Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 46: 46 Canh Hai


Chuyển ngữ: Mơ
Nó cáu kỉnh, lá trên cây lại rơi xuống ào ào như một cơn mưa lá rụng, suýt chút chôn Bạch Tiên Tiên.

Hàn Kỳ Minh và vợ ông ở cửa ra vào nhìn từ xa nghe thấy Bạch Tiên Tiên đứng dưới tàng cây nói chuyện với không khí, hai người đều cứng đờ.

Hàn Kỳ Minh chần chờ muốn đi qua, Bạch Tiên Tiên giơ bàn tay ra với ông thế là ông dừng lại.

Bạch Tiên Tiên chờ nó cáu kỉnh xong mới mở miệng: "Sao lại là căn nhà ra tay trước hả? Người ta ở đó từ mười năm trước cơ mà."
Hoàng Quả Thụ càng tức giận hơn: "Đúng vậy! Nó đã chèn lên ta mười năm trời! Cô có biết ta trải qua như thế nào mười năm nay không?!"
Bạch Tiên Tiên: "..."
Quả thật không biết.

Cô thật sự không ngờ, rốt cuộc vấn đề lại xuất hiện ở chỗ này.

Hoàng Quả Thụ uất ức nói: "Lúc bọn họ sửa nhà đã rót xi măng cốt thép lên chân của ta, lớp hàng rào kia vừa dày vừa cứng, ta muốn vươn ra nhưng không xuyên qua nổi!" Nó càng nói càng uất ức hơn, tiếng nói chói tai bật khóc: "Hàng rào cắt đứt lượng nước và dinh dưỡng, bàn chân kia của ta rất xấu xí! Bây giờ ta đã là cái cây tàn tật!"
Bạch Tiên Tiên: "..." Cô hỏi: "Vậy lúc ấy sao mi không cản bọn họ?"
Hoàng Quả Thụ hu hu nói: "Khi đó ta còn chưa tu thành hình người, chẳng làm gì được chỉ có thể trơ mắt nhìn..."
Bạch Tiên Tiên hiểu rõ gật đầu một cái: "Cho nên nửa năm gần đây mi mới tu thành hình người, sau đó sai khiến yêu tinh xung quanh tới quấy rối người ta?"
Hoàng Quả Thụ: "Hừ!"
Bạch Tiên Tiên cầm kiếm chọc nó một cái: "Vậy cái cây nhà mi không nói lý lẽ nha, căn nhà cũng không phải bọn họ sửa, mi muốn báo thù thì tìm người năm đó sửa nhà, mi tìm bọn họ làm gì?"
Bóng người trên cây xấu hổ giận giữ quay đầu sang chỗ khác rồi rất nhanh lại xoay trở về: "Ta mặc kệ! Ai ở căn nhà này thì người đó là kẻ thù của ta! Ta chỉ muốn đuổi bọn họ đi!"
Bạch Tiên Tiên: "Đuổi đi chân của mi có thể mọc ra à?" Cô nói lời thấm thía: "Cũng không thể đúng không? Hơn nữa mi không chỉ có một cái chân, mi sinh trưởng lớn như vậy, rễ cây bên dưới chắc chắn rất nhiều, dù sao bàn chân kia cũng xấu lắm rồi, không cần nữa."
Hoàng Quả Thụ lại rung lá rụng rào rào: "Không được! Coi như hỏng thì đó cũng là chân của ta!"
Bạch Tiên Tiên cầm kiếm chỉ vào nó: "Có phải mi không nói lý lẽ không?"

Bóng người mờ ảo sợ hãi nấp trong cây, chỉ thò cái đầu ra ngoài, thê lương lên án cô: "Con người các ngươi nối giáo cho giặc, bao che lẫn nhau, ức hiếp một gốc cây tàn tật như ta..."
Bạch Tiên Tiên nghĩ rất nhiều ngày chỉ bởi vì một nguyên nhân vớ vẩn phải chạy đi chạy lại, tức giận dùng kiếm Lục Linh đập vào thân nó: "Mi tàn thật chỗ nào? Hả? Mi xem bản thân mi xem, cây tàn tật có thể sinh trưởng cao và khỏe như vậy sao? Dinh dưỡng trăm dặm xung quanh đều bị mi hấp thụ hết mà? Một gốc cây ngang ngược như ni giả vờ tàn tật với ta làm gì?!"
Hoàng Quả Thụ bị sức mạnh của kiếm đánh cho tê rần người, òa khóc lớn.

Bạch Tiên Tiên: "Không được khóc! Khóc nữa là ta đưa mi đi gặp con cháu của mi đấy!"
Hoàng Quả Thụ nấc một tiếng rồi ngừng lại.

Bạch Tiên Tiên hít sâu hai hơi, tiếp tục nhẫn nhịn, nói lý lẽ với nó: "Nếu không phải năm ấy lúc nhà người ta sửa nhà quy hoạch khu vực một lần nữa vì mi thì mi đã bị chặt từ lâu rồi biết chưa? Đừng nói là chân tay, cả cái cây mi đều xấu xí, còn để cho mi thời gian tu luyện thành tinh trả thù ư?"
Bóng người trên cây lại thoáng hiện ra một chút, nửa người trên bám vào thân cây sợ hãi rụt rè cúi xuống nhìn cô.

Bạch Tiên Tiên nói tiếp: "Nếu như đã xảy ra rồi, mi không thể chuyển đi, căn nhà cũng không thể chuyển, vậy thì chấp nhận sự thật, mọi người chung sống hòa thuận nhé? Bây giờ mi đã tu thành hình người, một thời gian nữa là có thể thoát ly bản thể tự do hoạt động nhỉ? Cần gì rầu rĩ vì một rễ cây hoại tử như vậy?"
Cô nhìn bóng người trên cây, bĩnh tình nói với giọng điệu của một cao nhân đắc đạo: "Tu luyện coi trọng Đạo pháp tự nhiên, nếu mi cố chấp ở đây, lâu dài sinh lòng chấp niệm với quá khứ, ngược lại có chướng ngại tu hành, vậy thì lợi bất cập hại."
Hoàng Quả Thụ mới có nhận thức, vẫn còn chưa rành việc đời, bị cô dỗ dành tới nỗi sửng sốt.

Người này lợi hại như vậy, lời nói hẳn là cũng rất có lý nhỉ?
Đoạn rễ cây hoại tử kia quả thật chẳng có ảnh hưởng với nó, nó chỉ giận thôi.

Ngộ nhỡ thật sự vì nguyên nhân này khiến nó dừng lại ở đây, vậy mấy trăm năm tu luyện của nó chẳng phải uổng phí rồi sao!
Làm một gốc cây không hề thuộc loại thực vật quý được bảo vệ mà nói, nó có thể mọc lên lớn như vậy đã chẳng hề dễ dàng gì!
Bóng người nấp trên cây nhìn cô hồi lâu, vừa cảm thấy cô nói đúng, vừa kiêng kị kiếm Lục Linh trong tay cô, qua một lúc lâu mới nhăn nhó nói: "Vậy...!vậy được rồi..."
Lúc này Bạch Tiên Tiên mới thu kiếm lại, mỉm cười vỗ vỗ thân cây: "Mi xem, mi vẫn rất hiểu lý lẽ nha.

Thật ra con người của ta ghét nhất giải quyết sự tình bằng bạo lực, cho nên mi phải nói được làm được nhé.

Tu luyện cho tốt, ta rảnh sẽ tới tưới nước cho mi."

Hoàng Quả Thụ: "..."
Tuy nói vậy, nhưng dáng vẻ cười híp mắt của cô như là đang uy hiếp ta.

Yêu tinh nhận sức mạnh trời đất, hễ là lời hứa bọn chúng hứa thì cũng sẽ không tự hủy lời hứa.

Lần này Bạch Tiên Tiên yên tâm, vẫy vẫy tay với Hàn Kỳ Minh vô cùng sốt ruột đứng ở cửa.

Lúc này Hàn Kỳ Minh mới cùng vợ đi tới.

Tuy Thụ Tinh sẽ không hại người, nhưng người thường đều có phần kiêng kỵ với chuyện quỷ thần.

Bạch Tiên Tiên không nói cho bọn họ cái cây trước cửa này là hoàng quả thụ thành tinh, tránh cho bọn họ sau này không yên tâm ở đây, chỉ nói: "Dưới căn nhà của các người có một gốc cây bảo bối rất quý, những yêu tinh ấy đều bị món bảo bối ấy hấp dẫn tới.

Vừa rồi tôi đã nhổ từ dưới đất lên để bọn chúng mang đi, về sau bọn chúng sẽ không trở lại nữa."
Hàn Kỳ Minh vô cùng chấn động: "Cái gì? Dưới căn nhà chúng tôi ở có bảo bối ư?"
Bạch Tiên Tiên cười gật đầu: "Đúng vậy, cho nên không phải căn nhà có vấn đề, mà là phong thủy căn nhà quá tốt nên mới có thể dưỡng ra bảo bối.

Sau này các người ở tại nơi này, vận may cũng sẽ càng ngày càng tốt."
Hàn Kỳ Minh và vợ ngạc nhiên nhìn nhau rồi nói cảm ơn liên tục.

Bạch Tiên Tiên ngượng ngùng xua tay: "Một việc nhỏ mà kéo dài quá lâu như vậy, trước đó là tôi sơ sót."
Hàn Kỳ Minh luôn miệng nói: "Không có không có! Dù sao chuyện này ai có thể ngờ chứ, vì suy nghĩ cho chúng tôi mà ngày nào đại sư cũng chạy qua bên này đã rất có lòng rồi!" Dứt lời lấy điện thoại ra: "Tôi biết quy tắc của Bạn Biết Không, một ngàn đồng thù lao chỉ là tối thiểu.

Lần này làm phiền đại sư ra tay nhiều lần, thù lao còn lại tôi bổ sung cho cô!"

Bạch Tiên Tiên vừa nói ngại quá vừa thành thật mở mã QR nhận tiền.

Lúc trả tiền, con gái Nguyễn Nguyễn của Hàn Kỳ Minh cũng chạy tới, đứng dưới tàng cây nhìn một lúc, cười khanh khách dang cánh tay nhỏ ôm lấy thân cây, ngẩng đầu lên ngọt ngào gọi: "Cây ơi, xuống đây chơi đi."
Bạch Tiên Tiên ngẩng đầu nhìn một cái, trông thấy bóng dáng núp ở trong cây giống như xấu hổ chui đầu vào trong cây, biến mất hút.

Giải quyết xong việc, cuối cùng Bạch Tiên Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Kỳ Minh nhìn đồ điện trong phòng đã được cô sửa chữa, thương lượng: "Đại sư, có thể để lại những thiết bị này cho tôi không? Để ở trong nhà tôi yên tâm, bao nhiêu tiền cô cứ ra giá!
Bạch Tiên Tiên xua xua tay: "Không cần, không cần! Vốn là đồ dùng nhà ông mà, ông giữ lại đi."
Hàn Kỳ Minh vui vẻ: "Vậy rất cảm ơn đại sư!"
Bạch Tiên Tiên tạm biệt cả nhà, trước khi đi cho Nguyễn Nguyễn một lá bùa Thiên Sư, gấp thành hình tam giác bỏ vào trong túi cô bé, mỉm cười sờ đầu cô bé: "Chị tặng em quà này, phải cất kỹ nha."
Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

Mắt trẻ con sạch sẽ, có thể nhìn thấy nhiều thứ người lớn không nhìn thấy.

Tuy thụ tinh không có tâm tư hại người, nhưng có bùa Thiên Sư hộ mạng, cô bé cũng sẽ không phải chịu tổn thương.

Những ngày qua vì chuyện này mà không tới bệnh viện quẹt thẻ điểm danh, sau khi tạm biệt người nhà họ Hàn, Bạch Tiên Tiên trực tiếp đón xe về bệnh viện.

Cô mua hai cốc trà sữa ở dưới tầng, lén lút lên tầng định cho Trần Lẫm một bất ngờ.

Kết quả mới tới cửa phòng làm việc thì nghe thấy tiếng một cô gái truyền ra từ bên trong: "Nhanh vậy là được rồi? Nhưng mà một tấm có phải không đủ không?"
Bạch Tiên Tiên: "?"
Tôi chỉ đi hai hôm, nhà xác đã có những người phụ nữ khác sao!!!
Trà sữa trong tay bỗng nhiên không ngọt nữa QAQ.

Bạch Tiên Tiên cắn ống hút chậm chậm thò đầu vào văn phòng thì nhìn thấy Trần Lẫm vẫn ngồi ở trên vị trí làm việc, đứng bên cạnh là một cô gái mặc đồng phục y tá, cầm trong tay một lá bùa vàng đang tò mò quan sát.

Nghe thấy tiếng bước chân, tay cầm bút của Trần Lẫm dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa.


Lúc trông thấy Bạch Tiên Tiên, đôi mắt hờ hững lúc đầu như có ánh sáng tràn vào sáng bừng lên.

Nữ y tá cẩn thận gấp lá bùa vàng vào: "Anh zai, anh gấp cho tôi thêm một cái nữa đi, tôi muốn để thêm một cái dưới gối!"
Bạch Tiên Tiên đang hút trân châu vào trong miệng, bước chân lại tung tăng, tò mò tiến tới: "Đang vẽ gì vậy?"
Trần Lẫm cầm bút chấm mực đỏ, vẽ lên bùa vàng một bông sen trừ tà, nhỏ giọng nói: "Là bác sĩ Viên giới thiệu tới."
Bạch Tiên Tiên à một tiếng, nhìn nữ y tá: "Cô cũng ở bệnh viện chúng tôi à?"
Nữ y tá liên tục gật đầu: "Tôi ở khoa ngoại tổng hợp, vừa mới nhận chức không lâu, gần đây bác sĩ Viên đang dẫn dắt tôi." Cô ấy hơi xấu hổ: "Tôi có một bệnh nhân đã qua đời, lần đầu tôi trải qua chuyện này nên hơi sợ...!Bác sĩ Viên bảo tôi tới nhà xác tìm các người, nói các bạn rất lợi hại!"
Không biết Viên Thi nói với cô ấy cái gì mà ánh mắt nữ y tá nhìn cô và Trần Lẫm cũng không giống nhau: "Có các bạn ở bệnh viện, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều, về sau trực ca đêm cũng không sợ!"
Vẽ xong bùa cô ấy còn muốn trả tiền, nói coi như tới chùa cầu một tấm bùa bình an khai quang cũng tốn mấy trăm đồng.

Trần Lẫm không cần, Bạch Tiên Tiên vẫy vẫy tay: "Về sau có cơ hội cô mời chúng tôi uống trà sữa là được rồi!"
Nữ y tá luôn miệng nói cảm ơn, cất bùa hộ mệnh rồi rời đi.

Bạch Tiên Tiên đưa một cốc trà sữa khác cho Trần Lẫm, lại khôi phục tư thế nằm co quắp như cá ướp muối trên ghế sofa: "Ôi, vẫn là văn phòng thoải mái!"
Trần Lẫm xé bọc ống hút, cắm vào trong cốc trà sữa, sau khi nhìn mới thử ngậm ống hút uống một ngụm.

Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Trần Lẫm, anh có nhớ tôi hay không?"
Trần Lẫm vừa hút một viên trân châu vào miệng bỗng hoảng hốt, trân châu trực tiếp lăn tròn tiến vào cổ họng anh.

Bạch Tiên Tiên chờ một lúc mà chưa có được câu trả lời, cong môi đứng lên nhìn sang.

Trông thấy cả người anh ngồi yên trên ghế làm việc, vẻ mặt hơi mờ mịt, sau mấy giây khựng lại thì yết hầu bỗng chuyển động mạnh một cái như rất cố gắng nuốt thứ gì vào.

Bạch Tiên Tiên mở to mắt hỏi: "Trần Lẫm, anh nuốt thứ gì vậy?"
Trần Lẫm: "..."
Anh không biết thế nào, cầm trà sữa lần đầu tiên uống trong tay, cuống họng khàn khàn: "Tôi cũng không biết...".