Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 40

Cố Dĩ Bạch đỏ mặt, nói: “Đừng nói lung tung.”

Đỗ Đông Sinh cười cười, không nói nữa, chỉ thấy Cố Dĩ Bạch đi tới trước mặt Tô Mộc Hề, nói nhỏ vài câu.

“Điện thoại di động bị mang đi rồi, lát nữa quay về nếu lấy được tôi sẽ liên lạc với cô.” Mặt Cố Dĩ Bạch còn chưa hết ửng đỏ.

“A, thôi quên đi, tôi không muốn dùng cái máy đó nữa.” Tô Mộc Hề nói: “Nhưng vẫn phải cảm ơn anh, tôi về trước.”

“Vậy tôi tiễn cô.”

Tô Mộc Hề liếc nhìn anh: “Không cần, có một đoạn thôi.”

Cố Dĩ Bạch nhìn bóng lưng cô biến mất trong màn đêm, chợt có một loại tình cảm nào đó thầm sinh sôi trong lòng.

“Dĩ Bạch, tìm thấy Mộc Mộc rồi sao?” Giọng nói của Giang Tín Chi truyền đến, kéo tâm tư Cố Dĩ Bạch trở về.

Anh nhẹ gật đầu: “Đã tìm được, cô ấy về rồi.”

“Vậy thì tốt, tôi còn sợ cậu ấy có chuyện gì.” Giang Tín Chi nói, lộ ra một chút ý cười: “Thi thể đã được chở đi, anh và Đông Sinh về trước đi, ít công việc còn lại này tôi làm được rồi.”

“Được.”Anh đồng ý, nhưng lại đứng im tại chỗ không nhúc nhích, một lát sau mới nói: “Giang Tín Chi, nếu anh thật lòng thích Tô Mộc Hề và cũng không muốn bỏ cuộc. Tôi nghĩ, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.”

Anh vẫn coi Giảng Tín Chỉ là người bạn tốt nhất, từ chuyện của Tô Mộc Hề anh cảm thấy băn khoăn trong lòng. Cũng chính hôm nay anh mới phát hiện, hoá ra anh thật sự không thể nào từ bỏ, vì thế nên chỉ có thể cạnh tranh công bằng, cũng đã chuẩn bị cho thật tốt.

“Không.” Giang Tín Chi lập tức từ chối, việc này khiến Cố Dĩ Bạch có hơi ngạc nhiên.

“Tôi và cô ấy không cùng một loại người.” Giang Tín Chi nhìn anh: “Anh và cô ấy, cũng không cùng một loại người.” Anh cảm thấy, Cố Dĩ Bạch cũng sẽ không thể cặp được với Tô Mộc Hề.

Cố Dĩ Bạch đại khái cũng hiểu rõ ý tứ của Giang Tín Chi, đồng thời cũng hơi hiểu suy nghĩ của Tô Mộc Hề, anh cảm giác mình còn phải bỏ nhiều công sức hơn vì Tô Mộc Hề.

Hôm sau, Tô Mộc Hề là người báo cảnh sát, cũng là người đầu tiên phát hiện hiện trường, lại bị gọi đi thẩm vấn, cô cũng rất buồn bực.

Trong phòng thẩm vấn, ngồi ở đối diện cô vẫn là Giang Tín Chi.

Đầu tiên là trả lời mấy vấn đề cơ bản theo thường lệ, sau đó Giang Tín Chi bắt đầu hỏi sâu về những vấn đề khác.

“Tối hôm qua, bảy giờ cô đã ở đâu?” Anh hỏi, căn cứ vào kết quả pháp y, thời gian chết vào khoảng chừng bảy giờ tối.

“Tôi chạy bộ ở gần sân thể dục.”

“Sao cô phát hiện được người chết?”

“Chạy bộ xong rồi về nhà, phát hiện anh ta khi đi qua con hẻm nhỏ gần đó.”

“Miêu tả tình huống lúc đó một chút.”

“Sau khi chạy bộ ở sân thể dục thì tôi trở về, cảm thấy rất mệt, sau đó muốn đi đường nhỏ. Lúc đó trời tối đen phải…” Tô Mộc Hề vừa chậm rãi nói, Giang Tín Chi đã cắt ngang cô: “Mời nói trọng điểm.”

Tô Mộc Hề dựa vào ghế nhìn Giang Tín Chi, luôn cảm thấy anh có chỗ nào đó khác khác. Nhưng không nói ra, sờ cằm nghĩ một lúc, không nghĩ ra, lại tiếp tục nói.

“Lúc đó tôi đi trong ngõ hẻm, đi không bao xa thì thấy Lý Mại Hòa ở đằng trước, anh ta xuất hiện rất bất ngờ, cười với tôi rất âm u kinh khủng, sau đó gục ở dưới chân tôi, máu đầy đất. Tôi bị giật mình nên đã báo cảnh sát. Sau đó tôi thấy thi thể hình như hơi nhúc nhích, không biết có nhìn nhầm hay không vì trong ngõ quá tối, tôi sợ tới mức điện thoại rơi xuống đất, thế thôi.”

“Ừm, cô và người chết có quan hệ gì?”

“Quan hệ khách hàng, không phải lần trước đã hỏi rồi sao?” Tô Mộc Hề mắt liếc nhìn Giang Tín Chi.

“Anh ta nhờ cô giúp tìm người?”

“Đúng, chính là tìm Đường Thiên Tung đã chết.” Cô gõ gõ bàn, có hơi thiếu kiên nhẫn.

“Nói cụ thể quá trình một chút.”

Tô Mộc Hề nghĩ một lúc, nói: “Quan hệ của Lý Mại Hòa và Đường Thiên Tung, tôi nghĩ lần trước anh ta cũng đã nói với các anh rồi, tôi không nói nhiều nữa.”

“Bảo cô nói thì cô nói đi, đâu ra lắm lời vậy.” Nữ cảnh sát ghi chép bên cạnh Giang Tín Chi nói.

Tô Mộc Hề không phản ứng mà chỉ nhìn về phía Giang Tín Chi, Giang Tín Chi nháy mắt với Tô Mộc Hề, ra hiệu cô miêu tả lại.

Kết quả là, Tô Mộc Hề nói lại mọi chuyện với anh, nghĩ thầm lần này Giang Tín Chi phá án hình như khác với bình thường.

“Vì sao Lý Mại Hoà lại tìm cô để nhờ tìm Đường Thiên Tung?” Giang Tín Chi truy hỏi.

Tô Mộc Hề: “…” Vấn đề này, không phải biết rõ còn hỏi làm gì?

Nhưng, cô cũng không thể để lộ mọi chuyện được, vẻ mặt xoắn xuýt lại, lát sau nói: “Bởi vì báo cảnh sát cũng vô dụng. Ba năm trước Đường Thiên Tung mất tích, cha mẹ anh ta ở quê báo cảnh sát, thời gian dài như vậy các anh đều không tìm tới, vì thế chỉ có thể tìm tôi.”

Giang Tín Chi và nữ cảnh sát ghi chép nhìn nhau, chợt cảm thấy lúng túng.

Tô Mộc Hề đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Giang Tín Chi đi theo, mãi cho đến khi xuống dưới lầu.

“Mộc Mộc, vừa rồi là hỏi theo lệ, nếu như tớ không hỏi rõ ràng thì bọn họ sẽ nghi ngờ.” Anh nhỏ giọng giải thích.

“Tớ hiểu.” Tô Mộc Hề đáp, sau đó vỗ vỗ vai Giang Tín Chi, “Được rồi, cậu về làm việc đi, cần giúp cái gì thì tìm tớ.”

Giang Tín Chi nở nụ cười: “Chuyện làm ăn của cậu lại tới nữa rồi.”

Tô Mộc Hề cũng cười, chỉ sợ là cuộc trao đổi ngày hôm nay không hề dễ dàng như vậy.

Giang Tín Chi tiễn cô đến cửa cục công an,rồi quay về.

Tô Mộc Hề đứng ven đường gọi xe thì có người gọi cô.

“Tiểu Hề.”

“Ồ, Tiểu Bạch.” Tô Mộc Hề cười, nghe anh gọi tên mình như vậy, cũng cho anh một nhũ danh, còn gọi rất thuận miệng.

Anh lấy cái điện thoại trong túi áo blouse trắng ra: “Cho cô.” Là điện thoại mà Tô Mộc Hề đã để lại ở hiện trường, anh mới lấy về, vết máu trên đó đã được lau sạch sẽ.

Tô Mộc Hề liếc mắt nhìn: “Không cần, tôi không muốn dùng cái máy này nữa, hôm qua bị bẩn rồi, dùng cũng không thấy thoải mái.”

Cố Dĩ Bạch không rút tay về, mặc dù bị dính vết máu nhưng đã được lau sạch, cứ thế mà bỏ đi cũng thật đáng tiếc, cho nên hi vọng cô giữ lại.

“Anh vứt đi, hoặc coi như phế phẩm mà bán cũng được, tuỳ anh xử lí.” Tô Mộc Hề nói, thấy một chiếc xe taxi lại gần, đưa tay vẫy vẫy, sau đó lên xe.

Cố Dĩ Bạch nhìn điện thoại di động, cuối cùng bỏ vào túi áo, không vứt đi, cũng không có ý định coi là phế phẩm đem bán.

Sau khi Tô Mộc Hề mua máy mới, mua thêm sim điện thoại thì nhận được tin nhắn của Cố Dĩ Bạch, nói trước cứ giúp cô bảo quản điện thoại, lúc nào muốn có thể tìm anh mà lấy.

Cô không trả lời, về nhà bù đắp lại cảm xúc.



Sau khi Cố Dĩ Bạch kết thúc một ngày làm việc thì đã hơn mười một giờ khuya.

Anh đã làm việc liên tục gần mười mấy tiếng, sắc mệt mỏi hiện hết lên khuôn mặt. Lúc cởi áo blouse trắng chợt thấy nặng nặng, lấy ra nhìn là điện thoại di động của Tô Mộc Hề.

Anh không chịu được đã mở máy, nhìn thấy ảnh nền là một bàn beefsteak đẹp đẽ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Tắt máy, anh cẩn thận bỏ điện thoại vào ngăn kéo, rồi khóa lại.