“Giờ chúng ta về phủ luôn hay sao gia?” Tiểu Lang vừa đi vừa xoa xoa cái bụng tròn vo của nàng.
Tuyết Tĩnh Nguyệt ngước nhìn sắc trời:”Từ giờ đến chiều tối còn một
đoạn thời gian, chúng ta trước đi dạo quanh thành rồi đến Ngọc quán ngồi lại một chút hẵng về, nàng thấy thế nào?”
Tiểu Lang vui vẻ:”Cứ theo ý gia!” Nàng thì sao cũng được.
Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt rất chi là tận hưởng những thú vui nhỏ
nhặt đời thường, chốc chốc lại dừng chân ăn chè ướp lạnh, chốc chốc lại
ghé vào săm soi đùa nghịch những món đồ chơi nhân gian, khi mệt thì ngồi nghỉ dưới tán cây đung đưa hùa ý gió mát, nhấm nháp từng làn vị cỏ non
xanh tươi quên đi bao muộn phiền, không có phân tranh thị phi, không có
sầu não thế tục, hoàn toàn quên đi hết tất cả để tận hưởng thời khắc
này.
Ta không phải là sát thủ, chàng không phải là vương
gia, chúng ta chỉ là hai con người bình thường nhàn nhã ngã lưng trên
thảo nguyên ngắm bầu trời trong xanh lững lờ áng mây trôi, một ngày thật thanh bình biết bao.
“Hôm nay thật vui nha, ngày mai mình
lại đi như vậy nữa nha gia!” Tiểu Lang cười hì hì, sóng đôi bên cạnh
Tuyết Tĩnh Nguyệt đi vào Ngọc quán.
Thong thả ngồi xuống bàn gần đó, Tiểu Lang cười, nói.
“Ta mong gia cũng sẽ vui vẻ như ta.” Nàng không muốn người được vui chỉ có mình nàng, nàng mong hắn cũng sẽ có được niềm vui như thế.
Tuyết Tĩnh Nguyệt cười:”Ta đương nhiên là..”
“Tĩnh Vương? Có phải ngài đó không Tĩnh Vương?”
Tuyết Tĩnh Nguyệt còn chưa kịp nói dứt câu một người khác đã xen vào, trong thanh âm mềm mại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Hương huệ nồng nàn thoang thoảng trong không khí, mĩ nhân thanh tú như
ngọc, điệu bộ thướt tha khoác trên người phục y hoa lệ, vừa nhìn đã biết là tiểu thư con nhà quyền quý. Đi bên cạnh nàng là hai nha đầu có gương mặt giống hệt nhau theo thị hầu, có vẻ họ là tỉ muội song sinh.
“Không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được Viên tiểu thư, mời ngồi!”
Tuyết Tĩnh Nguyệt đã nhận ra người đến là ai, nữ nhân cũng xác định
chắc chắn đây đúng là Tuyết Tĩnh Nguyệt, Cửu vương gia của hoàng triều,
nhún người hữu lễ nói “Đa tạ!” rồi ngồi xuống. Tuyết Tĩnh Nguyệt liền
giới thiệu nàng với Tiểu Lang.
“Tiểu Lang, đây là Viên Anh
Hoa tiểu thư của phủ thừa tướng, nàng chào hỏi nàng ấy đi.” Viên thừa
tướng trong lúc tâm đắc đã mời Tuyết Tĩnh Nguyệt đến phủ làm khách, nhờ
vậy mà hắn có gặp qua Viên Anh Hoa một lần, may sao còn nhớ rõ, nếu
không hắn cũng khó lòng nhận ra nàng là ai.
Tiểu Lang cong
môi nhẹ gật đầu chào nàng:”Gặp qua Viên tiểu thư, ta là Tiểu Tiểu Lang,
là nha đầu thiếp thân của Tĩnh Vương.”
“Nha đầu?” Viên Anh
Hoa cao giọng nghi hoặc, nghĩ mình thế nhưng có hơi luống cuống với
Tuyết Tĩnh Nguyệt, nàng đổi mặt tươi cười:”Gặp qua ngươi!”
Tĩnh Vương này làm sao vậy nha, dưng không lại mang theo một cái tì nữ
còn cho ngồi chung bàn, làm nàng còn lầm tưởng đây là vương tôn khêu các tiểu thư nhà nào tính tới gợi chuyện kết bạn. Hừ, xém chút nữa là nàng
thiệt thòi rồi!
Tuyết Tĩnh Nguyệt không bận tâm Viên Anh Hoa nghĩ gì, chỉ hỏi cho đúng lễ nghĩa.
“Không biết Viên tiểu thư từ Kinh thành xa xôi đến tận Kính Hồng thành là vì việc gì?”
Giữ nụ cười xã giao trên môi, nàng vươn tay mời Tuyết Tĩnh Nguyệt dùng qua lô trà thượng hạng, từ tốn trình bày.
“Vương gia hỏi thì ta cũng xin thưa, ta vốn là thay mặt gia phụ đi dự
đại thọ 84 tuổi của gia gia sống ở Phước Châu trấn thành kế bên. Sau khi làm lễ xong ta tính lên đường trở về Kinh thành luôn, nào ngờ đi được
một đoạn thì xa phu bảo không thể đi tiếp vì đường quá xấu, sình bùn lầy lội vốn không thích hợp để di chuyển, phải đợi cho mấy ngày nắng lên
đất đá khô lại mới có thể tiếp tục đi.”
Vì để tránh gặp sơn
tặc mà nàng đã cố ý chọn lộ trình khá xa, đánh một đường vòng lớn băng
qua Kính Hồng thành, lúc nàng đến đây thì vẫn còn là mùa nắng, nhưng khi muốn trở về thì lại đang trong độ mùa mưa, việc di chuyển vì thế mà gặp rất nhiều khó khăn trở ngại, bất đắc dĩ phải dừng chân nán lại chốn này dăm đôi bữa.
Nàng chỉ lo kể lể cốt lấy được sự đồng tình
của mọi người, để họ thấy được sự hiếu kính không quản ngại đường xa về
thăm quê tổ của nàng. Nhưng hồi lâu vẫn chưa có ai đáp lời khiến nàng
thấy khó hiểu, từ đằng sau cây quạt bầu nâng mắt lên.
Tuyết
Tĩnh Nguyệt đặt vào tay Tiểu Lang tách trà Viên Anh Hoa mời hắn muốn
nàng dùng, Tiểu Lang một mực xua tay từ chối bây bẩy nói không cần, hai
người coi Viên Anh Hoa như không khí mà không thèm nhìn đến. Viên Anh
Hoa trợn to mắt, thật muốn quát lên bảo hai người kia mau dừng lại đừng
có mà đưa đẩy trước mặt nàng, cuối cùng phẩm chất tiểu thư được rèn
luyện bao năm đã chiến thắng con người chợ búa trong nàng, nàng quyết
định im lặng chờ đợi trong phẫn nộ.
Tuyết Tĩnh Nguyệt sau
cùng cũng nhớ ra là đang phải tiếp chuyện một người, vỗ nhẹ đầu Tiểu
Lang một cái không ép nàng nữa, đối Viên Anh Hoa cười.
“Hóa
ra là vậy.” Tuyết Tĩnh Nguyệt sực nhớ ra vương huynh của hắn đang tuyển
bạn đồng hành, liền cười nói:”Sắp tới ta và Bạch Vương sẽ lên đường trở
về Kinh thành, cùng đường với nhau không biết Viên tiểu thư có muốn đi
cùng chúng ta không? Thân nữ nhi một mình đơn thương độc mã, nói thế nào thì cũng rất nguy hiểm.”
Tuyết Tĩnh Nguyệt xuất phát từ ý
tốt đề nghị, nhưng Tiểu Lang thì.. Thế á? Gia nhìn đâu mà nói nàng ta
“đơn thương độc mã” vậy? Chưa kể đến hai nha đầu lúc nào cũng kè kè bên
người tận trung phục dịch, phía trước quán vừa vặn còn có mấy gia đinh
đang đứng ngó chừng vô đây, chỉ kém không cắm luôn mấy cái cột để tiện
bề đứng gác.
Hô, đó đã là gì. Giá mà nàng có thể chỉ cho
Tuyết Tĩnh Nguyệt thấy cả đội hộ vệ đang lén la lén lút, thập thà thập
thò núp trong các lùm cây tán lá, sẵn sàng nhảy ra chỉa mũi nhọn vào bất kì ai có ý muốn đến gần nàng ta, phòng vệ vô cùng chu đáo kĩ lưỡng, để
xem lúc đó hắn còn bảo nàng ta là “đơn độc” nữa thôi. Hừ, cái khí thế
phô trương hùng hậu này xem ra không hề thua kém lúc Hoàng đế vi hành
chút nào, chỉ tiếc là không thể bày ra cho cả thiên hạ cùng ngắm cho
vui.
Dù nói là nói thế, nhưng nghe làm sao cũng.. thấy có
mùa chua chua trong đó. Đánh chết Tiểu Lang cũng không nhận nàng chỉ là
không muốn chia sẽ lòng tốt của Tuyết Tĩnh Nguyệt với ai.
Tiểu Lang cũng không biết từ khi nào nàng đối với Tuyết Tĩnh Nguyệt có
một cỗ dục vọng độc chiếm mãnh liệt, đến khi nhận ra thì đã không thể
rời mắt khỏi hắn, mà thứ tình cảm này hẳn không nên phát sinh trên người một sát thủ lãnh tâm lãnh tính như nàng, thêm một mối bận tâm chính là
thêm một nhược điểm, nàng đáng ra không nên mang tâm tư gì với hắn, bởi
dù hắn có đối tốt với nàng thế nào thì hắn cũng chỉ là nhiệm vụ của
nàng.
Tiểu Lang đơn thuần nghĩ đây là nhiệm vụ mà không nghĩ đến chính nàng cũng rất tận hưởng nhiệm vụ này, thậm chí còn cầu cho nó sẽ kéo dài lâu hơn một chút, kéo dài khoảng thời gian yên bình này, để
nàng được tận hưởng thêm một chút nữa ấm áp khi ở bên hắn. Tiểu Lang rất để tâm Tuyết Tĩnh Nguyệt, đây không còn chỉ là tham luyến thông thường, có gì đó thật khác biệt đã nảy sinh, chỉ là dầu gỗ Tiểu Lang chưa nhận
ra thôi.
Bất chấp Tiểu Lang đang rối rắm với cảm xúc của mình, Viên Anh Hoa kêu lên mừng rỡ.
“Thật sao? Vậy thì phải làm phiền Tĩnh Vương rồi!”
“Không có gì, chỉ là việc nên làm thôi!” Tuyết Tĩnh Nguyệt nói lời khách sáo.
May mắn, thật quá may mắn! Nàng trăm phương nghìn kế tìm cách tiếp cận
Bạch Vương đều thất bại, cứ nghĩ đã phải từ bỏ ý định với y, vậy mà chỉ
đi dạo một vòng lại có được cơ hội từ trên trời rơi xuống, bảo nàng có
thể không vui sao. Nàng phải cố gắng nắm bắt thật tốt cơ hội này để
không phụ lòng mong mỏi của phụ thân bao lâu nay.
“Tiểu
Lang, nàng làm sao vậy?” Từ nãy giờ lo nói chuyện với Viên Anh Hoa nên
hắn không chú ý đến nàng, ai biết được khi nhìn lại đã thấy nàng trưng
ra bộ dáng như oán phụ kia chứ. (Còn học theo người khác cắn khăn tay
nữa)
Tiểu Lang quay mặt đi chỗ khác, hừ hừ không vui.
“Không có gì, gia đừng bận tâm!”
Tuyết Tĩnh Nguyệt đưa tay giữ lấy mặt nàng quay lại, môi không nhịn được khẽ nhếch.
“Thế vẻ mặt giận dỗi này là sao nha?” Tiểu nha đầu không phải là đang ghen đấy chứ? Thật đáng yêu!
Tiểu Lang chống chế, mắt nhìn đâu thì nhìn chứ không nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt.
“Ai giận dỗi gì đâu, gia nhìn lầm rồi! Hừ hừ!”
Tuyết Tĩnh Nguyệt bật cười, càng thêm cưng nựng xoa hai má nàng. Tiểu
nha đầu này càng ngày càng làm hắn yêu thích không thôi! Hiếm lắm Tuyết
Tĩnh Nguyệt lại nổi lên tính đùa dai, trêu trọc nàng.
“Nàng có.”
“Ta mới không.” Ai thèm làm chuyện trẻ con đó. Giận dỗi á? Ha hả, còn lâu!
“Có mà nha!” Hai má phồng lên rồi!
“Không là không!” Đừng có nựng mặt ta nữa!
Viên Anh Hoa như cũ trở thành không khí trong mắt hai người, nhưng
không như lần trước mà tỏ ra khó chịu, mắt trừng lớn kinh nghi.
Đây thật là lạnh nhạt vương gia Tĩnh Vương? Làm nàng không thể ngờ
chính là nụ cười quá đỗi tự nhiên của hắn, cả bầu không khí hài hòa xung quanh. Tĩnh Vương của trước đây luôn mang đến cho người khác cảm giác
ôn hòa xa cách, mặc dù hắn đang cười nhưng hiện hữu trong đáy mắt lại là sự lạnh nhạt, yến tiệc cung đình hay lễ lộc đài thọ hắn đều không tham
gia, từ chối mọi lời mời xã giao của tất cả quan viên trong triều, không gần gũi thân cận một ai. Tuyết Tĩnh Nguyệt như thế không ai hiểu được
hắn, giống như vầng trăng lãnh mạc trên cao, cô thanh tĩnh lặng đến khó
đoán.
Nàng nghĩ không chỉ mình nàng thấy được sự thay đổi
của Tuyết Tĩnh Nguyệt, mà tất cả mọi người đều có thể dễ dàng nhìn ra
điều đó. Nữ nhân tên gọi Tiểu Tiểu Lang kia, rất có ý nghĩa với Tuyết
Tĩnh Nguyệt!
Từ đầu, bởi vì thân phận nha hoàn của Tiểu Lang mà Viên Anh Hoa không có mấy thiện cảm với nàng, nay lại vì Tuyết Tĩnh
Nguyệt có vẻ coi trọng nàng, lại thêm Viên Anh Hoa còn đang trông cậy
Tuyết Tĩnh Nguyệt giúp đỡ chuyện với Tuyết Bạch Cầm, nên đường đường là
đại tiểu thư cao quý nàng đây đành phải chịu ủy khuất hạ mình làm thân
với cái Tiểu Tiểu gì đó, coi như là cho nàng ta một cái ân tình đi.
Thật ra, ngoài nguyên nhân thời tiết, còn có một nguyên nhân khác nữa
khiến Viên Anh Hoa dừng chân ở Kính Hồng thành, chứ đời nào nàng chịu ở
lại chốn khỉ ho cò gáy này cơ chứ.