Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật

Chương 10: Chương IX Phát minh phép thuật của Jazcurly Haletons


Chương 9
Phát minh phép thuật của Jazcurly Haletons
Đó là một cô gái thật sự rất xinh đẹp và tươi tắn trong chiếc áo đồng phục cao cổ màu trắng và choàng ngoài bằng một tấm áo choàng xanh dương với đôi ống tay rộng. Tuy cô gái đó không cười nhưng Carl có thể cảm nhận được, trên gương mặt ngượng ngùng, bối rối kia có nét gì đó rất sống động, thánh thiện và tinh khiết nhưng... đặc biệt là từ đôi mắt màu xám trong sáng của cô. Đôi mắt ấy khiến Carl (trong một thoáng) có liên tưởng tới người phụ nữ ở khu vườn mà nó gặp tối qua trong giấc mơ. Nhưng chỉ có màu mắt đó thôi, còn lại mọi thứ đều khác. Từ gương mặt đến mái tóc, cô gái này không có mái tóc xám bay bay uốn lượn mà là một mái tóc đen, dài và rất thẳng.
Dường như mọi đứa con trai trong lớp đều có thể cảm nhận được vẻ đẹp ấy thì phải. Những ánh mắt sáng lên khi cô gái bước qua, chúng dõi theo cho tới khi cô bạn ấy tiến về cuối lớp. Cô nhìn quanh quất và rồi dừng lại ở ngay trên gương mặt đang dần bối rối tự hỏi chuyện gì của Carl. Cô hỏi nó:
- Tôi có thể ngồi đây được không?
Bây giờ thì nó đã hiểu, nơi duy nhất còn trống trong lớp chính là chỗ ngay cạnh nó. Nó kéo vội đống sách vở bừa bộn trên bàn về một phía:
- Tất nhiên rồi!
Cô bạn nhẹ nhàng ngồi xuống trong những ánh nhìn say đắm từ phía con trai và cay đắng từ một vài đứa con gái xấu bụng. Brandon ngồi dãy bên cũng quay qua nhìn cô gái rồi đánh mắt tới Carl. Nó ra dấu bằng hai ngón tay móc lại với nhau rồi cười toét ra. Carl hiểu ý đó là thằng bạn muốn nó bắt chuyện với cô gái này. Nó gật gật rồi lấy hết dũng cảm quay qua tự giới thiệu:
- Mình là Carl! Carl Savior!
Cô gái giật mình nhẹ một cái, quay qua nhìn nó một thoáng mới nói:
- A.. Chào bạn, Carl! Tôi là Ellen Danchees!
- Rất vui được gặp cậu! - Nó đáp, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
- Tôi cũng thế!
Cánh cửa lớp chợt mở ra, cuốn theo mọi cảm xúc của nó trôi tuột ra ngoài, giáo sư Fiona đã bước vào lớp.
- Chào các trò! Những ai đã tạo thành công một tảng băng? - Bà hỏi khi bước về bàn và đặt đống giáo trình dày cộp lên đó.

Nhiều cánh tay giơ lên chỉ trừ Carl, Brandon và một vài đứa khác. Nó bỗng thấy mình trở thành một kẻ kém cỏi ngu ngốc.
Giáo sư Fiona nhìn quanh lớp với một nụ cười rạng rỡ:
- Tốt lắm!... May, ta nghĩ lý do trò không thể làm được là vì mái tóc của trò quá nhiều nơ! - Bà nói với một cô bạn ngồi ở bàn nhất đang chăm chú tự ngắm trong gương và điệu đà chỉnh lại những cái nơ hồng cặp hơi quá trên tóc. Đó là cô gái duy nhất trong lớp không giơ tay, tất nhiên là trừ người đang ngồi ngay cạnh nó.
- Trò Jace! Anh trai trò cũng không thành công trong tuần đầu tiên đâu! - Jace ngồi bàn thứ tư, ngay trước nó, trông thằng bé ngượng ngùng hết sức khi bị giáo sư Fiona nhắc đến tên.
- Và Carl...- Cuối cùng thì cũng đến lượt nó bị xướng tên - Ta biết rằng trò đã bỏ qua yêu cầu tập luyện tối thiểu là 30 phút mỗi ngày của ta! Hãy chăm chỉ hơn!
Ánh mắt bà dừng lại khá lâu trên gương mặt của học viên mới. Bà hỏi Ellen:
- Ô! Em là học viên mới? Ta có thể biết tên của em không?
Ellen đứng dậy, mái tóc khẽ đung đưa, phảng phất một mùi thơm nhẹ nhàng.
- Ellen, thưa giáo sư!
Giáo sư Fiona nhắc lại:
- Ellen...
- Ellen... Danchees, thưa giáo sư!
- Danchees? Ồ... Một cái họ thật đặc biệt! Ta hy vọng trò sẽ thích ứng nhanh với cách giảng dạy ở đây! Cảm ơn trò!
Bà nhìn một cái nhìn đầy suy sét lên Ellen chừng một phút trước khi lấy lại được thái độ như thường ngày để bắt bẻ đến Brandon ngồi dãy bên:
- Trò Brandon! Thầy giám thị Orwen đã nhắc tới trường hợp của trò trong cuộc họp giáo viên cuối tuần rồi! - Giọng bà bỗng trở lên cực kỳ nghiêm khắc - Giáo sư Enetta cũng nhờ ta thông báo với trò về hình phạt cấm túc mà trò phải thực hiện vào 8h tối thứ bảy này tại văn phòng chị ấy! Về điều gì thì chắc trò biết chứ?

Brandon gật đầu rồi quay sang cười với Carl tỏ ý chuyện bình thường đấy mà.
Giáo sư Fiona còn tiếp tục giáo huấn thêm Nolan và Gadis vì tội nói dóc trong giờ của bà trước khi bà có thể bình tâm để quay trở lại bài giảng:
- Các trò hãy mở trang 80. Hôm nay chúng ta sẽ học bài đầu tiên trong bộ vận động, lớp vận động di chuyển, ngành vật chất cơ bản.
Những tiếng sột soạt lật trang giấy vang lên.
- Trong suốt chương học này chúng ta sẽ chỉ học duy nhất về ngành đó thôi! Chỉ có điều kích thước vật thể sẽ được tăng dần lên!
Bà lấy ra một cái hộp nặng nề đặt lên bàn. Ngay sau khi tiến hành một động tác lướt tay nhẹ nhàng trên ổ khoá, chiếc hộp bật tung ra và từ trong đó, cả chục viên bi bay ra theo mọi hướng và hạ cánh một cách nhẹ nhàng trước mặt của mỗi học viên. Giáo sư Fiona giải thích:
- Trong tiết lý thuyết này ta sẽ làm việc với chúng và buổi chiều sẽ sử dụng đá thay thế ở ngoài khu Thực Hành! Giờ thì các trò các trò mở tập ra, chúng ta sẽ cần ghi lại một vài câu thần chú.
Bà lại viết lên bảng bằng phép thuật: "Penanolix Inpalium"
Và yêu cầu chúng đọc lớn câu thần trú.
- Không phải là nô-íc. Mà phải là nô-líc! - Bà sửa lại cho Jane khi cô cứ không ngừng gào lên câu thần trú một cách thiếu chính xác.
Sau chừng mười lần đọc, bà yêu cầu:
- Giờ thì các trò hãy thử nghiệm lên viên bi với câu thần trú đó! Và đừng quên phải tập trung, tập trung!
Carl cố gắng xua tan mọi suy nghĩ viển vông để thực hành một phép màu nhưng mọi thứ đúng thật trả bao giờ dễ dàng với nó. Trong khi viên bi của Ellen chẳng cần đến thần chú cũng tự khắc bay lên và xoáy tròn trong không trung thì viên bi của nó cứ trơ lì, nằm im lìm trên mặt bàn trêu tức nó.
Giáo sư Fiona lại tiếp tục khen ngợi Leslie khi con thực hiện một cách hoàn hảo việc đưa viên bi đi qua một vòng tròn. Điều này khiến Carl cảm thấy khó chịu, nó không thể nào tập trung và càng như thế thì kết quả của nó càng trở lên tồi tệ.

Một tiếng vỗ tay của giáo sư Fiona cắt ngang lượt thực hành đầu tiên:
- Như vậy là các trò đã làm quen khá tốt với câu thần chú đầu tiên. Giờ thì hãy học thêm vài thứ nữa cho buổi học chiều nay nhé!
Vậy là phần còn lại của tiết học được giáo sư Fiona giành để giới thiệu về tên gọi một số sự vật trong ngôn ngữ cổ Daskar. Những thứ tiếng dài loằng ngoằng khiến đầu óc nó không thể nào tiêu hoá cho suôn sẻ được. Chốc chốc nó lại phải há xái cả hàm và uốn cong cả lưỡi với những từ dài loằng ngoằng, soắn xíu, đòi hỏi phải được phát âm chuẩn xác từng thanh điệu. Để chắc chắn việc chúng phát âm đã chuẩn hay chưa, giáo sư đưa cho chúng một vật gọi là đá-kiểm-tra-phát-âm. Mỗi lần nói đúng, viên đá sẽ phát ra màu trắng và ngược lại sẽ thành màu nâu. Thế nhưng viên đá của Carl thì thường chuyển thành màu đen, có thể là nó đọc chả đúng tí nào. Nó tự cảm thấy hổ thẹn rằng nó cực kỳ kém cỏi về những câu thần trú và phép thuật. Chẳng hạn như từ "Opodia" (có nghĩa là hòn đá) phải đọc là Ô-pô-đi-a chứ không thể là Ô-pô-đia vì sẽ nhầm sang từ "Opodire" (có nghĩa là dòng nước).
Cuối cùng thì tiếng chuông báo hiệu hết giờ cũng vang lên. Nó vơ vội sách vở bỏ vào cặp và háo hức mong ra khỏi lớp để chút bỏ mọi thứ rối rắm mà nó vừa bị giáo sư Fiona nhồi nhét vào đầu. Nhưng bỗng dưng có vài điều níu kéo nó ở lại, trong đầu lúc Carl này bỗng nảy ra một ý tưởng có phần hơi mạo hiểm và tự bản thân nó cũng cho là điên rồ: nó quyết định sẽ hỏi giáo sư Fiona về thứ phép thuật có thể lấy-đồ-trong-mơ đó!
Chờ cho cả lớp đã ra ngoài hết, nó mới rời ghế ngồi, mon men đến gần bàn giáo viên. Giáo sư Fiona đang mải mê xem lại một chương trong cuốn Lý Thuyết Phép Thuật cơ bản của Charvon Jinfield. Thấy nó, bà thôi đọc, một cái nhìn sâu sắc được bà đặt sau cặp kính dày cộp dành tặng kèm theo một câu hỏi cơ bản:
- Trò cần ta giúp gì sao?
Nó bối rối đôi chút:
- Thưa giáo sư... em muốn hỏi cô về một loại phép thuật được không ạ!
- Ta vẫn đang nghe đây!
Nó cố gắng chọn lựa những ngôn từ dễ hiểu nhất có thể để diễn đạt tối đa những điều mà nó đang suy nghĩ mặc dù không chắc giáo sư Fiona sẽ hiểu được cách nó miêu tả một phép màu:
- Thưa giáo sư!... Có bao giờ giấc mơ lại trở thành sự thật hay không ạ?... Ý em là có bao giờ người ta có thể thông qua một giấc mơ để làm một việc có thật không ạ?
- Chẳng hạn như... - Bà lại bỏ dở câu nói.
- Chẳng hạn như... lấy một món đồ chẳng hạn?
Giáo sư chưng ra cặp mắt thấu hiểu sâu sắc vấn đề của bà với nó. Bà hỏi, giọng đầy nghi hoặc:
- Sao em lại hỏi thứ đó?
Nó lại càng căng thẳng, đến giờ nó ước gì chưa từng đặt vấn đề này ra với bà. Nó cố gắng bầy ra một cái lý do sao cho gần với thực tế nhất nhưng vẫn phải giấu đi những tình tiết quan trọng về người phụ nữ, khu vườn và chiếc huy hiệu:
- Dạ... Tối qua em có nằm mơ... và trong mơ em có gặp một người và hắn ta đã lấy một vật của em...

- Và khi em tỉnh dậy thì vật đó biến mất?
Nó giật nảy người, hoang mang tột độ:
- Vậy là cô biết về thứ phép thuật đó?
- So với những hàng rào mà trò cố tình để mở trước đó thì không khó để vào được khu vườn bí mật của trò đâu!... Ta đánh liều không biết người lấy vật gì đó của em là ai? - Cô Fiona lại đưa ra một câu hỏi vô cùng hóc búa:
- Chỉ là một người bạn thôi ạ! - Nó cố gắng không nhìn vào ánh mắt nhạy bén của bà.
- Bạn? Người bạn đó của em cũng đặc biệt đấy!
Nó không nói gì mà thực tình trong đầu nó giờ không còn nảy sinh ra một từ ngữ dối trá nào để nói nữa. Giáo sư Fiona như đọc được hết suy nghĩ của nó, bà không hỏi gì thêm mà cũng thôi nhìn chằm chằm vào nó. Một lúc sau bà mới đứng lên khỏi ghế, đi vòng qua cái bàn gỗ cong cong nơi bà vừa ngồi, đánh một ánh mắt nghi hoặc khi ngang qua nó để tiến về phía cuối phòng.
Bà đứng ngẫm nghĩ khá lâu trước mấy cái tủ sách kê cao đến tận trần, đặt ngay ngắn những cuốn sách dày mỏng, nhiều cuốn đã nát tươm cả gáy. Thỉnh thoảng bà vẫy nhẹ tay, một cuốn sách từ tít cao hay tít xa bay vun vút trong không trung rồi rơi phịch xuống tay bà, nhưng ngay lập tức nó lại được trả về chỗ cũ bằng cái vẩy tay y chang lúc lấy xuống và bà nói "Ồ! Không phải cuốn này!". Cuối cùng thì bà cũng tìm được thứ vừa ý, có tiếng một tiếng reo lên khe khẽ. Bà quay lại chỗ nó ngay sau đó, vừa đi vừa lật những trang giấy bám đầy bụi và hoen ố. Khi quay trở về bàn, bà đưa ra cho nó xem một trang giấy có nhiều hoa văn hoạ tiết được vẽ cầu kỳ tỉ mỉ ở bốn góc. Bên trong là những dòng chữ viết tay ngay ngắn và đều tăm tắp với một cái tít lớn dài và đậm ở đầu trang ghi:
12 PHÁT MINH PHÉP THUẬT CỦA JAZCURLY HALETONS GÓP PHẦN LÀM NÊN CHIẾN THẮNG TRONG NHỮNG TRẬN CHIẾN CỦA ÔNG
Bà bảo nó đọc một đoạn:
Phát minh thứ 3: Thuật vận chuyển và liên lạc qua giấc mơ (Dremok).
Phương thức vận hành của thuật Dremok là thông qua giấc mơ, hai người cùng sở hữu những vật được chế tạo đặc biệt nhờ yêu tinh được gọi là vật-giữ-giấc-mơ (Eltis) có thể liên lạc và trao đổi những vật dụng nhỏ hay các thông tin quan trọng với nhau.
Phát minh này là một trong những sáng chế đầu tiên của ông, có được do nguồn phép thuật mà ông chiếm từ những yêu tinh vùng Kolplax. Sau đó nó được dùng để giúp ông liên lạc và nhận bản đồ địa hình từ các đạo quân trinh sát trong những trận đánh đầu tiên với các Vong Yêu vùng Tabzan và cũng góp phần quan trọng làm nên chiến thắng tại ba xứ ở Lithendu.
Các phương thức để tạo ra Eltis đều không được ghi chép lại trong bất cứ tài liệu lịch sử nào. Vì vậy, cho đến cuối thập niên 80 trước kỳ Goolyn, hầu như không còn ai có thể sử dụng phát minh nguy hiểm của vị vua Jazcurly thạo chiến nhưng đầy tham vọng này nữa!
Cuối thập niên 80 trước kỳ Goolyn? Nó tự lặp lại trong đầu mình. Nó biết rằng kỳ Goolyn là năm ghi dấu thời điểm Cuộc Chiến Vỹ Đại chấm dứt, tính đến nay cũng là hơn cả nghìn năm rồi. Nó bắt đầu hoang mang, tâm trí nó đã tự động vạch ra nhiều lối đi ngang dọc chồng chéo về một người đàn bà bí ẩn, biết sử dụng một thứ phát minh phép thuật đã gần như thất truyền cách đây hơn một nghìn năm.
Nó tự hỏi không biết nó đang dây vào những mớ rắc rối lùm beng gì nữa đây.