Trường Kiếm Tương Tư

Chương 68: Nhi nữ tình trường

Ánh dương quang xuyên qua cành lá tạo thành những đốm sáng nhỏ in xuống mặt đất đung đưa theo từng trận gió.

Bầu trời quang đãng, gió xuân hây hây, núi non muôn dặm lục biếc chen hồng, cảnh sắc thật mê nhân.

Đó là một trang viên dân dã của nông phu. Sau cánh cổng với hàng dậu đơn sơ, con đường dẫn vào nhà chính đi ngang qua một chiếc ao có vịt lội tung tăng, tiếp đến khoảng sân rộng và giếng nước với cần ròng rọc kéo nước rồi tới đụn rạ lớn.

Trang viện bố trí theo lối “Tam hợp viên” gồm chính đường và hai dãy nhà kho vách đất tuềnh toàng để đầy những dụng cụ làm nông như cày bừa, xẻng cuốc, có cả cối xay lúa.

Hoa dại và dây leo bò rườm rà cả lên vách đất làm cho tường vách có vẻ kín đáo hơn.

Một con gà trống rời khỏi đàn hàng mấy chục con bới ăn quanh đụn rạ, nhảy lên mái nhà cất tiếng gáy o o.

Ngoài trang viên là những cánh đồng rộng mênh mông xanh rờn màu lúa, cao lương dập dờn sóng lúa xa tắp.

Một con ngựa đen tuyền, chỉ có một khoang trắng trên cổ, bình thản gặm cỏ sau gian nhà ngang.

Đó chính là thiên lý thần câu “Hắc Thủy Tiên”, danh mã đã từng chiếm giải nhất trong cuộc đua ngựa ở Tần Châu hai năm trước.

Nhìn dáng vẻ con ngựa an nhàn như thế, không ai nghĩ rằng chủ nhân của nó hôm qua đã gặp phải hoàn cảnh rất ngặt nghèo gần Tổng đàn của “Vũ Nội thập nhị lệnh”.

Cần phải nói ngay rằng “chủ nhân” của nó hiện tại là Quách Thái Linh chứ không phải Khấu Anh Kiệt.

Nhưng hiện giờ nàng ở đâu? Làm sao con “Hắc Thủy Tiên” lại lạc vào trang viện dân dã này?

Con ngựa đang ăn cỏ bỗng ngẩng đầu cất tiếng hí vang. Tiếp đó mấy con ngỗng kêu lên quàng quạc rồi tới đàn bồ câu sợ hãi cất cánh bay rào rào.

Cảnh tượng thanh bình của trang viện phút chốc bị xáo động.

Một thiếu nữ mới mười sáu, mười bảy tuổi ăn mặc nâu sòng dân dã ngồi thiu thiu ngủ trên chiếc ghế đấu trước gian nhà bếp bị âm thanh đó làm choàng tỉnh.

Cô ta uể oải đứng lên che miệng ngáp rồi vươn vai uốn mình sau đó mở cửa đi vào gian bếp.

Tuy ăn vận quê mùa nhưng dung mạo và vóc người thiếu nữ khá đẹp, và nhất là tươi trẻ đầy sức sống.

Trên chiếc bàn mộc trong bếp đã có một mâm thức ăn chuẩn bị sẵn đậy trong chiếc lồng bàn tỏa mùi thơm phức, thì ra thiếu nữ đã chuẩn bị sẵn bữa ăn rồi mới thiu thiu ngủ.

Một lão phụ từ chính đường bước ra nói :

− Đại tiểu thư chắc đã đói rồi. Tiểu Hồng. Con chuẩn bị những món gì thế?

Thiếu nữ bận áo nâu sòng, chắc vừa được gọi tên là Tiểu Hồng, bưng mâm bước ra cửa bếp nói :

− Mẹ. Đại tiểu thư đang mệt nên con chỉ nấu hai món miến xào và cháo đậu xanh hầm bồ câu.

Lão phụ cười nói :

− Được đấy. Chắc Đại tiểu thư sẽ ngon miệng.

Tiểu Hồng bưng mâm gỗ đi thẳng tới đông viện.

Đó là căn nhà ngói ba gian khá khang trang, đồ đạc tuy không đắt tiền nhưng được xếp đặt ngăn nắp và sạch sẽ, khác hẳn với cảnh tượng bề bộn trước sân và dãy nhà kho.

Tiểu Hồng đặt mâm lên bàn kê giữa nhà rồi đi tới gõ nhẹ vào cửa buồng bên tả, khẽ nói :

− Đại tiểu thư, hãy dậy ăn chút gì đi.

Từ trong buồng có giọng nữ nhân hỏi :

− Tiểu Hồng đấy ư?

− Dạ. Đã gần tới giờ Ngọ rồi, Đại tiểu thư từ sáng tới giờ chưa ăn gì...

Nữ nhân trong buồng “Ui chao” một tiếng vẻ kinh ngạc rồi nói :

− Ta hơi mệt nên ngủ thiêm thiếp không biết đã trưa đến thế... Chờ một chút, ta sẽ ra ngay đây.

Lát sau một thiếu nữ bận tử y từ trong buồng bước ra. Đó không phải là ai khác, chính là Quách Thái Linh.

Trông nàng phờ phạc không được khỏe.

Tiểu Hồng kinh dị hỏi :

− Đại tiểu thư bị bệnh sao?

Quách Thái Linh lắc đầu cười đáp :

− Đâu có? Chỉ ngái ngủ thôi.

Tiểu Hồng nhoẻn miệng cười nói :

− Mẹ em bảo rằng chị là thiên kim tiểu thư, vừa cưỡi ngựa đi xa như thế rất dễ bị phong hàn. Nhưng không sao, mẹ bảo chỉ cần nấu một nồi lá xông, đổ mồ hôi là khỏi ngay thôi.

Quách Thái Linh rửa ráy xong ngồi vào bàn nói :

− Tiểu Hồng, ăn với thư thư đi.

Tiểu Hồng cũng ngồi xuống, mở lồng đậy ra múc một bát cháo còn bốc khói đặt trước mặt Quách Thái Linh, lắc đầu nói :

− Thư thư ăn đi. Muội ăn cùng cả nhà lúc sớm rồi. Ở nông thôn phải ăn sớm để mọi người ra đồng.

Quách Thái Linh gật đầu, bưng bát lên ăn một cách tự nhiên.

Tiểu Hồng hỏi :

− Thư thư định khi nào đi?

Quách Thái Linh đáp :

− Ta đã ở đây ba hôm rồi. Còn chưa định khi nào đi, có khi hai ba ngày, có khi một vài tháng cũng nên.

Nàng cười nói thêm :

− Biết đâu ta sẽ ở đây suốt đời không đi đâu cả.

Trong nụ cười của nàng có vẻ buồn rầu không được tự nhiên.

Tiểu Hồng ngẩng mặt hỏi :

− Thư thư nói vậy có thật không?

Quách Thái Linh gật đầu đáp :

− Thật chứ. Muội có thích ta ở lại đây không?

Tiểu Hồng vội đáp :

− Thích chứ. Nếu thư thư muốn thì ở bao nhiêu lâu cũng được.

Quách Thái Linh cười nói :

− Ta rất thích ở những nơi yên tĩnh thế này, không quen ở khách điếm trong các trấn thành, người la ngựa hí ồn ào không chịu được. Chẳng hôm nào được ngủ ngon cả.

Tiểu Hồng chợt đỏ mặt nói :

− Nhưng thư thư đừng coi đây là khách điếm. Mẹ bảo rằng hôm qua thư thư đưa cho cha đến một đỉnh bạc, bắt ép lão nhân gia phải nhận. Số tiền đó cả nhà muội làm quần quật cả năm còn chưa kiếm nổi, làm sao dám nhận chứ?

Quách Thái Linh xua tay nói :

− Muội hãy nói với mẹ đừng quan tâm đến việc đó. Ở khách điếm ta còn phải trả nhiều hơn thế rất nhiều, nhưng lại không được thoải mái bằng ở đây. Được muội và đại nương quan tâm săn sóc như vậy là ta mãn ý lắm rồi. Về tiền nong, ta rất vui lòng khi giúp người khác, huống chi cả nhà muội tận tình với ta như thế?

Tiểu Hồng cảm động nói :

− Đại tiểu thư thật tốt.

Quách Thái Linh ăn thêm một bát miến xào nữa rồi đặt bát xuống khen :

− Muội nấu ăn ngon lắm.

Tiểu Hồng tỏ vẻ khiêm tốn :

− Mẹ cũng khen như thế nhưng muội biết mình nấu còn chưa được ngon. Thư thư ăn nữa đi.

Quách Thái Linh lắc đầu :

− Ta ăn thế đủ rồi.

Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi :

− Thư thư mới ăn hai bát làm sao no được chứ?

Quách Thái Linh cười đáp :

− Vì ta không làm việc nhiều như muội, vì thế không ăn nhiều được.

Tiểu Hồng thu dọn mâm bát, nhưng mắt thỉnh thoảng nhìn khách dường như muốn nói điều gì.

Quách Thái Linh hỏi :

− Muội có việc gì thế?

Tiểu Hồng lúng túng đáp :

− Không...

Nhưng dường như có nỗi băn khoăn trong lòng, không nhịn được lại nói :

− Cha muội nói rằng... khi lão nhân gia xếp hành lý cho thư thư chợt thấy có một thanh bảo kiếm, vì thế...

Quách Thái Linh cười tiếp lời :

− Vì thế nên nghi rằng ta là bá vương hoặc nữ tướng cướp chứ gì?

Tiểu Hồng đỏ mặt nói :

− Không phải thế. Làm sao Đại tiểu thư lại nghĩ vậy chứ? Cha chỉ đoán rằng nhất định thư thư rất tinh thông võ nghệ, là một nữ hiệp.

Rồi ngước nhìn nàng hỏi :

− Cha muội nói có đúng không?

Quách Thái Linh đáp :

− Cũng gần gần như thế. Chỉ là không như muội nói “rất tinh thông võ nghệ” đâu, chỉ là có học mấy ngày thôi.

Tiểu Hồng nhìn nàng với ánh mắt kinh dị.

Quách Thái Linh cười hỏi :

− Sao muội nhìn ta như thế? Xem giống như nữ hiệp hay tướng cướp chứ gì?

Tiểu Hồng đỏ mặt đáp :

− Không... muội nghĩ xem có phải Đại tiểu thư từ Kim Sa tới không...

− Muội biết Kim Sa là nơi nào?

Tiểu Hồng lắc đầu quầy quậy nói :

− Không. Không. Tôi không biết. Tôi không nói gì cả.

Rồi với bộ dạng hốt hoảng, cô ta vội vã dọn xong mâm bát đứng lên định bỏ đi.

Quách Thái Linh gọi giật lại :

− Khoan đã. Muội còn chưa trả lời mà?

Tiểu Hồng lắc đầu nói :

− Không không. Tôi không nói gì đâu. Tôi đi đây.

Quách Thái Linh đứng lên giữ cô ta lại.

Mặt thiếu nữ tái đi, sợ hãi nói :

− Đại tiểu thư tha mạng. Tiểu nữ chỉ lỡ miệng mà thôi... không cố ý nói Đại tiểu thư. Tôi không biết gì cả.

Nói xong nước mắt chảy giàn giụa, cuối cùng quỳ sụp xuống.

Quách Thái Linh ngơ ngác nhìn cô ta một lúc rồi chợt hiểu ra, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười, kéo Tiểu Hồng đứng lên nói :

− Nha đầu ngốc nghếch, làm sao lại như thế chứ?

Mặt Tiểu Hồng vẫn tái mét, không dám ngẩng lên.

Quách Thái Linh hỏi :

− Muội cho ta là người thế nào?

Tiểu Hồng hơi trấn tĩnh lại, nhìn nàng hỏi :

− Chẳng lẽ... Đại tiểu thư không phải từ Phong Lôi bảo đến?

Quách Thái Linh nghiêm giọng :

− Ngươi cho ta là người của Phong Lôi bảo hay sao? Nha đầu ngươi thật... Ta đối với muội tốt như vậy mà ngươi lại cho ta là quân cường đạo...

Tiểu Hồng nghe nói thế yên tâm phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi nhưng không dám nói gì.

Quách Thái Linh thở dài hỏi :

− Muội chưa tin ta sao?

Tiểu Hồng lúng túng đáp :

− Không... tôi tin...

Quách Thái Linh cười nói :

− Thế mới phải chứ? Sao muội không nghĩ rằng nếu ta là người của Phong Lôi bảo thì sao không ở trong bảo mà phải tới đây? Huống chi trong trấn thiếu gì khách điếm sang trọng mà tìm tới nơi heo hút thiếu tiện nghi này?

Tiểu Hồng liếc mắt nhìn Đại tiểu thư, chừng như có tin hơn trước.

Quách Thái Linh nhíu mày nói :

− Muội sao cứ lúng túng thiếu tự nhiên vậy chứ? Nếu muội cứ thế, ta sẽ không thèm nói chuyện với muội nữa.

Tiểu Hồng vội nói :

− Đại tiểu thư đừng giận. Đó là do muội sai. Muội thật đáng chết.

Nói xong khóc òa lên.

Quách Thái Linh vỗ nhẹ vai cô ta dỗ dành :

− Muội đừng khóc nữa. Ta biết rằng người của Phong Lôi bảo đều là người xấu. Nghe cách nói của muội là biết rằng trong nhà này chắc đã bị chúng hại điểm gì đó, vì thế khi nói đến Phong Lôi bảo mới khiếp sợ như vậy, đúng không?

Tiểu Hồng thôi khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng nói :

− Đại tiểu thư nói không sai. Bọn chúng đều là kẻ độc ác giết người không chớp mắt. Chúng tôi...

Quách Thái Linh kéo cô ta ngồi xuống cười nói :

− Muội đừng sợ. Nói thật cho muội biết, lần này ta đến đây để tìm người của Phong Lôi bảo báo thù đấy.

Tiểu Hồng vừa mừng vừa kinh hỏi :

− Thật ư?

− Đương nhiên là thật. Cả đời ta chưa bao giờ nói dối.

Nàng thở dài nói tiếp :

− Nhưng chỉ tiếc rằng võ công ta còn kém. Mà người của Phong Lôi bảo thì rất đáng sợ. Nếu vừa rồi không được một người tốt cứu giúp thì không chừng ta đã bị giết hoặc bị chúng bắt đi rồi.

Tiểu Hồng mở to mắt nhìn nàng nói :

− Chẳng trách cha muội nói mấy ngày trước Phong Lôi bảo gặp phải đối thủ rất lợi hại, phải dùng cả đại pháo thần công để đối phó. Nhưng người đó giết chúng nhiều người rồi chạy thoát, hóa ra là Đại tiểu thư.

Quách Thái Linh ngơ ngác hỏi :

− Đại pháo thần công nào? Làm sao ta không biết?

Tiểu Hồng ngạc nhiên nhìn nàng rồi lắc đầu đáp :

− Tiểu muội cũng không rõ. Vậy chẳng phải là Đại tiểu thư sao?

− Muội kể ta nghe xem nào?

− Cha muội kể rằng đêm trước có người xông vào đại náo Phong Lôi bảo, đánh chết và làm bị thương rất nhiều người. Phong Lôi bảo dùng cả đại pháo thần công bắn nhưng không chết. Sau Thiết bảo chủ phải đích thân xuất thủ đánh bại người đó, nhưng nghe nói lão ta cũng bị thương...

Quách Thái Linh kinh ngạc hỏi :

− Có chuyện đó sao?

− Cha muội nghe người khác kể lại như vậy.

Quách Thái Linh “À” một tiếng, lắc đầu nói :

− Ta không biết nữa... Lẽ nào có chuyện đó thật?

Tiểu Hồng khẳng định :

− Có thật mà. Bởi vì mấy hôm vừa rồi Phong Lôi bảo phái đi rất nhiều người sục sạo trong các khách điếm và các nơi khác trong trấn.

Quách Thái Linh hỏi :

− Chúng tìm gì?

− Tìm người.

Tiểu Hồng đã tỏ ra tin tưởng vị nữ hiệp khách này, sôi nổi nói :

− Chúng tìm người đã làm náo loạn Phong Lôi bảo.

Cô ta chợt đưa mắt nhìn kỹ Quách Thái Linh từ trên xuống dưới như mới gặp lần đầu, buột miệng nói :

− À, đúng rồi...

Quách Thái Linh hỏi :

− Cái gì đúng rồi?

− Cha muội nói chúng còn tìm một nữ nhân... một vị cô nương còn trẻ và rất xinh đẹp. Chắc đó là Đại tiểu thư rồi.

Quách Thái Linh nhoẻn miệng cười nói :

− Hừ. Bây giờ thì nha đầu ngươi tin ta rồi chứ gì?

Tiểu Hồng đỏ mặt không đáp.

Quách Thái Linh đứng lên đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc rồi quay lại ngồi xuống hỏi :

− Tiểu Hồng, muội còn nghe được gì nữa?

− Mấy ngày qua có rất nhiều tin tức lan ra từ Phong Lôi bảo, chúng canh phòng rất nghiêm ngặt, không cho phép thuyền bè qua lại khu vực đó. Khắp nơi trong vùng này đều xuất hiện người của Phong Lôi bảo, kiểm tra người qua đường rất nghiêm ngặt, còn tra xét cả nhà dân nữa. Thật tức chết đi được.

Quách Thái Linh lại hỏi :

− Cha muội có biết nam nhân mà chúng muốn tìm là ai, tên gì không?

Tiểu Hồng lắc đầu :

− Muội không hỏi, và có lẽ cha cũng không biết đâu.

Quách Thái Linh chợt trở nên lo lắng hỏi :

− Muội vừa nói người đó bị thương ư?

Tiểu Hồng gật đầu :

− Cha muội nói thế.

Quách Thái Linh thở dài, lẩm bẩm :

− Hy vọng không phải là huynh ấy...

Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi :

− Đại tiểu thư nói ai vậy?

Quách Thái Linh lắc đầu đáp :

− Không...

− Đại tiểu thư đúng là người mà chúng đang tìm không?

Quách Thái Linh gật đầu :

− Không sai...

− A Di Đà Phật. Quả là thần linh phù trợ. Nếu Đại tiểu thư rơi vào tay bọn chúng thì còn đáng sợ hơn cái chết.

Quách Thái Linh cười hỏi :

− Sao muội biết?

Tiểu Hồng thở dài nói :

− Đại tiểu thư còn chưa biết rằng nhà muội đã bị khổ vì chúng bao nhiêu...

Quách Thái Linh tỏ vẻ quan tâm :

− Muội kể ta nghe xem.

− Chắc Đại tiểu thư cũng nhận ra cha muội bì què một chân chứ?

− Ta có thấy. Chuyện thế nào?

Nước mắt Tiểu Hồng chợt trào ra :

− Còn sao nữa? Cha muội bị người của Phong Lôi bảo đánh què chân, còn tỷ tỷ của muội...

Tới đó nước mắt chợt trào ra.

Quách Thái Linh vươn tay qua bàn nắm lấy tay cô ta hỏi :

− Muội bình tĩnh lại đi, kể ta xem tỷ tỷ của muội thế nào?

− Chị ấy bị chúng hại chết.

Cô ta không nén được nghẹn ngào khóc nấc lên.

Quách Thái Linh đi vòng sang đặt tay lên vai thôn nữ, dịu dàng nói :

− Xin lỗi vì ta làm muội đau khổ, nhưng nói xem, chuyện xảy ra lúc nào?

Tiểu Hồng trầm giọng kể :

− Mùa thu năm trước, một hôm tỷ tỷ của muội hái đậu bên đường thì gặp hai tên của Phong Lôi bảo cưỡi ngựa đi qua. Chúng bức hiếp chị ấy...

Quách Thái Linh nghiến răng nói :

− Đồ súc sinh đáng chết.

Tiểu Hồng nghẹn ngào kể tiếp :

− Chị ấy không chịu được nhục nhã đã tự vẫn. Cha muội chạy tới cứu, nhưng vết thương quá nặng. Chị ấy dùng kéo tự đâm thủng yết hầu...

Tiểu Hồng ngừng một lúc mới kể tiếp :

− Nhưng chị ấy chưa chết ngay, kể hết sự việc cho cha muội nghe mới tắt thở.

Cha muội vừa đau đớn vừa tức giận đến ngất đi, sau đó ôm xác tỷ tỷ chạy đến Phong Lôi bảo...

Quách Thái Linh hỏi :

− Nhưng có vật chứng không?

Tiểu Hồng đáp :

− Có. Hai tên súc sinh đó làm rơi lại một chiếc yêu bài. Cha muội cầm nó đi theo, nào ngờ bọn cường đạo này sau khi nghe cha vạch tội xong thì không cho lão nhân gia vào, lại còn đánh một trận thừa sống thiếu chết làm gãy một chân rồi xô xuống sông, nếu không nhờ người cứu lên thì đã chết đuối rồi.

Quách Thái Linh căm phẫn nghiến răng nói :

− Quân súc sinh đáng chết.

− Cha được đưa về nhà, phải nằm liệt giường nửa năm mới khỏi, cho đến nay, mỗi khi nhớ lại chuyện đó vẫn còn khóc. Từ đó lão nhân gia còn mắc bệnh tim, ngày ngày thắp hương bái Phật, cầu cho trời Phật giết hết người của Phong Lôi bảo đi. Nếu không lương dân ở khu vực này không ai được sống yên ổn.

Quách Thái Linh nói :

− Hãy nói với cha muội hãy yên tâm. Bọn khát máu Phong Lôi bảo sẽ không sống được lâu nữa đâu.

Tiểu Hồng hỏi :

− Đại tiểu thư nói thế nào?

Quách Thái Linh đáp :

− Một mình ta tạm thời chưa thắng được chúng, nhưng không lâu nữa sẽ có người vô cùng lợi hại sẽ đến tiêu diệt chúng.

Ánh mắt Tiểu Hồng lóe lên tia hy vọng :

− Nếu có một ngày như vậy thì thật tốt. Chắc lão nhân gia sẽ rất mừng, không chừng có thế khỏi bệnh.

Quách Thái Linh dặn :

− Tất cả những điều ta vừa nói muốn không được để lộ cho ai biết. Ngay cả người thân cũng thế.

Tiểu Hồng gật đầu :

− Tiểu muội nhớ rồi.

Quách Thái Linh lại hỏi :

− Người của Phong Lôi bảo có thường tới đây không?

− Không thường xuyên lắm. Cách nhà vài dặm có con đường lớn, chúng thường đi ngang qua đó, thỉnh thoảng có ghé vào muội phải bỏ trốn. Chúng cướp bóc gà vịt rồi biến đi mất.

Quách Thái Linh gật đầu nói :

− Vậy thì tốt. Lần sau chúng đến thì muội hãy nói với ta.

Tiểu Hồng sợ hãi nói :

− Không được đâu. Từ hôm tỷ tỷ gặp nạn, mẹ không cho tiểu muội ra khỏi nhà, hễ chúng bắt đầu rẽ vào nhà là muội phải chạy qua khu vườn rậm trốn biệt trong đám mía um tùm, đâu dám lộ mặt?

Quách Thái Linh gật đầu nói :

− Muội làm thế là phải...

Tiểu Hồng chợt nhớ ra điều gì nói :

− À. Muội quên mất. Sáng nay muội gặp một người rất kỳ quái...

Quách Thái Linh hỏi :

− Người nào?

− Một người thanh niên...

Tiểu Hồng nói rồi suy nghĩ một chút, đoạn tiếp :

− Người này tuổi độ chừng hai bảy hai tám, dáng người rất cao, cao thế này này.

Tiểu Hồng vừa nói vừa giơ tay lên qua đầu mình để minh họa.

Quách Thái Linh chăm chú lắng nghe chưa nói gì thêm thì Tiểu Hồng nói tiếp :

− Lúc ấy tiểu muội đang phơi màn nhìn thấy anh ta mặc áo gấm rất đẹp, anh ta cứ đứng ngắm con ngựa của Đại tiểu thư.

Quách Thái Linh ngớ người một chút hỏi :

− A...? Anh ta định làm gì chứ?

Tiểu Hồng nói :

− Người này hình như rất thích con ngựa của cô nương, cứ đứng vuốt ve con ngựa, nhưng có một điều lạ.... có phải con ngựa của Đại tiểu thư thì ngoài tiểu thư ra nó chẳng để một ai đến gần, đúng chứ? Thế mà lạ, người này lại vuốt ve nó, nó chẳng những không phản ứng mà ngược lại còn cọ cổ nó vào thân hình người này một cách hết sức thân thiết.

Quách Thái Linh nghe thế thì chấn động mạnh, mặt biến sắc nói :

− Có chuyện này sao?... A, thế người này tướng mạo ra sao?

Tiểu Hồng nhăn mặt nói :

− Chẳng phải muội đã nói rồi sao, dáng người rất cao, mũi cũng rất cao, mắt thì sáng quắc... nói chung nhìn thì có lẽ không phải là người xấu. Nhưng mà sao chứ, chẳng lẽ... Đại tiểu thư quen biết người này?

Quách Thái Linh đứng ngây người ra chừng như không nghe câu hỏi cuối của Tiểu Hồng, một lúc từ trong mắt lộ nét kinh ngạc nói :

− Chuyện này xảy ra lúc nào?

− Sáng sớm hôm nay...

Quách Thái Linh tự nhiên trong lòng rộn lên khách thường, miệng lắp bắp :

− Sáng... nay à?

Rồi giọng gấp gáp hỏi tiếp :

− Sau đó... thế nào?

Tiểu Hồng ngưng mắt nhìn Quách Thái Linh vẻ ngạc nhiên hỏi lại :

− Đại tiểu thư làm sao thế?

Quách Thái Linh nhận ra mình không được trầm tĩnh, hít sâu một hơi từ từ ngồi xuống, giữ giọng nói :

− Không sao cả, muội cứ từ từ nói cho ta biết, chớ nên quên một câu nào đấy.

− Vâng.

Tiểu Hồng đôi nhãn châu chuyển động nhanh vẻ như cố nhớ lại mọi chuyện rồi nói :

− Chuyện là thế này... khi muội nhìn thấy người thanh niên kia cứ đứng sờ tay vào con ngựa, ban đầu muội cứ nghĩ là người nào trộm ngựa, đến khi chạy đến nơi thì người thanh niên kia nhìn thấy muội không hề lẩn tránh, muội còn chưa kịp hỏi câu nào, thì người kia đã mở miệng hỏi muội trước...

− Hỏi gì?

− Hỏi muội con ngựa này từ đâu ra, muội vì cứ nghĩ là người xấu cho nên không dám nói...

− Thế người nói sao?

Quách Thái Linh vẻ bị xúc động mạnh, cầm chén trà lên nhắp một hơi trấn tĩnh lại.

Tiểu Hồng hơi ngạc nhiên nhìn nàng hỏi :

− Đại tiểu thư sao thế?

− À, ta không sao cả.

Quách Thái Linh nôn nóng trong lòng tay chộp vào vai Tiểu Hồng giục :

− Nói nhanh đi, ngươi nói thế nào với người thanh niên kia?

Tiểu Hồng vai bị chộp mạnh đau đớn đến nhăn mặt nhăn mày, không nén được gật đầu la lên :

− A... Đại tiểu thư, muội nói, muội nói, tiểu thư à, nhẹ tay một chút.

Quách Thái Linh lúc này mới nhận ra tay mình chộp quá mạnh, vội buông tay ra, mặt ửng đỏ, nén tiếng thở dài trong lòng.

Tiểu Hồng liếc nhìn nàng một cái, rồi nói tiếp :

− Anh ta nói con ngựa này từ đâu ra, muội bảo... là của một vị hiệp khách nghỉ trọ.

− Anh ta nói thế nào?

− Anh ta tỏ ra rất gấp hỏi muội người khách ở trọ là nam hay nữ?

− Ngươi trả lời sao?

− Muội nói...

Tiểu Hồng tỏ ra hơi lúng túng, ấp a ấp úng một hồi mới đáp :

− Lúc ấy thực tình muội không dám nói thực với anh ta, cho nên đáp là muội không biết. Người kia mới hỏi tiếp chủ ngựa ở phòng nào, muội nói dối là ở bên kia với gia gia muội, rồi chỉ bậy một nơi... vừa lúc này thì mẹ gọi muội...

Quách Thái Linh hai mắt mở to, hỏi :

− Vậy... hiện tại người ấy đi đâu?

Tiểu Hồng lắc đầu nói :

− Không biết, đến khi muội quay trở ra lại thì không còn nhìn thấy người thanh niên kia đâu nữa.

Quách Thái Linh trên mặt hiện vẻ thất vọng, nhưng chỉ còn biết thở dài.

Tiểu Hồng thấy lạ, chau mày nhìn nàng hỏi :

− Đại tiểu thư sao thế, chẳng lẽ... Đại tiểu thư quen người này?

Quách Thái Linh cười khổ lắc đầu nói :

− Chuyện này lẽ ra khi ấy ngươi phải đến báo cho ta biết ngay. Ai... ngươi...

thật là.

Nàng trách thực ra cũng không có căn cứ, nhưng chỉ vì trong lòng đang buồn phiền thất vọng mới nói thé.

Tiểu Hồng cúi đầu ấp úng nói :

− Thế nhưng... Đại tiểu thư chẳng phải khi mới vào nghỉ trọ từng nói với cha muội là... không đem chuyện Đại tiểu thư ở đây nói ra ngoài cho ai biết sao?

Quách Thái Linh gật đầu, nói :

− Ngươi nói đúng, có điều chỉ vì người này...

Nàng muốn nói ra một điều gì đó, nhưng trong lòng bấn loạn không biết nên nói như thế nào mới phải, hai ánh mắt ngưng nhìn xa xăm chừng như suy nghĩ rất lung.

Một hồi nàng quay trở lại với hiện tại, gật đầu nói :

− Đúng... ngươi làm thế rất đúng, ta... không nên gặp người này làm gì, cũng không nên nhìn thấy... ngươi....

Tiểu Hồng chẳng hiểu ất giáp gì cả, chung quy Đại tiểu thư có quen biết với người này hay không kia chứ?

Tiểu Hồng trong lòng đầy nghi vấn, không nén nổi liền hỏi :

− Thực ra Đại tiểu thư có quen biết với người thanh niên này không?

Quách Thái Linh cuối cùng gật đầu đáp :

− Đương nhiên là biết....

Nhưng rồi lại lắc đầu phủ nhận :

− Không... ta không biết.

Nói đến đó, trong mắt nàng đã thấy rưng rưng ngấn lệ.

Tiểu Hồng thấy thế thì phát hoảng, tay chân lúng túng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Quách Thái Linh quay mặt đi nơi khác rút vội khăn tay ra lau khô nước mắt, giọng trở nên xa lạ nói :

− Lần sau nếu như ngươi còn gặp lại người này thì nói ta đã đi rồi, bảo anh ta cứ dắt con ngựa đi di.

− Dắt... ngựa đi? - Tiểu Hồng kinh ngạc tròn mắt hỏi lại, chừng như nghĩ mình vừa nghe nhầm.

Quách Thái Linh gật đầu nói :

− Con ngựa đó vốn là của anh ta, cho nên cứ bảo anh ta đem nó đi.

Tiểu Hồng trong lòng đầy nỗi hoài nghi, thế nhưng không dám hỏi han gì thêm.

Quách Thái Linh quay lại nhìn Tiểu Hồng, nở một nụ cười chừng như không có chuyện gì xảy ra, nói :

− Ngươi lui đi, nếu không thì mẹ ngươi lại gọi...

Tiểu Hồng lắc đầu chừng như muốn nói sẽ không có chuyện đó, nhưng chưa kịp nói câu nào thì đã nghe tiếng mẹ cô ta gọi vọng lại, Tiểu Hồng liếc mắt nhìn Quách Thái Linh cười nói :

− Tiểu thư đoán tài thật. Muội đi.

Nói rồi quay người chạy vù nhanh ra ngoài.

Quách Thái Linh nhìn theo bóng cô ta mỉm cười, vừa định với tay đóng cửa lại, hốt nhiên nhìn thấy ngoài sân nắng chiều rải xuống đỏ ối một màu.

Trong lòng tự nhiên thấy thích đi dạo một vòng cho khuây khỏa bao buồn phiền chất chứa trong lòng.

Nắng chiều rải nhẹ trong khu vườn, cảnh vật tĩnh lặng đến thơ mộng làm sao, thế nhưng vẫn không làm khuây đi được bao nhiêu ưu sầu đang đè nặng trong lòng nàng. Chân cứ thế từng bước đi không mục đích, một hồi đưa nàng đến bên hồ sen, giờ nàng mời ngừng chân lại ngồi xuống trên một chiếc ghế đá, mắt nhìn xuống hồ xem những đàn cá vàng đang bơi lội tung tăng.

Cứ nhìn từng đôi cá vàng lượn lờ bên nhau mới thân thiết làm sao, bất giác nàng chạnh lòng khi nghĩ về mình mãi vẫn cứ một thân một phận cô đơn.

“A...”.

Quách Thái Linh buông tiếng thở dài, hai mắt ngưng nhìn xuống mặt hồ, chỉ thấy khuôn mặt mình tiều tụy hốc hác quá nhiều.

Có lẽ lâu lắm rồi nàng không soi gương xem khuôn mặt mình như thế nào, lúc này bên hồ mới có dịp nhìn lại mình chẳng ngờ đến nỗi như thế, nàng lại thở dài hai mắt từ từ nhắm lại mặc cho hai hạt lệ châu lăn ra trên má.

Không biết nàng lặng người thổn thức như vậy qua bao lâu, đến khi nàng mở mắt bất chợt nhìn xuống mặt hồ thì không khỏi giật mình chấn động.

Nàng cố định thần lại để không phải nghĩ là mình đang mơ, trên mặt hồ phẳng lặng giờ đây không chỉ có bóng nàng, mà còn có thêm bóng của một người nữa.

Người này thân hình cao cao, nho y cẩm bào, tướng mạo thanh nhã, chung quy là một vóc người hết sức quen thuộc, nhưng khi nhìn khuôn mặt với hai ánh mắt tinh anh thì nàng như bị chạm điện cả người co rúm lại, chẳng phải là bóng chàng đó sao?

− Khấu sư huynh?

Nàng muốn thốt lên thành lời, nhưng chung quy giọng nàng cứ tắt nghẹn lại trong cổ họng.

Nàng từ từ quay người lại, một trang nam nhi hán tử khôi ngô tuấn tú đứng ngay trước mặt nàng, chẳng phải là Khấu Anh Kiệt đó sao?

Quách Thái Linh hai mắt rưng rưng ngước nhìn chàng từ chân lên đầu, thoạt nhìn thì chàng có gầy đi, thế nhưng sắc thái uy nghi đỉnh ngộ vẫn không mất đi được, ngược lại chính đôi mắt hơi sâu ấy khiến cho chàng thêm vẻ phong trần.

Bốn ánh mắt bắt gặp nhau, dù không nói ra nhưng ai trong lòng cũng đang dâng trào bao nhiêu điều muốn nói, có điều chưa biết nên bắt đầu như thế nào.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Khấu Anh Kiệt đánh tiếng gọi :

− Sư muội...

Nhưng chỉ thốt lên được hai tiếng, chàng phải ngừng lại như lấy lại bình tĩnh, rồi hỏi :

− Muội lâu nay vẫn khỏe chứ.

Quách Thái Linh ngưng mắt nhìn chàng, không thể nào ngăn nổi hai hàng nước mắt trào ra, bóng dáng chàng nhạt nhòa đi trong làn nước mắt, thế nhưng vẫn cố gượng một nụ cười nói :

− Muội... muội rất khỏe... còn Khấu sư huynh...

Khấu Anh Kiệt nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thương yêu trìu mến, hai tay giang hờ ra như chào đón nàng. Quách Thái Linh không thể nào cưỡng lại được tình cảm đè nén bấy lâu trong trái tim nhỏ bé của nàng, gọi lên được mấy tiếng rồi sà cả người vào vòng tay chàng.

Hai người ôm ghì lấy nhau chừng như không thể nào tách ra được nữa, hai trái tim thổn thức bấy lâu rộn lên chung một nhịp, trong giây phút này trời đất chừng như ngừng quay, thời gian chừng như ngừng trôi, không gian chừng như đông cứng lại.

Cứ thế rồi hai thân hình ghì lấy nhau ngã xuống trên thảm cỏ xanh, những gì họ muốn nói ra với nhau giờ đây không thể hiện bằng lời mà bằng những nụ hôn cháy bỏng, cứ thế hai thân hình lăn lộn trên cỏ xanh một hồi.

Cuối cùng Quách Thái Linh chừng như trở lại với hiện thực, nàng vội dùng sức đẩy chàng ra vùng ngồi dậy, thế nhưng Khấu Anh Kiệt cơ hồ không thể nén nổi lòng mình lại chồm tới ôm chầm lấy người nàng, cả hai lần nữa ngã lăn trên cỏ.

− Không... không...

Quách Thái Linh chừng như không còn chút sức lực trong vòng tay của chàng, thân hình nàng chừng như tan rã ra trong cái hôn nồng cháy của chàng, nàng vừa cùng vẫy thoát khỏi đôi vòng tay ấy, miệng thốt lên qua hơi thở gấp :

− Muội không... thể... sư huynh... sư huynh... buông muội... ra...

Khấu Anh Kiệt trong giây phút này không còn giữ được mình là một quân tử nữa, chàng phải thể hiện mình đúng là mình, là một con người bằng xương bằng thịt, biết hỷ nộ ái ố, biết chìm đắm trong men tình.

Quách Thái Linh chỉ nói được mấy tiếng đứt quãng rồi cũng đành im lặng trong vòng tay chàng.

Nàng như lịm đi dưới nụ hôn đầy khát vọng của chàng, nước mắt cứ tuôn trào ra, bao nhiêu uẩn khúc đè nén bấy lâu như trôi theo hai dòng nước mắt kèm theo nỗi sung sướng bất tận.

Từ thuở nào đến giờ có lẽ nàng chưa được hưởng một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt như thế này, một cảm giác mà nàng chỉ ước ao trong mộng, nhưng giờ thì như đã thành hiện thực.

Hoàng hôn đã sụp xuống, trời đổ tối rất nhanh, chừng như che đậy đi hai con người đang quay cuồng trong tình yêu.

Bốn cánh môi nóng bỏng tìm lấy nhau, hai con người chìm trong ái mộng, hai trái tim giờ đây rung lên từng hồi một theo tiếng thổn thức dấy lên trong đáy lòng.

Khấu Anh Kiệt không suy nghĩ điều mình đang làm là gì, không hề nghĩ đến nó có hậu quả gì không?

Quách Thái Linh thì như bị thiêu cháy trong khát vọng, nàng trăm lần nghìn lần thấy sợ sệt, nhưng giây phút này thì nàng như đã biến thành một con người khác, nàng bất chấp tất cả, không bao giờ biết đến hai chữ “ân hận”.

Trời cuối cùng rồi cũng sập tối hẳn.

Dạ phong thổi qua gợn sóng nhẹ trên mặt hồ.

Khi ngôi sao hôm lên cao đầu ngọn sào, canh một qua đi, dạ phong kéo đến mang theo hàn ý.

Đôi tình nhân giờ mới thấy buông nhau ra nằm thẳng người trên bãi cỏ.

Không biết như vậy qua bao nhiêu lâu, Khấu Anh Kiệt nhỏm người dậy rồi như một con thú hoang bò đến bên hồ.

Dưới ánh sao đêm mờ nhạt, chàng nhìn xuống mặt hồ như tìm lại linh hồn của mình đã đánh mất, tìm lại khuôn mặt của chàng hốt nhiên chàng vùi cả đầu mình xuống hẳn dưới mặt nước, cứ để cho nước hồ đêm mát lạnh xông vào tận đầu não, kích thích lại lý trí mà chàng vừa đánh mất.

Quả nhiên, cái lạnh của nước đã khiến cho Khấu Anh Kiệt tỉnh lại, chàng như vừa trong một cơn mộng thoát ra, kêu thầm lên trong lòng :

− Trời ơi. Ta làm gì vậy? Ta vừa mới làm chuyện gì chứ?

Tự nhiên chàng thấy lo sợ, một nỗi sợ hãi mà cơ hồ trước giờ chàng chưa từng biết đến, ngay cả khi chàng đối mặt với cái chết cũng không sợ bằng.

Khấu Anh Kiệt ngước mắt nhìn thinh không, trăm nghìn vì sao như trăm nghìn ánh mắt đang nhìn xoáy vào chàng, trêu ngươi chàng...

Nhưng sự thực vẫn là sự thực, chàng không thể nào chạy trốn được, chàng từ từ quay người lại, bất giác lặng người đi.

Quách Thái Linh như người thất thần đang ngưng mắt nhìn chàng một cách thẫn thờ với nàng quả thật còn kinh khủng hơn cả chàng, nàng chừng như vừa trải qua một cơn ác mộng, chừng như vừa đánh mất một cái gì thiêng liêng nhất, khiến nàng không khỏi lo lắng hốt hoảng.

Bốn ánh mắt nhìn nhau chừng như rất gần gũi mà chừng như cũng rất xa lạ.

− Tiểu... sư muội...

Phải qua đi một lúc nữa, Khấu Anh Kiệt mới thốt lên được những âm thanh nghe lạ lẫm cứ như không phải phát ra từ miệng chàng.

− Ta... sai, ta sai rồi.... Thực tình ta cũng không biết mình vừa làm điều gì... ta không....

Một bàn tay ngọc ngà giơ lên, ngón tay trỏ đè lên môi chàng ngăn không cho chàng nói nữa, tiếp rồi một bàn tay thứ hai giơ lên vuốt mái tóc ướt đẫm nước của chàng.

Quách Thái Linh âu yếm ý trung nhân của mình, nàng cơ hồ đã tỉnh táo hơn chàng, đồng thời nàng cũng ý thức được hai người vừa gây ra chuyện gì?

Bàn tay vuốt ve của Quách Thái Linh làm cho chàng tăng thêm phần tự tin can đảm, Khấu Anh Kiệt không ngăn nổi tình cảm dâng lên trong lòng, hai tay giang ra ôm ngang người nàng, rồi vùi cả đầu tóc ướt sũng vào lòng nàng.

Quách Thái Linh thở hắt ra một hơi nhẹ, nhìn chàng với ánh mắt bao dung lẫn yêu thương vô bờ bến, có lẽ giây phút này có rất nhiều, rất nhiều điều nàng muốn thổ lộ nhưng chưa thổ lộ được.

Đêm càng khuya, đôi tình nhân cứ thế bên nhau trong im lặng, thật khó mà nghĩ được họ lại đến với nhau trong một hoàn cảnh như thế này.