Hết tết lại phải khai trương Bách Hoa Mộng, Mã Phi Yến tặng cho mỗi khách ghé vào thưởng trà một miếng bánh trứng thơm thay cho lời tri ân gửi đến khách.
Thời gian qua nhanh, hôm này đã là ngày thông báo bảng vàng. Mã gia đứng ngồi không yên, nàng vẫn phải đến Bách Hoa Mộng như mọi ngày không thể cùng hai vị huynh trưởng chờ đợi kết quả.
Nhớ lại trước kỳ thi vài tháng, Trình thị đột ngột mang hai nha hoàn đến An Tri hiên bảo là cho Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật làm nha hoàn thông phòng.
Nàng nhanh miệng bảo: "Ca ca chỉ muốn tập trung vào việc học hành thôi. E là phụ tấm lòng hảo tâm của đại bá mẫu rồi."
Người ta từ chối rồi sao cứ mang đến mãi thế không biết. Định dung mỹ nhân kế khiến hai tên kia không thể thi được đây mà. Thật không hiểu nỗi mấy người này muốn gì luôn.
Trình thị tức đến tím ruột bầm gan nhưng vẫn phải hướng nàng cười tươi như hoa. Cảm nhận được ánh mắt hận ý của nàng ta, nàng cũng xem như không thấy. Chuyện gì cũng vậy không nên để trong lòng tránh phiền não.
Hai vị huynh trưởng của nàng lao đầu vào kỳ thi khoa cử học đến gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Mã Phi Yến mang trà và bánh trứng đến cho hai vị ca ca.
"Hai người nghỉ ngơi đi, học khuya như thế nhỡ sáng mai dậy không nỗi thì biết phải làm sao."
Bọn họ để sách xuống bước đến bàn tròn ngồi cùng nàng. Mã Viễn Luật nhấm nháp miếng bánh trứng tấm tắc khen ngợi: "Muội muội từ bao giờ biết làm món này?"
"Lão nhị cảm thấy ngon lại được rồi." Nàng không thể kể hắn nghe sự thực được.
Mã Viễn Duẫn mỉm cười thưởng trà: "Biết rồi. Huynh học thêm một chút sẽ đi ngủ."
Lúc đó nàng mới an nhàn quay về phòng của mình. Không ngờ hôm nay đã đến ngày thông báo kết quả. Sáng giờ nàng cứ hắc-xì mãi, không biết có phải Mã gia đang trách nàng vô lương tâm không đến tiền cùng huynh trưởng đợi kết quả không.
Do là ngày thông báo kết quả nên mọi người sớm đã tập trung đợi bang vàng nên Bách Hoa Mộng vắng khách. Nàng cùng một nha đầu mới thuê không bao lâu nhìn nhau cười.
Nha đầu này tên là Nặc Nặc cùng tuổi với nàng. Thấy nàng ta gia cảnh khó khăn nên nàng chấp nhận để nàng ta đến làm. Chết ở chỗ nàng ta lại tưởng nàng là nam nhân nên cứ thẹn thùng nhìn nàng mãi. Lâu lâu nàng lại sinh ý định trêu ghẹo nữ nhân thế là vắng khách liền mang nàng ta ra đùa giỡn giải trí.
Lát sau Bách Hoa Mộng dần dần trở nên náo nhiệt. Nàng cũng biết chắc chắn là bảng vàng đã báo kết quả rồi. Bận bịu pha trà xong cuối cùng cũng có thời gian nghỉ mệt.
Nghe đám nam nhân nói chuyện cũng biết được trạng nguyên năm nay chính là Vũ Văn Dương Khải. Tại sao không phải huynh trưởng của nàng cơ chứ. Nghe mãi mà cũng không nghe được tên của huynh trưởng của mình đâu làm nàng sốt ruột, tay chân cũng lấn cấn theo.
Đến chiều cuối cùng cũng có thể trở về phủ. Hai huynh trưởng sớm ngồi ở ghế đá trong viện đợi nàng. Mã Phi Yến vội chạy đến hỏi:
"Lão đại, lão nhị, kết quả thế nào?"
Mã Viễn Duẫn cúi đầu không trả lời. Mã Viễn Luật khẽ thở dài. Mã Phi Yến liền vỗ vai họ an ủi: "Cố gắng hết sức là được rồi. Khoa cử có thể đợi thêm ba năm mà."
"Đợi làm gì nữa. Thi đậu rồi thi tiếp người ta không nhận đâu." Mã Viễn Luật nhe hàm răng trắng bóc nhìn nàng cười.
Mã Phi Yến tức giận liền nhảy cẩn lên la lối ầm ĩ: "Người ta lo lắng thế này mà hai người còn gạt người ta. Hai người có lương tâm không vậy. Thật uổng công đọc sách thánh hiền mà. Không nói cùng hai người nữa."
Nàng hừ một tiếng rồi xoay người trở về phòng tắm rửa. Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Duật ôm bụng cười thỏa thích. Bọn họ chỉ không dành được ngôi vị trang nguyên thôi cũng không có gì đáng phải buồn.
Tắm xong ba huynh muội bị gọi ra ngoài tiền thính. Mã Phi Yến được dặn dò trước nên vờ như đứng không vững phải để hai huynh trưởng dìu bước vào.
Hành lễ xong nàng được ban ghế ngồi. Mã Viễn Hành mỉm cười: "Chúc mừng đường đệ."
"Tạ đường ca ca." Hai người đồng thanh đáp.
Lão thái gia ngồi ở chính vị cười đến híp cả mắt: "Năm nay phủ chúng ta tam hỉ lâm môn rồi."
Hóa ra là Mã Viễn Duẫn và Mã Viễn Luật một người là thám hoa, một người là bảng nhãn. Cũng là đứng được ở top hai top ba, bọn họ cũng đã sớm gửi thư bảo hỉ cho Mã Tuẫn Vĩnh cùng Tề thị rồi.
Lúc nãy Mã Tuấn Trường có bảo phải đãi tiệc lớn ăn mừng nhưng bọn họ đã từ chối. Nếu đãi tiệc Mã Phi Yến thân làm muội muội nhất định phải có mặt mà nàng lại không thể rời bỏ Bách Hoa Mộng.
Mã Phi Yến lim dim mắt như người bệnh không mở miệng nói câu nào. Lý thị thấy vậy liền nói: "Phi Yến hình như là không được vui."
Ta đây vui như nhặt được bạc, con mắt nào của ngươi thấy ta không vui? Mã Phi Yến thầm mắng chửi trong lòng.
"Muội muội thân thể không tốt tuyệt đối không phải vì không vui. Là tiểu bá mẫu nhìn nhầm rồi." Mã Viễn Duẫn không hề khách khí nói. Hắn thi đậu cũng xem như là có chỗ đứng trong nhà rồi nên không nể mặt nàng ta nữa.
Thấy Lý thị sắc mặt tối đi không ít Trình thị liền nói: "Phi Yến sức khỏe không tốt đến yến hội sẽ không thể cùng hai ngươi tham gia được. Chi bằng để Vũ nhi đi thay vậy."
Mã Viễn Luật không vui nhưng cố đè nén lại. Mã Phi Vũ là gì của bọn họ mà đòi đi thay Mã Phi Yến: "Tuy muội muội sức khỏe không được tốt nhưng yến tiệc này quan trọng nên không thể cho người thay thế được."
Mã Phi Yến ho khan vài tiếng rồi chậm rãi nói: "Phi Yến biết yến tiệc này đối với hai vị huynh trưởng rất quan trọng nên nhất định cố gắng tham dự."
"Những lỡ bị ngất trong yến tiệc thì không hay đâu." Lý thị liền mang khăn giấu đi ý cười trên miệng.
Mã Phi Vũ nắm chặt khăn tay. Nàng vốn muốn thay Mã Phi Yến đến gặp Vũ Văn Dương Khải cơ mà. Nàng hận vì sao nàng ta không bệnh đến nỗi không rời được giường.
Mã Viễn Hành ngồi đối diện quan sát sắc mặt của Mã Phi Yến rồi nhàn nhạt lên tiếng: "Yến tiệc là hỉ sự sao nhị nương lại nói chuyện không cát lành như vậy." Cho dù muốn nữ nhi mình thay thế cũng không nên nguyền rủa người khác.
Khóe môi của Mã Viễn Duẫn mang ý cười mỏng: "Duẫn nhi cùng nhị đệ nhất định cố gắng chăm sóc muội muội nên sẽ không để chuyện không cát lành đó xảy ra đâu."
Mã Viễn Luật tựa tiếu phi tiếu chậm rãi nhép miệng: "Huống hồ trong cung còn có thái y làm sao muội muội có thể xảy ra chuyện gì được."
Mã Tuấn Trường biết ý của thê thiếp nhà mình liền lên tiếng: "Các ngươi tận hai người, có thể hay không mang cả Vũ nhi cùng theo?"
Mã Phi Yến nghĩ nghĩ, nếu có Mã Phi Vũ đi cùng đối với nàng trăm lợi một hại. Nàng ta có thể giữ chân Vũ Văn Dương khải lại có thể giúp nàng tung ra vài tinh đồn bất lợi. Nàng nhẹ tay chạm vào tay áo của hai huynh trưởng.
Cả ba trở về An Tri hiên, Mã Viễn Luật không hiểu ý tứ của Mã Phi Yến hỏi: "Muội muội làm vậy là có ý tứ gì?"
Mã Phi Yến mang suy nghĩ trong lòng một lần kể ra rồi còn bồi thêm câu: "Lão nhị biết không, từ hôm trước đến nay muội vẫn không thể nào quên được mười đại bản ngày hôm đó."
Mã Viễn Duẫn khẽ cười véo gò má vốn đã hồng của nàng: "Huynh cũng không thể quên được."
Mã Viễn Luật cười xấu xa hỏi: "Vậy hai người muốn thế nào? Hôm đó đường ca ca cũng có đi a."
Ba huynh muội cùng chụm đầu vào nhau bàn bạc kế hoạch.