Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 61: Huyết chiến tại thanh phong hạp (5)


5000 địch quân đại khái khoảng ba mươi phút sau mới đến nơi này nhưng trong khoảng thời gian này lương thực căn bản là không thiêu xong mà? Xem ra đành phải đổi lại phương pháp hủy diệt lương thực cho mau hơn. Bần đạo nghĩ đến một chủ ý hơi bẩn thỉu một chút, nhưng thời gian cấp bách cũng đành phải làm thế.

"Lý tướng quân!" Bần đạo hô.

"Có mạt tướng!" Lý Cương chạy tới nói.

"30 phút sau địch nhân có 5000 viện quân tới, chúng ta phải đổi lại một phương pháp hủy lương cho nhanh lên!"

"Xin thiếu gia phân phó!"

"Ngươi gọi người đem lương thực đổ lên đất để ta cho nó thêm chút vị nữa!"

"Dạ!" Lý Cương minh bạch liền chỉ huy người dựa theo dặn dò của ta, đem lương thực đổ lên đất. Ta lại tìm 100 người giúp hắn, có cao thủ thể lực vô cùng cùng xáp vô làm chút chuyện này nên chỉ dùng 10 phút là đã làm xong.

Trong khi bọn họ đang đổ lương thực thì bần đạo cũng không có nhàn rỗi, ta liền đi phối độc dược. Cái gọi là độc dược bất quá chỉ là lấy nọc độc trong túi mật của Cửu Đầu Xà hòa tan một chút thôi. Gọi người tìm đến vài cái nồi lớn ở trong doanh địa. Trong mỗi nồi đều cho vào một chút độc dịch, về phần nước ư? Bần đạo thấy lão Mã muốn dùng nước bên trong bầu nước của mình liền vội vàng ngăn cản: "Lão đem nước đổ hết thì mấy ngày sau uống cái gì, trên băng dưới tuyết nhưng chúng ta ngay cả cái nồi nấu cũng không có, lão định kêu tất cả mọi người ăn tuyết à?"

"Vậy thiếu gia nói phải làm sao bây giờ?"

"Hắc hắc! Tấm lòng thiếu gia ta tốt, thấy bọn họ đường xa mà đến cũng không dễ dàng, đặc biệt tặng một ít nước cam lộ để thể hiện thành ý với hảo hữu!" Vừa nói bần đạo vừa tháo lưng quần, thả tiểu đệ đệ ra phóng nước vào trong nồi.

"Ha ha!" Mọi người đều không ngừng ôm bụng cười to.

"Cười đủ rồi thì nhanh chút, thời gian của chúng ta có hạn!" Bần đạo thúc giục.

"Thiếu gia, ngài thật là âm hiểm đó!" Lão Mã vừa cười vừa phóng nước.

"Lão cũng làm còn dám nói ta, già mà không kính!" Bần đạo cười mắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

"Đều là lệnh của thiếu gia, lão làm sao dám không nghe chứ?" Lão Mã cười càng lợi hại hơn.

"Hừ …!" Bần đạo hết cách đành phải giả lơ xem như lão không có ở đây.

Những người bên dưới càng cười không kiêng nể gì cả, bất quá hiệu suất của bọn họ vẫn rất cao, ba trăm người tiểu xuống cũng có nửa nồi độc dịch, tiếp đến lại kéo ngựa bài tiết lên đống lương thực, lần này ngay cả phân ngựa cũng có. Nhìn không sai lắm bần đạo liền bảo bọn họ đem độc dịch rải đều lên trên lương thực rồi dùng gậy lớn khuấy cho đều. Cứ trì hoãn như vậy đến phút 20 bần đạo cảm thấy tốt rồi mới hạ lệnh rời đi. Chúng ta đi rất thong thả, bọn họ còn có thời gian nhặt một ít chiến lợi phẩm, tỉ như thịt thú còn ở nơi này, tốt thì mang đi, không tốt thì quăng tới trên đống lương thực, còn nhặt được một ít tiền tệ trên xác chết, bất quá xem bộ dáng bọn họ mắng không ngừng thì chắc cũng không được bao nhiêu nước luộc! Tóm lại, lúc viện quân của đạo tặc tới nơi chỉ có thể đứng xem ánh đuốc lập lòe phía xa xa của chúng ta mà thôi, cũng không có biện pháp gì, dù sao 15.000 đạo tặc chỉ có 2000 kỵ binh, hiện tại kỵ binh đến đây trợ giúp chỉ có mấy trăm, sau khi kiến thức lực chiến đấu của chúng ta thì người nào có chút trí khôn đều không có ý muốn đuổi theo!

๑๑۩۞۩๑๑

Lão Đại của Nanh Sói đạo tặc đoàn được gọi là lão Lang, một tráng hán hơn bốn mươi tuổi, không ai biết lai lịch của hắn, chỉ biết gọi hắn là lão Lang, thân thủ là chiến sĩ Hoàng Kim hạ cấp. Bằng vào thân thủ không tệ cùng tác phong xử sự hung tàn, hắn ép cho thủ lĩnh sơn trại này phải bỏ mạng để lên nắm quyền. Chỉ trong thời gian vài năm phát triển đã lên đến quy mô 3000 người, có quá trình phát triển thuận lợi làm cho hắn bắt đầu cuồng vọng lên. Lần này hắn đã bị một vị cố nhân mê hoặc nên tham gia vào trong hành động lần này, hơn nữa vì nhân mã nhiều nhất mà được chọn làm thủ lĩnh. Mới vừa rồi giấc mộng của hắn là sau khi cướp được đống hàng hóa này thì sẽ phung phí như thế nào nhưng bây giờ hết thảy đều thay đổi. Hắn bắt đầu ý thức được là hắn đã trêu chọc vào một cái phiền toái lớn, nếu như 3000 người này đều có thân thủ như những người đánh lén doanh địa thì dù hắn có 30.000 người cũng phí công! Làm đạo tặc nhiều năm như vậy còn chưa lần nào nhìn thấy đội ngũ lợi hại như thế. Lúc hắn tới có cố ý đi xem phòng ngự cuối cùng của hạp khẩu, khối cự thạch đường kính vài thước bị bổ nát, mảnh vụn lớn nhất chỉ lớn bằng đầu trẻ em, thật là khó tin, chuyện này tuyệt đối là do Kiếm Thánh làm! Cuối cùng hắn cho ra một cái kết luận đáng sợ như vậy. Chờ lúc hắn khó nhọc đi tới doanh địa càng bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ ngây người. Đống lương thực cùng bốc lên một mùi hôi thối tận trời, chất lỏng vàng vàng ở trên làm cho mọi người càng minh bạch nơi phát ra mùi đó.

"Thực hỗn đàn!" Lão Lang hưng tợn mắng.

"Lang lão đại, gọi người thu thập chứ, tình huống hiện tại thì dù là cứt cũng phải ăn à!" Người nói chuyện chính là thủ lĩnh Mạnh Hổ của Ác Hổ đạo tặc đoàn.

"Chỉ sợ còn có mờ ám gì khác!" Lão Lang nói: "Khoa Đặc lão huynh, phiền ngươi kiểm tra một chút!"

"Được!" Khoa Đặc là thủ lĩnh của Tật Phong đạo tặc đoàn, cũng là một cái pháp sư duy nhất ở đây, mặc dù chỉ là pháp sư trung cấp nhưng tại trong đạo tặc đoàn cũng đủ vốn để kiêu ngạo. Hắn tiện tay thi triển một pháp thuật kiểm tra độc vật, sau đó cười khổ nói: "Lang lão đại nói đúng, đều có kịch độc!"

"Hừ! Thực đáng chết Bây giờ chúng ta làm sao đây?" Mạnh Hổ mắng.

"Tiên sinh! Nơi này chỉ có ngài mới đem lương thực đến được! Ngài xem có phải nên điều tới một ít để cấp cứu trước hay không?" Lão Lang nhìn người mặc hắc y khách khí hỏi, hắn biết thân phận người này nên không dám tức giận chút nào.

"Từ nơi trữ lương thực gần nhất mà vận lương đến nhanh thì cũng vài ngày, sợ rằng khi đó chúng ta không chết vì đói thì cũng chết vì rét!" Người thần bí thản nhiên nói.

"Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ?" Lão Lang hỏi.

"Hiện tại phụ cận nơi này chỉ có một chỗ là có lương thực, cướp được thì sống còn không thì chết!" Người thần bí vẫn là một bộ dáng thong thả nói.

"Nhưng mà lực chiến đấu của 3000 người đó nếu như đều giống với 300 người hôm nay thì tiên sinh cho rằng chúng ta có thể cướp được lương thực sao?" Khoa Đặc hỏi.

"Đúng vậy! Bọn họ rốt cuộc là ai? Tựa hồ tiên sinh cũng nên cho chúng ta rõ ràng một chút đi!" Lão Lang hỏi.

"Ưm …!" Người thần bí cuối đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi! Dù sao bây giờ mọi người cũng không có đường lùi, ta sẽ nói cho các ngươi! Đây là đội ngũ của con trai thứ năm của Long gia!"

"A!" Tất cả mọi người đều kinh hãi.

"Tiên sinh! Ý của ngài không phải là chúng ta đang đánh với 3000 Thanh Long thiết kỵ chứ?" Tâm tình lão Lang bất mãn làm cho hắn có điểm phát điên.

"Hình như chính là như vậy đó!" Người thần bí cười nhạt nói.

"Đáng chết! Tên này rõ ràng là bảo chúng ta đi chịu chết!" Mạnh Hổ cũng cả giận nói: "3000 Thanh Long thiết kỵ đánh 30.000 người của chúng ta thì cũng giống như xắt rau!"

"Dựa theo kế hoạch của ta, phục kích sau khi bọn họ đều tiến vào hạp cốc thì thương vong của chúng ta hầu như là con số lẻ!" Ngươi thần bí giải thích.

"Móa!" Khoa Đặc mất đi sự u nhã nhất quán của pháp sư: "Cho dù lúc này chúng ta thắng thì chúng ta giết chính là hài tử của Long gia đó! Đắc tội Long gia, đắc tội Tinh Linh nữ vương, chúng ta có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ để chạy thoát đâu. Toàn đại lục đều sẽ đuổi giết chúng ta! Chúng ta nhất định là chết chắc! Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao đến hãm hại chúng ta? Nói mau! Nếu không chúng ta giết ngươi trước rồi hướng Long gia bồi tội!"

"Đúng vậy! Giết hắn rồi hướng Long gia bồi tội!" Mạnh Hổ cũng mắng, những người khác cũng ào ào phụ họa.

"Ha ha!" Người thần bí không chút hoang mang: "Đầu tiên, Long gia cùng các ngươi có cừu oán, bọn họ cũng không bỏ qua người đắc tội với bọn họ, cái này các ngươi cũng nên minh bạch, cho dù bọn họ không truy cứu thì cũng không thể cho đạo tặc các ngươi lương thực được! Nếu có thì Long gia có tội danh thông đồng với đạo tặc, các ngươi nói có đúng không?"

Tất cả mọi người đều im lặng. Người thần bí rất hài lòng biểu hiện của mọi người, lại nói tiếp: "Tiếp theo chính là các ngươi có thể bắt được ta sao? Hộ vệ bên cạnh ta thân thủ như thế nào các ngươi đều minh bạch chứ?"

Mấy thủ lĩnh của đạo tặc đoàn đều nhụt chí, hiển nhiên trong vài ngày ở chung này, bọn họ đều ăn mệt từ đám hộ vệ này nên đối với hắn mới khách khí như vậy.

Người thần bí nói tiếp: "Cái cuối cùng ta muốn nói chính là chỉ cần chúng ta hợp tác giết hết tất cả mọi người thì không ai sẽ biết là chúng ta làm, có phải không? Cho nên các ngươi nếu muốn giữ mạng thì cơ hội duy nhất là hợp tác với ta, cùng nhau công kích vào đội xe đối diện!"

"Nhưng mà bên trong bọn họ có Kiếm Thánh đó! Hơn nữa sáng mai chúng ta không có cơm, chẳng lẽ để bụng đói mà đi đánh sao?" Lão Lang nói.

"Hắc hắc! Tên Kiếm Thánh kia đúng là ngoài dự liệu của ta, bất quá bây giờ bọn họ cũng không ở tại doanh địa, chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt hạp khẩu đợi bọn họ trở về thì phần thắng sẽ càng cao, đúng không?"

Lão Lang gật đầu.

"Về phần điểm tâm ngày mai, hắc hắc! Ngựa các ngươi cũng có hơn 1000, đem mấy con già yếu giết cũng đủ ăn một ngày."

Lão Lang nhìn mấy thủ lĩnh khác, sau khi trải qua một phiên trao đổi không tiếng động, hắn hung tợn nói: "Chuẩn bị trở về, sáng mai xuất kích!"

Sau khi nói xong, bọn đạo tặc đều tản mát, một con liệp ưng màu đen từ trên gốc đại thụ bên cạnh lão Lang giương cánh bay đi!