Ngày thứ hai đến trường, Lâm Ninh đưa anh đến tận trước cửa phòng học mới quay đi về phòng học của mình. Trương Dương nhìn bóng lưng vội vã của y, bỗng nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc. Cả người như bay bổng đi vào phòng học mới phát hiện bầu không khí trong lớp có chút không thích hợp, lúc này ánh mắt của hầu hết nữ sinh đều chiếu thẳng vào người anh, thế nhưng ánh sáng hiện lên trong ánh mắt các cô lại khiến Trương Dương cực sợ, nói như thế nào nhỉ? Trương Dương cảm giác bản thân như con mồi đang bị đám sói nhìn chòng chọc vậy!
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao các cậu cứ như quỷ chết đói thấy ăn mà nhìn tôi như vậy chứ?” Trương Dương đi tới hỏi Lưu Khiết.
Lưu Khiết cười không có chút ý tốt: “Vì cậu thỏa mãn chúng tôi!”
Trương Dương bị cô nhìn khiến toàn thân nổi cả da gà, Trương Dương sờ sờ da gà trên tay nói: “Đừng nói ghê tởm như vậy chứ, rốt cục chuyện gì xảy ra?”
“Có phải cậu vừa từ chối Chu Đình không?”
“Vì chuyện này sao? Cũng không cần hả hê tới mức đó chứ? Tôi thấy quan hệ giữa cậu và Chu Đình cũng rất tốt mà, các cậu vậy mà để cậu ấy biết sẽ khó chịu lắm đó.”
Lưu Khiết bỗng nhiên cười thần bí: “Chuyện này cậu cứ yên tâm, tôi đảm bảo hiện tại tâm tình Chu Đình còn tốt hơn tụi tôi đó.”
“Vì sao?” Trương Dương nghe cô nói vậy cứ như bị lọt vào sương mù, triệt để hôn mê.
“Ha ha ~~~ một ngày nào đó rồi cậu sẽ hiểu thôi. À, tôi nghe nói cậu cùng Lâm Ninh bên học viện Luật quan hệ rất tốt ha!” Lưu Khiết bắt đầu bát quái.
“Quá đáng thiệt mà, nhìn y đẹp trai quá chừng! Không hổ danh là nhân tài của học viện Luật.” Lưu Khiết vừa si mê vừa tiếp tục tám. “Tôi vừa thấy y đưa cậu tới lớp phải không? Hai người các cậu ở chung à?”
“Không có, không phải tôi đang bị thương sao, cho nên mới đưa tôi đi học đó. Làm sao thế?” Trương Dương chột dạ giải thích.
Lưu Khiết ý nghĩa bất minh đưa mắt nhìn cánh tay bị thương của Trương Dương, rồi cười ha ha: “Không có gì, không có gì! Y thật tốt với cậu nha! Nghe người ta nói y vừa ngầu vừa lạnh lùng, không nghĩ ra lại có thể ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ đến mức đó!”
Trương Dương không nghe ra được ý tứ trong câu nói đó, chỉ nghe thấy Lưu Khiết khen Lâm Ninh tốt liền cười phụ họa: “Ừ, y rất tốt.”
Woa ~~~ mấy nữ sinh lập tức phát ra tiếng kinh hô đột ngột, khiến Trương Dương mạc danh kỳ diệu quay đầu lại nhìn một chút ánh mắt đầy ánh sáng đang nhìn chằm chằm anh của mấy nữ sinh kia. Mà Lưu Khiết không biết từ lúc nào đã gia nhập vào cái đội ngũ đó kịch liệt thảo luận cái gì đấy, thỉnh thoảng nghe được các cô nói cái gì mà băng sơn công, ngạo kiều thụ, cũng không rõ là ý nghĩa gì, Trương Dương lắc đầu không thèm để ý nữa.
Lúc Chu Đình vào lớp quả nhiên như Lưu Khiết nói, mặt mày hớn hở, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nhưng thường thường nhìn Trương Dương cười một cách hàm xúc khó hiểu. Trương Dương không khỏi cảm thán khả năng khôi phục của nữ quả nhiên siêu phàm, mới có vài ngày, mà ánh mắt vốn dĩ nhìn kẻ địch, thoáng cái biến thành như mẹ nhìn con.
Lúc tan học Lâm Ninh vừa xuất hiện lập tức khiến các nữ sinh rối loạn, Trương Dương cho rằng do các cô đang mê muội người đẹp trai nên không lưu ý, cùng Lâm Ninh vừa cười vừa đi về, để lại đám hủ nữ phía sau bóng lưng bọn họ bắt đầu suy tưởng.
“Nữ sinh lớp tôi hôm nay thật kỳ quái!” Trương Dương cắn đũa suy nghĩ.
“Bị làm sao?” Lâm Ninh nhìn bộ dạng dễ thương của anh, nếu không phải đang ở trong căn tin thật muốn nhào tới hôn một cái.
“Nói không rõ, chỉ là ánh mắt của các cô ấy nhìn tôi hôm nay lạ lạ sao ấy.”
Lâm Ninh vừa nghe liền nhíu mày: “Vậy đừng để bọn họ nhìn nữa.”
“Ha ha” Trương Dương nghiêng đầu tới nhẹ giọng hỏi. “Sao thế, ghen à?”
“Ừ!” Lâm Ninh nghiêm túc gật đầu một cái thừa nhận, lại khiến cho Trương Dương xấu hổ.