Hôm đó hình như Tô Ngôn rất bận, buổi tối Hạ Đình Vãn gửi một gif cún Corgi nhào lên làm nũng anh vẫn không trả lời.
Hạ Đình Vãn cảm thấy hơi mất mát. Y rất muốn trò chuyện với Tô Ngôn một lúc, dù chỉ nhìn anh đang bận rộn qua video, lòng y cũng cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.
Nhưng y tính toán múi giờ rồi cũng hiểu bên kia chắc đang có việc.
Công việc của Tô Ngôn có mức độ tự do rất cao, nhưng một khi đã bận thì sẽ bận đến khi trời tối đen.
Sau khi kết hôn, lúc ở cùng y Tô Ngôn rất ít khi làm việc, nhưng khi đi công tác bên ngoài bận rộn, anh sẽ không trả lời những tin nhắn không quan trọng của y.
Tô Ngôn làm việc luôn có nguyên tắc của mình.
Trước đây Hạ Đình Vãn đã đụng tường mấy lần, sau đó trong lòng cũng nắm được quy tắc.
Y trằn trọc trở mình hồi lâu trong chăn, lúc gần nửa đêm, y vẫn không kìm được mà gửi thêm một tin nhắn cho Tô Ngôn: “Nhớ anh.”
Chính y cũng thấy dính người ngốc nghếch quá, nhưng quả thật đó là ý nghĩ chân thực nhất của y.
Ban ngày y thấy vô cùng khó khăn, chuyện y hư thực mắc bệnh ngôi sao trong chương trình đã lên hot search. Y không nhịn được mà xem bình luận trên weibo, mỗi lần nhìn đều bực dọc hút một điếu thuốc, đến cuối cùng phòng ngủ ngập tràn khói thuốc nồng nặc.
Lúc gần tối, nhìn thấy bao thuốc Zippo trống rỗng, Hạ Đình Vãn chán nản mà che mặt.
Nghĩ đến việc mình đã hứa với Tô Ngôn sẽ hút ít thôi, thế mà vẫn không làm được, trong nháy mắt đó y cảm thấy rất đau lòng.
Có đôi khi y cũng không biết tại sao mình lại yếu đuối như vậy. Khi còn bé, mỗi lần y bước vào phòng học, các bạn học khác đang nói chuyện râm ran háo hức bỗng đột ngột im bặt.
Y lập tức biết mọi người không thích mình.
Hạ Đình Vãn cúi đầu trở về chỗ ngồi, giả vờ như mình đang tập trung đọc sách giáo khoa.
Có lúc nhận ra được sự ghét bỏ của người khác, y sẽ thấy cảm giác sởn gai ốc lại đột nhiên xuất hiện. Những tâm tình nhỏ bé giữa người với người luôn luôn bao vây lấy y, sự nhạy cảm khiến y dễ dàng cảm thấy đau khổ.
Hứa Triết từng nói với y, đây chính là thiên phú, là thứ mà một diễn viên tài năng bẩm sinh phải thừa nhận. Một người có cảm xúc chậm chạp trì độn không thể trở thành diễn viên vĩ đại được, diễn viên giỏi phải bộc lộ hết những cảm xúc nhạy cảm của mình, phải lĩnh hội, phải nghiền ngẫm, dù đau cũng là cần thiết.
Nhưng bây giờ tất cả những điều đó thật sự đáng giá ư.
Y tham gia một chương trình thực tế, nhưng lại vì biểu đạt cái tôi chân thật mà bị tổ chương trình bẻ cong cắt nối, sau đó bị mắng lên hot search.
Hiểu lầm và chỉ trích như vậy lẽ nào cũng đáng giá để y cặn kẽ lĩnh hội ư.
Đầu Hạ Đình Vãn rối tung rối nùi, nhưng lại không nói những việc này cho Tô Ngôn. Y biết anh không trả lời tin nhắn chứng tỏ đang rất bận rộn, hơn nữa y cũng nhận ra trong khoảng thời gian này Tô Ngôn trông mệt mỏi quá đỗi. Y không muốn lấy việc này để làm phiền Tô Ngôn thêm nữa.
Hôm sau khi Chu Ngưỡng lái xe đưa y đến TBN. Lúc gặp nhau, Chu Ngưỡng cẩn thận quan sát y một lúc, hỏi: “Tâm trạng không tệ đấy chứ? Thật sự muốn đi với tôi à?”
“Tôi không sao.” Hạ Đình Vãn hơi mệt mỏi gật gật đầu rồi tựa vào ghế.
Chu Ngưỡng hỏi vậy cũng không kỳ quái. Trước đây có rất nhiều tin tức tiêu cực xuất hiện, lần nào y cũng như con đà điểu, trốn được thì sẽ chạy rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên y xuất hiện ngay sau hôm xảy ra chuyện, có thể gắng gượng tự mình đi đối mặt.
Hôm nay Hạ Đình Vãn không đeo kính râm, sắc mặt cũng rất tái. Chân y còn chưa lành, đi bộ cứ phải khập khiễng, thoạt nhìn thật sự có hơi chật vật.
Trên đường đi từ thang máy tầng một đến phòng tư pháp, thỉnh thoảng có nhân viên công tác đi ngang qua đều không nhịn được mà kinh ngạc nhìn thêm mấy lần.
Người quản lý phòng tư pháp của TBN phụ trách tiếp xúc với Hạ Đình Vãn họ Triệu, chừng bốn mươi tuổi. Sau mấy câu hàn huyên ngắn ngủi ban đầu, quản lý Triệu quay qua Hạ Đình Vãn, nói thẳng: “Hạ tiên sinh, lúc trước khi ký hợp đồng với ngài đồng nghiệp của tôi đã công bố điều khoản một cách tỉ mỉ rồi, nên ngài cũng biết là chuyện mình không tham dự thu hình kỳ thứ ba và thứ tư đã vi phạm hợp đồng, đúng không?”
Hạ Đình Vãn vẫn chưa trả lời, Chu Ngưỡng đã mở miệng nói trước.
“Quản lý Triệu à, Hạ Đình Vãn không phải vô cớ mà nghỉ quay chương trình. Cậu ấy ngã cầu thang, chân phải bị thương nghiêm trọng. Chuyện này chẳng có ai đoán trước được, hơn nữa khi cậu ấy vừa ngã bị thương tôi đã gửi ảnh chụp mắt cá chân và văn bản chứng minh của bệnh viện đưa cho TBN, nhắc đến việc chúng tôi bị ảnh hưởng bởi các nhân tố bất khả kháng, khi đó việc quay kỳ thứ ba và thứ tư còn chưa bắt đầu. Trong lúc đó tôi có giục mấy lần, thế mà TBN vẫn thờ ơ, thậm chí còn giữ im lặng mãi đến khi hoàn thành việc ghi hình mới liên hệ với chúng tôi, nhìn thế nào thì chúng tôi cũng là bên “bị vi phạm hợp đồng” mới đúng chứ? Hơn nữa nếu nói vi phạm hợp đồng thì việc ghi hình kỳ ba kỳ bốn vốn đã chậm tiến hành, trong chuyện này tổ chương trình cũng có rất nhiều thứ đáng để thảo luận nhỉ?”
Quản lý Triệu quay lại nhìn Chu Ngưỡng.
Hiển nhiên là gã đã dự liệu trước, tuy rằng giọng điệu của Chu Ngưỡng rất sắc sảo lợi hại, nhưng gã cũng không hề có ý lùi bước: “Chu tiên sinh, ngài đang giả vờ không hiểu đấy. Trước đây khi ký kết phòng tư pháp đã biểu đạt rằng điều khoản quy định nhân tố bất khả kháng của chúng tôi rất rõ, nguyên nhân ôn dịch, thiên tai đương nhiên là nằm trong phạm vi bất khả kháng. Vì vậy kỳ ba bốn tổ chương trình phải đổi ngày ghi hình do biển động, đây là nằm trong nhóm nguyên nhân này. Nhưng tình huống của Hạ tiên sinh thì…”
Nói đến đây, gã ý vị thâm trường dừng một lúc mới tiếp tục nói: “Nói thẳng thì điều khoản chúng tôi dành cho Hạ tiên sinh đúng là đã được điều chỉnh tương đối nghiêm khắc, mà nguyên nhân chúng tôi cũng đã giải thích rồi. Hạ tiên sinh đã có tiền án về việc say rượu lái xe gây tai nạn, vấn đề nhiều lần say rượu mọi người đều biết, thói quen như vậy khiến chúng tôi không thể không cẩn thận hơn chút. Ngoại trừ thiên tai, trong điều khoản cũng viết, hai bên có thể căn cứ vào các trường hợp bất khả kháng để tiến hành hiệp thương, đúng là có thể cân nhắc một số bộ phận, nhưng quyền giải thích trong này vẫn thuộc về TBN.”
“Tôi nói khó nghe chút vậy, nếu nói hôm nay đột nhiên có người bên đường đâm Hạ tiên sinh dẫn đến bị thương, ngài đến thỏa thuận thì chúng tôi tuyệt đối đồng ý quy chuyện này là bất khả kháng. Nhưng ngài đột nhiên nói với chúng tôi là Hạ tiên sinh ngã bị thương, sao chúng tôi biết được liệu có phải Hạ tiên sinh tự uống say quá không thấy đường nên ngã đâu? Vậy nếu tiếp đó Hạ tiên sinh uống rượu lái xe lại xảy ra chuyện không thể tham gia ghi hình nữa, có phải cũng xếp vào trường hợp bất khả kháng không? Nguy hiểm do thói quen cá nhân này e rằng không thể gán cho chúng tôi được đâu.”
“Không phải tôi uống rượu nhiều mà ngã.” Sắc mặt Hạ Đình Vãn thoáng cái vô cùng khó coi, y giận đến độ ngón tay ở dưới bàn cũng run rẩy, sau đó ngồi thẳng người lên nhìn chằm chằm vào quản lý Triệu: “Tôi cũng không thể say rượu lái xe nữa.”
“Ý của ngài tôi hiểu, nhưng hoài nghi của chúng tôi cũng hợp lý đúng không.” Quản lý Triệu lờ đi, cười cười.
Vẻ mặt Chu Ngưỡng cũng rất khó coi. Hắn trầm mặc vài giây rồi bỗng nói: “Vậy ý các anh là?”
“Mọi thứ chúng ta cứ dựa theo hợp đồng đi.” Quản lý Triệu đáp: “Ngài vắng mặt trong kỳ ba kỳ bốn, hai kỳ này có tiền lương cao gấp ba, hơn nữa trong đó có phí mất thời gian của tổ chương trình, phí tuyên truyền, cũng như đủ thứ phí linh tinh nữa, còn phải tính toán tỉ mỉ đã. Con số cụ thể tạm thời tôi chưa có, phải đợi phòng tư pháp tính cụ thể đã.”
Chu Ngưỡng cười gằn: “Trước đó chúng ta nói chút chuyện khác đi. Tôi nhớ trong hợp đồng rõ ràng đã bao gồm điều khoản tổ chương trình phải tuyên truyền những phần chính thức của các MC tham gia đúng không? Anh biết chuyện hôm qua chương trình của các anh lên hot search rồi nhỉ. Hạ Đình Vãn nói với tôi, đoạn đối thoại với Hình Nhạc cậu ấy nói mình vì nguyên nhân tai nạn mà không dám ngồi những chiếc xe quá lắc lư, phần đó đạo diễn đã bảo rõ ràng rằng sẽ không lên hình chính thức. Thế mà Hình Nhạc và quay phim của anh ta lại lén ghi lại. Quay cũng không sao, nhưng lại cắt nối biên tập, tận lực dẫn dắt dư luận khiến công chúng nghĩ Hạ Đình Vãn vô duyên vô cớ mắc bệnh ngôi sao, loại hành vi này có được coi là vi phạm hợp đồng không?”
“Đúng thế,” quản lý Triệu gật đầu không chút do dự: “Điều này có gì không đúng à? Nếu ngài đây đã nói thì tôi cũng xin hỏi một câu, có phải trước đó đạo diễn đã nói rất rõ rằng — Ngày đầu tiên đi ăn cơm, nếu muốn quay lại thì có thể bảo camera – man, các tư liệu trong đó có thể được cân nhắc với tư cách hậu trường? Điểm này tất cả MC có thể làm chứng. Ngài cũng là người chuyên nghiệp, chắc hẳn cũng đã hiểu sự khác nhau giữa cảnh quay thông báo và quay chính nhỉ, đây chính là một hậu trường bên lề. Chúng tôi có gì là không báo trước đâu? Chúng tôi đã cố gắng làm hết nghĩa vụ thông báo, còn MC thể hiện bản thân mình thế nào thật sự không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi không quản được cái nhìn của công chúng.”
Chu Ngưỡng không khỏi ngây người, nhất thời hắn không nói nên lời, chỉ quay đầu lại hơi trách cứ nhìn Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn ngồi trên ghế, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Lúc này y mới nhớ đúng là đạo diễn có nói đoạn này.
Ngày đó, đạo diễn nói một câu rất tùy ý “Đoạn này sẽ không tính vào quá trình ghi hình chính thức, nhưng nếu như trên đường có gì thú vị muốn quay lại cũng được, MC có thể phối hợp với quay phim của mình, sau khi quay có thể cho vào hậu trường.”
Y thật sự không ngờ đằng sau đó lại có ẩn ý lớn đến nhường này. Y còn nghĩ là bầu không khí có phần thoải mái bèn hào phóng để quay phim của mình đi ăn cơm, lại không ngờ quay phim của Hình Nhạc vẫn một mực đi theo, mãi đến khi Kỷ Triển nhắc nhở phải chú ý khi có quay phim ở đó.
Nhưng đúng là y không nghĩ đến việc đạo diễn lại nói những lời then chốt như vậy. Khi đó y không để ý đến việc nhỏ này, đương nhiên cũng không nhớ mà nhắc cho Chu Ngưỡng biết, kết quả lúc này lại làm cho toàn bộ chỉ trích của Chu Ngưỡng không chịu nổi một đòn.
Từ khi bắt đầu đối phương cũng đã dự liệu được những phương hướng có thể phản kích, sớm bày ra bố trí chặt chẽ.
Khi ký tờ hợp đồng này, Chu Ngưỡng và Hạ Đình Vãn chỉ cho rằng nó nghiêm ngặt trên ý nghĩa phổ thông, không ngờ phía sau lại là những hành động ác ý của Diệp Bỉnh Văn. Từ khi mới bắt đầu, họ đã lâm vào thế bị động.
Mà sau đó vì y vô tri, hoàn toàn không hiểu gì với việc ghi hình của chương trình thực tế, khiến y không nhận ra rằng mình đã rơi vào cạm bẫy.
Bị quay lại cảnh kia, sau đó biên tập ghép nối lại hoàn toàn hợp tình hợp lý, y đúng là cực kỳ ngu xuẩn.