã Viễn Duẫn thích nhất mặc bộ y phục bạch sắc, đưa về để nàng giúp hắn thay. A Khê cũng mang đến phòng của Mã Viễn Duẫn vì lão thái gia, lão thái thái chấp nhận cho bọn họ thành thân rồi.
Nói thì lại vậy sau khi đám hạ nhân làm theo phân phó của nàng xong liền rời đi. Mã Phi Yến cùng Mã Viễn Luật ngồi bên trong phòng. Sau khi xác nhận không còn ai Mã Viễn Luật mới hỏi: "Muội muội đã có thể nói chưa?"
Mã Phi Yến đem sự tình kể hết ra. Mã Viễn Luật chưa kịp ngạc nhiên thì bên này Mã Viễn Duẫn đã ôm đầu ngồi dậy. Hắn lắc lắc cái đầu của mình vài lần, nhìn thấy đệ đệ muội muội của mình trước mặt mới hỏi: "Ta đây là đang ở đâu?"
Mã Phi Yến bĩu môi trêu: "Đến phòng của mình mà cũng không nhận ra nữa, lão đại yêu đến điên cuồng rồi."
Mã Viễn Luật khẽ cười: "Lúc nãy lão thái gia, lão thái thái đã nói cho hai người thành thân rồi."
Mã Viễn Duẫn thấy A khê tỉnh liền đỡ nàng ngồi dậy: "Nàng thấy sao rồi?"
A Không để ý đến hai cái bóng đèn sáng rực rỡ bên cạnh giường mà ôm chầm lấy Mã Viễn Duẫn khóc nức nở: "Chúng ta thật sự chết rồi sao? Sao chàng ngốc như vậy? Sao lại tự sát?"
"Chẳng phải nàng cũng tự sát sao?" Hắn cười ha hả hỏi ngược lại. Mã Phi Yến cùng Mã Viễn Luật che miệng cười tủm tỉm.
"Chúng ta chưa chết, đó là do muội muội bày ra thôi." Mã Viễn Duẫn chậm rãi giải thích, đôi mắt sáng rực phát ra hào quang.
"A" A khê từ từ rời khỏi vòng ôm ấp của Mã Viễn Duẫn: "Vậy giờ muội muội đang ở đâu?" Nàng ta còn ngây thơ hỏi.
Mã Viễn Luật thở dài một cái thán: "Muội muội à, chúng ta là không khí."
A Khê đỏ mặt quay sang nhìn hai người không biết nên nói gì ngoài hai từ đa tạ. Mã Viễn Duẫn thấy không ổn liền chuyển đề tài.
"Lúc nãy cảm giác đau chân thực như vậy huynh còn nghĩ là sẽ thực sự mất mạng nữa cơ."
"Thế sao hai người còn dám uống?" Mã Phi Yến nhàn nhạt phản vấn.
"Huynh tin tưởng muội muội." Mã Viễn Duẫn cười sáng lạn khẽ xoa đầu của nàng. Mã Phi Yến tức giận đẩy tay hắn ra: "Lão đại làm rối tóc của muội rồi." Biết nàng không thích chải tóc nên cố ý sao?
Mã Viễn Luật nhìn Mã Phi Yến cười hì hì: "Lúc nãy phụ thân giận dữ mắng cho bảo bối một trận đấy."
Mã Phi Yến bày bán vẻ đau lòng ủy khuất của mình: "Muội giúp đỡ hai người như vậy để xem hai người làm sao báo đáp muội đây?"
Cửa đột nhiên bị người mở ra, Tề thị cùng Mã Tuấn Vĩnh bước vào. Vốn là đợi Tề thị tỉnh lại an ủi, không ngờ mới tỉnh lại Tề thị đòi đi tìm Mã Viễn Duẫn. Mã Tuấn Vĩnh bất đắc dĩ đi cùng nàng ta thì biết được hai cái "xác" khi được đưa về An Tri hiện rồi nên đến xem. Càng không ngờ hơn nữa là biết cái chuyện không nên biết.
Tề thị hùng hổ bước vào kéo tai Mã Phi Yến: "Ngươi to gan lắm, cả vi nương mà ngươi cũng dám gạt."
"Không như vậy thì làm sao mọi người diễn giống thật được." Mã Phi Yến mắt ẩm ướt: "Mẫu thân, người nhẹ tay một chút."
Mã Tuấn Vĩnh ho khan chữa ngượng: "Bao bối lần sao làm gì cũng phải thông báo cho mọi người biết trước." Lúc nãy hắn hiểu lầm nàng nên to tiếng như vậy.
Mã Viễn Duẫn cùng A khê bước xuống giường dập tạ tội. Tề thị nhanh chóng buông Mã Phi Yến ra đỡ hai người lên. Mã Phi Yến hừ một cái rồi nói: "Phụ thân mắng người xong lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra." Tay cũng không quên xoa xoa cái lỗ tai bị nhéo đến đỏ bừng của mình.
Năm mẫu tử nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng của Mã Tuấn Vĩnh mà bật cười ha hả. Kết thúc như vậy cũng xem như là có hậu rồi.
Đến tối, bọn họ đến chỗ lão thái gia, lão thái thái thỉnh tội. Lời nói của lão thái gia lão thái thái lúc ở trong tiền thính mọi người nghe được nhất thanh nhị sợ nên cũng không thể làm gì khác ngoài để bọn họ thành thân.
Hôn lễ rất nhanh được chuẩn bị. Qua năm ngày sau liền được cử hành. Cung Vô Khuyết mang tâm trạng nửa vui vẻ nửa lo lắng đến tham dự. Mỗi lần hắn đến Mã gia đều ngồi ở kế bên Mã Phi Yến chứ không hề ngồi trên chủ vị. Điều này khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.
Lễ vật lần này hắn đưa đến cũng không ít. Khuôn mắt tuấn dật của hắn hình như lại gầy thêm một chút rồi thì phải. Mã Phi Yến đánh giá hắn xong liền quay đi chỗ khác.
Đến tối nàng về An Tri hiên Cung Vô Khuyết cũng bước đến bên nàng: "Hài lòng không?"
Mã Phi Yến không nhìn hắn mà ngắm vườn hoa trong đêm tối của mình gật đầu khẽ cười: "Ân" Nàng làm sao không hài lòng được chứ.
Cung Vô Khuyết vừa định ngồi xuống cùng nàng nói gì đó thì Thế An lại đến báo, hắn liền cáo từ rời đi. Trước khi rời đi, hắn còn lưu luyến quay nhìn nàng một chút rồi mới sải bước.
Mã Phi Yến cảm thấy hắn rất lạ nhưng cũng mặc kệ. Nàng vui vẻ chống cằm thưởng trăng hồi tưởng lại.