“Khi đó, ta thật sự cho rằng mình sắp chết, không nghĩ đến, ngươi lại đứng ở dưới bậc thang... Không nghĩ đến, ngươi đã cứu ta.”
“Ta cũng không nghĩ đến, vừa mới đi tìm ngươi theo hướng Bích Nghiêu chỉ, liền nhìn thấy ngươi ngã xuống từ chỗ cao như vậy.” Hiện tại nghĩ đến một màn kia, Lam Thừa Vũ vẫn còn sợ hãi. “Ngày sau, ngươi không được khinh suất như vậy.”
Không tự chủ, Lam Thừa Vũ bày ra tư thế hay dùng để nói chuyện với muội muội ở nhà.
Bảo Lạc nhìn hắn nghiêm mặt, giống như lúc phu tử phát biểu, chỉ thiếu một chòm râu hai mảnh, không khỏi cười một tiếng. “Ngươi như thế nào lại giống một tiểu lão đầu.”
“Ta không có đùa giỡn với ngươi, đây không phải chuyện để cười.” Lam Thừa Vũ hơi mím môi.
“Ta biết. Ngươi yên tâm, tuy rằng thân thể này tới xương cũng dùng không được, nhưng có lẽ vẫn sống được vài năm nữa, ngày sau, ta nhất định sẽ không cho nô tỳ của mình đi xa, để mấy người đó có cơ hội ra tay.” Trong lời nói của Bảo Lạc mang theo chút tự giễu, khiến Lam Thừa Vũ nhíu mi.
“Còn nhỏ tuổi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Lam Thừa Vũ vươn tay, trước ánh mắt kinh ngạc của Bảo Lạc, nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng. Ừ, xúc cảm không sai, tâm tình Lam Thừa Vũ có chút vui vẻ, nhưng trên mặt không lộ vẻ.
Bảo Lạc lập tức trợn tròn mắt. Người trước mặt này thật sự giống một tiểu lão đầu, không có việc gì liền bày ra sắc mặt y hệt phu tử, còn không biết xấu hổ nói nàng suy nghĩ nhiều? Hơn nữa, hắn lại còn nhéo mặt nàng!
Từ khi nàng lớn hơn, mẫu hậu cùng Thái tử ca ca rất ít nhéo mặt nàng!
Biểu tình khó hiểu của Bảo Lạc lại giúp nàng có thêm vài phần sinh khí, rốt cuộc cũng có bộ dáng phù hợp của độ tuổi này. Lam Thừa Vũ nhìn Bảo Lạc như vậy, tâm tình càng tốt hơn.
Bảo Lạc nhìn hắn bộ dáng đắc chí của hắn, trong lòng lại giận. “Lam Thừa Vũ, ta phát hiện, ta so với trước kia càng ghét ngươi hơn.”
“Không sao, ta không ghét ngươi là được.”
“Ta chán ghét ngươi, liền không muốn nhìn thấy ngươi đi lại trước mặt ta, về sau, ngươi bớt tới đây đi, đỡ phải chọc giận ta.”
“Nhưng Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ thực sự hoan nghênh ta đến, bọn họ nói, một mình ngươi ở trong cung dưỡng bệnh thật cô đơn, nói ta tới bồi ngươi nhiều một chút.”
“Nói bậy, mẫu hậu cùng Thái tử ca ca sẽ không nói như vậy!”
“Bọn họ rất quan tâm ngươi, tất nhiên sẽ hy vọng có người tới nói chuyện với ngươi nhiều một chút, tránh để ngươi trong cung buồn bực liền nghĩ này nghĩ nọ.”
“Ngươi mới nghĩ này nghĩ nọ!” Bảo Lạc ngoài miệng nói như vậy, trong đầu cũng hiểu được, đây thực sự là chuyện Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử sẽ làm.
Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử vẫn cảm thấy nàng im lặng không giống một hài tử, trước kia cũng từng thử tìm một tiểu hài tử xấp xỉ tuổi nàng tới bồi nàng đi chơi, làm cho nàng có nhiều sức sống hơn, nhưng nàng cùng những tiểu hài kia không bao giờ ở cùng một chỗ, Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua cách này.
Không nghĩ tới bây giờ, bọn họ lại đem chủ ý này đặt lên người Lam Thừa Vũ...
Bất quá, nhìn Lam Thừa Vũ mặt không chút biểu tình, lại còn nhếch môi, Bảo Lạc thật sự hoài nghi, Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử không phải là hy vọng nàng bắt chước bộ dáng kia của hắn chứ?
Thời gian lại trôi qua, nghe lời Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử, Lam Thừa Vũ mỗi ngày tiến cung lên lớp xong, đều đến chỗ Bảo Lạc ngồi một chút rồi mới xuất cung. Hắn rất kiên trì, như là đang hoàn thành một nhiệm vụ bình thường.
Bảo Lạc ở trong cung rất khó chịu, trừ uống thuốc chính là uống thuốc, chốc lát lại đọc sách, Bích Nghiêu sẽ lải nhải nhắc không ngừng về các hoạt động giải trí, liền không muốn suy nghĩ, chỉ có lúc Lam Thừa Vũ đến, nàng còn có thể cùng hắn đấu võ mồm. Bởi vậy, hôm nay Bảo Lạc thấy Lam Thừa Vũ, tuy vẫn là gương mặt ghét bỏ, trong đầu lại mong mỏi Lam Thừa Vũ tới.
Bất tri bất giác, quan hệ của Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ thân cận thêm không ít, ở trước mặt Lam Thừa Vũ, Bảo Lạc càng lúc càng toát ra nhiều tinh thần vui vẻ.
Nhìn Bảo Lạc ngày nào cũng châm chọc Lam Thừa Vũ, Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử lặng lẽ lui ra ngoài.
“Muội muội ngươi cùng Lam Thế tử chơi với nhau thật tốt.” Hứa Hoàng hậu trên mặt mang theo một tia vui mừng.
“Đúng, muội muội ngày gần đây hoạt bát không ít. Nếu không ở trước mặt người nàng tín nhiệm, nàng chắc chắn sẽ không toát ra thần thái của tiểu nữ nhi như vậy.”
“Lam Thế tử dù sao cũng mạo hiểm tính mạng cứu muội muội ngươi, người của Lam gia đều là người tốt, có thể có được tín nhiệm của muội muội ngươi, cũng thấu tình đạt lý. Muội muội ngươi từ lúc hiểu chuyện tới nay, tâm tư càng khép kín, lúc nào cũng suy xét cho chúng ta, bản cung chỉ hy vọng, muội muội ngươi có thể khoan khoái một chút.”
“Mẫu hậu nói đúng, sẽ có một ngày, ta sẽ cho muội muội một cuộc sống vô ưu vô lo.”
Thái tử nắm chặt quyền. Nói đến cùng, vẫn là hắn không đủ cường đại, hắn nợ Bảo Lạc một thời thơ ấu hạnh phúc.
“Ai, nếu Lam Thế tử là nữ hài thì tốt, như vậy, chúng ta có thể để hắn làm thư đồng của Bảo Lạc.” Hứa Hoàng hậu có chút tiếc nuối. “Hài tử này, rất hợp ý với Bảo Lạc nhà chúng ta.”
Thái tử không có nói tiếp, trong lòng hắn biết, là mẫu tộc của Chiêu Đức Đế, Lam gia dù có thế nào cũng sẽ không để khuê nữ của mình vào cung làm thư đồng cho Công chúa, bằng không, sẽ có rắc rối. Lam gia là hậu thuẫn kiên cố nhất của Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế tất nhiên cũng sẽ không vui nếu Lam gia có quan hệ với bất kỳ Hoàng tử Công chúa nào.
“Như bây giờ cũng tốt, nghe nói ngày thường tại Thượng Thư phòng, Lam Thế tử cũng chiếu cố muội muội, ngày sau, chúng ta cũng không cần lo lắng muội muội tại Thượng Thư phòng không có bạn chơi cùng.”
Bảo Lạc cũng không biết Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử đang lo lắng cho nàng, nằm trên giường hai tuần, nàng có cảm giác sắp mốc meo rồi.
“Lam Thừa Vũ, ngươi đẩy ta ra ngoài một chút được không?”
“Công chúa vì sao không nói cung nữ Thái giám bên cạnh đẩy người ra ngoài?”
Bảo Lạc buồn bực khẽ hừ một tiếng. “Đừng nói nữa, hiện tại toàn bộ Phượng Nghi cung đều coi ta là đồ sứ, giống như chạm vào liền vỡ. Ngày thường ta ở trong phòng chuyển động vài bước, bọn họ liền cằn nhằn, làm gì có chuyện cho ta ra ngoài? Còn có mẫu hậu cùng Thái tử ca ca cũng vậy, ngay cả sân của Phượng Nghi cung cũng không cho ta ra, thật giống như ta vừa bước ra khỏi cửa, liền có người tới hại ta.”
Nàng cúi đầu, cả người thoạt nhìn ỉu xìu, đôi mắt to không có ánh sáng, thoạt nhìn có chút đáng thương. Người bên ngoài nhìn bộ dáng này của nàng, không tự chủ sẽ mềm lòng.
Bích Nghiêu vẫn đứng ở một bên canh chừng liền bước ra, không khách khí chút nào nói chủ tử nhà mình. “Công chúa, chẳng lẽ người quên Thái y dặn, vết thương của người còn chưa lành hẳn, không thể gặp gió?”
Rồi nói với Lam Thừa Vũ. “Thế tử, người trăm ngàn lần đừng thấy Công chúa thỉnh cầu liền mềm lòng, nếu không, người khó chịu vẫn là Công chúa.”
“Nếu như thế, ngươi vẫn nên ở trong phòng dưỡng thương đi, đừng tùy hứng, đừng làm cho Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ lo lắng.”
Lam Thừa Vũ liền cảm thấy kỳ quái, nếu Hứa Hoàng hậu và Thái tử chỉ lo lắng Bảo Lạc ra ngoài một mình, hoàn toàn có thể đưa nàng ra ngoài vào lúc rảnh, với trình độ coi trọng Bảo Lạc của họ, sao có thể không thỏa mãn nguyện vọng của Bảo Lạc. Nếu bọn họ không cho Bảo Lạc ra ngoài, tất có nguyên do.
Bảo Lạc thỉnh cầu Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử không được, lại muốn hắn tới giúp, thật đúng là khiến cho người khác không biết nói gì cho tốt.
Điều này làm cho Lam Thừa Vũ nghĩ tới bộ dáng muội muội nhà mình khi sinh bệnh cũng làm nũng không chịu uống thuốc, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lời cự tuyệt vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ của Bảo Lạc lập tức xụ xuống, nàng rầu rĩ ôm đầu gối, đem khuôn mặt nhỏ chôn giữa hai đầu gối, thoạt nhìn như tiểu cẩu bị người khác một cước đá ra khỏi nhà, người không biết nhìn, chỉ sợ còn tưởng rằng Lam Thừa Vũ đang khi dễ Bảo Lạc.
Cũng chỉ có lúc này, nàng mới có bộ dáng của hài tử bình thường.
Lam Thừa Vũ nhìn Bảo Lạc, tâm mềm xuống.
“Được rồi, đừng buồn, ta tiến cung có mang theo lễ vật cho ngươi, ngươi không muốn nhìn thử một chút sao?”
“Thứ gì? Ta không có hứng thú.”
Bảo Lạc vừa dứt lời, liền nghe thấy một âm thanh yếu ớt truyền ra từ trong cái rổ Lam Thừa Vũ mang tới, không khỏi ngạc nhiên nói. “Đó là cái gì?”
Lam Thừa Vũ vỗ vỗ tay, chỉ thấy một tiểu cầu chui ra từ dưới tấm khăn phủ lên chiếc rổ, lông xù, con ngươi ngây thơ vừa vặn nhìn vào mắt Bảo Lạc.
Chỉ thấy tiểu cẩu kia ở trong rổ run run, không đứng vững, lật ngược rổ, bản thân cũng nằm bẹp trên đất, bốn cái chân hướng lên, lộ ra cái bụng mềm mại, đấu tranh một trận, rốt cuộc cũng tự mình lật ngược lại.
Thấy thế, Bảo Lạc không khỏi cười ha ha. “Thật khả ái.”
Lam Thừa Vũ đi qua, ôm tiểu cầu toàn thân màu trắng tới trước mặt Bảo Lạc. “Đây là tiểu cầu nhà chúng ta vừa được tặng, nếu Công chúa thích, thì nuôi cho đỡ buồn.”
Tiểu cẩu được xử lý sạch sẽ, bởi vậy, Bích Nghiêu không có ngăn cản Bảo Lạc đụng chạm tiểu cẩu.
Bảo Lạc vươn tay, sờ sờ long tiểu cầu, tiểu cẩu ở trên tay nàng hít ngửi, liên tục dụi vào tay nàng.
“Xem ra, nó thực sự thích ngươi.”
Bảo Lạc xưa nay có duyên với động vật, tiểu miêu tiểu cẩu đến bên người nàng, đều nhu thuận đi theo nàng. Nàng cùng tiểu cẩu nháo một trận, lúc này mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt. “Ta cũng thích nó, nhưng ta không thể dưỡng nó.”
Trước ánh mắt khó hiểu của Lam Thừa Vũ, Bảo Lạc có chút cô đơn nói. “Ngay cả bản thân ta cũng không thể bảo hộ, lấy cái gì để bảo hộ nó? Lưu lại bên cạnh ta, sẽ hại tới tính mạng của nó, ngươi vẫn nên đem về quý phủ đi.”
Lúc trước, Bảo Lạc cũng từng nuôi một tiểu thỏ tử khả ái, tỉ mỉ nuôi nấng, mỗi ngày cùng nó chơi đùa. Sau này có một ngày, không thấy tiểu thỏ tử kia, nàng cùng mọi người đi tìm, cuối cùng thấy thi thể tiểu thỏ tử ở chỗ Ngũ Công chúa.
“Thất Hoàng muội, đây là ngươi nuôi sao? Thật sự là xin lỗi, lúc ta đang đi dạo, không cẩn thận đạp chết. Muốn hay không, ta bồi thường cho ngươi? Bất quá cũng chỉ là thứ súc sinh thôi, ngươi sẽ không vì nó mà trách ta đúng không?”
Nhìn biểu tình của Ngũ Công chúa, tâm Bảo Lạc trùng xuống.
Nàng biết là Ngũ Công chúa cố ý, nhưng cũng không thể vì một con thỏ mà gây sự với Ngũ Công chúa.
Từ đó về sau, Bảo Lạc không nuôi động vật nữa, dù cho nàng thích thế nào.
Bích Nghiêu đến gần Lam Thừa Vũ, nói cho Lam Thừa Vũ biết, Lam Thừa Vũ nhìn Bảo Lạc, trong ánh mắt mang theo vài phần thương tiếc. “Ta tặng lễ, từ trước tới nay không có lấy lại, hiện tại, nó đã là tiểu cẩu của ngươi. Bất quá nếu ngươi không thể nuôi nó, như vậy đi, ta sẽ nuôi nó thay ngươi. Nếu ngày sau muốn gặp nó, nói với ta một tiếng, ta đem nó vào cung, hoặc ngươi tới Lam gia nhìn thử, đều được.”
Bảo Lạc theo bản năng muốn cự tuyệt, lại thấy tiểu cẩu ngóng trông nhìn nàng, trong ánh mắt tựa hồ mang theo chút ủy khuất, không thể nói ra lời cự tuyệt.
Một lúc sau, nàng mới nói. “Vậy cũng được.”
Lam Thừa Vũ vốn có ơn cứu mạng nàng, nếu bây giờ để hắn thay nàng nuôi tiểu cầu, chỉ sợ ngày sau sẽ không dứt khỏi hắn được.