Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 45: Kết cục

Editor Phương Thuỷ

Ăn hơn nửa bụng bánh ngọt nguội lạnh, Cố mẫu lại lặng lẽ lên giường nằm lại. Nhưng lăn qua lăn lại, tinh thần phấn chấn lên, một chút buồn ngủ biến mất, trong lòng tính toán ngày mai làm như thế nào trị Thẩm Trại Hoa, để cho nàng sớm biết khó mà lui, thành toàn Kỳ Lam cùng Cố Nam Châu trai tài gái sắc.

Càng nghĩ càng phấn chấn quên cả thời gian bất chợt nhìn trời thì trời đã sáng choang. Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng trong lòng có đầy kế hoạch, Cố mẫu cũng không thấy mệt chút nào, ngược lại ý chí chiến đấu dâng trào nên chỉ vội vã ăn vài miếng điểm tâm lấy lệ, đã bừng bừng khí thế hăm hở đi tới viện Cố Nam Châu.

Có núi chắn thì ta đi tìm chỗ núi dựa! Chỉ là một bờ đê nhỏ mà muốn bảo vệ người ? Quả thật buồn cười!

Cố mẫu hùng hổ đến trước cửa viện Cố Nam Châu. Nha hoàn giữ cửa thấy dáng vẻ Cố mẫu như thế thì nhanh nhảu tránh ra. Cố mẫu mang tư thế muốn trút giận đi một lèo đến  phòng khách, đang muốn lên tiếng dạy dỗ thì lại phát hiện Cố lão phu nhân xưa nay không ra ngoài đang ngồi ở bàn vuông  đối diện cửa viện.

Vừa thấy được Cố lão phu nhân, tất cả uất ức trong lòng Cố mẫu hai ngày nay bổng dâng trào, khí thế dạt dào lúc nãy mất hết, chỉ còn lại đầy bụng  uất ức.

Cố mẫu bước lên hai bước, đứng ngay ngắn cúi người chào Cố lão phu nhân đang ngồi. Cố mẫu, nói: "Mẫu thân, người muốn ăn cơm sáng sao? Mẫu thân muốn ăn những gì? Con đi phân phó người làm." Cuối cùng, lại uất ức nói, "Mẫu thân cần gì cứ sai người nói với con chớ sao lại ra đây làm gì."

Cố lão phu nhân không tự nhiên nhìn thái độ ngoan ngoãn phục tùng của con dâu, thấy  từ vẻ mặt đến giọng nói đều mang vẻ hờn dỗi, trong lòng buồn cười nhưng lại không dám bật cười, chỉ sợ con dâu lòng dạ hẹp hòi lại chọc tức,  vẫy tay, ý bảo con dâu ngồi ở bên cạnh mình , mới cười nói: " Đã ăn điểm tâm rồi, con không cần phải vất vả. Ta cũng là nghe nói Nhị Lang bị thương, trong lòng lo lắng mới ra ngoài xem một chút, đang chuẩn bị cho người gọi con tới ."

Nói tới chuyện Cố Nam Châu bị  thương, trong lòng Cố mẫu cũng rất là lo lắng, hỏi " Thuốc trị bỏng nha hoàn mang tới con dùng được không? Thuốc kia  không có hại, mỗi ngày bôi nhiều lần mới tốt."

Cố Nam Châu hờ hững chỉ dạ mà không nói gì khác. Thấy thái độ hắn như vâỵ, Cố mẫu tỏ vẻ lúng túng, đang suy nghĩ nên nói cái gì, Thẩm Trại Hoa lên tiếng: "Phu nhân yên tâm, áo mùa đông dày nên cũng không bị bỏng nặng hai ngày nữa là tốt."

Cố mẫu thấy Thẩm Trại Hoa thay Cố Nam Châu trả lời mình, trong lòng càng thêm khó chịu, quay đầu không thèm để ý Thẩm Trại Hoa. Thẩm Trại Hoa cũng không lúng túng, tự nhiên uống nước trà trên tay mình.

Thấy thế, Cố lão phu nhân vỗ vỗ tay Cố mẫu, nói: "Cũng là tổ mẫu rồi, tính còn hay dỗi như thế, cũng không sợ bọn trẻ cười."

Cố lão phu nhân tóc bạc trắng, lại hàng năm lễ Phật nên mặt mũi nhìn hiền lành hơn so với người khác. Nghe được Cố lão phu nhân trêu ghẹo như vậy, lòng Cố mẫu càng thêm ấm ức, định ngay trước mặt Cố Nam Châu mách tội Cố lão phu nhân : “ Nay nhi tử vì nữ nhân muốn uy hiếp người làm mẹ này rồi, con dâu đã sớm thành trò cười của người khác rồi."

Thẩm Trại Hoa nghe vậy, nhìn về phía Cố Nam Châu: người trong nhà còn thích vạch tội trước mặt người khác ?

Cố Nam Châu cúi đầu khẽ hớp hớp trà, nhìn nàng xua tay, ý bảo: ta cũng bó tay, nàng tập quen dần....!

Bên cạnh hai người họ mắt đi mày lại, Cố mẫu đã nói liên miên hơn nửa ngày, từ chuyện mình khó khăn sinh dưỡng Cố Nam Châu đến chuyện nay hắn không nghe lời bất hiếu; càng nói càng uất ức, nước mắt rơm rớm. Khí thế lúc trước chuẩn bị chèn ép Thẩm Trại Hoa đã quăng đi mất, Cố mẫu chỉ lo giãi bày hết những uất ức trong mình cho Cố lão phu nhân xem.

Khó khăn mới nghe  Cố mẫu  nói xong, Cố lão phu nhân vẫn cười hiền như trước nói: " Chuyện Nhị Lang cùng Trại Hoa ta đã biết. Chuyện này hai trẻ thật có lỗi, vì không đủ tôn trọng mẫu thân là con nhưng con sao phải dùng gậy đánh uyên ương  ? Con cháu tự có phúc của con cháu, bọn chúng muốn sống như thế nào, con cứ tùy bọn chúng đi, cần gì phải đi theo cản trở,  để bị chọc cho tức cành hông, việc gì con phải khổ như thế chứ?"

Cố mẫu thấy Cố lão phu nhân vì Cố Nam Châu nói chuyện, trong lòng càng thêm uất ức: "Còn Lam Nhi nữa? Lam Nhi phải làm thế nào? Lam Nhi cùng Nhị Lang là thanh mai trúc mã, cùng Nhị Lang thành thân,  là chuyện hợp lý, biết gốc tích, phải tốt hơn nữ nhân không rõ lai lịch?"

Cố lão phu nhân thở dài nói: "Thanh mai trúc mã, biết gốc biết rễ tất nhiên là không tệ, nhưng Nhị Lang đối với Lam Nhi không có tình yêu nam nữ, con cũng biết rõ, nếu không lúc hắn cập quán, nhà chúng ta đã có chuyện vui.  Năm đó, Nam Châu tìm mọi cách từ chối, chẳng lẽ con đã quên?"

Cố mẫu: "Nhưng. . . . . ."

"Không phải tất cả thanh mai trúc mã đều có thể giống như con và phụ thân của Nhị Lang, khiêm điệp tình thâm. Lam Nhi là một cô nương tốt, nhưng Nhị Lang không thích, lấy tính tình của tôn nhi, con dám ép hắn cưới Lam Nhi, không chỉ có làm trễ nãi cả đời Lam Nhi, mẹ con các con chắc cũng phải trở mặt, con sao phải khổ sở, cố chấp như thế?"

Nghe Cố lão phu nhân tận tình khuyên bảo, thấy Cố mẫu càng lúc càng do dự, Cố Nam Châu mặc kệ lưng đau, dắt Thẩm Trại Hoa quỳ gối trước mặt Cố mẫu,  khẩn thiết cầu xin: "Mẫu thân, hôm qua là nhi tử nói năng lỗ mãng, làm mẫu thân đau lòng, xin mẫu thân trách cứ."

"Chỉ là đoạn đường gian nan khó khăn, con và Trại Hoa đã cùng nhau trải qua nên tình đã sớm thâm sâu. Trại Hoa vì an nguy của nhi tử, không tiếc xa xứ, đi theo nhi tử vào kinh đô. Cuộc đời này, nhi tử quyết không phụ nàng , mong rằng mẫu thân chấp thuận."

Dứt lời, Cố Nam Châu dập đầu mấy cái, lạy Cố mẫu, khiến trán sưng đỏ. Cố mẫu thấy thế, càng thêm đau lòng, chỉ đành phải vội vàng đứng lên đỡ Cố Nam Châu cùng Thẩm Trại Hoa lên,  mặt do dự nói: "Các ngươi nghỉ ngơi trước, chuyện này, chờ ta nghĩ kỹ đã."

Cố lão phu nhân thấy mình nói có tác dụng, càng cười hiền lành, nói: "Vậy nếu như thế, thì đỡ ta đi về viện ngồi một chút. Mẹ chồng nàng dâu chúng ta cũng đã lâu rồi chưa nói chuyện."

Hôm nay trong lòng Cố mẫu rất loạn, may mà Cố lão phu nhân chủ động nhờ đưa ra khỏi viện, làm Cố mẫu rất biết ơn, vội vàng đỡ Cố lão phu nhân ra cửa. Cố Nam Châu đưa hai người tới cửa viện, bị Cố lão phu nhân đuổi về.

Sau ồn ào lúc sớm, cuối cùng viện nhỏ cũng yên tĩnh lại. Dìu lấy Cố Nam Châu trở vào phòng, Thẩm Trại Hoa trêu ghẹo nói: "Mẫu thân chàng và lão thái thái rất thân thiết."

Cố Nam Châu cười nói: "Mẫu thân ta là nữ nhi của nghĩa huynh của tổ mẫu,  khi mẫu thân ta còn nhỏ  hai vợ chồng ông bà ngoại qua đời, mẫu thân  ở nhờ trong nhà của ta, cùng phụ thân ta đúng là thanh mai trúc mã. Khi mẫu thân ta cập kê thì gả cho phụ thân ta. Vợ chồng hai người đúng là khiêm điệp tình thâm. Chỉ là phụ thân ta mất sớm, chỉ còn mình mẫu thân."

Nói tới chuyện phụ thân mất, trong lòng hắn cũng hơi đau buồn. Thẩm Trại Hoa không biết khuyên như thế nào, định nói sang chuyện khác: "Lão thái thái chính là một trong hai hộ pháp mà ngươi nói? Vậy người còn lại là ai đây?"

Cố Nam Châu lại nằm xuống giường , nói: "Mẫu thân ta không muốn tiếp nhận nàng, hơn phân nửa là vì Kỳ Lam, cùng nguyện vọng của mình mà thôi. Phụ thân mất sớm, trong lòng mẫu thân đau buồn nên muốn khiến Kỳ Lam cùng ta mỗi ngày ở chung, để sau này ta và Kỳ Lam có thể giống như phụ thân và mẫu thân. Đó cũng là tâm nguyện của mẫu thân. Hôm nay ta nhờ tổ mẫu  đi khuyên giải mẫu thân, mặc dù người cố chấp nhưng lời của tổ mẫu người vẫn có thể nghe. Nếu tổ mẫu khuyên được mẫu thân, mọi sự đều tốt đẹp. Còn nếu không thì nhờ người còn lại."

Thẩm Trại Hoa bất chợt hiểu rõ , nói: "Ôi dào, ôi dào, lão thái thái khuyên không được,  không phải chàng tính đi tìm vị trong Hoàng Thành kia à."

Cố Nam Châu nhìn nàng tán thưởng: "Nếu mẫu thân thật sự không muốn, ta cũng  chỉ có thể xin một đạo thánh chỉ."

Thẩm Trại Hoa lúc trước căn bản không nghĩ tới hắn còn có ý định này, suy nghĩ một chút, từ chối nói: "Thôi thôi, cầu là phu nhân tâm cam tình nguyện, nếu thật ban chỉ, phu nhân mặc dù ngoài mặt sẽ đồng ý nhưng trong lòng không thoải mái, thì cũng không hay."

Mãi cho đến lúc ăn cơm chiều, Cố mẫu mới dìu Cố lão phu nhân xuất hiện tại tiền sảnh. Buổi trưa, Kỳ Lam đi tới viện Cố mẫu mời người, lúc lâu mới ra ngoài, mặt đầy nước mắt, khóc lóc thảm thiết quay về phòng của mình, đến giờ cơm tối  cũng không thấy ra ngoài. Cố mẫu thấy vị trí bên cạnh trống không, không khỏi thở dài.

Buổi chiều, Cố lão phu nhân trở về viện nhỏ của mình, Cố mẫu vào viện nhỏ Cố Nam Châu, nói: " Hôm nay, mẫu thân cùng tổ mẫu con nhìn hoàng lịch, ngày chín tháng sau là một ngày tốt lành, sẽ tổ chức cho hai con. Làm sớm một chút, để Lam Nhi sớm chết tâm."

Mặc dù trong lòng ít nhiều cũng đoán được Cố mẫu sẽ thỏa hiệp nhưng hôm nay nghe lời này..., Cố Nam Châu cười rạng rỡ, cũng không để ý vết thương trên lưng, nắm tay Cố mẫu  đung đưa trái phải, giống như đứa bé , "Cảm ơn mẫu thân chấp thuận."

Thấy Cố Nam Châu cuối cùng cũng vui vẻ nói chuyện với mình, bao nhiêu ấm ức trong lòng Cố mẫu đều tiêu tan hết, vậy mà nghĩ đến Kỳ Lam cả một buổi chiều không có ra khỏi cửa phòng, lại thở dài: "Chỉ là thật xin lỗi Lam Nhi. Để nhi nữ này chờ mong nhiều năm như vậy, nhưng quay đầu lại cái gì cũng không có."

Cố Nam Châu cũng không biết khuyên mẫu thân như thế nào, đành rót ly trà nước đưa tới trước mặt Cố mẫu, im lặng. Cố mẫu thấy hắn không có phản ứng gì, bao nhiêu lời muốn nói lại dằn xuống. Nói bâng quơ vài câu, liền trở về viện.

******

Đảo mắt tháng hai đã tới. Bởi vì thời gian gấp, Cố mẫu lại không muốn qua loa cho xong nên  hơn tháng nay liền loay hoay giống như con quay, bận rộn suốt ngày. Cũng may Cố phủ đông người nhiều sức nên dù thời gian chuẩn bị hơi ngắn, nhưng nhờ Cố phủ người tài nhiều, đều rất khẩn trương nên tất cả công việc chuẩn bị đều xong trước ngày chín hai ngày.

Thẩm Trại Hoa đã sớm dọn đến biệt viện Cố phủ. Cố Nam Châu sợ nàng ở một mình không an toàn, năn nỉ Ân Kỳ Lôi thật lâu. Ân Kỳ Lôi mới chịu để Bạch Hoa rời khỏi phủ tướng quân, đến biệt viện ở tạm cùng Thẩm Trại Hoa.

Bạch Hoa khó khăn mới thoát khỏi sự kềm chế của Ân Kỳ Lôi, cả ngày cùng Thẩm Trại Hoa hai người điên điên khùng khùng đánh một chút, thỉnh thoảng Lục Y bỏ việc buôn bán ở lầu hoa tới đây, ba người có thể ở biệt viện quậy tung trời.  Lúc yên tĩnh trở lại, Bạch Hoa liền lôi kéo Thẩm Trại Hoa nói chuyện ngoài lề lẩm bẩm tự nói mình cơ trí thế nào từ  phủ tướng quân chạy trốn ra ngoài, trải qua bao nhiêu khó khăn cực khổ ra khỏi cửa thành, dùng binh phù Ân Kỳ Lôi điều động binh tướng đóng ở ngoài thành, doạ tướng giữ cửa kinh đô bị sợ đến tè ra quần, giơ tay đầu hàng.

Nghe một hai lần đầu, Thẩm Trại Hoa còn nghe vì mới lạ. Nhưng chờ bạch Hoa hưng phấn dạt dào bắt đầu nói mười lần, hai mươi lần, Thẩm Trại Hoa liền vô cùng mong đợi đến mùng chín tháng hai.

Buổi tối ngày mùng tám, Cố mẫu phái mấy ma ma lớn tuổi đến biệt viện, dày vò Thẩm Trại Hoa một trận, cho đến buổi sáng hôm sau mới bỏ qua. Trong biệt viện chỉ còn Thẩm Trại Hoa, nàng lại không có phụ thân mẫu thân, dĩ nhiên là không có thân thích nào tới uống rượu tặng lễ, dù sao cũng hơi vắng lạnh. Nha hoàn ma ma mặc dù trong lúc đi lại sẽ thỉnh thoảng nói một số lời may mắn, nhưng dù sao trong viện vẫn vắng ngắt, trong lòng Thẩm Trại Hoa hơi bồn chồn.

Đợi đến bình minh, cổng viện bỗng tưng bừng, kèn trống vang lên, tiếng pháo không dứt, hò hét ầm ỉ. Hỉ bà vào phòng, cõng Thẩm Trại Hoa ra phòng ngoài. Hỉ bà thân thể to lớn, lại khoẻ mạnh, cõng Thẩm Trại Hoa chắc chắn. Nhưng càng đến gần cửa viện, lòng Thẩm Trại Hoa càng nôn nao.

Khăn voan đỏ phủ lên , nàng chỉ sợ  tất cả đều giống như một giấc mộng.  Tỉnh mộng lại, nàng đang ở thôn  Hạ Tuyền làm trưởng thôn, Tiểu Thụ ít nói như trước, hai người sống nương tựa lẫn nhau như trước.

Cũng không biết đi bao lâu rồi, hỉ bà cuối cùng nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Còn không đợi nàng kịp phản ứng, một đôi tay liền đưa đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng cầm tay của nàng, thận trọng dắt nàng vào kiệu hoa.

Ngay sau đó lên đường. Vì vui mừng nên kiệu cũng lắc lư, bên tai tiếng kèn trống rộn ràng, tiếng pháo nổ dòn giã.

Thẩm Trại Hoa nhanh chóng ổn định thân thể, cuối cùng cũng không ngăn được lo sợ, nhấc lên khăn voan,  len lén hé màn kiệu lên, nhìn phía trước một thân hồng bào, Cố Nam Châu đang cỡi con ngựa cao to quay lưng lại phía nàng .

Vốn đang đi thẳng, Cố Nam Châu chợt qua đầu lại, mắt nhìn thẳng mặt Thẩm Trại Hoa đang nhìn lén.

Hắn hướng nàng nháy mắt mấy cái, lại nhếch miệng cười, mới quay đầu lại.

Thẩm Trại Hoa để rèm xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi , tự nhiên bật cười.

Hắn mới vừa rồi cười rất ngu ngốc nhưng là trong nháy mắt khiến Thẩm Trại Hoa yên lòng .

Thật tốt, cuộc sống về sau có thể ngày ngày tỉnh lại bên gối hắn, ở trong lòng hắn nằm ngủ, cùng hắn  ăn cơm, cùng nhau nhìn mặt trời mọc rồi lặn, cùng nhau có nếp nhăn, cùng nhau bạc tóc, cùng nhau thành xương khô.

Thẩm Trại Hoa ở bên trong kiệu lắc la lắc lư, nghĩ, tương lai như vậy, thật tốt.

Thật tốt, năm ấy cô nương cười đến vui vẻ như vậy, hôm nay thành cô nương của ta. Cuộc sống về sau, có thể ôm nàng ngủ, có thể trêu chọc nàng cười, còn có đứa bé sau này có thể người một nhà cãi nhau ầm ĩ.

Cố Nam Châu cởi con ngựa cao to, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Tương lai như vậy, thật tốt.