Truy Đuổi - Yến Hòa

Chương 17

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hạ Kiệt hoàn toàn chẳng kịp phòng bị liền trúng ngay một đòn mạnh, nhất thời đầu óc xoay vòng, té ngã người vào cửa sắt bảo vệ, đụng tới chảy máu, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

“A Hiếu em làm gì vậy hả?” Quý Thụ Thành kêu to, quýnh quáng đỡ y ngồi dậy, ngay mắt của Hạ Kiệt bị sưng lên một cục lớn, biến thành mắt gấu mèo, trán cũng bị bầm tím. Hắn cực kỳ đau lòng, liền quát lớn với em trai mình: “Phát điên gì vậy hả?”

“Em … y …”

Hạ Đống nghe thấy tiếng động chạy tới liền thấy thảm trạng của cha mình. Nhóc con liền giống như con báo nhỏ tức giận đánh lại Quý Thụ Hiếu: “Tên khốn, sao dám đánh cha tôi?”

“Y không phải cướp sao?” Quý Thụ Hiếu nói lắp.

“Y là bạn của anh hai, là phụ huynh học sinh đó.” Quý Thụ Lễ chậm rãi từ phòng đi ra, nhéo lấy lỗ tai thằng tư. “Thằng nhóc mày sao cứ hấp ta hấp tấp như thế, từ lúc vào cửa chẳng để cho ai sống yên ổn, không cho người ta ngủ là sao?”

Quý Thụ Thành tức giận trừng mắt nhìn cậu. Nâng Hạ Kiệt đỡ đi vào nhà, đặt dựa vào sofa, bận rộn đi tìm túi cấp cứu.

“Em thấy y đè anh hai, hai người dính sát vào nhau, cho nên …”

Quý Thụ Thành mặt đỏ lên, biện bạch: “Y là đang giúp anh lấy đồ.”

A Hiếu luôn là người thành thật nhất thời không hiểu rõ lấy đồ cùng dính sát vào nhau có cái gì liên hệ. Dù sao hiện tại trong nhà này cậu cũng trở thành người xấu rồi, ngay cả Tiểu Diệp cũng chu miệng ngồi cách cậu thật xa, trừng mắt nhìn cậu.

Hạ Kiệt dần dần tỉnh lại, bên tai vẫn ông ông ầm ầm như bị sét đánh, y chính là nhân họa đắc phúc, có thể sung sướng quang minh chính đại nằm trên đùi Quý Thụ Thành, thích ý hưởng thụ cảm giác được ngón tay hắn vuốt ve, thỉnh thoảng vì sướng mà rên nhẹ hai tiếng. Quý Thụ Thành không dám lỗ mãng, lại càng thêm nhẹ tay, nhưng lại càng khiến cho y rên lớn hơn nữa.

A Hiếu ngoảnh mặt làm thinh nhìn hai người họ, nhìn sao cũng thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn lại nằm úp sấp trên đùi anh hai mình chẳng chịu buông. Bất quá chỉ là cú đấm thôi mà, sao biến thành cái dạng này được, nghe vào cứ như con mèo trộm được đồ ăn vậy.

“Anh hai, nếu vết thương của y lợi hại đến vậy, để cho bác sĩ người ta khám đi.”

Quý Thụ Thành vừa nghe cũng thấy đúng: “A Lễ, em tới kiểm tra đi. Anh đi nấu cơm, mọi người ai cũng đói bụng rồi.”

Vị bác sĩ mặt lạnh liền cười ám muội vén cao tay áo đi tới. Hạ Kiệt cả người run rẩy, cơ thể lại không cách nào nghe lời, làm thế nào cũng không đứng dậy nỗi.

“Trên cơ bản không có vấn đề gì, bị sắt đâm trúng có thể sẽ bị uốn ván, nhưng chích một mũi là yên tâm.” Quý Thụ Lễ cười quái dị, nói. “Hôm nay coi như cậu có lộc may, có thể ngay tại nhà được bác sĩ chuyên nghiệp chích cho.”

“Tôi thấy tôi rất khỏe, hay là khỏi đi.”

“Chuyện sức khỏe là chuyện không thể sơ suất được.” Quý Thụ Lễ từ túi dụng cụ y tế của mình lấy đồ ra, chuẩn bị tốt xong. “Tới đây, nằm sấp lại, cởi quần.”

Lại là anh chích nữa hả, Hạ Kiệt mở to miệng, đưa đưa đẩy đẩy không chịu cởi.

Tiểu Diệp ngây thơ thoải mái y: “Chú Hạ, chích sẽ không đau đâu, chú không cần sợ nha.” (Càng đơn thuần càng có độc!)

A Hiếu cực kỳ đắc ý, vui vẻ nhìn y lật người lại, cởi quần nằm trên sofa. Kỳ thực kỹ thuật của Quý Thụ Lễ khá tốt, vừa đâm tiêm xuống, chỉ hơi ê một chút là xong. Hạ Kiệt xoa xoa cái mông của mình, trong lòng đem tên bác sĩ bất lương này mắng cả ngàn lần.

Quý Thụ Thành ló đầu ra gọi ăn cơm, người lớn trẻ nhỏ đều cực kỳ đói bụng, nghe thấy có cơm ngửi được hương thơm lập tức chạy ào tới bàn ăn. Quý Thụ Lễ tốt bụng giúp đỡ đỡ người bị thương.

“Cái mông cậu coi vậy cũng khá tốt hen, vừa cong vừa rắn chắc, mỗi lần nhìn thấy đều khiến tôi muốn chích tiêm.”

Hết hồn nha! Hạ Kiệt thiếu chút nữa té ngã!

Quý Thụ Lễ xấu xa nở nụ cười một chút, nói: “Của anh hai tôi cũng tốt lắm nha, đã hưởng qua rồi phải không?”

Cái này, Hạ Kiệt thật sự té ngã!

XXXXXXXXXXXXXX

Cơm tối rất phong phú, vịt kho tàu, canh nấu với tôm và cá trích, hai đứa nhỏ đều thích ăn thịt, mỗi đứa một cái chân vịt cứ thế ngậm ăn. Hạ Kiệt ngồi bên cạnh Quý Thụ Thành, đối diện mặt chính là Quý Thụ Lễ. Y với vị bác sĩ này rất có bóng ma, liền nhích nhích người lùi sát vào người Quý Thụ Thành, sau bàn ăn vẫn không nhúc nhích, lão lão thật thật cúi đầu ăn cơm trắng.

“Sao lại không ăn, chẳng phải em nói hôm nay muốn ăn tôm sao?” Quý Thụ Thành thấy y không chịu động đũa, liền múc một muôi lớn đầy tôm bỏ vào chén của y.

Hạ Kiệt cầm lấy mấy con đó lột sạch vỏ, lại đặt ngược vào chén hắn: “Nếu em không nói muốn ăn, anh sẽ chịu mua sao?”

Quý Thụ Thành sửng sốt, lập tức mỉm cười ngọt ngào.

A Hiếu nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, rất không cam tâm tình nguyện nói: “Anh, anh là thầy giáo mà, sao ngay cả cơm cũng phải phụ trách cho người ta luôn vậy?” Nói thì nói với anh hai, nhưng mắt lại trừng nhìn Hạ Kiệt.

Quý Thụ Thành vội vã giải thích: “Nhà của họ gần đây, Hạ Kiệt lại không nấu cơm, mỗi ngày cứ ăn ba bữa toàn mì gói với trẻ nhỏ không tốt. Bình thường mấy đứa đi học đâu có về nhà, thêm họ nhà cũng náo nhiệt hơn.”

“Không biết nấu ăn thì có thể học mà, mỗi ngày đều đi ăn chùa nhà người ta, da mặt cũng dày thật ha! … Chết tiệt, anh ba anh làm gì vậy?”

Quý Thụ Lễ chậm rãi thu hồi cái đũa vừa kẹp tai của cậu: “Thằng nhóc mày dựa vào gì đi nói người khác, mày có biết luộc rau không? Lần này mày về, toàn bộ bữa ăn trong nhà đều do mày phụ trách mày tính sao?”

A Hiếu ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu ăn.

Quý Thụ Thành vừa nuốt xuống 1 con tôm bỗng nhiên nhớ tới hỏi: “A Hiếu, học kỳ này của em kết thúc chưa, đã nhận được bằng tốt nghiệp chưa?”

Cái gì tới cũng phải tới rồi. A Hiếu nói gì đó nhỏ như tiếng muỗi kêu. Quý Thụ Thành nghe không rõ, lại hỏi lại.

“Không có bằng tốt nghiệp.” Thanh âm này chợt nâng cao, khiến mọi người đều giật mình ngẩng đầu. A Hiếu đỏ mặt, cả người run rẩy: “Em bị trường lưu bằng rồi, bằng tốt nghiệp phải đợi tới năm sau, hết thời hạn trừng phạt, mới phát.”

Quý Thụ Thành giật mình đến mức đem cả chiếc đũa, vỗ mạnh bàn chất vấn: “Em làm cái gì hả, sao lại ngay trước ngày tốt nghiệp lại bị phạt nặng như thế?”

“Không gì cả. Em chỉ đánh con trai viện trưởng thôi.”

“Cái gì … Em rốt cục nghĩ gì vậy hả? 4 năm … tâm huyết suốt 4 năm qua.” Quý Thụ Thành kích động, hai mắt biến thành màu đen thiếu chút nữa té xỉu. Hạ Kiệt nhanh chóng đỡ lấy hắn.

“Thằng quỷ, mày cũng ngon quá ha. Dám đi đánh con trai viện trưởng.” Quý Thụ Lễ vươn 5 ngón tay ra nắm lấy vai cậu khiến cậu ta đau tới méo miệng.

“Là do gã đáng đời, ỷ vào thế lực của cha mình ở trường không ngừng đùa bỡn bạn học nữ, em chính là diệt trừ tai họa.”

“Loại chuyện này sao không báo cáo cho thầy cô, để trường học giải quyết.”

“Anh hai, anh mấy tuổi rồi, sao còn ngây thơ như thế. Người ta là một cô gái vừa đi ra từ vùng núi Quý Châu, sao mà đấu lại con trai của viện trưởng. Hồi đó bị lừa mà không nói ra được là cũng vì tên khốn đó mỗi tháng đều cho tiền bịt miệng đó.”

“Vậy là em quyết định ra tay làm anh hùng?” Quý Thụ Thành thở gấp. Thấy cậu vẫn coi như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm, liền giật lấy chén cơm trong tay cậu ném lên bàn. “Trong nhà cho em ăn cho em mặc, anh và anh ba em 4 năm qua ăn ở tiết kiệm để cho em đi học, em không chịu học tốt lại đi đánh người, còn bị xử phạt tới mức giam bằng, còn không chịu nhận lỗi?”

A Hiếu bướng bỉnh ngâng cổ cãi lại: “Em không sai, em thấy mình không sai.”

Quý Thụ Thành nổi giận, mới vừa đưa tay lên định tát thì cậu đã đứng dậy. Cậu vốn phát triển tốt, người đã cao hơn hẳn hai người anh của mình, từ trên cao nhìn xuống trốn tránh cái tát của hắn. Quý Thụ Thành bỗng nhiên thấy mất lực, cảm giác như toàn bộ khí lực trong người như nước bị tháo hết ra ngoài, liền chán nản ngồi lại xuống ghế. “Tốt, em lớn rồi, em tự có suy nghĩ của mình, thế nhưng.. thế nhưng em có nghĩ tới, tiền đồ của em sẽ bị phá hủy hay không?”

“Hủy thì cứ hủy đi, cùng lắm thì làm lại từ đầu. Em không tin em không tìm được công việc, không có bằng đại học, em lấy bằng cấp 3 cũng được vậy.”

Quý Thụ Lễ nổi giận, bóp cổ của cậu quát lớn: “Toàn bộ tiền vốn tao đầu tư suốt 4 năm qua cho mày, mày trả bằng cách nào?”

“Một năm sau em lấy lương của em trả lại cho anh, sang năm em lấy được bằng rồi thì em sẽ tìm được công việc chính thức thôi.”

“Chuyện đâu có đơn giản như em nghĩ.” Quý Thụ Thành thở dài.

Hạ Kiệt nhiệt tâm hỏi: “A Hiếu, vi tính của cậu tốt không, tôi có thể tìm giúp cậu một vị trí trong công ty tôi, nhưng lương không được cao lắm.”

A Hiếu làm như không nghe thấy, hiển nhiên là không muốn gánh lấy cái nợ mà y bán cho.

Quý Thụ Thành đầy bụng tâm sự, cả tối chẳng hề vui vẻ. Hắn luôn là người ôn hòa, mặc dù A Hiếu có phạm phải một lỗi lớn như vậy, nhưng hắn cũng không nói một câu nặng nhẹ nào cả. Dù sao hắn cũng nói rồi, A Hiếu đã 24 tuổi, cũng ra xã hội rồi, biết tự mình làm thế nào là phải. Thế nhưng dù sao cũng là em trai ruột, từ nhỏ được yêu thương, được anh hai anh ba bảo vệ, lẽ nào nhẫn tâm nhìn nó đi làm khổ cực.

Em trai ruột người ta đã về nhà, Hạ Kiệt sao dám mặt dày ở lại nhà họ Quý, liền dẫn con về sớm. Quý Thụ Thành chịu không nổi ánh mắt u oán khóc lóc kể lể của y, liền tiễn y xuống lầu, bị y kéo kéo một hồi, lại tự dưng đưa đến tận cửa nhà họ Hạ. Hạ Kiệt kêu con mình đi ngủ, còn mình thì pha một bình cà phê lớn, kéo Quý Thụ Thành lên ban công ngắm trăng.

“Vui lên chút đi nè, giờ người thất nghiệp nhiều lắm, cũng không phải là trời chuẩn bị sập xuống mà.”

Quý Thụ Thành thở dài nói: “A Hiếu từ nhỏ đã thông minh rồi, chơi xếp gỗ đều là đứa ít khiến tòa tháp sập nhất. Cha anh nói nó lớn lên nhất định có tiền đồ, lúc trước khi điền nguyện vọng là học viện hàng không, anh liền mơ thấy bộ dạng khi nó mặc đồng phục cơ trưởng. Lúc đó Tiểu Diệp sinh bệnh, cần tiền, học phí của nó toàn là lấy tiền cơm nhà mà chia nhỏ ra, nhưng hiện tại lại …”

Hạ Kiệt kéo lấy tay hắn, dùng ngón tay vuốt ve mi gian của hắn: “Đừng buồn nữa, vốn anh đã lớn hơn em rồi, cứ buồn rầu miết thế này sẽ biến đầu bạc mất.”

“Đều là cha người ta rồi, ai cũng đã già.” Quý Thụ Thành miễn cưỡng nở nụ cười. “A Hiếu nhỏ hơn anh đúng 10 tuổi, lúc đó cha anh đưa anh cùng A Lễ từ nông thôn tới đây, thì nó chỉ mới có bằng này thôi.” Hắn ra dấu tay để thể hiện, bỗng nhiên cảm thấy trước mặt xuất hiện một hình ảnh xa xưa, nó là đứa em may mắn trong quá trình trưởng thành có cha mẹ bên cạnh. Lúc cha qua đời, thì A Hiếu là đứa đau buồn nhất. Lúc đó cậu vừa học tiểu học, chính mình một tay nuôi dạy cậu lớn khôn, coi anh cả như cha. Hiện tại cậu đã cao lớn như vậy rồi, thật khó mà ngờ được.

Hạ Kiệt thừa cơ ăn đậu hủ, cố hết sức đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn: “Này, hiện tại hai chúng ta đang ở chung với nhau, đừng nghĩ tới người khác nữa, được không?”

Quý Thụ Thành giật mình tỉnh giấc, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay: “Thời gian không còn sớm nữa, anh phải về.”

“Không phải chứ, chúng ta vừa mới ngồi xuống thôi mà.” Hạ Kiệt chết sống không buông tay, đầu cọ cọ vào cổ hắn nói. “Tối nay đừng về được không, được không, được không?”

“Không được, em của anh về nhà rồi.”

“Anh không ở nhà, tụi nó ngủ càng thêm thoải mái mà. Ở lại đây đi.”

Quý Thụ Thành có chút do dự, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại di động đã reo vang, vừa nhìn là số trong nhà gọi tới. A Hiếu gọi hỏi có phải hắn tiễn người tiễn tới Siberia luôn rồi phải không, cậu đang chờ cửa nè. Hạ Kiệt chửi tên nhóc bên đầu dây bên kia, lập tức lại bị cậu nghe thấy, ồn ào bắt anh hai mình phải lập tức về nhà. Nói thật, thằng em trai bốc đồng này chính là không muốn rời xa anh hai của mình.

Thế là mộng tưởng buổi tối cùng nhau ngủ biến thành bọt nước. Hạ Kiệt lừa hôn được thêm vài cái, đến tận khi hắn đồng ý chủ nhật hẹn hò mới chịu thả người.