Trường Kiếm Tương Tư

Chương 32: Sơ lộ bản lĩnh

Hàn phong thâm dạ, tửu ý tám phần, hương men ngất ngưởng thế mà còn có giai nhân xuất hiện, thử hỏi làm sao không ngây ngất tửu khách cho được?

Thiếu nữ chừng hai mươi ba tuổi da trắng môi hồng, mày ngài mắt phượng, khuôn mặt trái xoan, máu tóc đen nhánh đan thành một búi phía sau, lại buộc thêm một dải lụa đen trông càng đẹp.

Ngựa một màu đen tuyền, mà chủ nhân của nó toàn thân cũng một màu đen, trên người vận y phục màu đen, chân đi hài đen nhưng chính màu đen ấy khiến cho làn da trắng muốt của thiếu nữ được tôn lên bội phần.

Thiếu nữ xuống ngựa, cử chỉ khoan thai với với tay lấy túi gấm trên lưng ngựa xuống, trên túi hành lý, còn dắt ngang một thanh bảo kiếm dài hơn bình thường rất nhiều.

Thiếu nữ trước tiên ngước mắt lên nhìn tấm biển hiệu đề mấy chữ: Đồng Tước tửu lầu, đầu mày hơi nhíu lại rồi chuyển ánh mắt nhìn đám người đang nhìn mình, cuối cùng ánh mắt đen láy đầu mị lực ấy ngưng lại trên người tên tiểu nhị Quách Thuận.

Quách Thuận chừng như sực nhớ ra phận sự của mình, vội vàng chạy lại cúi thấp người bồi một nụ cười trên môi đón khách :

− Tiểu thư, chẳng hay muốn dùng cơm hay nghỉ trọ? Hôm nay quá muộn, nếu như nghỉ trọ thì...

Hắn chưa nói hết câu thiếu nữ đã lách nhanh người vượt qua khỏi hắn đi thẳng vào trong tửu quán.

Quách Thuận chạy theo miệng la ơi ới :

− Ê, ê... tiểu thư.

Hắc y cô nương quay người lại, giọng đanh lạnh nói :

− Con ngựa của ta ở ngoài kia, người mau dẫn đến chuẩn bị cho ăn uống đầy đủ, nếu chăm sóc nó không đàng hoàng thì không hay đâu nhé.

Cô ta thân hình mảnh khảnh, giọng nói thấp nhẹ, thế nhưng ngược lại bao hàm một uy lực lạ thường, khiến cho người nghe như không cưỡng lại được, chỉ thấy tên tiểu nhị ứng thanh dạ ran một tiếng, rồi quay người chạy nhanh ra ngoài.

Thiếu nữ ung dung bước vào tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống.

Đám thực khách vừa rồi nhao nhao đứng lên nhìn thiếu nữ, giờ cũng ngồi lại ghế của mình, chừng như chẳng ai còn nghĩ chuyện rời quán.

Hắc y thiếu nữ ngồi xuống đã lâu, thế nhưng vẫn chưa thấy một tên tiểu nhị nào đến tiếp khách, ngược lại chúng đứng túm tụm một góc mắt cứ hết nhìn hắc y thiếu nữ rồi lại nhìn về phía nhị đương gia Lưu Nhị Hưng chờ lệnh.

Hắc y thiếu nữ chừng như không nhịn được vỗ mạnh tay xuống bàn ầm một tiếng quát :

− Sao thế? Tiểu nhị đâu?

Lưu Nhị Hưng ho khan một tiếng, chống chiếc nạng sắt khập khiễng bước tới trước mặt hắc y thiếu nữ cười hắc hắc nói :

− Đại cô nương, ngày mai cô nương tới nhé. Cô không nhìn thấy sao, chúng tôi chuẩn bị đóng cửa.

Chừng như chứng minh cho lời của hắn là không nói dối, mấy tên tiểu nhị có tên thì tắt đèn, có tên thì bê ván cửa chuẩn bị đóng cửa.

Hắc y thiếu nữ cười ha hả, lắc đầu nói :

− Không được, cả ngày nay ta không có thứ gì vào bụng, trong không lại thấy không khỏe...

Lưu Nhị Hưng vênh mặt nói :

− Muộn quá rồi, bếp đã tắt lửa.

− Bảo chúng thổi lên lại.

− Thổi lại?

Lưu Nhị Hưng chừng như hơi bất ngờ nhưng liền cười hô hố nói :

− Cô nương khéo đùa. Nếu như muốn nghỉ trọ thì ta cho người dẫn cô nương đến phòng nghỉ, còn nếu như muốn ăn thì e phải tìm nơi khác cho.

− Nhưng ta chỉ muốn ăn ở quán của người, chớ lảm nhảm.

Nói rồi hắc y cô nương hai tay ôm lấy đầu chừng như tỏ ra mệt mỏi trong người thật, hai mí mắt rũ xuống nói tiếp :

− Ta tuy lần đầu tiên đến nơi này của các người thế nhưng cái hiệu Đồng Tước tửu lâu này thì ta đã ngưỡng mộ từ lâu rồi, đến lão đông gia các người là Lý Khoái Đao ta cũng biết, chớ khinh khi ta từ xa đến đây...

Lưu Nhị Hưng khựng người ra, hắn vạn phần không ngờ vị cô nương còn nhỏ tuổi này ăn nói lại ngang như thế, mà nhất là mấy tiếng Lý Khoái Đao, đã lâu rồi người ta cấm kỵ không được kêu ra.

Cả một vùng này ai gặp họ Lý lại không cúi chào hắn bằng một tiếng trịnh trọng Lý đại đương gia, vậy mà cô nương này dám gọi Lý Khoái Đao thì quả là muốn đến kiếm chuyện chứ không phải kiếm cơm.

Lúc này đừng nói bản thân Lưu Nhị Hưng, mà đến bao nhiêu tửu khách trong quán cũng ngớ người đưa mắt nhìn nhau.

Lưu Nhị Hưng đầu mày nhíu chặt, hai mắt trợn tròn, vừa rồi hắn đã bực mình với đám tửu khách ngồi dai chưa kịp phát tác, giờ đây thêm một nữ khách này nữa thì hắn chẳng kiềm chế được, bao nhiêu bực tức trong người hắn đã có chỗ để trút xuống thì khi nào hắn bỏ qua?

Chống mạnh cây nạng sắt trong tay mạnh xuống nền nhà, hừ một tiếng lạnh lùng quay đầu nhìn lại một gã tiểu nhị hạ lệnh :

− Mã Tam, nhanh mời vị cô nương này ra ngoài, cô ta chẳng phải đến ăn cơm mà đến kiếm chuyện.

Mã Tam là tên tiểu nhị có thân hình to lớn như hộ pháp, được tin dùng trong tửu quán một khi có chuyện, từ khi vị hắc y thiếu nữ này bước vào quán thì hắn cũng như người khác bị cô ta hớp hồn, chỉ có điều là phận tôi tớ nên không dám nhìn khách lâu.

Giờ nghe Lưu nhị đương gia nói thế thì mừng hớn hở trong lòng, ứng thanh đáp lớn một tiếng, bồi một nụ cười trên mặt bước nhanh tới trước hắc y thiếu nữ cúi người vẻ nhã nhặn nói :

− Đại tiểu thư, mời.

Hắc y thiếu nữ cười nhạt một tiếng bĩu môi :

− Thảo nào mà ta nghe thiên hạ kháo nhau Lý Khoái Đao cậy thế hiếp người, còn nói trong Đồng Tước tửu lầu này làm ăn kiểu lột da hút máu người, hôm nay mắt nghe tai thấy thì quả không sai...

Nói đến đó, ánh mắt cô ta chuyển nhìn vào người Lưu Nhị Hưng nói tiếp :

− Người hẳn phải là Lưu Thiết Nạng?

Lưu Nhị Hưng mặt như bệu ra, hắn cũng như Lý Khoái Đao cấm kỵ nhất ai gọi hắn bằng ngoại hiệu chẳng hay ho Lưu Thiết Nạng. Giờ bị một vị cô nương gọi thẳng mặt như thế mà trước bao nhiêu người khiến hắn thộn mặt ra, đây quả là lần đầu tiên hắn bị làm nhục kể từ khi hắn được người ta gọi hắn bằng đại danh Lưu nhị đương gia.

Cơn giận trong lòng tăng lên gấp bội, Lưu Nhị Hưng động mạnh cây nạng sắt xuống nền nhà đánh ầm một tiếng, thét lớn :

− Con nha đầu to gan. Mã Tam tống cổ nó ra cửa mau.

Mã Tam ứng thanh dạ ran một tiếng rồi vươn tay ra định chộp vào người hắc y thiếu nữ.

Hắc y thiếu nữ quát lên :

− Người dám.

Tiếng quát bất thần khiến Mã Tam chùng tay lại, Hắc y thiếu nữ mắt lộ hàn quang cười nhạt nhìn Mã Tam nói tiếp :

− Người dám động đến ta, ta ném cho người thừa sống thiếu chết, không tin thì người cứ thử xem.

Mã Tam ngoái đầu nhìn lại Lưu Nhị Hưng một cái, rồi mới can đảm quay lại nhìn Hắc y thiếu nư cười nói :

− Ta sao lại không dám, cô nương người có hung hăng lớn lối thì cũng phải xem đây là nơi nào. Mời.

Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, hai tay hắn vung tới chộp thẳng vào người thiếu nữ.

Nào ngờ hai tay hắn còn chưa chạm được vào áo Hắc y thiếu nư, chỉ thấy thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ lách nhẹ ra ngoài một chút, Mã Tam miệng oái lên một tiếng, cả thân hình như thằng hề trong rạp xiếc ngã sóng xoài nằm dài trên mặt đất.

Cái ngã người của hắn không nhẹ chút nào, hắn còn chưa kịp lồm cồm ngồi dậy thì lại thấy Hắc y thiếu nữ tay hữu phất nhẹ một cái ra ngoài.

Cái phất tay nhẹ nhàng tưởng chừng đến muỗi cũng không bay của Hắc y thiếu nữ thế mà Mã Tam nhận đòn thật nặng, cả tấm thân to như bò mộng của hắn được đà lăn xa mấy vòng rồi cả thân, cả đầu va mạnh vào góc tường kêu ầm một tiếng, tay chân duỗi thẳng ra nằm bất động, chưa biết sống chết thế nào.

Hắc y thiếu nữ quả không nói phét, nói Mã Tam động đến cô ta sẽ ném cho hắn thừa sống thiếu chết, giờ quả nhiên là đúng. Chỉ một đòn này cũng khiến cho bao nhiêu người có mặt trong quán phải lặng người há hốc mồm miệng.

Nên biết tửu khách trong quán tối nay chẳng phải tầm thường, bảy phần đều là hạng võ công cao cường, trong đó đáng nói đến nhất là vị Tổng tiêu đầu Thiết Dực Thịnh Vân Phi. Võ công ông ta chẳng tầm thường chút nào, vậy mà khi tận mắt nhìn thấy vị cô nương này ra tay với Mã Tam thì trong lòng không khỏi giật mình thán phục.

Tuy ông ta không kịp nhận ra Hắc y thiếu nữ thi triển môn công phu gì thế nhưng ông ta hiểu đây là thuật mượn sức chọi sức thuộc tuyệt môn công phu dùng tám lạng thắng nghìn cân. Đối phương chỉ là một vị cô nương chân yếu tay mềm, giơ tay phất nhẹ nhàng như múa, thế mà chế ngự thắng địch quả là ảo diệu cao minh.

Lưu Nhị Hưng mặt thộn dài ra như mặt ngựa, hắn cũng từng là một tay giang hồ hảo hán, với cây nạng sắt trong tay cũng từng làm mưa làm gió, khi nào hắn chịu nổi nhục này?

Lưu Nhị Hưng miệng rít lên :

− Con nha đầu này, hay lắm.

Chớ nghĩ Lưu Nhị Hưng một chân bị tật mà nghĩ tay dùng nạng thì trở ngại, chỉ thấy hắn vung thiết nạng lên, theo tiếng rống cả người hắn thế như hổ đói vồ mồi nhào tới, tay phải vung thiết nạng phát ra một thức Bạt Phong Bàn Đả, nhằm thẳng người Hắc y thiếu nữ bổ xuống.

Xem đến đây, bao nhiêu thực khách trong quán không nén nổi đều ồ lên một tiếng kinh hoảng.

Lưu Nhị Hưng ra giáng một nạng này rõ ràng muốn lấy mạng người ta.

Thoạt trông chiếc nạng sắt trong tay của Lưu Nhị Hưng giáng xuống sắp chạm đầu Hắc y thiếu nữ, có thể nói chừng như khoảng cách chỉ là tơ hào, hẳn Hắc y thiếu nữ khó mà tránh được.

Thế nhưng kỳ tích xuất hiện, đúng lúc này thì chiếc nạng sắt đột nhiên bắn ngược trở lên không, cứ như đánh phải vào một quả cầu hơi bị dội ngược lại bắn cao cả trượng.

Hắc y thiếu nữ vẫn ngồi y nhiên bất động, chỉ có điều nét mặt lạnh lại như trùm một màn sương, đúng lúc chiếc nạng sắt bắn ngược trở lên thì ngọc thủ vươn nhẹ ra chộp trúng vào thân nạng, rồi cả tay và nạng như đóng băng lại đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích.

Bao nhiêu người trong tửu điếm đều mở tròn mắt kinh ngạc chấn động.

Một màn công phu tuyệt diệu hiếm thấy.

Một tay hung hăng hống hách ỷ thế hiếp người như Lưu Thiết Nạng giờ bị sửa lưng, có cho tiền cũng không coi được một màn hý kịch hay. Nếu như không phải còn dè dặt với chủ nhân Lý Khoái Đao có lẽ vị Tổng tiêu đầu Hoằng Phúc tiêu cụ Thịnh Vân Phi đã reo lên tán thưởng rồi.

Nhìn lại Lưu Nhị Hưng mặt hắn trương đỏ lên vì thẹn lẫn giận, cứ nhìn chẳng khác gì trái cà chua chín rục sắp thối vậy. Còn cả người hắn thì y như đêm đông té giếng, muốn giữ bình tĩnh cũng không giữ được cứ run lên từng chập.

Hắc y thiếu nữ thì thản nhiên như không nét mặt băng sương dần ta đi, khuôn mặt thanh cao đầy đặn giờ đây như gãy lại, trong khóe mắt thì ẩn hiện một nụ cười lạnh lùng.

Khuôn mặt ấy toát lên những nét không giống như kiều diễm, lãnh ngạo, bất cần, khinh thị và có chút tiều tụy, tạo thành một khuôn mặt vừa đầy mê lực vừa đầy ma lực quyền uy, khiến người nhìn hồn tiêu phách tán.

Lưu Nhị Hưng cố mạng giật lại chiếc nạng sắt thế nhưng bất lực không làm sao giật lại được.

Chiếc nạng sắt cứ như bị một lực hút cực mạnh trong tay Hắc y thiếu nữ giữ lại, chẳng khác nào một khối nam châm hút sắt, Lưu Nhị Hưng cố hết sức mình tranh nạng lại, mặt hắn từ đỏ gay biến thành tím thâm, mồi hôi cứ từng hạt lớn như hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt núc ních thịt của hắn. Thế nhưng hắn đã cố bao nhiêu sức vẫn không tài nào tranh lại được chiếc nạng sắt, chỉ nghe tiếng thở của hắn bắt đầu thô như tiếng trâu thở.

Nhìn lại Hắc y thiếu nữ thì vẫn bình chân như vại, cơ hồ chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Có chăng là cánh tay cô ta và chiếc nạng sắt bắt đầu từ từ đè ép xuống, một cánh tay còn lại của Lưu Nhị Hưng cũng giơ lên hỗ trợ cho tay phải giữ nạng, hắn vận hết sức bình sinh xong cũng không cản nổi, toàn thân hắn run lên bần bật, chiếc nạng sắt cứ ép mạnh xuống đầu hắn, nhưng khi chỉ còn cách đầu Lưu Nhị Hưng chừng một tấc thì bỗng nhiên ngừng lại.

− Lưu Thiết Nạng. Người nghe cho rõ đây, ta muốn ăn một chén miến gà, mà phải chính người đi nấu cho ta ăn...

Hắc y thiếu nữ giờ mới lên tiếng, mỉm cười hỏi tiếp :

− Người thấy được chứ?

Lưu Nhị Hưng trong lòng thừa hiểu hôm nay chạm trán địch thủ lợi hại, bao nhiêu sức bình sinh của mình không thắng nổi một cánh tay mềm mại của đối phương thậm chí thêm một chút nữa thì chính chiếc nạng sắt của mình sẽ đánh thẳng xuống đầu mình.

Nghĩ thế khi nào hắn lại dám từ chối, vội vàng gật đầu, gượng một nụ cười nói :

− Vâng, vâng. Cô nương... khai ân, hạ thủ lưu tình, tại hạ xin tuân lệnh.

Hắc y thiếu nữ giọng lành lạnh nói :

− Ta không muốn gây ồn ào nơi này, người lui sau chuẩn bị cho ta một phòng yên tĩnh ta muốn nghỉ lại nơi này vài hôm, được chứ?

− Dạ, dạ... được.

Lưu Nhị Hưng thở ra một hơi, mồ hôi tuôn như tắm, luôn mồm vâng dạ, rồi chừng như hết sức, cả thân hình tròn béo của hắn khụy xuống trên đất.

Chiếc nạng sắt vốn chuẩn bị giáng xuống đầu hắn thì giờ đây đặt ngay trên vai phải của hắn, hắn ngước mắt lên nhìn bắt gặp hai ánh mắt sắc lạnh của Hắc y thiếu nữ, giọng run rẩy thốt lên :

− Đại tiểu thư... còn gì dạy bảo?

Hắc y thiếu nữ vẫn giọng lạnh lùng :

− Còn, ở đây các người có một lang trung châm cứu mệnh danh Phí thần châm?

Nên biết Phí thần châm là một vị danh y thánh thủ thuật châm cứu của vùng Bảo Khê này, đến một đứa trẻ lên ba còn biết danh thì làm sao Lưu Nhị Hưng lại không biết được.

− Vâng, có ạ.

Lưu Nhị Hưng gật đầu đáp ngay rồi nói tiếp :

− Ở đầu tây cửa nam thành.

− Tốt.

Giờ mới thấy Hắc y thiếu nữ giọng ôn hòa trở lại nói :

− Vậy thì phiền người một chút, chốc nữa về phòng rồi, nhờ người đến mời ông ấy đến đây cho ta.

− Vâng, vâng.

Lưu Nhị Hưng vâng, dạ luôn miệng, thế nhưng trong lòng thì tức anh ách, chẳng biết đến đâu.

Hắc y thiếu nữ chừng như đã thâu khí lại rất nhiều, thế nhưng chiếc nạng sắt vẫn còn đặt trên vai Lưu Nhị Hưng.

− Cái tên Đồng Tước viện này của các người ta đã nghe nói đến từ lâu, Lý Khoái Đao lập nghiệp đi lên như thế nào ta càng biết rõ. Ra làm ăn cần nhất là nhân nghĩa, hòa khí sinh tài, còn kiểu làm ăn như các người đây đạo lý tiếp khách đâu chứ?

Nói đến đó, nhếch mép cười nhạt mặt lạnh như tiền nói tiếp :

− Nhờ miệng nhà người báo lại cho Lý Khoái Đao một tiếng, bảo hắn phải cẩn thận một chút, tốt nhất thì đóng cửa cái kỹ viện hiệu Đồng Tước thanh lâu kia cho ta.

Lưu Nhị Hưng chỉ nghe trong đầu váng lên tai ù đi, với chuyện lớn như thế này thì hắn mọc thêm ba cái đầu cũng không dám đáp ứng.

Hắc y thiếu nữ nói :

− Còn sòng bạc Đồng Tước đổ trường kia cũng mau mau thu dọn, kiếm tiền quá dơ bẩn, mất hết nhân đạo...

− Vâng.

Lưu Nhị Hưng mặt mày khổ sở nói chẳng ra hơi :

− Tại hạ nhất định đem hết những lời cô nương chỉ giáo báo lại với Đông gia chúng tôi, còn chuyện lão Đông gia có làm theo lời cô nương hay không thì thực tại hạ không dám đoán định.

Hắc y thiếu nữ nhoẻn miệng cười nhẹ, để lộ hai hàm răng trắng đều như những hạt bắp non.

Quả thật tuyệt đẹp, đẹp đến kinh người.

Phút chốc người ta như nhìn thấy trước mắt mình là một mỹ nhân hoàn toàn khác, thanh cao trinh khiết, mềm mỏng nhu mì, nào còn vẻ lạnh lùng sát khí như vừa rồi.

Thế nhưng nụ cười ấy xuất hiện rất nhanh rồi vụt tắt, khuôn mặt băng sương lãnh ngạo trở lại như cố hữu.

Mọi người vừa rồi tận mắt nhìn thấy cô ta ra tay với Lưu Nhị Hưng, thử hỏi ai trong đây cũng không lo sợ đắc tội với cô ta?

Cũng may Hắc y thiếu nữ phát tác đúng tiết, chỉ nghe cô ta thấp giọng nói :

− Người chỉ việc báo lại với hắn những lời ta nói, còn làm hay không là việc của hắn chẳng liên quan gì đến người. Ta đói bụng lắm rồi, nhanh đi làm miến gà cho ta.

Nói đến đó, từ từ nhấc chiếc nạng sắt rời khỏi vai Lưu Nhị Hưng, rồi ném mạnh về phía hắn.

Lưu Nhị Hưng đón lấy chiếc nạng miệng vâng dạ ngay, rồi mới từ từ đứng lên.

Hắc y thiếu nữ cười nhạt hỏi :

− Người nhớ hết những điều ta vừa nói với người chứ?

Lưu Nhị Hưng gật đầu đáp :

− Đã nhớ hết.

− À còn nữa, con ngựa vừa rồi ta cưỡi đến đây người cho chăm sóc đàng hoàng, nó không phải là con ngựa tầm thường, nếu có gì sơ sẩy ra chẳng tha cho người đâu.

Lưu Nhị Hưng chỉ có biết nuốt nghẹn trong họng mà gật đầu.

Hắc y thiếu nữ lại nói :

− Có một điều là người yên tâm, người ta nhờ người làm chuyện gì thì chẳng làm không công.

Cô ta nói đến đó, thò nhanh tay vào trong túi móc ra một vật gì ném mạnh về phía Lưu Nhị Hưng miệng nói :

− Đón lấy.

Một ánh sáng vàng bay rất nhanh, nhưng Lưu Nhị Hưng cũng nhanh không kém giơ tay bắt ngay, nhìn lại mới thấy tay nằng nặng, mắt lóe lên, hắn nằm mơ cũng không ngờ đó là một nén vàng có đến mươi lạng.

Suy cho cùng thì Lưu Thiết Nạng cũng chỉ là một tay làm công cho chủ, hắn chỉ biết có tiền là cúi đầu vâng dạ phục vụ mà thôi, tiền thì hắn thấy qua nhiều rồi, nhưng một vị khách tiện tay ném cho hắn một nén vàng nặng đến mươi lạng thế này thì đúng là hắn mới thấy lần đầu.

Hắn kinh ngạc mà vui mừng đến độ trợn tròn hai mắt, cứng họng cứng lưỡi không thốt lên được tiếng nào.

Tiền chung quy cũng có chỗ tốt của nó, có thể biến can quan thành bình yên, biến kẻ thù thành bạn hữu.

Giờ cả nén vàng nằm trong tay, chắc mẩm khách không dùng uy ăn quỵt mà còn lại xài rất hào phóng, tự nhiên thái độ của Lưu Nhị Hưng khác đi, mặt hớn hở tươi cười :

− Đại tiểu thư, người quá khách khí, đâu cần nhiều tiền thế này...

Rồi cúi gập thấp người lần nữa :

− Tôi sẽ đi làm ngay.

Hắc y thiếu nữ gật đầu uể oải phất tay nói :

− Đi đi.

Lưu Nhị Hưng chân đã bước đi rồi nhưng chợt nhớ ra điều gì hắn quay lại cúi người hỏi :

− Đại tiểu thư... tại hạ có thể thỉnh giáo phương danh tiểu thư?

Hắc y thiếu nữ gật đầu đáp :

− Ta họ Quách từ Cam Túc đến.

Lưu Nhị Hưng vừa nghe đã sững người ra, bao nhiêu người trong quán cũng đều là người trong võ lâm, họ gì thì có thể không biết nhưng họ Quách thì bọn họ quá tường tận.

Một năm nay, hễ đã người trong võ lâm thì ai ai mà không biết ở Cam Túc có một vị đại cự phú Kim đại vương Quách lão vương gia và vị thiên kim ái nữ Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh.

Từ Kim vương gia mà liên tưởng đến cách xài tiền hào phóng của vị cô nương này khiến cho Lưu Nhị Hưng càng kinh, hai mắt hắn mở to chừng như không còn cách nào lớn hơn được, một lúc mới nói được :

− Chẳng lẽ cô nương là... Ngọc Quan Âm Quách tiểu thư?

Trước một câu này của Lưu Nhị Hưng, bao nhiêu ánh mắt trong quán chẳng ai bảo ai đều tập trung vào vị Hắc y thiếu nữ.

Hắc y thiếu nữ gật đầu đáp :

− Cũng may mắt người có tròng, không sai, ta chính là Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh.

Lưu Nhị Hưng không lạnh mà rùng mình, cái cổ như dài ra cúi gập người chào một lần nữa, rồi quày quả bước đi nhanh.

Đám thực khách của Hoằng Phúc tiêu cục thoạt nghe được vị Hắc y thiếu nữ này là Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh, danh chấn một vùng Tây bắc, người trong hắc bạch lưỡng đạo nghe danh tán đởm, nhất thời đều sợ hết vía. Vừa rồi còn có người xầm xì to nhỏ bàn luận, nhưng giờ thì không nghe một tiếng hó hé.

Những truyền thuyết về vị tiểu thư này thì họ đều đã được nghe, thực tế thì bất cứ chuyện gì liên quan đến vị thiên kim tiểu tư này thì chẳng khác gì luồng gió thổi đi cùng khắp Tây bắc. Hai tỉnh Cam Túc, Thiểm Tây lân cận với nhau, nhất là một vùng Bảo Khê này là ranh giới với Cam Túc thì làm sao lại không nghe được?

Cho nên những truyền thuyết về vị Quách đại tiểu thư này họ nghe quá nhiều, nghe nói cô ta ghét ác như thù, nghe nói cô ta hễ ra tay là tàn độc, nghe nói cách tiêu xài hào hoa phóng khoáng của cô ta... hôm nay tận mắt chứng kiến quả danh bất hư truyền.

Nhưng có một truyền thuyết mà ai nghe cũng phải rùng mình về Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh là trong một đêm giết mười bảy mạng người.

Còn những truyền thuyết đại loại cô ta ban ngày ban mặt giết kẻ ác, hoặc người tốt mà chọc giận cô ta cũng không tha, thậm chí chỉ cần nhìn không thuận mắt cũng bị trừng trị, kể ra không biết bao giờ mới hết.

Những truyện này ở một vùng Tây bắc người ta nghe thì cũng đã ít nhiều nghi ngờ, cho rằng chí ít cũng có hai ba phần khoa trương, còn ở những vùng xa hơn chưa tận mắt thấy, tận tai nghe thì lại càng hoài nghi hơn. Nhưng giờ một lần thấy rồi thì không ai không tin, đối với một mỹ nhân nhìn thì thích gần nhưng biết được cô ta như thế nào thì chẳng lạnh thấu xương sống.

Hiện tại, bao nhiêu tửu khách đều được thưởng mục quá nhãn, thịt no rượu say còn nán lại làm gì, có chăng vạ vào thân lúc nào không hay.

Thiết Dực Thịnh Vân Phi xem tình thế đã vãn, ho khẽ một tiếng, đánh mắt cho đám thủ hạ rồi cất tiếng gọi :

− Tiểu nhị, tính tiền.

Vừa khéo lúc ấy ánh mắt của Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh nhìn về phía này, Thịnh Vân Phi không thể không tiến lên một bước chào hỏi :

Ông ta ôm quyền thi lễ nói :

− Cô nương khỏe. Hân hạnh được diện kiến.

Quách Thái Linh gật đầu đáp lại :

− Lão tiên sinh hà tất khách khí, xin cứ tự nhiên.

Thịnh Vân Phi cười vui vẻ :

− Lão phu họ Thịnh, tên là Vân Phi, nhà ở vùng Bảo khê này, mở một tiêu cục có tên là Hoằng Phúc, đại danh của cô nương và lệnh tôn lão hủ từng nghe như sấm ngang tai, giờ được gặp thật là vạn hạnh.

− Vậy sao.

Quách Thái Linh cười nhẹ, rồi đứng lên chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh nói :

− Lão tiêu đầu, mời ngồi.

− A?

Thịnh Vân Phi hơi bất ngờ định từ chối nhưng không dám mà vội cắn răng bước tới ngồi xuống nói :

− Mười năm trước lão hủ từng được một lần bái kiến lệnh tôn tại Lâm Đồng, đến nay vẫn còn nhớ rất rõ lão nhân gia, đúng là tiên phong đạo cốt, thoát tục phi phàm. Lần ấy lão hủ có cảm giác như cao sơn ngự thượng, cho đến hiện tại vẫn còn ghi in in trong lòng.

Nghe nhắc tới phụ thân mình, trong khóe mắt Quách Thái Linh bắt chợt đỏ ửng, gật khẽ đầu nói giọng nghèn nghẹn :

− Nói thế lão tiên sinh hẳn cũng biết cha tôi đã ra đi?

Thịnh Vân Phi ngớ người lắp bắp :

− Ra đi? Cô nương nó lệnh tôn đi đâu chứ?

Quách Thái Linh cười khổ nói :

− Tiên phụ quy tiên từ năm ngoái, lẽ nào lão tiên sinh lại không hay?

− A.

Thịnh Vân Phi mở to mắt kinh ngạc, mồm la lớn :

− Điều này, quả thật tôi không một chút hay biết, chẳng phải tôi thiển lậu quê kệch, thực sự thì một người thịnh danh như Quách lão vương gia ai mà không biết.

Chẳng hay lão nhân gia bị bệnh gì mà qua đời? Cứ nhìn thần thái tiên phong đạo cốt như người há lại... ?

Với tin này thì quả thực như sấm rền trời đông bên tai mọi người đang có mặt.

Quả thực đây là một tin hết sức khó tin, ai có thể nổi một nhân vật được truyền thuyết như một vị thần tiên trong võ lâm lại cũng không qua được cảnh sinh tử như bao nhiêu người bình thường.

− Thôi, chuyện này không nói đến nữa...

Quách Thái Linh trên khuôn mặt hiện vẻ bi thương, thở hắt ra một hơi lại nói tiếp :

− Tiên phụ chết dưới tay kẻ thù.

− A...

Thịnh Vân Phi rất muốn biết kẻ thù đã ra tay ám hại Quách Bạch Vân là ai, thế nhưng nhìn thần sắc của Quách Thái Linh trước mắt thì ngừng lời, không dám hỏi nhiều.

May vừa lúc này một tên tiểu nhị bưng lên một chén hương trà, Quách Thái Linh chậm rãi nâng chén trà lên thổi nhẹ những lá trà trên mặt chén rồi nhấp một ngụm.

Cứ nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy, ánh mắt ngưng sâu đầy vẻ sầu muộn thực ai cũng phải thương cảm, nhưng đương nhiên không ai biết được bên trong lòng nàng còn mang nặng thêm một mối sầu tư.

− Tiểu thư.

Qua một hồi im lặng, Thịnh Vân Phi hắng giọng lên tiếng :

− Tiểu thư đến vùng này của chúng tôi làm gì?

Quách Thái Linh mỉm cười điềm nhiên đáp :

− Tôi đến đây tìm một người.

Thịnh Vân Phi lại hỏi :

− Cô nương đến đây tìm ai?

Quách Thái Linh hơi im lặng một chút, trên gương mặt của nàng ửng đỏ, mỉm một nụ cười nhẹ chưa đáp.

Thịnh Vân Phi a lên một tiếng, gật đầu nói :

− Ô đại gia à? Còn cả Tư Không nhị gia nữa chứ?

Quách Thái Linh lắc đầu, trong lòng thầm phục hai vị sư huynh của mình danh tiếng không nhỏ, đến một vùng Thiểm Tây này người ta cũng biết.

Thịnh Vân Phi chừng như rất am tường người trong Bạch Mã sơn trang cho nên thấy Quách Thái Linh lắc đầu thì ngạc nhiên hỏi :

− Chẳng phải lão vương lúc sinh tiền chỉ có hai đệ tử thôi sao? Không lẽ còn có...

Quách Thái Linh đáp ngay :

− Không sai, đến cuối đời tiên phụ còn nhận thêm một vị đệ tử nữa, chính là tam sư huynh của tôi.

Thịnh Vân Phi ban đầu nói chuyện thì mang lòng kính sợ, nhưng càng nói chuyện thì càng nhận ra vị thiên kim tiểu thư này rất thân thiện dễ gần.

Được giao di hàn đàm với vị tiểu thư danh chấn một vùng Tây bắc qua đã là một vinh hạnh lớn cho lão, Thịnh Vân Phi giờ này thì không còn muốn sớm rời khỏi tửu lầu.

Nghe Quách Thái Linh nói thế, Thịnh Vân Phi càng mạnh dạn hơn nói :

− Ồ. Điều này quả tôi chưa từng nghe nói, thế nhưng không biết đại danh của lệnh sư huynh?

Quách Thái Linh ngước mặt lên với ánh mắt thương cảm nói :

− Anh ta họ Khấu, tên Anh Kiệt, Thịnh lão tiên sinh nghe qua cái tên này chưa?

− À.

Thịnh Vân Phi cúi đầu chừng như cố nhớ xem đã từng nghe qua cái tên Khấu Anh Kiệt ở đâu chưa, một hồi lắc đầu đáp :

− Chưa. Nhưng Khấu thiếu hiệp đến Bảo Khê này làm gì?

Quách Thái Linh lắc đầu đáp :

− Điều này thì không biết, có điều có người bảo là đến Thiểm Tây, còn có đến vùng Bảo Khê này không... thì quả thật tôi cũng không biết.

Nói đến đó, nàng cúi thấp đầu xuống tỏ ra mệt mỏi lẫn thất vọng.

Thịnh Vân Phi định hỏi han thêm vài câu, nhưng thấy nàng cúi đầu im lặng, lão chỉ biết ngưng mắt nhìn nàng trong lòng có chút thương hại.

Qua một lúc mà Thịnh Vân Phi vẫn còn chưa biết nên nói gì thêm, may vừa lúc ấy Lưu Thiết Nạng tay bưng một chiếc mâm gỗ, bên trên có tô miến gà.

Thịnh Vân Phi mau miệng nói :

− Tiểu thư, thức ăn đã tới, mời dùng cho nóng. Ngày mai nhất định thế nào cũng đến đây vấn an tiểu thư. Lão hủ cáo thoái trước.

Bấy giờ lão mới yên tâm dẫn tùy tùng rời quán.

Quách Thái Linh cứ như sực tỉnh lại trong cơn mộng, tự trách mình bất nhã không tiễn khách.

Một đoàn người của Hoằng Phúc tiêu cụ đi rồi, trong tửu lâu mới thật sự yên tĩnh.

Bọn tiểu nhị đóng cửa rồi, cả một tửu quán lớn như thế này giờ đây chỉ còn lại duy nhất một mình Quách Thái Linh.

Lưu Thiết Nạng cho bọn tiểu nhị đi nghỉ hết, chỉ còn lại hắn tự đứng hầu Quách Thái Linh.

Quách Thái Linh vốn rất đói, thế nhưng vừa rồi trong đầu nghĩ đến Khấu Anh Kiệt tự nhiên thấy nghèn nghẹn đắng chát trong cổ họng, ăn được một nửa bát thì bỏ đũa xuống đứng lên.

Lưu Nhị Hưng vội tiếp :

− Tiểu thư không ăn nữa sao? Tô miến gà này tự tay tôi nấu, hay là tiểu thư thấy hương vị không được ngon?

Quách Thái Linh lắc đầu đáp :

− Ta không ăn nổi, trong đầu đau nhức, cả người khó chịu, xem chừng ta đau nằm trong khách điếm của các người mất.

Lưu Nhị Hưng xoa hai tay vào nhau bồi một nụ cười hỏi :

− Sao lại nói thế? Tiểu thư cần tìm Kim châm đại phu, tôi sẽ lập tức cho người đi mời ngay.

Quách Thái Linh cười khổ nói :

− Không cần, có lẽ ngủ một giấc là khỏe, cứ để ngày mai đi mời cũng không muộn.

Lưu Nhị Hưng cúi thấp người nói :

− Vâng, vâng... tiểu thư, để tại hạ đưa tiểu thư lui sau khách san nghỉ lưng.

Quách Thái Linh có lẽ khi mới vào đây có đông người và phải xử trí nhiều vấn đề cho nen không để ý trong người. Giờ ăn nửa bát miến, trong người ấm lên, tự nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc lại nặng nặng, cơ hồ đi đứng không vững.

Nhưng nàng vẫn không để lộ ra trước mặt người khác, gật đầu nói :

− Được. Người đi trước dẫn đường.

Lưu Nhị Hưng kể từ khi nhận được một bài học trừng phạt của Quách Thái Linh trong lòng không những khiếp sợ mà lẫn kính phục, cho nên giờ mọc thêm ba đầu cũng không dám có một hành động đắc tội.

Bấy giờ cung kính đi trước dẫn đường đưa Quách Thái Linh lui sau khách sạn, ở đó đã có một người tay nắm đèn lồng chờ sẵn. Từ xa vừa trông thấy bóng Lưu nhị gia đã vội bước tới chào đón.

Lưu Nhị Hưng căn dặn :

− Đưa vị tiểu thư này đến nhã phòng phía tây nghỉ, nhớ phục vụ chu đáo, có chuyện gì sơ xuất thì chớ trách Lão đương gia hỏi tội người.

Tên tiểu nhị cúi gập người vâng dạ, rồi tiếp lấy hành lý của Quách Thái Linh giơ cao đèn lên nói :

− Đại tiểu thư, xin mời.

Lưu Nhị Hưng cúi người thi lễ nói :

− Lão đương gia của chúng tôi đã biết tiểu thư quang lâm, nhưng vì đã quá khuya, cho nên sáng ngày mai sẽ đến vấn an.

Quách Thái Linh xua tay nói :

− Bất tất. Ta là khách, ông ta là chủ, ta nghỉ trọ, ông ta cho thuê phòng, hà tất phải khách khí ân cần làm gì, chỉ cần người nói lại những lời của ta đã nói là được.

Lưu Nhị Hưng ngớ người một lúc, rồi gật đầu vâng dạ, chỉ còn biết ngưng mắt nhìn theo bóng Quách Thái Linh khuất dần sau hành lang.

Trong một gian phòng ấm áp, vị chủ nhân của Đồng Tước viện, Lý Khoái Đao đang nửa nằm nửa ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành da thú uống rượu, trước mặt bà mấy thức nhắm, một chiếc tìm đất bên trong sôi sùng sục tỏa ra hương thơm ngan ngát.

Gian phòng bài trí hết sức xa hoa tráng lệ, bàn ghế bằng hồng mộc, tường treo ngoạn khí đắt tiền, cứ nhìn cũng đoán được chủ nhân của nó tính thích khoe khoang, hào nhoáng.

Lý Khoái Đao là một người đàn ông tuổi chừng năm mươi, chiếc đầu hói bóng, khuôn mặt tròn núc, hai mắt mọng thịt nhìn cứ như lúc nào cũng đang ngủ, đó là dáng vẻ của một trọc phú. Chiếc đại bào bằng da thú to lớn như trùm kín hết cả chiếc đại ỷ, bên trong để lộ ra những túm lông trắng, đó là hai mỹ nữ ái thiếp của lão ta lúc nào cũng như hầu phục theo một bên người.

Nói là mỹ nhân thì cũng hơi quá, thế nhưng xem ra cũng là được mắt. Người trong nhà rõ chuyện thì biết đây là hai tiểu thiếp mới thâu vào của Lý Khoái Đao, một người có dáng cao cao, dưới cằm trái đính một nốt ruồi duyên dáng đỏ tía tên gọi là Ngân Hồng, còn người kia mặt hơi dài, mày cong như lá liễu, ánh mắt tinh anh sắc sảo tên gọi là Tuyết Thư.

Hai cô nương này vốn là hai con chim mồi đắt giá nhất trong Đồng Tước thanh lâu, Lý Khoái Đao cực kỳ tinh mắt với chuyện nữ nhân, nên vừa nhìn thấy đã chọn trúng hai người này mới lần lượt thâu họ làm tiểu thiếp sủng ái trong hậu cung.

Bấy giờ hai ả hai bên gối đầu lên đùi Lý Khoái Đao tiếp rượu, Ngân Hồng vươn cánh tay trắng muốt lên bá cổ Lý Khoái Đao nét mặt cười tươi, rướn người lên, đưa đôi môi đỏ chót kề tai lão đương gia rủ rỉ to nhỏ chẳng hiểu nói gì.

Tuyết Thư cũng không hề kém, tay vón lửa châm tẩu thuốc trong miệng lão đương gia bặp bặp từng hơi.

Trong gian phòng này, ngoài bọn họ ba người ra còn có thêm một người nữa, đó là Khô Hầu Tạ Thất, Tạ tổng quả.

Tạ tổng quản cũng chính là Tạ sư gia. Tên này đúng như thực, khuôn mặt choắt choắt, thân hình gầy đét lóc ra không đầy một cân thịt, thế nhưng ngược lại dứt khoác chiếc đại bào bằng da thú to gấp hai người lão, khiến người ta nhìn vào cứ như con sâu trong vỏ ốc chẳng ra gì. Thế nhưng khuôn mặt lão ta và nhất là đôi mắt thâm sâu như hai chiếc hố thì khiến người ta bắt gặp phải run sợ.

Mũi ưng cằm nhọn, mặt gầy lại xanh, lại để hai chòm ria mép quái dị, chỉ cần nhìn người là cũng nhận ra ngay Tạ tổng quản là một con người nham hiểm.

Ai ai trong Đồng Tước viện này cũng đều biết Khô Hầu Tạ Thất, Tạ tổng quản là quân sư của Lý đại đương gia. Lý Khoái Đao làm mười chuyện xấu xa thì hết chín chuyện là do chủ ý cả lão ta.

Con người Khô Hầu Tạ Thất giảo hoạt nham hiểm, ứng phó mọi chuyện rất khôn ngoan, bên ngoài giao du với hàng quan thương, cho đến cả hạng lưu manh thảo khấu, hễ có chuyện gì xảy ra mà lão ta ra mặt thì đều êm thắm.

Chính vì thế Lý Khoái Đao đối với hắn hết mực nể trọng, suốt ngày hầu như đều để lão ta bên mình, nhưng cũng vì vậy mà Khô Hầu Tạ Thất trong Đồng Tước viện chỉ duy nhất kính trọng một mình Lý Khoái Đao, ngoài ra tất cả mọi người lão chẳng coi ra gì.

Khô Hầu Tạ Thất tay nắm chiếc cán tẩu, một cán tẩu thuộc loại đắt tiền, cần tẩu được làm từ Thái hồ tương phối trúc, đầu tẩu bằng bạc ròng, miệng tẩu bằng bích mã não, chốc chốc từ trong miệng lão phả ra những luồng khói trắng, hai mắt lim dim như đang nghĩ ngợi điều gì.

Vừa rồi khi dưới tầng xảy ra chuyện Quách Thái Linh vào làm náo loạn, bọn họ đương nhiên đã biết, theo như tính khí của Lý Khoái Đao thì vốn đã định xuống thanh toán rồi. Thế nhưng Khô Hầu Tạ Thất ngăn cản, hết sức khuyên can, Lý Khoái Đao mới chịu đấu dịu.

Đương nhiên Khô Hầu Tạ Thất khi nào lại chịu bỏ qua chuyện này, có điều trong đâu lão ta tính toán một cách đòi nợ khác.

Bấy giờ Lưu Thiết Nạng vừa mời tiễn chân Quách Thái Linh lui sau khách điếm xong, vội vã quay trở lên lầu tiếp kiến Lý Khoái Đao.

Vừa thấy rèm cửa vén lên, Lưu Thiết Nạng thò đầu bước vào, Lý Khoái Đao vùng mạnh một tay đẩy bật người Ngân Hồng ra ngoài, khiến ả phát khiếp cứ tưởng mắc phải tội gì với lão gia, thân hình lảo đảo về sau suýt ngã.

Tuyết Thư may hơn, kịp nhận ra tình hình bất ổn, vội buông tay ra khỏi người Lý Khoái Đao thoái nhanh về sau, mắt lấm lét nhìn lão gia.

Lưu Thiết Nạng ngồi xuống một chiếc ghế trống, cất chiếc nạng qua một bên, hai tay xoa vào nhau sưởi ấm, nhưng vẫn chưa nói câu nào.

Lý Khoái Đao chừng như không kiên nhẫn được hỏi ngay :

− Sao hả? Nó đi rồi chứ?

− Đi à?

Lưu Thiết Nạng cười nói :

− Nó ở lại ngay trong khách sạn của chúng ta, mà xem ra còn ở lâu nữa là khác.

Lý Khoái Đao chồm người tới trước, hỏi như hét :

− Sao chứ?

Lưu Thiết Nạng nói :

− Xem ra chừng như trong người nó bị bệnh, phải ở lại lâu trị bệnh chứ.

Tạ Thất cười hi hi chen vào :

− Hảo hán sợ nhất là ngã bệnh, cho dù nó có là cái thế nữ hiệp chăng nữa, một khi đã ngã bệnh thì bệnh vật trối chết.

Lý Khoái Đao cười nhạt nói :

− Nếu như nó nói sớm ra là con của Quách Bạch Vân thì ra còn sợ nó vài phần, hiện tại biết cha nói chết rồi thì có gì sợ nữa, họ dám đối đầu với ta ư? Hừ.

Ta sẽ cho nó nếm mùi, để biết thế nào là lễ độ.

Lưu Thiết Nạng nói :

− Trước mắt thì chưa cần, nó không động thì ta cũng không động, nó muốn động thì ta mới động.

Tạ Thất gật đầu tiếp thêm :

− Đúng! Nó không động thì ta cũng chẳng việc gì chọc giận nó, nhưng một khi biết nó thật sự muốn đối đầu với chúng ta thì ta sẽ ra tay trước mới là thượng sách.

Nhân khi nó ngã bệnh, cho nó biết mùi lợi hại.

Lý Khoái Đao cười hắc hắc rướn cổ dài ra kề chiếc mặt bị thịt sát mặt Lưu Thiết Nạng hỏi :

− Sao... nghe nói con nha đầu này xinh đẹp lắm phải không? Được mệnh danh là Tây bắc đại mỹ nhân, thật thế chứ?

Lưu Thiết Nạng gật đầu nói :

− Điều này thì không giả!

Lý Khoái Đao ngớ người một chút, há hốc miệng, cơ hồ như nước bọt sắp trào ra ngoài miệng!

− Đẹp thật vậy sao?

Rồi cười tít mắt nói tiếp :

− Nếu thật đẹp như vậy, ta cũng không nỡ lòng nào hạ thủ với nàng. Hi hi...

Lưu Thiết Nạng liếc mắt nhìn lão ta một cái nói :

− Đẹp thì có đẹp thật thế nhưng đó là một đóa hoa hồng đầy gai, động vào không được đâu.

− Nực cười.

Lý Khoái Đao vẻ hơi tự phụ nói :

− Ta chưa từng nghe nói qua trên đời này có loại đàn bà không động đến được. Nếu như đàn bà mà không động đến được thì chẳng còn là đàn bàn, đúng vậy chứ?

Nói đến đó, lão giơ tay lên vuốt má Tuyết Thư hỏi lại :

− Đúng vậy không, Tuyết Thư?

− Ưm... lão gia xấu lắm...

Tuyết Thư vừa nói hai tay giờ lên đấm thùm thụp vào vai lão nhõng nhẽo :

− Có người đẹp hơn, lão đương gia chắc ruồng bỏ thiếp.

Lý Khoái Đao nghe một câu mật ngọt lửa dục trong lòng dâng lên, há miệng cười rồi kéo mạnh cả người Tuyết Thư ngã vào giữa hai vế mình, Tuyết Thư cứ la lên oai oái pha lẫn tiếng cười ngặt nghẽo.

Ban đầu khi nghe Quách Thái Linh ra tay trừng trị Lưu Thiết Nạng thì Lý Khoái Đao có sợ thật, nhưng khi nghĩ đến nàng là một đại mỹ nhân, mà trong người lại đang bệnh thì hỏa dục sôi lên mà chẳng còn biết sợ là gì, cho nên mới dám manh nha vuốt râu hùm.