Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 7: Ma quỷ rất đáng sợ, nhưng mất người thân thương nhất càng đáng sợ hơn

Chuyển ngữ: Siro

Từ nhỏ đến lớn, ba trưởng lão đã ép buộc Bạch Tiên Tiên học kinh văn chú ngữ không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng cô không chịu học, dù có học cũng không phải do tình nguyện nên không cách nào phát huy hiệu quả của kinh văn. Chuyện kiên trì tu hành, cho tới bây giờ không thể cưỡng cầu được.

Đây là lần đầu tiên cô tụng kinh chú.

Bởi thành công quá dễ dàng đến nỗi ngay khi Bạch Tiên Tiên mở mắt thậm chí còn chưa phản ứng kịp.

Sau đó, cô sợ chết khiếp trước cảnh tượng trước mắt. Đây là lần đầu tiên trong đời cô chính mắt thấy quỷ, và hiệu ứng dữ dội tới mức có thể so sánh với việc sát thủ chém chết AD(*) chỉ bằng một nhát.

(*) Trong thuật ngữ game, AD là viết tắt của cụm từ Attack Damage. Thuật ngữ này dùng để chỉ các class gây sát thương chính trong team nhưng máu giấy. Sát thủ chỉ class chuyên ám sát, đối tượng bị nhắm vào thường là AD.

Bà cụ Trương quan sát cô: “Con cháu nhà họ Bạch?”

Bà ta vung ngón tay lên, tức thì từng đợt sát khí trong sân chạy thẳng tới chỗ Bạch Tiên Tiên.

Bạch Tiên Tiên gần như bị cảnh tượng này làm chết sững muốn ngất, cô nhắm mắt hét lên không dám nhìn nữa, cơ thể không biết vì sợ hãi hay căng thẳng mà run rẩy kịch liệt, hai tay cầm kiếm Lục Linh đằng trước chém lung tung không theo bài bản nào.

Cô vừa chém vừa la hét, thậm chí tiếng rít đó xuyên qua bức bình phong trên cửa cuốn và vọng vào tai Trương Xung đang ở trên xe.

Trương Xung run lẩy bẩy: Toi rồi toi rồi toi rồi! Tiên cô la hét thảm thiết vậy nhất định đã xảy ra chuyện rồi!

Keng!

Kiếm ý vô hình như vạn kiếm đồng loạt phóng ra, kiếm Lục Linh mang linh lực mạnh mẽ bổ xuống sân đầy sát khí, trong thoáng chốc, cơ thể của ba trưởng lão bị làm chậm bởi sát khí cũng thả lỏng không ít.

Tà khí đầy ắp trong sân bị Bạch Tiên Tiên quơ kiếm lung tung chém hết. Sát khí bị tiêu trừ khiến hơn ba mươi người đồng loạt té xỉu. Rốt cuộc, bà cụ Trương ngồi trên bàn thờ không còn cười nữa.

“Nhà họ Bạch vẫn còn đời sau có tài năng dị bẩm thế à?” Bà ta lại đổi giận thành cười: “Tới thật đúng lúc, tôi sẽ dùng linh cốt của cô cải tạo lại thân thể của tôi!”

Bà ta khẽ vẫy tay, vô số sát khí xông ra khỏi người hóa thành cái miệng to như chậu máu rồi cùng bà ta lao tới cắn xé Bạch Tiên Tiên.

Các trưởng lão cùng hô lên: “Tiên Tiên cẩn thận!”

Đại trưởng lão - đã kiệt sức ngã xuống đất - biến sắc, hét lớn rồi đột ngột vọt tới, tung người nhảy về trước trực tiếp chắn luồng sát khí này. Kiếm gỗ đào trong tay hất búa chú trên lưng những người nhà họ Trương đã té xỉu dưới đất ra, ông kết ấn quát to: “Thái huyền thượng tương, phù giáo tam thiên. Hạc minh chân truyền, long hổ diệu quyết. Phụ huyền thể đạo, Thiên Sư truyền mệnh, trảm yêu phục tà, thiên địa thanh minh. Vạn ma thúc thủ, linh minh chi linh. Cấp cấp như luật lệnh!”

Cái Đại trưởng lão niệm là thần chú của Thiên Sư đã truyền trong nhà họ Bạch hàng nghìn năm qua. Tương truyền do tổ Thiên Sư đích thân dạy cho sáu tổ sư nhà họ Bạch nên có uy lực rất mạnh. Chú ngữ vừa được thốt ra, lập tức mời sáu tổ sư gia nhập thể rồi vung kiếm chém sáu phương.

Tuy nhiên, chú này yêu cầu người thực hành pháp phải có công lực cực cao, cũng như kiếm Lục Linh, cho đến cuối đời Đại trưởng lão vẫn chưa bao giờ thi triển nó thành công.

Nhưng vào giờ phút này, cơ thể vốn không ngừng lảo đảo sắp ngã của Đại trưởng đột nhiên kiên cường, kiếm khí của kiếm gỗ trong tay tỏa ra hơi nóng, chém thẳng về phía bà cụ Trương đằng sau luồng sát khí.

Sau tiếng hét thảm thiết của bà cụ Trương, hai người cùng lúc té xuống.

Đại trưởng lão đã rơi vào trạng thái nỏ mạnh hết đà, không tài nào chịu đựng nổi thần thông của sáu tổ sư gia, bởi ông đã dốc hết sức chém nhát này nên giờ không chịu được nữa chợt phun ra một búng máu đen rồi hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng, toàn bộ sát khí đã biến mất khỏi sân. Bà cụ Trương - vừa rồi còn diễu võ dương oai - lúc này đã nằm dưới đất “sống dở chết dở”, cơ thể nhạt nhòa gần như sắp tàn lụi.

Bạch Tiên Tiên hoàn hồn khỏi cơn sợ hãi, dùng cả tay lẫn chân nhào tới bên cạnh Đại trưởng lão rồi ôm lấy ông vừa khóc vừa gào. Đại trưởng lão vốn đã ốm yếu nay ngày càng yếu hơn. Bạch Tiên Tiên gần như không cảm nhận được hơi thở của ông khi đưa tay sờ lên mũi ông.

Vành mắt đỏ như ứa máu, cô chợt quay lại nhìn bà cụ Trương đã ngã xuống đất và mất đi lực chiến đấu, rồi lượm kiếm Lục Linh lên bổ tới chỗ bà ta.

Nhị trưởng lão lạnh lùng quát lên: “Tiên Tiên, dừng tay!”

Mũi kiếm dừng lại giữa chừng, Bạch Tiên Tiên ngoái lại với gương mặt đầy nước mắt.

Nhị trưởng lão gằn giọng: “Tiên Tiên, Đạo Môn dạy độ trước giết sau. Diệt yêu trói tà, độ muôn vạn quỷ, đó mới là chính đạo, con nhớ lấy!”

Trình tự bắt ma đúng đắn là bắt được rồi phải tiến hành siêu độ, siêu độ thực chất là đưa những con ma lang thang ở nhân gian xuống âm phủ nhận mệnh. Đến lúc đó ai nên đầu thai sẽ đầu thai, ai nên chịu phạt phải chịu phạt, đó là chuyện của âm phủ.

Những kẻ cố ý gây ác có chấp niệm quá sâu không siêu độ được thì giết sau cũng không muộn.

Bạch Tiên Tiên nghiến chặt răng nhưng cuối cùng vẫn thu kiếm Lục Linh lại. Cổng sân run run lộ ra một cái đầu, Trương Xung nhìn vào trong bằng đôi mắt hoảng sợ, tay còn cầm bùa chú mà Đại trưởng lão đã dán lên thân xe.

Thấy Bạch Tiên Tiên còn sống, ông ta thở phào một cái thật mạnh, muốn đi vào trong nhưng lại sợ những người không biết sống chết đang nằm đầy dưới đất kia. Ông ta lắp bắp: “Tiên cô...”

Bạch Tiên Tiên giàn giụa nước mắt, suy sụp hét với ông ta: “Gọi cấp cứu đi!”

Trương Xung luống cuống tay chân móc di động gọi 120.

Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão chỉ bị thương nhẹ, những người trong sân bị tà khí xâm nhập vào cơ thể khiến họ chưa được phép ngồi thiền nghỉ ngơi. Sau khi giam linh hồn của bà lão Trương lại, họ bắt đầu dùng thần chú Tịnh Thiên Địa lần lượt giúp mọi người loại trừ tà khí trong người.

Thần chú Tịnh Thiên Địa là một trong tám thần chú của Đạo Môn, công dụng rất rộng. Bạch Tiên Tiên và Trương Xung bế Đại trưởng lão đang hôn mê lên một cái ghế trong sân.

Xe cấp cứu vẫn chưa tới, Bạch Tiên Tiên ngồi xổm dưới đất nắm bàn tay khô lạnh của Đại trưởng lão một hồi. Nghe tiếng hai trưởng lão đang khẽ tụng niệm kinh đằng sau, cô dặn dò Trương Xung ngó chừng Đại trưởng lão rồi lau nước mắt đứng dậy.

Khắp sân ngổn ngang cơ thể, vô cùng kinh khủng thoạt trông như hiện trường án mạng.

Bạch Tiên Tiên đi đến chỗ cậu bé gần đó nhất, đỡ cậu bé ngồi dậy rồi học theo các Trưởng lão thì thầm: “Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán. Động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên. Bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên. Linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên.”

Một làn khói đen mỏng tang tràn ra từ cơ thể cậu bé, cậu bé từ từ mở mắt rồi chỉ đờ đẫn nhìn Bạch Tiên Tiên trước mắt.

Bạch Tiên Tiên mỉm cười, sờ đầu bé: “Không sao nữa rồi.”

Cậu bé đảo đôi mắt đen lúng liếng không biết vừa xảy ra chuyện gì, vả lại thần trí đã bị tà khí ăn mòn nên trông cực kỳ chậm chạp.

Trái lại, tình hình của người lớn tốt hơn nhiều. Sau khi tỉnh táo lại và nhận ra vừa có chuyện gì, họ đều gào khóc lớn tiếng nhưng được hai trưởng lão trấn an.

Một người mẹ trẻ vọt tới gần Bạch Tiên Tiên, ôm chặt lấy bé con đang ngây ra rồi vừa khóc vừa cười liên tục cảm ơn Bạch Tiên Tiên.

Nhị trưởng lão đi tới, đưa cho cô ấy một lá bùa chú: “Đây là phù an thần, dán vào đầu giường thằng bé, có lợi cho việc hồi phục của thằng bé lắm đấy.”

Phù chú Đạo Môn đa dạng, từ trừ tà đến chữa bệnh, đủ mọi chủng loại cần gì có đó, và các môn phái khác nhau chuyên về các loại bùa chú khác nhau, vài phái dân gian còn có bí phù độc môn nữa.

Nhà họ Bạch kế thừa dòng dõi Thiên Sư, mà còn là bùa an thần xua đuổi yêu ma quỷ quái. Chỉ có điều lần này đối phó với bà cụ Trương, gần như đã ngốn hết bùa chú của ba trưởng lão rồi.

Không lâu sau, tiếng xe cấp cứu vang lên trong màn đêm.

Nhị trưởng lão ở lại trấn an mọi người và xử lý hậu quả, trong khi Bạch Tiên Tiên và Tam trưởng lão cùng đưa Đại trưởng lão tới bệnh viện.

Khi ở trên xe, nhân viên y tế bắt đầu tiến hành cứu chữa. Nghe nói Đại trưởng lão đã 90 tuổi và vừa rồi còn nôn ra máu, sắc mặt nhân viên nghiêm trọng hẳn rồi nói thẳng bệnh viện trấn không cứu được, phải mau chóng đưa lên bệnh viện huyện.

Bạch Tiên Tiên nắm bàn tay gần như khô đét, ngoài khóc ra thì cô chẳng thể làm gì khác.

Lần đầu tiên, cô hối hận vì đã không học đạo đàng hoàng.

Giá như cô nhập môn sớm hơn thì tốt rồi.

Giá như cô nghe lời trưởng lão tiếp nhận truyền thừa gia tộc sớm hơn thì tốt rồi.

Rõ ràng cô sở hữu thiên phú mà người khác cầu cũng không có được, rõ ràng cô là người duy nhất cầm được kiếm Lục Linh, rõ ràng cô có thể dễ dàng làm được chuyện mà ba Bạch dốc sức cả đời cũng chưa làm được...

Ma quỷ rất đáng sợ, nhưng mất đi người thân thương nhất càng đáng sợ hơn.

Con đường tới huyện thành trở nên quá đỗi xa xôi.

Lúc xuống xe, nhân viên y tế - nhận được thông báo - đã chờ sẵn ở cửa. Sau khi tiếp nhận băng ca, họ vội vã đẩy tới phòng cấp cứu.

Bạch Tiên Tiên đi theo phía sau, không biết có phải do khóc quá lâu thiếu dưỡng khí hay không, mà cả người choáng váng, khiến lúc leo lên bậc tam cấp cô chợt giẫm vào khoảng không suýt chút nữa ngã xuống.

Tam trưởng lão nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, gọi hai tiếng không thấy cô đáp lại, bèn nắm lấy huyệt Thần Môn ở cổ tay cô, thấp giọng thì thầm: “Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh.”

Bạch Tiên Tiên mất hồn mất vía được ông dìu vào trong. Sau khi vào thang máy, rốt cuộc cô mới hoàn hồn, rồi hỏi kèm theo đôi mắt sưng đỏ: “Tam trưởng lão, con bị sao vậy ạ?”

Tam trưởng lão trả lời: “Lần đầu con tiếp xúc với tà khí, lại bị lửa giận công tâm, bị âm khí nhiễu loạn tâm thần. Nhưng giờ không sao rồi, đừng sợ.”

Hành lang bệnh viện vào sáng sớm có vẻ vô cùng yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn ngoài phòng cấp cứu sáng lên. Nhìn chằm chằm đèn đỏ đang nhấp nháy yếu ớt, Bạch Tiên Tiên run rẩy theo từng hơi thở.

Tam trưởng lão đột nhiên gọi cô: “Tiên Tiên.”

Bạch Tiên Tiên như bị giật mình quay lại, đôi mắt gần như sưng lên đến mức không thể nhìn thấy gì.

Tam trưởng lão nhìn cô: “Sống chết có số, không thể cố chấp, con phải nghĩ thoáng lên.”

Bạch Tiên Tiên nhận ra ông đang nói gì, bèn mím môi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi lã chã không sao kiềm chế được.

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên bật mở, một y tá vội vàng đi ra rồi gọi lớn: “Bạch Tiên Tiên? Ai là Bạch Tiên Tiên?”

Bạch Tiên Tiên vội vàng đứng lên: “Là tôi!”

Y tá nói: “Bệnh nhân muốn gặp em, mau vào đi.”

Bạch Tiên Tiên cảm thấy một tiếng sét giáng xuống đầu, khiến toàn thân cô đóng băng. Gọi cô vào lúc này có nghĩa là gì không cần nói cũng biết.

Tam trưởng lão khẽ đẩy cô từ phía sau: “Đi đi.”

Tay chân Bạch Tiên Tiên lạnh ngắt, tứ chi dường như không phải là của mình nữa, nhưng trong ánh mắt lo lắng của y tá, cô vẫn một mạch chạy gấp vào phòng cấp cứu.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc và gay mũi, Đại trưởng lão nằm trên bàn mổ, đeo mặt nạ dưỡng khí, mở to hai mắt cố gắng nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy Bạch Tiên Tiên chạy tới, đôi mắt vẩn đục của ông sáng hơn đôi chút, ông khàn giọng gọi: “Tiên Tiên...”

Bạch Tiên Tiên bổ nhào vào bên bàn giải phẫu gào khóc: “Đại trưởng lão, con đây! Con đây ạ!”

Tinh thần của Đại trưởng lão sáng sủa hơn nhiều so với trước khi nhìn thấy cô, giọng cũng rõ ràng hơn hẳn: “Đừng khóc, thấy con khóc ông buồn lắm…”

Bạch Tiên Tiên quệt lau nước mắt: “Con không khóc, con không khóc nữa!” Tuy nói vậy nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, như vòi nước không tắt được: “Tại con, Đại trưởng lão ông đừng chết, tại con hết...”

“Ông không trách con đâu, Tiên Tiên.” Đại trưởng lão cầm tay cô, lực ngón tay kiên định: “Số mệnh của ông đã hết, hôm nay trước khi xuống núi ông đã biết được kết cục từ quẻ bói rồi.”

Bạch Tiên Tiên đột nhiên nhớ tới phản ứng kỳ lạ của Đại trưởng lão khi ông bói quẻ trước tượng thần tổ sư gia lúc ấy.

Hóa ra khi đó ông đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu chết rồi.

Người trong Đạo Môn chính khí cương trực, không sợ tà ma, đạo tâm không suy chuyển, dù chết cũng không lùi bước.

Bạch Tiên Tiên nắm tay ông, nức nở: “Đại trưởng lão, ông còn tâm nguyện gì không? Ông nói cho con biết đi, con chắc chắn! Con chắc chắn sẽ làm được!”

Cô những tưởng tâm nguyện của ông chắc hẳn muốn cô nhận lấy truyền thừa gia tộc, làm chuyện mà các ông luôn mong cô làm.

Cô đã sẵn sàng sẽ tiếp nhận số phận, đi con đường mà lẽ ra cô phải đi từ lâu.

Nhưng Đại trưởng lão chỉ nhìn cô, ngay cả sức tay cũng dịu lại, ông cười nói: “Trước khi chết có thể thỉnh được thần chú Thiên Sư, ông chết cũng không tiếc.”

Tay chậm rãi buông xuống, ông nhắm nghiền hai mắt rồi khẽ dặn dò: “Tiên Tiên ngoan, đừng áy náy, trưởng thành, cho tốt nhé con...”

Đừng áy náy, hãy trưởng thành cho tốt, trải nghiệm cuộc sống mà chính con mong muốn đi.

- -------------------