*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến sáng, Ôn Tử Thần uống thuốc xong thì ngủ mê man.
Hạ Đình Vãn vào phòng khách nhìn Ôn Tử Thần mấy lần. Hẳn là vì còn sốt nên mặt Ôn Tử Thần vẫn đỏ bừng bất thường, bờ môi lại tái nhợt không màu máu.
Cậu ta ngủ không yên, hình như trong mộng cũng phải chịu đựng chuyện gì đó đau đớn lắm, thi thoảng lại giật mình, lông mày nhíu chặt.
Hạ Đình Vãn nhìn một chút, trong mắt dần dần hiện lên vẻ phức tạp, sau đó lặng lẽ ra ngoài.
Bác sĩ có vẻ mỏi mệt, có lẽ là vì xử lý vết thương và băng bó trong thời gian lâu. Ông nói với Hạ Đình Vãn, trên cơ thể Ôn Tử Thần không chỉ có rất nhiều vết thương ngoài da, mà vết rách ở thân dưới cũng rất nặng, hẳn là từng bị dụng cụ thô bạo tiến vào.
Hạ Đình Vãn ngồi bên bàn uống cà phê, nghe đến đó không khỏi dừng tay một chút, nhưng cuối cùng chỉ gật nhẹ đầu.
Y vẫn lo lắng, không quên bảo dì Dung chờ lát nữa gọi cảnh sát đến giám định vết thương, sau đó lại nhờ bác sĩ chuyên môn viết một phần báo cáo giám định thương tật, sau này e là sẽ dùng đến.
Dì Dung hơi giật mình nhìn y mấy lần mới đáp lời.
Hạ Đình Vãn đứng dậy lấy nước súc miệng súc mấy lần. Y nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, chỉ thấy gương mặt đó bình tĩnh lạ lùng.
Y biết vì sao dì Dung kinh ngạc. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, y đã thay đổi quá nhiều.
Sáng hôm Tô Ngôn vừa biến mất, cảnh tượng y thống khổ sụp đổ quỳ gối trong tuyết đã xa đến nỗi tựa như một giấc mộng phủ đầy tro bụi.
Toàn bộ những bất lực và bi thương bị y giấu kín trong lòng, sau đó trong hành lang giá lạnh đêm qua, chúng đã bị lặng lẽ phun ra ngoài theo từng luồng khói thuốc đắng chát.
Lúc lần nữa quay lại thế giới này, trước mặt mọi người y đã trở thành một Hạ Đình Vãn bình tĩnh lạnh lùng, không hề giống trước kia nữa.
Có lẽ giống như Hứa Triết đã nói, y mẫn cảm yếu đuối, nhưng thực chất từ sâu bên trong vẫn luôn tồn tại tính cách dẻo dai không thể bị nghiền nát hay chặt đứt.
Hạ Đình Vãn gửi toàn bộ những tin tức mà tối qua Ôn Tử Thần nói cho thư ký Lục, nhắc nhở anh ta nhất định phải bảo Tô Ngôn đề phòng Diệp Bỉnh Văn.
Thư ký Lục nhắn lại một tin báo đã nhận được, vẫn không hề cho y biết bất cứ tin tức nào về Tô Ngôn.
Nhưng dường như Hạ Đình Vãn đã chết lặng với cảm giác thất vọng. Y mặc quần áo xong, sau đó ngồi xe Triệu Nam Thù đi tìm Chu Ngưỡng. Hôm nay là ngày ekip bắt đầu thao tác phản công dư luận, dù trong lòng y đang bề bộn ngổn ngang thì vẫn phải đến gặp Chu Ngưỡng.
Khi ngồi trên xe, y gửi một tin nhắn wechat cho Hình Nhạc: “Em có chuyện rất quan trọng nhất định phải gặp anh, anh có đang ở thành phố H không?”
Có lẽ cảm thấy chỉ nói như vậy chưa chắc Hình Nhạc sẽ trả lời, y lại gửi thêm một câu: “Trong tay em có một vài thứ liên quan đến anh.”
Video của Hình Nhạc đương nhiên là hữu dụng.
Có lẽ Ôn Tử Thần chỉ mơ mơ hồ hồ dựa vào bản năng thù hận để tìm một vài thứ trong điện thoại Diệp Bỉnh Văn và gửi đi. Cậu ta biết Hình Nhạc là minh tinh, cũng chỉ thế thôi, còn lại không biết có thể làm thế nào để lợi dụng nó.
Nhưng Hạ Đình Vãn là người trong showbiz, y biết video này ẩn chứa sức mạnh lớn đến nhường nào.
Có điều nghĩ đến việc mình có thể lạnh lùng và bình tĩnh cân nhắc xem có thể sử dụng video này thế nào, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy trái tim mình băng giá quá đỗi.
Nhưng nếu cần thiết phải làm thế này, nếu Diệp Bỉnh Văn thật sự sẽ uy hiếp được Tô Ngôn, y nhất định phải cứng rắn.
…
Hôm nay phòng làm việc của Chu Ngưỡng có khá nhiều người qua lại như thoi đưa. Hạ Đình Vãn không muốn nói chuyện với bất cứ ai, bèn trốn trong phòng hút thuốc lặng lẽ hút một điếu.
Chỉ chốc lát sau, Chu Ngưỡng cầm một chiếc laptop đến: “Chuẩn bị gần xong rồi, tôi để ekip bên ngoài bắt đầu nhé?”
“Ừm.” Hạ Đình Vãn gật đầu, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn rồi nhìn thoáng qua màn hình laptop.
Phía trên là tài khoản weibo của một người mê phim lâu năm của y, hiển thị đêm qua tài khoản này đã đăng một bài post kèm chín bức ảnh*. Nhưng đã qua một đêm, chỉ có hơn mười lượt share bài, nhìn rất đáng thương.
*Weibo có kiểu đăng một lượt chín bức ảnh như thế này
Chu Ngưỡng gật nhẹ, gõ mấy chữ gửi vào group wechat: “Bắt đầu đi.”
“Tối hôm qua đã đăng rồi hả? Nhưng tại sao không bắt đầu kế hoạch ngay lập tức?” Hạ Đình Vãn đột nhiên hỏi.
“Những lời này chỉ người ngoài nghề mới nói thôi.” Chu Ngưỡng khẽ mỉm cười: “Nếu đã chọn một tài khoản mê phim không chính thức để thanh minh, nhất định phải để cho người ta cảm thấy lần bộc phát dư luận này đột ngột và chân thực. Nếu một bài đăng weibo của một tài khoản mê phim nhỏ chỉ có mấy nghìn lượt follower vừa đăng đã lập tức có lượng share bùng nổ thì quá khả nghi, sẽ để lộ dấu vết chúng ta nhúng tay điều khiển cục diện. Dù không phải người trong giới, chỉ là người qua đường hóng hớt có đầu óc một chút sẽ cảm thấy hoài nghi.”
Hạ Đình Vãn gật gật đầu tán thành, mở post kia ra nghiêm túc đọc một lần.
Y phát hiện bài so sánh nhóm Chu Ngưỡng chuẩn bị kỹ càng trong mấy ngày thật sự rất tỉ mỉ, hoàn toàn không xuất phát từ góc độ của người chuyên nghiệp. Giọng điệu bài viết hoàn toàn như một người mê phim bình thường, thật sự lên tiếng bất bình vì ngôi sao điện ảnh mình thích nhiều năm.
“Viết thật sự rất hay.” Hạ Đình Vãn thành khẩn nói.
“Ừm.” Chu Ngưỡng nhấn tai nghe bluetooth, hiển nhiên đang nghe ekip quan hệ xã hội bên ngoài báo cáo tiến độ. Hắn vừa đáp lời vừa cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
Đang khi nói chuyện, Chu Ngưỡng chuyển giao diện đến một blog giải trí có bảy, tám mươi nghìn fan trước đó đã chuẩn bị kỹ càng. Chủ blog kia vừa share bài so sánh của tài khoản mê phim kia, share xong cũng không nói gì liên quan đến việc đứng về phía ai, mà chỉ đăng mấy chữ “Có chuyển biến?”, sau đó còn kèm icon ăn dưa.
Hạ Đình Vãn nghiêm túc ngồi nhìn web page với Chu Ngưỡng. Chủ blog giải trí này bình thường rất tích cực, thường thường viết những bài post hóng hớt tuyến đầu tiên, fan thật cũng rất nhiều.
Bài share này vừa đăng lên đã có hơn hai trăm lượt share trong mười mấy phút.
Mặt Chu Ngưỡng rất nghiêm túc, hắn tiện tay refresh lại giao diện để nhìn số share, sau đó thấp giọng hỏi vài câu vào tai nghe: “Lượt view thế nào rồi?”
Sau khi nghe được số lượng, Chu Ngưỡng rất hài lòng gật đầu, sau đó lại nói tiếp: “Để tầng weibo thứ nhất chuẩn bị theo kế hoạch đã định.”
“Tầng thứ nhất?” Hạ Đình Vãn không nhịn được tò mò với danh từ này.
“Đúng.” Chu Ngưỡng cúi đầu nhanh chóng gõ thứ gì đó trong nhóm wechat, sau đó mới ngẩng đầu giải thích với Hạ Đình Vãn: “Nhất định chúng ta phải sáng tạo một cái… Nói sao nhỉ, một vòng cung lan truyền tương đối chân thực. Nơi bài so sánh đầu tiên đăng lên là một tài khoản mê phim chỉ có mấy nghìn người follow, nên qua mười mấy tiếng sau, cũng chính là bây giờ chúng ta mới dùng một chủ blog giải trí có độ chú ý cao share lại.”
“Blog này có hơn bảy mươi nghìn fan hâm mộ, chúng ta lại chọn thêm mấy tài khoản đại V thường tương tác mật thiết và có sức ảnh hưởng hơn người này trong vòng nhân tế của anh ta để bắt đầu đăng bài. Đây chính là tầng vòng tròn lan truyền thứ nhất mà chúng ta chân chính bắt đầu công bố ra bên ngoài. Trong tầng này, chúng ta nắm giữ những gì mà các đại V phát biểu rất chặt chẽ, ngay cả thời gian họ đăng weibo cũng đã thống nhất cả rồi.”
Chu Ngưỡng nói xong lại refresh lại giao diện weibo, chỉ không lâu sau, lượt share của bài so sánh kia tăng vọt với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Chu Ngưỡng lại cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, vừa nghe ekip bên ngoài báo cáo qua tai nghe vừa thỏa mãn gật đầu.
Hạ Đình Vãn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Chu Ngưỡng như một cậu học sinh, chờ hắn làm xong mới hỏi tiếp: “Vậy là còn tầng thứ hai hả?”
“Đương nhiên.” Chu Ngưỡng gật đầu, hình như hắn khá giật mình vì Hạ Đình Vãn lại hỏi kỹ càng đến thế, cũng tiếp tục giải thích tỉ mỉ: “Sau khi lan truyền tầng dư luận đầu tiên đã sắp xếp xong xuôi ra ngoài, những người này sẽ lập tức truyền ảnh hưởng đến những bên tiếp nhận, chính là tầng thứ hai. Đình Vãn, cậu phải chú ý, đến tầng thứ hai chúng ta không thể nào khống chế nghiêm với mỗi phát biểu được. Bởi vì tin tức lan quá rộng, giai đoạn này sẽ có càng nhiều đại V lâm trận hơn, công chúng hóng hớt cũng sẽ bàn tán sôi nổi dồn dập. Bọn họ chịu ảnh hưởng, từ đó dư luận nảy sinh cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Nên sau tầng thứ hai, sách lược của chúng ta sẽ thay đổi từ khống chế thành dẫn dắt dư luận. Thủy quân được bố trí xong xuôi trước đó sẽ phụ trách việc đăng bình luận khống chế cục diện ở mấy tài khoản đại V tương đối quan trọng, số lượt like cũng đã mua xong, toàn bộ quá trình tôi đều giám sát và điều khiển, cứ yên tâm.”
Cho đến bây giờ Hạ Đình Vãn chưa từng nghiêm túc lắng nghe Chu Ngưỡng giảng giải qua phương diện này. Trước đó bản thân y không có hứng thú, cũng thấy không cần phải biết. Bây giờ y mới hiểu, hóa ra thao tác liên quan đến một sự kiện đang hot cũng cần phải sắp xếp kín đáo chặt chẽ đến vậy.
Chu Ngưỡng ngồi bên cạnh y tựa như một máy tính đại não trung ương đang tiến hành tính toán, mệnh lệnh chặt chẽ gửi xuống từng tầng từng tầng bên dưới tựa như nước chảy.
Trong phòng làm việc nho nhỏ này, một chiến trường không thuốc súng đang diễn ra.
Hạ Đình Vãn kinh ngạc nhìn lượt share và bình luận tăng nhanh như gió trên giao diện màn hình máy tính.
Vào thời khắc này, lẽ ra y nên kích động, nhưng không hiểu sao chỉ cảm thấy rất mờ mịt.
Trong lúc chờ đợi, y lại vô thức mở bài so sánh kia ra. Y không hiểu việc truyền bá, cũng không biết làm thế nào để khống chế dư luận. Điều duy nhất y có thể làm là lấy góc độ diễn viên để chứng minh bản thân mình.
Trong bài đăng xuất sắc này, điểm cốt lõi nhất chính là quan điểm lúc trước y cung cấp cho Chu Ngưỡng.
Lúc một diễn viên đang biểu diễn, muốn khiến người xem đồng cảm với vai diễn thì đương nhiên mỗi động tác tinh tế đều có logic tình cảm bên trong. Logic này đến từ lý giải của diễn viên với nhân vật và hoàn cảnh, và nhất định phải có sự chỉ đạo và điều phối sao cho thích hợp của đạo diễn.
Với mỗi một cảnh quay của Tiểu Hạ trong “Lời cá voi”, một đạo diễn bậc thầy như Hứa Triết đều có thể tháo gỡ từng biến hóa tình cảm nhỏ xíu trong mỗi một phút một giây, sau đó lại mớm từng chút một cho Hạ Đình Vãn.
Cũng chính vì vậy, cùng là khóc, nhưng động tác chảy nước mắt của Tiểu Hạ trong “Lời cá voi” tuyệt đối khác biệt với việc bộc lộ tình cảm thật sự trong lúc phỏng vấn, vì logic tình cảm trong đó là khác biệt.
Sau khi nhiều lần quan sát đoạn cắt trong “Lời cá voi” và video ngoài lề, Hạ Đình Vãn đã nhạy bén nhận ra điểm này.
Thứ tự động tác Tiểu Hạ khóc trong phim là cúi đầu xuống, toàn thân run lên, lại trải qua một loạt giãy giụa, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính đặc tả, rồi rơi nước mắt.
Bất cứ ai đã từng xem qua “Lời cá voi” đều có thể thấy được cảm giác mạch lạc bên trong cảnh diễn này. Tiểu Hạ bị bạo hành quá nhiều đã coi thầy giáo là khởi nguồn yêu thương duy nhất trong đời mình. Nhưng không ngờ sau khi thầy Triệu biết được xu hướng tính dục của cậu lại chọn cách kể ra với ông bố đã đánh đập Tiểu Hạ, dù biết rõ điều đó sẽ khiến Tiểu Hạ phải chịu đòn nghiêm trọng đến mức nào.
Qua khe cửa, Tiểu Hạ chính mắt thấy một màn này. Đầu tiên cậu đau đớn cúi đầu run rẩy, sau đó mới ngẩng đầu nhìn ống kính chảy nước mắt. Ánh mắt cậu như bị ngưng lại mấy giây, từ đầu đến cuối vẫn mím chặt môi im lặng, vì cậu đã không còn lời nào có thể nói.
Giọt nước mắt này đau thương, cũng cực kỳ thảm thiết.
Bởi vì vào giây phút đó, trong lòng Tiểu Hạ đã có ý định nhảy vào biển từ giã cõi đời.
Cho nên Hạ Đình Vãn cũng biểu diễn như thế, y ngẩng đầu rồi khóc.
Nước mắt được đặc tả trực diện, cũng là ẩn dụ trực diện về một tia dịu dàng cuối cùng trên thế giới đã theo đó mà tan biến.
Mà nếu như trong video ngoài lề của “Trên đường” cũng cắt ghép giống cách biểu diễn thế này sẽ lộ ra vẻ không chân thật.
Đầu tiên, tổ tiết mục để cảnh y không hề đề phòng Hình Nhạc mà nói về Tô Ngôn, nhưng khi đó y vốn không khóc. Tiếp đó lại ghép với cảnh y cúi đầu run rẩy, rồi sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào ống kính, lặng lẽ rơi lệ.
Vừa xem qua video sẽ bị cách cắt ghép thế này dắt mũi.
Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ về tình cảnh thực tế, sẽ đột nhiên phát hiện điều này hoàn toàn không phù hợp với logic tình cảm.
Lúc được phỏng vấn và nhắc đến tình cảm yếu đuối, sẽ không có bất cứ người bình thường nào lại chọn cách ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính rồi rơi lệ sau khi trả lời câu hỏi xong.
Phản ứng kiểu này quá kịch, quá mang tính chất biểu diễn.
Bản thân sự tồn tại của ống kính đã là một loại tra hỏi, một loại chú ý và là một ánh mắt nóng rực.
Con người, dưới sự chú ý kiểu này sẽ bất giác né tránh vết thương yếu ớt của bản thân, đây là bản năng tự vệ, là nhân tính chân thực.
Cho nên nếu y thật sự rơi lệ khi nhắc đến Tô Ngôn trong chương trình, nhất định y sẽ cúi thấp đầu hoặc nghiêng đầu né tránh ống kính, tuyệt đối không thể thẳng thắn nhìn sau đó lại im lặng vài giây rồi rơi lệ như Tiểu Hạ, cái này hoàn toàn trái ngược với bản tính của con người.
So sánh hai đoạn cắt thế này sẽ khiến điểm đáng ngờ trong video đã cắt nối hiện ra cực kỳ rõ ràng.
Lúc phát hiện điểm này, ban đầu Hạ Đình Vãn kích động khôn cùng. Y gọi điện thoại báo cho Chu Ngưỡng, mặc dù hắn cũng khen y cẩn thận, nhưng dường như không quá quan tâm đến nó.
Khi đó y không nghĩ quá nhiều.
Hạ Đình Vãn refresh lại trang web, nhìn số lượng share đáng kinh ngạc, nhịn không được nhấn mở bình luận.
Y lo những bình luận nhiều like nhất là do ekip Chu Ngưỡng làm, nên cố ý dựa theo thời gian chọn những bình luận bình thường chưa có lượt like nào để xem.
“Ngồi ăn dưa vây xem, cảm thấy blogger mê phim này viết hoàn toàn chính xác về điểm đáng ngờ kia. Nếu là tổ chương trình ác ý cắt ghép, vậy thì thật sự quá buồn nôn.”
“Chờ đảo ngược tình thế, mà thật ra rơi nước mắt khi nhắc đến chồng cũ thì cũng đã sao, bỗng nhiên cảm thấy có người đang bôi đen Hạ Đình Vãn“
“Yếu ớt nói một tiếng, lúc đầu cũng đâu nhiều vết đen cho lắm. trước đó cũng cảm thấy người ta kiêu căng ra vẻ cũng bình thường mà, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ảnh đế tham gia show giải trí.”
“Đọc bài này lại nhớ đến cảm giác rung động năm đó xem “Lời cá voi”, tôi nhất định phải hô một tiếng — Thực lực của Hạ Đình Vãn tuyệt đối thuộc phái diễn xuất, mấy tiểu sinh đang hot bây giờ ai dám khoác lác mình có khả năng diễn xuất vượt qua anh ta đâu.”
“Rốt cuộc cũng chờ đến khi đảo ngược tình hình! Tôi muốn nói, trước đó vẫn luôn có người mắng Hạ Đình Vãn mắc bệnh ngôi sao, nhưng năm đó sau khi hot tính cách anh ta vẫn luôn thế mà, người ta vốn là diễn viên thiên tài, tính cách cũng tùy hứng kiêu căng, có gì mà ngạc nhiên.”
“Fan khuôn mặt Hạ Đình Vãn điểm danh nào.”
“Nói có lý tí đi, mấy thứ khác của Hạ Đình Vãn chả có gì sai cả, chỉ có việc say rượu lái xe là điểm đen lớn nhất đúng không?”
Hạ Đình Vãn nhanh chóng lướt đọc bình luận, chỉ khi nhìn thấy câu nói say rượu lái xe này y mới bỗng nhiên thấy giật mình.
Giao diện weibo vẫn dừng lại ở mục bình luận, y kinh ngạc nhìn màn hình laptop, lại cảm thấy càng lúc càng hoang mang và trống rỗng.
“Cục diện có biến hóa rồi đúng không, rất nhiều người bắt đầu dao động. Lúc này nếu có bình luận bôi đen mất não nào cũng bắt đầu bị người chửi lại rồi.”
Chu Ngưỡng thấy y đang nhìn, trong mắt hắn xẹt qua vẻ hài lòng, tiếp tục nói: “Đây mới chỉ là dư luận lan truyền của tầng thứ nhất và tầng thứ hai trong một chốc thôi. Chờ đến tối chúng ta lại thả nhóm tài khoản chính thức kia ra, dư luận sẽ tiếp tục bùng lên dưới sự dẫn dắt của chúng ta. Đợi đến lúc thích hợp, công chúng sẽ ép tổ chương trình phải giải thích. Tình huống lúc này cơ bản đã được nắm giữ, chờ dư luận triệt để đảo ngược, hảo cảm của mọi người với cậu sẽ vượt qua lúc cậu bị bôi đen trước đó, vì họ sẽ thấy cậu là nạn nhân, cần phải được đền bù.”
“Nếu không có việc gì thì cậu có thể về nhà chờ tin tức, bên này cứ để tôi trấn giữ.”
“Chu Ngưỡng, đã vất vả cho anh rồi.” Hạ Đình Vãn đứng lên cầm lấy áo khoác đang treo một bên: “Chỉ là…”
“Không sao, đột nhiên tôi cảm thấy có hơi mê man thôi.”
“Anh nói xem… Rốt cuộc trong mắt người khác, tôi là cái dạng gì? Bị cư dân mạng mắng chửi lâu như vậy, cứ tưởng sẽ không lật ngược tình thế được, thế mà vẫn có thể đảo ngược lại trong vòng một ngày. Giống như đột nhiên những chuyện này trở nên không khó khăn nữa, chỉ như gió thoảng qua tai.”
Nói đến đây Hạ Đình Vãn rũ mắt xuống, nở một nụ cười đắng chát: “Vậy những gì tôi làm trước đó trong miệng người ta nói, nào là bệnh ngôi sao, độc ác xấu xa, thật sự nghiêm trọng vậy sao? Kỳ thực những thứ này tôi không sai đúng không? Sai lầm lớn nhất của tôi là say rượu lái xe, đã vậy còn khiến người khác bị thương dù không đến mức vi phạm hình sự, có điều lại bị Tô Ngôn che giấu đi, nhỉ?”
Hạ Đình Vãn không chờ hắn đáp lời, chỉ vỗ vỗ vai Chu Ngưỡng rồi quay người ra khỏi phòng.
Bây giờ y đã nghĩ khá rõ ràng, trước đó mặc dù Chu Ngưỡng thấy ý kiến y chỉ ra rất hay, nhưng không hề mừng rỡ.
Vì với Chu Ngưỡng, ý nghĩ của y chẳng qua là dệt hoa trên gấm. Dù y không phát hiện ra cái gì, Chu Ngưỡng cũng có tài nguyên và cách hoạt động của mình để điều khiển dư luận.
Quan sát và đóng góp của y có lẽ không quan trọng lắm so với những thao tác quy mô lớn thế này.
Thứ chân chính có thể chi phối dư luận là từng tầng lan truyền được Chu Ngưỡng bố trí chặt chẽ và chu đáo, là ekip chuyên nghiệp của Tô Ngôn và Chu Ngưỡng, là tài chính khổng lồ được bơm xuống nhóm tài khoản công cộng, là số like của thủy quân.
Khi đó y cần bị công chúng thóa mạ, vì đó là điểm hot, là lưu lượng, là để phục vụ cho công việc của tổ chương trình.
Giống như bây giờ, phía sau mỗi tài khoản weibo chính thức cần một lần đảo ngược, một bữa tiệc thịnh soạn để hấp dẫn ánh mắt của dư luận hơn.
Nhưng còn y thì sao.
Y là một kẻ dị loại tách biệt khỏi hiện thực.
Y chỉ hiểu đóng phim.
Bên trong phim ảnh không chỉ có cuộc đời phù du, cũng có chân tình thật sự.
Y cho rằng những gì mình hiểu về “Chân thật” đã đủ rồi, nhưng thật ra cho đến giờ y vẫn không khám phá được tình người hư ảo trong giới này.
Mấy năm cưới nhau, là Tô Ngôn luôn luôn cầm tay y tiến về phía trước. Trong đêm tối, từ trước đến giờ y không cảm thấy sợ hãi, vì y biết bên cạnh Tô Ngôn y luôn luôn an toàn.
Nhưng mấy ngày nay khi Tô Ngôn không có ở đây, y chỉ biết cô độc lớn lên bằng tốc độ trước nay chưa từng có.
Y gần như có thể cảm giác được bộ da yếu ớt của mình không theo kịp khung xương trưởng thành quá chóng vánh bên trong.
Xương cốt mãnh liệt đâm thủng da thịt y, khiến y phải bước đi trong nỗi đau giập vỡ tan nát.
Y thoáng cảm nhận được, dù dư luận có hoàn toàn xoay chiều, dù cuối cùng y có chiến thắng trong buổi casting “Tìm”, nhưng có lẽ những thành tựu thế tục kia không phải là con đường bằng phẳng của y.
Nhưng y chỉ có một mình, không biết nên đi đâu.
Hạ Đình Vãn lại nhớ đến câu Tô Ngôn đã từng nói cho y nghe — Giống như đi tới đi lui trong một con hẻm nhỏ, đi đâu cũng đều tối tăm.
….
Hai tin nhắn Hạ Đình Vãn gửi đi có tác dụng nhanh chóng, đến giữa trưa y đã nhận được câu trả lời ngắn gọn của Hình Nhạc: “Anh đang ở thành phố H, chiều nay gặp.”
Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu, yên lặng nhìn khung chat ngoại trừ mấy dòng chữ này thì không còn gì nữa, sau đó trả lời một chữ “Được”.
Sau khi gửi xong, y lặng lẽ ngẫm lại. Y đã quen Hình Nhạc hơn mười năm, tình bạn kéo dài đã lâu, thậm chí còn dài hơn thời gian wechat tồn tại*.
*Wechat được thành lập vào năm 2011, tính đến lúc tác giả viết truyện thì nó mới được 7 năm.
Hai năm trước khi wechat đưa ra bản tổng kết vòng xã giao, y mới chợt nhớ ra Hình Nhạc là người bạn đầu tiên y thêm trên wechat.
Dáng vẻ khi đó Hình Nhạc cười híp mắt lướt điện thoại của y, sau đó thêm bạn tốt cho cả hai người vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt.
Mấy năm nay y đổi điện thoại nhiều lần, cũng gần như không còn trò chuyện qua tin nhắn với Hình Nhạc nữa.
Bây giờ nhớ lại những chuyện cũ, y cảm thấy đáy lòng mình bỗng bi thương khôn cùng.
Lúc ăn trưa với Triệu Nam Thù ở bên ngoài, Hạ Đình Vãn thấy điện thoại mình có một cuộc gọi từ số lạ. Y vốn rất mệt mỏi không có sức phản ứng với bất cứ cái gì. Nhưng sau khi cúp máy, số điện thoại kia vẫn kiên nhẫn gọi tới.
Hạ Đình Vãn cầm cho Triệu Nam Thù nhìn thoáng qua: “Là người quen à?”
Triệu Nam Thù lắc đầu, cậu thấy dáng vẻ mệt mỏi của Hạ Đình Vãn thì thức thời cầm di động đặt bên tai nghe máy: “Xin chào, ai đây ạ?”
Bên kia vừa mới trả lời, sắc mặt của Triệu Nam Thù lập tức thay đổi, vội che microphone rồi lại gần nói: “Là Diệp Bỉnh Văn.”
Động tác Hạ Đình Vãn cứng đờ.
Sắc mặt của y trở nên cực kỳ kém cỏi, cầm lấy điện thoại: “Có chuyện gì?”
“Ôn Tử Thần đâu? Ở chỗ mày à?”
Vừa nghe giọng nói lạnh lùng và âm u của người này Hạ Đình Vãn đã cảm thấy buồn nôn. Y nhớ Ôn Tử Thần tối qua chạy đến Hương Sơn, nhớ đến tấm thân run rẩy của cậu ta, nhớ đến vẻ mặt bất lực chỉ biết dùng bàn tay bị rứt móng nắm chặt lấy mình. Hạ Đình Vãn bỗng cảm thấy có một con rắn độc lạnh buốt đang bò lên lưng mình, không nhịn được rùng mình một cái.
“Không cần giả vờ, trừ đi tìm mày và Tô Ngôn thì Ôn Tử Thần còn có thể tìm ai? Nó chẳng quen ai, chỉ có hai người là dám giúp.”
Diệp Bỉnh Văn thấy Hạ Đình Vãn không trả lời bèn tiếp tục nói: “Sao? Mày còn định bảo vệ nó cơ á? Mày có biết tao ra tay đánh nó mới được một giờ Ôn Tử Thần đã nôn hết mọi chuyện mình biết ra không? Mày tội gì phải khổ vì một thằng tiện nhân tùy thời mật báo làm phản thế chứ?”
“Diệp Bỉnh Văn, tôi không giống anh.”
Hạ Đình Vãn nghiến chặt răng gằn từng chữ: “Anh là một kẻ súc sinh, biết không. Hễ là người có chút nhân tính đều không làm được những chuyện anh làm. Cậu ấy nói thì sao? Không nói để chờ bị anh ngược chết à?”
“Chao ôi, mắng tao kìa.” Diệp Bỉnh Văn cười: “Hạ Đình Vãn, dáng vẻ nghĩa chính ngôn từ nổi giận của mày đáng yêu quá. Sao mày không nghĩ, nếu không nhờ mày thì sao tao biết được Ôn Tử Thần có liên quan đến Tô Ngôn? Nếu không phải mày, Ôn Tử Thần cũng chẳng đến mức bị tao biến thành dạng này đâu?”
“Anh đang nói cái gì?”
Hạ Đình Vãn đứng phắt dậy.
Trong lòng y như đang đứng trên sao Hỏa, lại bị dội thêm một vũng dầu nóng, khiến cổ họng cháy rát đến câm lặng.
“Tô Ngôn bắt đầu đụng đến Thiều Quang, đương nhiên tao không thể ngồi chờ chết được rồi. Lúc điều tra tao phát hiện bài báo đăng Tô Ngôn dẫn tân hoan đi ăn đồ Nhật sau khi ly hôn. Vừa nhìn qua tao đã thấy gã tân hoan kia rất giống Ôn Tử Thần. Trước đó tao từng chơi nó một thời gian, nhưng cũng chỉ thế thôi, không quá để trong lòng. Lại thêm ảnh chụp rất mờ, khoảng cách lại xa nên không thể xác định, bèn gọi nó qua hỏi. Kết quả khi đó Ôn Tử Thần không thừa nhận, nói đó không phải mình, cũng chẳng biết Tô Ngôn. Khi đó tao không để tâm lắm, dù sao mấy chuyện vớ vẩn này có tra được nhiều lắm cũng chỉ là Tô Ngôn ngoại tình khi đang kết hôn, có lộ ra cũng chỉ là một scandal không lớn không nhỏ.”
“Nhưng tao vẫn bứt rứt, nên muốn lại chơi Ôn Tử Thần thêm mấy lần. Ban đầu nó không đồng ý, nhưng về sau vẫn đáp ứng. Xì, thằng đĩ này còn cố tình giở trò nâng giá cơ. Có điều khi đến bệnh viện đón cậu ta tan tầm, đúng lúc lại gặp mày ngăn nó lại muốn hỏi chuyện của Tô Ngôn. Nếu không phải đúng lúc gặp mày đến tìm Ôn Tử Thần, thật sự tao còn chẳng đoán được mình bị lừa đâu.”
Nghe đến cuối cùng, người Hạ Đình Vãn bất giác lung lay, may mà nắm lấy tay Triệu Nam Thù mới đứng vững được.
Hóa ra hết thảy những gì Ôn Tử Thần chịu lại có liên quan đến y.
Hình như Diệp Bỉnh Văn có thể cảm nhận được Hạ Đình Vãn khó chịu khi nghe đoạn vừa rồi, lại càng thêm khoái trá: “Nên tao mới nói, phải cám ơn mày đấy Hạ Đình Vãn. Càng nghĩ tao càng thấy có rất nhiều chuyện phải cảm ơn mày, giống như bây giờ ấy, tao đang lo không tìm được nhược điểm của Tô Ngôn, chuyện ngoại tình chẳng có sức công phá. Nhưng việc mày say rượu tông người, Tô Ngôn lại bỏ tiền đưa cho người bị thương để giấu diếm mới thật sự là chuyện lớn. Bên ngoài thì Tô Ngôn ly hôn với mày, nhưng thật ra lại tìm Ôn Tử Thần để giúp chăm sóc đứa bé kia, lại không dám nói cho mày biết để mày phải khó chịu. Con mẹ nó nghe mà cảm động ghê, thật đấy, cả cái giới thượng lưu này chưa từng thấy kẻ nào ngu dốt như Tô Ngôn.”
Ngón tay Hạ Đình Vãn vẫn luôn run rẩy, nhưng hết lần này đến lần khác không nói được nên lời.
“Hạ Đình Vãn, thử nói xem nếu tao thả tin tức này ra ngoài, Tô Ngôn phải làm sao đây?”
Diệp Bỉnh Văn nói tiếp: “Trước đó gã khống chế Hanh Thái gắt gao, tao thực sự không dám làm thế, nhưng giờ thì sao nhỉ? Việc này vừa truyền ra ngoài, mấy vị đại cổ đông thuộc phe khác trong tập đoàn chỉ ước gì Hanh Thái lập tức cắt đứt quan hệ với Tô Ngôn. Đến lúc đó, Tô Ngôn không muốn xuống đài cũng không được.”
Diệp Bỉnh Văn nói xong thì bật cười, thấp giọng nói: “Hạ Đình Vãn, thật ra tao chẳng quan tâm Ôn Tử Thần đang ở đâu. Những thứ nên nói nó cũng nói cả rồi, giờ đã thành vô dụng. Tao gọi cho mày thuần túy là muốn nói những thứ này thôi. Mà tiếc là tao không thấy được dáng vẻ lúc này của mày. Nhưng chả sao, một thời gian nữa chờ đẩy ngã Tô Ngôn rồi, tao muốn làm gì mày thì cứ tùy ý.”
“Con mẹ nó mày ngon thì làm đi!” Hạ Đình Vãn bỗng rống một tiếng vào điện thoại. Mắt y vằn đỏ, gằn từng chữ từng chữ một: “Tao nói cho mày biết Diệp Bỉnh Văn, trong tay tao cũng có nhược điểm của mày. Nghe cho kỹ đây, nếu mày dám nói chuyện Tô Ngôn ra, lập tức tao sẽ mở buổi họp báo mời phóng viên đến, trong vòng một tiếng sẽ cho cả Trung Quốc biết chuyện mày quy tắc ngầm diễn viên và ngược đãi tàn bạo.”
“Mày…” Tiếng cười của Diệp Bỉnh Văn im bặt đi, khàn giọng nói: “Mày công bố cái chó gì, đừng nói là Ôn Tử Thần đấy chứ? Thằng đó không dám làm chứng đâu.”
“Nói cho mày nghe một tin tức nhỏ.’ Hạ Đình Vãn lạnh lùng nói: “Lần trước gặp nhau ở TBN tao đã ghi âm hết rồi. Mày còn nhớ những gì mình đã nói chứ? Về phần ngoài cái này ra còn có nhược điểm gì, tự mày nghĩ lại đi. Cút!”
Nói đến đây Hạ Đình Vãn trực tiếp cúp máy.
Y nói có vẻ trấn định, nhưng thực tế lại cảm thấy tim mình sắp vọt khỏi lồng ngực. Y nhìn Triệu Nam Thù bằng khuôn mặt trắng bệch, cố hít thở hai cái thật sâu sau đó vội vã nói: “Đi, nhanh tìm Hình Nhạc.”
Dù bây giờ tâm trạng y cực kỳ chấn động, nhưng vẫn không tiết lộ chuyện trên tay mình có video của Hình Nhạc, trái lại còn lộ ra một tin tức khác tương đối không quan trọng — Trên tay mình có ghi âm. Mặc dù ghi âm cũng hữu dụng, nhưng hiệu lực vẫn kém xa video Ôn Tử Thần giao cho y.
Y đang lừa dối Diệp Bỉnh Văn, nhưng chuyện này không thể tranh thủ quá nhiều thời gian được. Một khi Diệp Bỉnh Văn cảnh giác sẽ bắt đầu kiểm tra tất cả bạn giường trong showbiz, như vậy y sẽ rất khó nắm thế chủ động.
Nhất định y phải giành giật lấy từng giây, phải lập tức gặp Hình Nhạc.
________________
_(:3 」∠)_ Đây là Mèo Xù sau khi edit xong chương lày…