Hợi Chu Tinh Mã Nghĩa nói chưa dứt lời, tay hăm hở vung đao chém bổ xuống đầu Khấu Anh Kiệt!
Khấu Anh Kiệt đưa Như Ý đao lên đỡ.
Choang một tiếng, hai thanh đao chém vào nhau nổ một tiếng vang rền làm léo lên vô số tia lửa bắn ra tứ tán.
Công lực của Hợi Chu Tinh Mã Nghĩa thật kinh nhân, quả xứng đáng là kẻ đứng đầu Thập nhị võ sĩ.
Sau khi hai thanh đao chém vào nhau, Khấu Anh Kiệt cảm thấy bàn tay phải tê đi, thanh nhuyễn đao chút nữa thoát khỏi bàn tay.
Trong số mười hai tên võ sĩ được Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã huấn luyện thì Mã Nghĩa là người nổi danh có thần lực, sử một thanh đao nặng tới gần bốn mươi cân.
Thấy trong tay Khấu Anh Kiệt chỉ là một thanh nhuyễn đao dài hơn một thước, hắn tin rằng chỉ cần một đao là chém bạt thanh đao nhỏ bé, nào ngờ đối phương lại hóa giải không ít lực đạo của mình.
Trong lòng đầy tức giận, hắn gầm lên như thú dữ, lại vung đao bổ xuống lần nữa nhằm vào sườn trái đối phương.
Khấu Anh Kiệt không ham đánh, chỉ nghĩ cách nhanh chóng thoát thân.
Vừa rồi được bạch y nữ nhân tương trợ mà chàng thoát được tới đây. Hai vị sư huynh tuy bị nội thương nhưng không có gì nghiêm trọng, sẽ phục hồi lại và đuổi theo bất cứ lúc nào.
Hơn nữa người trong trang không ít, nếu kéo dài thời gian tất sẽ gặp nhiều điều phiền phức.
Mã Nghĩa vừa bổ đao xuống, chàng vội lách mình tránh đi, người chùng thấp xuống quát to :
− Ngã này!
Lời chưa dứt tả chưởng đã vận sẵn công lực thi triển một chiêu Tiểu Thiên Tinh nhằm hữu phúc hắn đánh sang.
Hợi Chu Tinh Mã Nghĩa có khỏe mà kém khôn, và thông thường người to lớn thường vụng về, không linh hoạt.
Đao chém bị mất đà, hắn chưa kịp biến chiêu thì bị trúng một chưởng vào mạng sườn ngã xuống như một bao hàng.
Khấu Anh Kiệt không cần nhìn lại, phi thân chạy biến vào đêm tối.
Lúc này thì chàng đã thấy tường viện trước mặt, chỉ mấy bước nữa là ra khỏi Bạch Mã sơn trang.
Ngoài kia là rừng rậm, quái thạch lô nhô, lạc vào đó thì còn ai tìm được nữa?
Khấu Anh Kiệt cả mừng gia tăng thân pháp vượt qua chân tường.
Nhưng chân vừa chạm đất thì chợt nghe sau lưng có tiếng quát :
− Tên họ Khấu chạy đi đâu?
Chỉ chớp mắt sau, một nhân ảnh lướt qua đầu Khấu Anh Kiệt rơi xuống ngay trước mặt chàng.
Nghe giọng nói, không cần nhìn Khấu Anh Kiệt cũng biết đó là ai, thở dài một tiếng đứng ngây ra.
Đó chính là người mà lúc này chàng sợ phải chạm mặt nhất: Ngọc tiểu thư Quách Thái Linh.
Chân vừa chạm đất, Quách Thái Linh chẳng nói chẳng rằng xuất thủ đánh ngay, xuất liền hai chưởng.
Khấu Anh Kiệt đành phải tung mình nhảy vút lên cao hai trượng tránh chiêu, đáp xuống một phiến đá.
Quách Thái Linh công liền ba chiêu nhưng chàng đều tránh được xua tay nói :
− Cô nương hạ thủ lưu tình!
Quách Thái Linh dừng tay hỏi :
− Thế nào? Người định bỏ đi ư?
Khấu Anh Kiệt cười khổ đáp :
− Cô nương, tại hạ thấy mình đi khỏi đây thì tốt hơn!
− Vì sao?
− Vì...
Chàng ngập ngừng giây lát rồi nhìn vào mặt nàng nói :
− Chẳng lẽ cô nương không nhận ra rằng Bạch Mã sơn trang không còn là chốn dung than đối với tại hạ?
Quách Thái Linh hừ một tiếng nói :
− Khấu Anh Kiệt! Ta xưa nay cứ tưởng người là một bậc chính nhân quân tử, bây giờ thì mới biết mình đã lầm!
Khấu Anh Kiệt không bất ngờ trước nhận xét đó, trầm giọng đáp :
− Khấu Anh Kiệt này chưa làm việc gì thẹn với lương tâm, lòng này có thể tỏ với trời đất. Cô nương phát ngôn nên suy nghĩ kỹ!
Quách Thái Linh ngắt lời :
− Có gì mà suy nghĩ? Người đã hành động thế nào, đang nghĩ gì ta quá hiểu!
Khấu Anh Kiệt xẵng giọng :
− Tại hạ hành động thế nào?
Quách Thái Linh hừ một tiếng đầy khinh bỉ :
− Chẳng phải người đang giấu bảo vật chạy trốn đó sao?
Khấu Anh Kiệt chợt thấy cổ họng mình nghẹn lại, nhìn nàng bằng ánh mắt đau khổ mà không biết nói gì.
Quách Thái Linh hỏi :
− Thế nào? Sao người không trả lời đi?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu nói :
− Cô nương đã nói thế, tại hạ biết trả lời sao đây?
− Đương nhiên là người không thể nói gì được bởi vì đó là sự thực!
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Đến bây giờ mà cô nương còn chưa hiểu gì về tại hạ cả...
Tới đó nước mắt chàng chỉ muốn trào ra.
Lòng tự trọng bị tổn thương nhưng loại không thể biện minh, càng không thể phát tác quả là điều khổ tâm.
Quách Thái Linh vẫn nhìn chàng vẻ mặt có phần dịu lại.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Tôi có để lại một phong thư dưới gối, cô nương đọc thì sẽ biết rõ mọi điều.
Vừa rồi tôi nói rằng mình chỉ cần không thẹn với lương tâm trời đất là đủ, còn lời nói của cô nương vừa ròi, sau này thực tế sẽ biện minh, bởi vì tại hạ biết rằng mình có giải thích thế nào cũng vô ích. Bây giờ tôi đi đây!
Nói xong vòng sang định bỏ đi.
Quách Thái Linh quát lên :
− Người không thể đi được!
Khấu Anh Kiệt dừng lại hỏi :
− Cô nương còn muốn gì nữa?
− Trước hết người hãy nói rõ về việc Phỉ Thúy Lạc Đà đã!
− Việc này tôi đã nói rồi, viên Phỉ Thúy Lạc Đà đã bị người ta lấy đi mất, người đó chính là...
Chàng định nói chính là mẫu thân cô nương nhưng chợt thấy Quách Thái Linh đổi sắc mặt nên ngừng lại.
Quách Thái Linh hừ một tiếng hỏi :
− Người cho rằng ta tin những lời nói dối trá của người sao?
− Tin hay không thì tùy cô nương thôi!
Nói xong lại bước đi.
Quách Thái Linh càng giận, thét lên lảnh lót :
− Người dám đi sao?
Vừa thét vừa lao theo, xuất trảo chộp tới lưng Khấu Anh Kiệt.
Chàng hoàn toàn không muốn động thủ với Quách Thái Linh chút nào, nhưng mặt khác cũng không thể để đối phương khống chế đem về Bạch Mã sơn trang nên buộc lòng phải phản kháng.
Thấy trảo chộp tới sau lưng, chàng nhảy sang bên tả tránh đi.
Nhưng Quách Thái Linh không chịu dừng, lại đánh ra hai chưởng nữa.
Bất đắc dĩ, Khấu Anh Kiệt đành quay lại vung song thủ tiếp chiêu.
Sau lần tiếp chưởng, Khấu Anh Kiệt bị kình lực đẩy lùi tới ba bước, mặt biến sắc, không ngờ nàng dốc hết toàn công lực đánh mình.
Chàng biết rằng võ công của mình kém Quách Thái Linh, nếu nàng đưa hết sức thì chàng không địch nổi.
Quách Thái Linh không khoan nhượng lại tiếp tục tấn công.
Khấu Anh Kiệt cũng đưa tay lên chuẩn bị nghênh chiến, nhưng chờ cho chưởng lực đối phương đánh tới gần thì vận dụng chữ Thác trong mười một chữ khẩu quyết, chàng chỉ xuất ba thành, rồi nhờ vào chưởng lực của Quách Thái Linh mà lướt người đi cách xa tới sáu bảy trượng, đáp xuống đất an toàn.
Chỗ thần diệu của mười một chữ khẩu quyết ở chỗ tuy nội lực kém đối phương, khi đấu chưởng vẫn không bị thương tổn, nếu không chỉ xuất ba thành công lực đối với tám chín thành của người có công lực cao hơn, nếu không chết cũng bị trọng thương.
Từ trên cao, Khấu Anh Kiệt thi triển một thức Tế Hung Xảo Phiên Vân nhẹ nhàng đáp xuống, rồi chớp lấy ngay thời cơ dốc hết khinh công chạy đi!
Quách Thái Linh tức giận không biết ngần nào, vừa đuổi theo vừa quát :
− Khấu Anh Kiệt! Người có chạy đằng trời, ta cũng quyết đuổi theo cho bằng được mới thôi!
Nhưng mới nhún chân chưa kịp bật lên thì thấy một bóng trắng lướt nhanh tới trước mặt như một bóng ma.
Đó là một bạch y nữ nhân, mặt bịt một tấm mạng màu xanh mỏng, chỉ chừa có đôi mắt.
Quách Thái Linh thấy thân pháp của đối phương cao minh hơn cả mình, biết rằng gặp phải cao nhân.
Bạch y nữ tử nghiêm giọng nói :
− Nha đầu! Không được vọng động!
Quách Thái Linh còn đang tức, thấy có người chặn đường liền nổi giận quát :
− Tránh ra!
Đồng thời đánh ra một chưởng.
Bạch y nữ nhân hừ một tiếng, lướt nhẹ nhàng sang phải dễ dàng tránh được chưởng của Quách Thái Linh, xuất trảo như chớp chộp lấy vai nàng...
Động tác của bạch y nữ nhân mau lẹ đến mức không sao tưởng tượng được!
Quách Thái Linh còn chưa kịp hoàn hồn thì người kia quát lên :
− Đi!
Dứt lời phất mạnh tay đẩy ngược lên làm Quách Thái Linh bắn cao tới ba trượng rơi xuống chân tường viện, nhưng không đứng vững còn phải lùi thêm hai bước nữa đập lưng vào thành tường đau điếng.
Bạch y nữ nhân nhảy hai bước tới trước mặt Quách Thái Linh.
Tuy biết đối phương võ công cao hơn mình nhiều, nhưng quá giận mất khôn, hơn nữa do bản tính hiếu cường, Quách Thái Linh quát to lên một tiếng, lại một lần nữa xuất thủ đánh ra.
Tuy nàng xuất thủ ra nhanh nhưng đối phương còn tỏ ra nhanh hơn.
Chưởng vừa đưa lên chưa kịp phát thì đã bị bạch y nữ nhân tung mình nhảy tới chộp lấy uyển mạch!
Quách Thái Linh lập tức cảm thấy cả người tê dại, chẳng những cánh tay phải bị giữ chặt như gọng kìm thép mà cánh tay trái không đề tụ cười công lực, đành đứng ngây mặt nhìn đối phương.
Nhưng may rằng bạch y nữ nhân không có ý làm hại nàng nên buông tay ra.
Quách Thái Linh vạn công kiểm tra cảm thấy chân khí nội nguyên vẫn bình thường, không có gì khác lạ, lúc ấy mới yên tâm.
Tuy trong lòng vừa tức vừa thẹn nhưng đã hai lần đối phương đã hạ thủ lưu tình chẳng lẽ không biết xấu tốt xuất thủ lần nữa?
Bạch y nữ nhân vẫn nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng nhưng không có ác ý.
Quách Thái Linh hỏi :
− Bà là ai?
Bạch y nữ nhân đáp :
− Cái đó người không cần biết!
− Vì sao bà giúp tên họ Khấu chạy thoát?
− Bởi vì người đã sai khi chặn hắn lại!
Quách Thái Linh ngạc nhiên hỏi :
− Bà nói vậy là có ý gì?
− Khấu Anh Kiệt nói là sự thật. Đúng là viên Phỉ Thúy Lạc Đà bị người khác lấy mất, hắn không có lỗi!
− Làm sao bà biết?
− Bởi vì...
Bạch y nữ nhân ngập ngừng một lát mới nói thêm :
− Vì chính ta đã lấy viên ngọc đó!
Quách Thái Linh bỗng rúng động toàn thân.
Nàng đã mấy lần nghe Khấu Anh Kiệt nói rằng người lấy viên Phỉ Thúy Lạc Đà tự nhận rằng người lấy Phỉ Thúy Lạc Đà tự xưng là Thành Ngọc Sương.
Chẳng lẽ người đang đứng trước mặt nàng đây chính là mẫu thân?
Không! Không thể như thế được!
Quách Thái Linh đưa mắt đầy kinh ngạc nhìn đối phương một hồi lâu rồi quát lên :
− Không! Bà nói láo!
Bạch y nữ nhân lạnh lùng nói :
− Người nói năng hãy khách khí một chút! Trong đời ta chưa bao giờ nói láo ai cả! Hãy xem đây!
Bà ta lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở hộp lấy ra một viên ngọc màu xanh biếc khắc hình lạc đà.
Quách Thái Linh chưa từng thấy viên Phỉ Thúy Lạc Đà nhưng đã từng nghe phụ thân nói về nó nhiều lần.
Hơn nữa nhìn viên ngọc rất lớn và hình thức của nó cũng đoán định chính là Phỉ Thúy Lạc Đà không sai.
Bạch y nữ nhân hỏi :
− Thế nào? Người thấy rõ rồi chứ?
Quách Thái Linh gật đầu :
− Thấy rõ rồi!
− Đúng là Phỉ Thúy Lạc Đà không?
− Tuy tôi chưa thấy nhưng tin rằng đúng.
Nàng nhìn đối phương bằng ánh mắt ngờ vực hỏi :
− Vì sao Khấu Anh Kiệt đem nói cho bà?
Bạch y nữ nhân chậm rãi đáp :
− Hắn không thể không đem, bởi vì lúc đó hắn đã bị điểm huyệt đạo!
− Bà nói đều là sự thực chứ?
Giọng Bạch y nữ nhân chợt trở nên dịu dàng :
− Hài tử! Những lời ta nói đều là sự thực!
Không những giọng nói dịu đi, thậm chí còn hơi run mà cả ngôn từ cũng thay đổi, có phần âu yếm.
Nhưng Quách Thái Linh lại tỏ ra khó chịu :
− Bà được bao nhiêu tuổi mà dám gọi tôi như thế? Tôi không quen nghe hai tiếng đó và cũng không thích!
Bạch y nữ nhân thản nhiên đáp :
− Tuổi ta tuy không nhiều lắm nhưng cũng có thể sinh ra ngươi được!
Quách Thái Linh tức giận quát lên :
− Nói bậy!
Dứt lời nhảy tới vung tay tát vào mặt nữ nhân nhưng không trúng, trái lại còn bị đối phương chộp được cổ tay.
Quách Thái Linh vừa tức tối vừa tuyệt vọng giằng tay ra nhưng không được, nghiến răng nói :
− Tiện nhân vô sỉ! Buông ra!
Ánh mắt Bạch y nữ nhân chợt lóe lên, bà ta giang thẳng cánh tay tát bốp vào mặt Quách Thái Linh.
Một tát đó chưa đến nỗi quá nặng nhưng cũng không nhẹ!
Quách Thái Linh loạng choạng suýt ngã, má đỏ lựng lên, nhổ ra một bãi nước bọt pha lẫn máu.
Bạch y nữ nhân bỗng kêu lên :
− Ta... ta đã làm gì thế này?
Bà ta bước lên một bước đưa tay nhưng muốn dìu lấy Quách Thái Linh nhưng cuối cùng lại dừng lại, ánh mắt đờ đẫn ra.
Quách Thái Linh mặt dỏ bầm rồi lại trở nên tái ngắt.
Hai mươi năm trong đời được Quách Bạch Vân cưng chiều, nàng có bao giờ bị đánh cho một roi dù là nhẹ đâu?
Sau này lớn lên, được phụ thân truyền thụ võ công thượng thừa, lại càng không ai chạm vào người nàng.
Có nhất thân võ nghệ cao cường, tính khí lại hào phóng hiệp nghĩa nên Quách Thái Linh thường ra tay dẹp bất bình, cứu giúp kẻ khó, tiêu tiền không tiếc vì thế rất được lòng dân, trong khu vực mấy trăm dặm quanh đây đến trẻ em ba tuổi cũng không lạ gì phương danh Ngọc tiểu thư!
Nàng được nể trọng vì có võ công cao cường, được kính phục vì tính hào hiệp và được yêu quý vì sắc đẹp!
Cũng vì thế mà Quách Thái Linh càng thêm kiêu ngạo và bướng bỉnh.
Thế mà nay lại có người dám tát vào mặt nàng.
Nỗi nhục nhã, nỗi đau về tinh thần còn lớn hơn nỗi đau về thể xác rất nhiều, đến nỗi cả người nàng tê đi.
Bạch y nữ nhân cất giọng run run nói :
− Hài tử! Người không được vô lễ vì ta là...
Những tiếng tiếp theo sẽ là mẹ của con nhưng vừa tới đó thì im bặt không nói tiếp nữa.
Quách Thái Linh chợt thét lên :
− Không phải! Bà là kẻ dối trá! Vì sao bà lại cướp mất viên Phỉ Thúy Lạc Đà, di vật của cha tôi? Mau trả lại đây!
Lời chưa dứt đã nghe soạt một tiếng, rút kiếm ra khỏi bao lao tới phát một chiêu Ngọc nữ đầu lăng đâm tới ngực đối phương.
Khi mũi kiếm chỉ còn cách ngực Bạch y nữ nhân mấy tấc, bà ta chợt đưa tay dùng hai ngón kẹp lấy.
Quách Thái Linh cố sức đâm vào nhưng mũi kiếm không sao tiến thêm được một phân, muốn rút về cũng không được!
Nàng tức giận đến nỗi nước mắt trào ra gào lên :
− Tiện nhân! Người...
Nàng chưa kịp nói hết câu thì lại nghe bốp một tiếng, má ăn thêm một cái tát nữa còn mạnh hơn trước nhiều.
Quách Thái Linh không gượng nổi ngã nhào xuống.
Nàng định đứng lên thì Bạch y nữ nhân chợt đưa tay phát ra một luồng kình khí trấn mạnh xuống.
Quách Thái Linh cố vận hết thập thành công lực để hòng thoát ra khỏi luồng kình khí ấy đứng lên nhưng không sao nhúc nhích nổi!
Vừa xấu hổ vừa oan ức, nàng òa lên khóc nói :
− Bà... Vì sao bà đánh tôi? Bà lấy tư cách gì mà khi hiếp tôi như vậy?
Bạch y nữ nhân đáp :
− Không phải khi hiếp! Đó là ta quản giáo người!
Quách Thái Linh gào lên :
− Bà là cái thá gì mà đòi quản giáo tôi chứ?
Bạch y nữ nhân thu tay lại nói :
− Chỉ vì Quách Bạch Vân quá cưng chiều nên mới làm hại người, để người hư hỏng như thế! Ta thay hắn quản giáo người...
Nữ nhân thu tay về, áp lực đè lên Quách Thái Linh lập tức mất đi.
Nàng chồm dậy quát lên :
− Bà không xứng!
Đồng thời vung kiếm xông vào!
Nhưng Quách Thái Linh chợt nhận thấy xung quanh đối phương có một màn kình khí rất mạnh giống như bức tường vô hình chặn lại làm thanh trường kiếm của nàng không sao tiếp cận được mục tiêu!
Hơn nữa nàng còn nhận ra đây chính là khí Du cang, chỉ những người có công lực thặng thừa mới luyện được!
Ngày xưa Quách Bạch Vân đã luyện thành công phu chí thượng này và chính Quách Thái Linh cũng từng tập qua công phu đó, nhưng nếu so với nữ nhân này thì hỏa hầu còn kém rất xa.
Phát hiện này cùng với những nghi ngờ trước đây làm Quách Thái Linh không khỏi giật mình.
Nàng thu kiếm lại trố mắt nhìn Bạch y nữ nhân một hồi lâu rồi chợt hỏi dồn :
− Bà là ai? Hãy nói đi, rốt cuộc thì bà là ai?
Bạch y nữ nhân đáp :
− Không cần biết ta là ai!
Bà ta dừng một lúc rồi tiếp :
− Dù sao thì ta cũng không có ác ý gì với con cả. Tiểu Linh! Tính con quá bốc đồng nông nổi. Có lẽ đó chính là nguyên nhân mà cha con đã không truyền mười một chữ khẩu quyết võ học thặng thừa cho con!
Quách Thái Linh lùi lại một bước càng kinh dị hỏi :
− Nhưng rốt cuộc bà là ai mới được? Làm sao biết tiểu danh của tôi, lại còn biết được bí mật đó của bổn môn?
Bạch y nữ nhân khẽ thở dài, lắc đầu không đáp.
Quách Thái Linh càng sốt ruột giục :
− Nói đi chứ! Vì sao bà không nói?
Bạch y nữ nhân đáp :
− Bây giờ ta không thể nói được và có nói con cũng không tin. Hơn nữa nói ra thì tình hình càng phức tạp thêm, chẳng những bất lợi mà còn có hại. Bây giờ thì ta đi đây!
Nhưng mới quay đi được mấy bước, Bạch y nữ nhân chợt chỉ sang hướng đông bắc, thở dài nói :
− Ài, còn mấy tên này...
Quách Thái Linh nhìn theo hướng chỉ tay của bà ta, chợt thấy thấp thoáng chừng hai mươi nhân ảnh!
Trông y phục, nàng nhận ra ngay họ là người của Bạch Mã sơn trang, đặc biệt trong số đó có Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã và Tư Không Viễn.
Chắc rằng họ mới vượt qua tường viện.
Thấy lực lượng chi viện đông như thế, Quách Thái Linh lập tức tăng thêm dũng khí chỉ kiếm vào Bạch y nữ nhân nói to :
− Các vị sư huynh nhanh lên! Hãy bắt lấy người này!
Nào ngờ không ai ủng hộ tiếng gọi của nàng, tất cả vẫn đứng nguyên chỗ cũ!
Quách Thái Linh sốt ruột giục :
− Các vị nhanh lên chứ!
Nhưng vẫn không ai phản ứng.
Chẳng những thế mà không một ai lên tiếng, chỉ đứng nguyên một chỗ giương mắt nhìn nàng, thậm chí không ai hé răng đáp một lời.
Quách Thái Linh ngạc nhiên chạy lại gần Ô Đại Dã hỏi :
− Đại sư huynh!
Chỉ thấy người hắn hơi chúi về phía trước, đôi Tứ Sát côn trong tay đưa chếch lên cao đang định xung xuống như đang đánh ai, mắt nhìn vào một chỗ với cái nhìn nảy lửa như muốn ăn sống nuốt tươi đối phương.
Chỉ có hắn đứng nguyên như vậy trong tư thế cứng đờ hoàn toàn bất động.
Quách Thái Linh rất ngạc nhiên, đưa tay xô nhẹ một cái.
Nàng không xô tới thì tốt, vì Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã vừa bị chạm tới đã ngã kềnh ra!
Quách Thái Linh vô cùng kinh hãi vội đỡ lấy đại sư huynh đặt nằm xuống, nhưng tư thế của hắn vẫn cứng đờ như lúc đang đứng.
Bấy giờ thì nàng đã biết tất cả những người này đều bị điểm huyệt nhưng thủ pháp hết sức cao minh.
Tuy biết mình không đủ khả năng giải huyệt cho đại sư không khỏi sự khống chế kỳ bí này nhưng Quách Thái Linh vẫn cố sức thử mấy chỗ huyệt đạo.
Cuối cùng nàng lắc đầu, bất lực đứng lên.
Hai mươi võ sĩ và Tư Không Viễn đứng mỗi người một tư thế khác nhau, chỉ có chung một điểm là cứng đờ, trong tay đều cầm binh khí.
Quách Thái Linh cảm thấy như đang hiện hữu một lực lượng siêu nhiên nào đó xung quanh mình, bất giác run lên.
Chợt nàng sực nghĩ tới Bạch y nữ nhân liền quay lại nhìn, thấy bà ta vẫn đứng đó nhìn mình.
Nàng nhảy mấy bước tới gần hỏi :
− Những người đó do bà hạ thủ?
Bạch y nữ nhân gật đầu thừa nhận :
− Không sai! Đối với bọn ngông cuồng đó thì phải giáo huấn cho chúng một chút như vậy mới được!
Trong lòng vô cùng căm hận chỉ muốn vung kiếm đâm chết ngay nữ nhân này nhưng nàng hiểu rõ rằng dù có xuất thủ thêm một trăm lần, chung quy cũng chỉ chuốc lấy nỗi nhục mà thôi!
Nàng trừng trừng nhìn đối phương nhưng cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào.
Bạch y nữ nhân dịu dàng nói :
− Tiểu Linh! Hôm nay ta hơi quá tay với người một chút để người hiểu rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. Nếu người tự cho rằng với thành tựu võ học của mình có thể đứng trên mọi người thì tất có lúc chịu thiệt thòi, đôi khi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Tới đó bà ta lấy ra một chiếc bình nhỏ nói tiếp :
− Ta không có ý đả thương người nào trong Bạch Mã sơn trang cả. Nhưng thái độ hung hăng như thế, ta nhìn không thuận nhãn. Bây giờ hãy cầm bình dược này cho chúng uống mỗi người một viên, nhưng phải sau nửa canh giờ chúng mới khôi phục lại như thường!
Nói xong ném bình dược sang.
Quách Thái Linh thuận tay bắt lấy.
Đánh thì đã đánh ba lần bảy lượt đều bị nếm khổ đau!
Chẳng những thế đối phương còn len giọng giáo huấn, điều mà chưa từng có ai dám làm với nàng, thế mà bắt buộc phải nghe!
Uất hận và tủi nhục nhưng không làm gì được, khí dồn cả lên đầu làm đầu óc tối sầm, nàng ngã xuống ngất đi!
Bạch y nữ nhân thở dài nói :
− Thật oan nghiệt!
Nói rồi bước tới gần Quách Thái Linh cúi xuống bế thốc lấy nàng lên nhảy qua tường viện chạy vào một tòa biệt lâu!