Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 122: Phiên ngoại 1 Ký ức

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tựa như chỉ một cái chớp mắt, tháng ngày yên bình liền trôi qua trong phút chốc. Tết đến, lồng đèn đỏ vẫn treo thật cao trên cửa lớn, ngọn nến bên trong đã cháy hết, sáp màu đỏ rực dính vào đáy lồng đèn, hòa thành một thể. Vào đêm, sẽ có hạ nhân thay ngọn nến mới, rồi thắp sáng. Ánh nến kia xuyên thấu qua lớp giấy màu đỏ của lồng đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, đem không khí tết tiếp tục kéo dài.

Rất nhanh liền đến tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng giêng.

Mấy ngày trước, Lạc Dương đã bắt đầu có tuyết rơi lất phất, phủ trên ngói đen và dưới mặt đất một mảng trắng xóa, những ngọn cỏ khô héo cũng được tuyết ôn nhu phủ thêm một lớp óng ánh. Cho dù là trong đêm tối, nhưng chúng vẫn phát ra ánh sáng dìu dịu. Đến tết Nguyên Tiêu, mặt đường đã phủ một lớp tuyết dầy, làm cho khi đi trên đó, giày sẽ bị lún vào tuyết, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy trái tim cũng giống như lớp tuyết này tan ra thành nước.

Buổi tối.

Cẩm Nhan cùng Thanh nhược dùng bữa tối xong, liền ra ngoài.

Vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nên buổi tối thậm chí còn náo nhiệt hơn ban ngày mấy phần.

Thanh Nhược xách theo lồng đèn con thỏ mà Cẩm Nhan giúp nàng thắng được, cả người khoác một lớp áo thật dầy, bên trong mặc y phục màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo lông chồn trắng như tuyết, con ngươi đen láy thỉnh thoảng hết nhìn đông đến nhìn tây, ngó qua ngó lại, cả người trắng trắng tròn tròn thật giống như lồng đèn con thỏ trong tay.

Tay phải Cẩm Nhan dắt tay trái Thanh Nhược, mái tóc đen được nàng dùng một cây mộc trâm bình thường ghim lên, y phục vẫn là màu trắng, trên người cũng khoác một chiếc áo lông chồn cùng kiểu với Thanh Nhược, vẻ mặt vô cùng nhu hòa dưới ánh đèn, dẫn Thanh Nhược chậm rãi xuyên qua trong đám đông.

Bỗng nhiên, trên đường có một nam tử dường như đi có chút vội vã, không cẩn thận đụng vào Thanh Nhược. Thanh Nhược mặc y phục cồng kềnh, cơ thể không được linh hoạt, nên hơi lảo đảo một chút. Cẩm Nhan đưa tay đỡ lưng Thanh Nhược, khẽ nói: "Cẩn thận một chút."

Nam tử kia cũng rất xấu hổ, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Cô nương, lúc nãy thật xin lỗi."

"Không có gì." Thanh Nhược cười lắc đầu, biểu thị mình không sao.

Vẻ mặt nam tử có chút sốt ruột nói: "Ta đang vội tìm người, vậy xin được rời đi trước."

"Ừm. Công tử xin cứ tự nhiên". Thanh Nhược gật đầu.

Nam tử kia quả nhiên ngựa không dừng vó đuổi lên phía trước mấy bước, theo bản năng tầm mắt Thanh Nhược cũng hướng theo, đúng lúc trông thấy nam tử bắt lấy một vị cô nương ở phía trước cách đó không xa.

"Tiểu Văn". Giọng nói ôn hòa của nam tử xuyên qua tiếng huyên náo của đám đông truyền đến tai hai người, "Muội hiểu lầm rồi. Người ta thích vẫn luôn là muội".

Trong lúc nói chuyện, cô nương kia nghe vậy dường như có hơi kinh ngạc xoay đầu lại, đôi mắt ngấn nước của nàng bị Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược ở phía đối diện thu hết vào tầm mắt.

Tiếp theo trong nháy mắt, nam tử kia đã đem cô nương đó ôm vào lòng.

Một đôi tình nhân ngọt ngào ôm nhau giữa đám đông. Trong mắt họ, tất cả những ồn ào xung quanh đều trở thành phông nền, bị ném ra sau gáy.

Trong đám đông, có người ngừng bước, mang theo ý cười chúc phúc hoặc yêu thích ngưỡng mộ nhìn hai người.

"Thật tốt a". Thanh Nhược cười đến mặt có chút cong lên, con ngươi màu đen phản chiếu màu sắc rực rỡ, quay đầu lại nhìn Cẩm Nhan.

"Ừm". Cẩm Nhan cũng thu lại tầm mắt từ trên người đôi thanh niên nam nữ kia, sau đó kéo Thanh Nhược tiếp tục bước đi.

Mỗi người đều có một phần riêng biệt trong thế giới của mình. Trong thế giới đó, tất cả những người khác đều trở thành cảnh trí, đều trở nên thất sắc trước mặt người mình yêu.

"Cẩm Nhan, vậy ngươi....thích ta từ lúc nào?

Cẩm Nhan nghe vậy bỗng nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn Thanh Nhược.

Tai Thanh Nhược ửng đỏ, vẻ mặt có chút chờ mong, nhưng vẫn cố gắng trấn định nhìn qua Cẩm Nhan, hô hấp lại hiển nhiên có chút gấp rút, khẩn trương, chờ đợi Cẩm Nhan trả lời.

"Ta sao...". Cẩm Nhan nắm tay Thanh Nhược thật chặt, bên môi nở một nụ cười dịu dàng, nhìn qua Thanh Nhược, ánh mắt có chút mơ màng, tựa như đang lọt vào một hồi ức nào đó, "Từ rất lâu rồi."

"Hử?" Đối với câu trả lời nước đôi này, hiển nhiên Thanh Nhược có hơi nghi hoặc một chút.

Cẩm Nhan lại tiếp tục bước đi, giọng nói êm dịu chậm rãi lan tỏa trong đêm tuyết: "Nhược nhi có muốn nghe ta kể chuyện xưa không?"

"Ừm". Thanh Nhược khẽ gật đầu một cái.

"Đó là chuyện từ rất lâu rồi. Đôi khi ngay cả ta cũng cảm thấy nó tựa như chuyện xảy ra từ kiếp trước...liên quan tới hai bé gái." Cẩm Nhan nắm tay Thanh Nhược, cất bước lặng lẽ đi về phía trước. Tất cả ngôn ngữ đều trở nên lưu luyến mê ly dưới ánh đèn ấm áp. Ánh mắt thi thoảng nhìn về Thanh Nhược cũng lấp lánh đến mức tựa như một mộng cảnh tươi đẹp. Chỉ có xúc giác nơi đầu ngón tay là chân thật mà mềm mại.

"Bên này. Bên này. Cẩn thận một chút. Đúng rồi". Hoa Dao lầu bầu chỉ huy hạ nhân chuyển đồ, không kiên nhẫn lắc lắc tay, phàn nàn nói với Cẩm Nhan đang ngồi bên cạnh: "Tại sao ngươi dọn nhà, mà ta lại bận rộn, còn ngươi thì ngồi uống trà?"

Cẩm Nhan nghe vậy từ trong chén ngẩng đầu lên, cười trêu chọc Hoa Dao: "Là ngươi muốn cho chúng ta dọn ra ngoài để ngươi và Ảnh Chi của ngươi sống thế giới mỹ mãn của hai người, không phải sao?

Hoa Dao tức giận hừ một tiếng: "Rõ ràng là cách gần như thế, mọi người đều vui vẻ không tốt sao. Chỉ toàn lấy cớ!" Nói xong, nàng vẫn nhận mệnh chỉ huy hạ nhân.

Cẩm phủ của Cẩm Nhan và Thanh Nhược nằm đối diện với Hoa phủ. Hai phủ đệ nằm đối mặt với nhau, chỉ cách một con đường đẹp. Cái gọi là dọn nhà, cũng chỉ là từ bên này, băng qua một con đường, rồi chuyển đồ vào một ngôi nhà khác.

Thanh Nhược thì phụ trách bài trí vật dụng cho nhà mới. Lúc này, nàng đi vào dự định bài trí thư phòng.

Dưới đất để rất nhiều thư tịch và tranh cuộn, những thứ này vẫn chưa kịp đặt lên kệ sách mới. Tay Thanh Nhược lướt nhẹ qua những chồng sách quen thuộc kia, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ.

Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy dưới chân bàn để một hộp gỗ tinh xảo. Hộp gỗ được làm bằng chất liệu vô cùng tinh xảo, mặt gỗ bóng loáng, tỏa ra mùi đàn hương thoang thoảng. Nàng tò mò đến gần, cẩn thận kéo ra.

Nàng không nhớ rõ có từng thấy qua cái hộp gỗ này hay chưa.

Cho dù mở ra thì chắc cũng không sao.

Thanh Nhược len lén cười, theo bản năng nhẹ nhàng mở ra hộp gỗ.

Bên trong để mấy bức tranh cuộn màu trắng.

Thanh Nhược có chút hiếu kỳ, tưởng rằng Cẩm Nhan sưu tập tác phẩm của các bậc thầy, vì vậy, lúc nàng cầm lên cũng vô cùng cẩn thận, sợ làm hư.

Chậm rãi mở ra tranh cuộn.

Vào đông, ánh nắng trong suốt lọt qua ô cửa sổ, ấm áp trải rộng trên nền đất.

Trong bức họa, một thiếu nữ ngồi chống cằm trước cửa sổ, mê mẩn nhìn đôi bướm bay lượn ngoài cửa.

Từng đường từng nét, vô cùng tinh xảo. Thần thái giữa hai lông mày của thiếu nữ kia sống động trên giấy, khiến người ta rung động.

Thanh Nhược dần dần trợn to mắt, có chút không dám tin.

Nàng lấy ra bức họa khác, lần lượt mở ra.

Người trong bức họa quá ư quen thuộc, quen thuộc đến mức tựa như nàng được một lần nữa tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của mình.

Mười một bức họa. Mười một hình ảnh của chính mình qua mười một năm.

Ánh mắt Thanh Nhược rơi vào một tượng đất nhỏ trong hộp.

Y phục màu đỏ mừng tết. Tóc buộc thành một búi nhỏ đáng yêu. Gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn vui vẻ nhìn kẹo hồ lô trong tay.

Trong mắt Thanh Nhược dần dần phát ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt tựa như ánh nắng trong phòng.

Một giọt lệ trong suốt rơi xuống đất.

Mỗi giọt lệ tựa như mỗi hồi ức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức chỉ thích hợp để trân quý cất giữ.