Hôm nay là thứ ba, có nhiệm vụ trận doanh, trên bản đồ Côn Lôn nơi nơi đều là bóng người bay tới bay lui nhặt khối băng. Rất xa đã thấy Ma đầu đứng chắp tay sau người, mái tóc trắng mềm mại búi lại hời hợt bằng một cây trâm bằng trúc, nửa bên mặt điểm xuyết hoa văn uốn lượn màu bạc, trong đôi mắt hoa đào mang theo vẻ cô độc, áo trắng tung bay, không cường tráng, không xinh đẹp, đặt bút vừa đủ.
Duy nhất lạc đề, đó là loli lùn tịt dưới chân y liên tục kêu: “Một cục thật lớn!” cảm giác như là đóa hoa xinh Ma đầu kia đang cắm trên một cục thật bự.
Ma đầu nghe có động tĩnh, ánh mắt hướng về phía bên này, liếc nhìn một cách thản nhiên, Lăng Trù lập tức gấp gáp chạy tới, hỏi vẻ lấy le: “Đại, đại hiệp, tìm tôi có gì phần phó a?”
Ma đầu nói: “Tuần này đổi trang bị chưa?”
“Đổi rồi đổi rồi!” Lăng Trù kéo kéo xiêm y của mình như là hiến vật quý: “Quần áo giầy đai lưng đều là 270, trang sức còn thiếu hai món. Bây giờ đã thành cứng cáp sắc bén rồi!”
Những trang bị này, chỉ dựa vào mình đại thủy bỉ Lăng Trù đương nhiên là không thể móc đâu ra được. Đặc biệt, trang phục 270 cần 1600 a! Chỉ bằng hai đại thủy bỉ là Lăng Trù và Diệp Nhị có thể đánh tới 1600? Nằm mơ giữa ban ngày.
Từ sau khi ép cậu chơi Bổ Thiên, mỗi ngày Ma đầu log in chỉ làm hai việc: 1, đánh JJC, 2, Lạc Dương cắm cờ.
Đánh JJC thì không cần nhiều lời, cơ bản mỗi lần đều là Ma đầu 1vs2. Cắm cờ lại càng không cần bàn tới, Lăng Trù luôn bị hành hạ tới chết đi sống lại, bị đánh tới gần như là văng khắp nơi. Có câu quen tay hay việc, người ngốc tới đâu dưới huấn luyệt thép của Ma đầu, cũng dần dần trở nên sắc bén.
Dần dần, thủy bỉ không bị hành hạ tới độ lăn lộn nữa.
Dần dần, thủy bỉ cũng biết dùng kỹ năng. Thủy bỉ còn biết dùng khinh công.
Dần dần, đến một Đại hòa thượng nửa bộ 295 cũng không đánh chết được cậu nữa! Thủy bỉ nhảy nhót, thủy bỉ nghĩ mình đã là một buff-er rất tài giỏi rồi.
Ma đầu nhìn cậu một cái, xoay người, chỉ vào cách đó không xa có hai con Husky đầu đội râu gián đang cưỡi ngựa, nói: “Qua đó, một đứa dùng Khiên Ti một đứa dùng Khô Tàn.”
“Hử?”
“3 giây.”
Viu —— một ánh sáng tím vút đi.
Lại nói tới hai Husky kia đang ngồi cùng nhau thân mật treo máy.
Husky 1 ngượng ngùng nói: “Đáng ghét nà, đồ đệ, anh thật sự muốn lấy người ta làm tình duyên sao?”
Husky 2 đỏ mặt gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ trong lòng anh tồn tại tựa như Tiểu Long Nữ vậy, anh mong được dắt tay em tung hoành giang hồ. Em, đồng ý chứ?”
Husky 1 rơm rớm nước mắt: “Đồ đệ, không, Quá Nhi, em có thể gọi anh Quá Nhi chứ?”
Husky 2 nắm tay Husky 1: “Cô cô, từ nay về sau, em là tình duyên của Quá Nhi rồi.”
“Quá Nhi = 3 =…” “Cô cô = 3 = …”
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng sáo gào khóc, ngay sau đó, thủy bỉ hạ xuống đất. Khiên Ti. Khô Tàn.
Hai Husky sắp sửa môi chạm môi thì bị phá bĩnh. Chuyện tốt bị quấy rầy, râu gián trên đỉnh đầu hai con Husky liền dựng thẳng lên, nâng lên cây thương 255 bự chảng, nổi giận gầm một tiếng: “Thằng dã nhân Miêu Cương kia tới tìm chết đấy à? Dám quấy rầy tao và cô cô, xem thương!” Sau đó, Husky như là đi cuốc đất, giơ cao cây thương, lao về phía Lăng Trù như một con dã thú.
Lăng thủy bỉ vẫn có chút kỹ thuật, lùi sau, nhảy trái, khinh công bước nhỏ, chỉ huy pet, mở Nữ Oa, liên tục giảm thương miễn bạo kích căn delay vô cùng chuẩn, bị đâm cả buổi máu vẫn tràn đầy như cũ.
Hai Husky vừa giận vừa thẹn muốn phát điên, đồng thời xông lên bắt đầu luân phiên chà đạp.
Chà đạp xong, Lăng thủy bỉ vẫn chưa gục, tiếp tục nhảy nhót tung tăng như cũ. Lăng thủy bỉ đắc ý, đuôi của Lăng thủy bỉ, chậm rãi dựng lên trời.
Cậu vừa nhảy vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Ma đầu đứng cách đó không xa. Ma đầu không nhúc nhích, như là đang nhìn mình, ánh mắt chăm chú đó… rất thâm tình… (Ảo giác của Thủy bỉ)
Sau khi Lăng Trù bắt đầu hoài nghi Ma đầu là con gái, cậu đối với Ma đầu có cảm giác kỳ lạ.
Sự áp bức của Ma đầu đối với cậu biến thành nghiêm khắc. Sự khổ luyện của Ma đầu biến thành muốn tốt cho cậu!
Ma đầu thường hay đánh cậu, một câu không vừa tai cũng mở cừu sát giờ thành đánh là thương mắng là yêu.
Ma đầu… Ma đầu cô em này thật là rất tsun đó mà. Thế nhưng, người ta thích mấy em gái tsun lắm.
Diệp Nhị đả kích nói cậu đừng ảo tưởng, Ma đầu nam tính cứng cỏi sắc nhọn như thế, sao có thể là con gái được. Lăng Trù hừ một tiếng, nghĩ thầm sư phụ đâu có hay ở chung với Ma đầu, căn bản không thể hiểu được. Ma đầu để lộ rất nhiều sơ hở thực ra y là một cô bé dễ thương.
Tỷ như, Ma đầu đặc biệt thích thời trang. Bình quân mỗi ngày Ma đầu đều thay một bộ trang phục, sau đó đứng ở trước mặt câu, lạnh mặt hỏi: “Trông tôi đẹp chứ?”
Thử hỏi, có tên con trai nào lại đàn bà như thế? Mỗi ngày đều đổi thời trang trang điểm?
Vậy nên, Ma đầu xôi thịt thực ra là một cô gái yếu đuối! (=. =)
Ôm suy nghĩ (lệch lạc) đó, Thủy bỉ quyết định phải hăng hái biểu hiện một chút trước mặt cô bé.
Cậu giương vuốt về phía một cái tên chữ đỏ thứ ba cách đó không xa. Một… Hoa ca. (Vạn Hoa đó mah)
Hoa ca đang cong mông nhặt Băng hồn, bỗng nhiên bị một cái Thiên Ti ném vào người, hắn ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại.
Phía sau có một nông dân Miêu Cương ngực đeo hoa đỏ đầu đội mũ sừng bò. Hoa ca không nói gì, đứng thẳng dậy.
Nông dân Miêu Cương nhảy lên nhảy xuống, đắc ý kêu to: “Chuột chết, mau tới giết ta nè, phế vật!”
Hoa ca nhìn cậu, không nói chuyện.
Có cơn gió thổi qua cuốn tung ba ngàn sợi tóc đen của Hoa ca, che khuất dung nhan của hắn.
Lăng Trù không nhìn rõ dáng vẻ hắn, chỉ lo khiêu khích: “Phế vật, không dám động thủ à?” Lại ném một cái Khô Tàn qua.
Hai Husky phía sau cũng theo tới, tiếp tục chà đạp.
Lăng Trù nhảy lên nhảy xuống, càng nhảy càng thấy chân mình đặc biệt linh hoạt tới lạ kỳ.
Hoa ca giơ bút lông lên.
Hoa ca bắt đầu sử dụng Phù Hoa Lãng Nhị.
Phù Hoa Lãng Nhị có là cái quái gì? Hừ, đánh vào trên người căn bản chẳng tổn thương gì.
Hóa ra là một Hoa ca rác rưởi.
Trong lòng Lăng Trù càng đắc ý, lại càng không coi Hoa ca kia ra gì, Thiên Ti phục hồi liền dùng luôn, còn thả nhện cố ý kéo hắn.
Mặt khác hai con Husky có đâm thế nào cậu cũng không chết, dần đuối sức, bắt đầu khẩu chiến.
Husky 1: Chết tiệt, hôm nay lão tử không đánh chết mày ở đây thì lão tử cùng họ với mày.
Husky 2: Cô cô, không cần nhiều lời với nó. Xem thương đây! Lăng Trù: Hí hí hí, tới đuổi theo tao nè… Hí hí hí…
Nhảy lên nhảy xuống, nhảy trái nhảy phải, mở Nữ Oa, cầu tới đánh ~ hí hí hí. Hoa ca vẫn đứng tại chỗ, trầm mặc lãnh tĩnh xuất chiêu Phù Hoa Lãng Nhị.
Tục ngữ có câu, vui quá hóa buồn, chính là đạo lý này.
Đợi tới khi Husky đạp lăn Lăng Trù ra đất, Lăng Trù muốn thả pet ra giải trừ khống chế, cậu đội nhiên phát hiện ——
Hết! Mana! Rồi!
Hoa ca không dùng Phù Hoa Lãng Nhị nữa, Hoa ca bắt đầu tung đủ loại kỹ năng lên người cậu…
Mắt thấy máu của mình sụt ầm ầm còn kỹ năng thì đã hồi phục hết rồi nhưng lại không có mana để sử dụng, Lăng Trù đến sức để khóc cũng chẳng còn, vừa động đậy được một cái liền quắn mông lên bò về phía Ma đầu, vừa bò vừa gào: “Đại hiệp cứu mạng!”
Ma đầu sừng sững bất động.
“Đại hiệp cứu mạng!” Thanh máu còn lại 30%. Cách Ma đầu 30 thước. “Đại hiệp cứu mạng!” Thanh máu còn lại 15%. Cách Ma đầu 14 thước. “Đại hiệp! Cứu —— “
Ngọc nát đá tan. [Bang hội]
[Lăng Trù]: Mình ở Côn Lôn bị [Ông xã của Thuần Dương] tàn nhẫn sát hại. [Diệp Nhị]: Đồ đệ! Σ(゜ロ゜;) là ai làm?!
[Lăng Trù]: Sư phụ Q A Q
Thi thể của Lăng Trù gục ngay dưới chân Ma đầu. Mà Ma đầu, vẫn không chút sứt mẻ.
Cô nàng Ma đầu có lẽ là… người và máy chia lìa…
Hoa ca tiêu sái thu lại bút lông, không nói một câu xoay người bước đi. Hai Husky tung tăng quanh thi thể Lăng Trù không chịu đi, phỉ nhổ:
“Cho chết, giẫm chết mày!”
“Xem sau này có còn dám đánh lén bà mày và Quá Nhi nữa không.”
“Tưởng ôm chân Ma đầu thì không ai dám động vào à? Xem ta và cô cô song thương hợp bích, Ngọc Nam tâm kinh, đâm chết nhà mi!”
(=. = bó chíu với đôi này, nam nam thì phải =)) Ngọc Nam tâm kinh, song thương hợp bích mới chết tôi chứ =)))
“Quá Nhi, lên!”
Hai husky giơ thương đâm về phía Ma đầu.
Lúc vừa đâm vào, Ma đầu vẫn không hề động, 4 vạn 2 máu nhanh chóng còn 3 vạn 3
Đúng lúc đó, Ma đầu đột nhiên cử động. Ma đầu nhanh chóng tàng hình.
Husky vội lên ngựa chạy, trong đó một con vừa lên ngựa còn đang chờ delay, chưa kịp chạy, đến giảm thương cũng chưa kịp mở, liền bị quyết đoán ếm một cái Truy Mệnh.
Còn lại 193 máu.
Ma đầu hiện thân, ném một chiêu Hóa Huyết Phiêu lên người hắn, rồi bắt đầu đánh con còn lại.
10 giây sau, trên mặt đất có thêm hai thi thể Husky.
Ma đầu đá thi thể Lăng Trù, thản nhiên hỏi: “Ai giết cậu?” Lăng Trù: “Q A Q [Ông xã của Thuần Dương]“
Ma đầu không nói câu thứ hai liền khinh công bay về phía xa xa.
Không biết qua bao lâu, cách đó không xa truyền tới tiếng đánh nhau. Dần dà, tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, Lăng Trù sống lại tại chỗ, chạy vội về phía đó.
Ma đầu còn 30% máu.
Quyết đoán ném một cái Thánh Thủ qua cho y.
Máu Ma đầu đầy trở lại, cho Hoa ca một cái Lôi Chấn Tử, bắt đầu ếm Truy Mệnh.
Hoa ca cũng nhạy bén, nhưng Ma đầu còn nhạy bén hơn. Liên tục ngăn chặn các loại công kích thả diều.
Đánh qua đánh lại khoảng chừng 40 giây, Hoa ca thành công ngã quỵ. Ma đầu lại nhét cho hắn một viên Tiệt Nguyên Đan.
Lăng Trù vội vã chạy tới, sau đó cậu liền thấy rõ mặt của Hoa ca. Sẹo chém, ria mép, mắt lé.
Mệ nó chứ!
Chú già thọt chân!!!
Hoa ca đánh chữ trên kênh lân cận: “Đường môn chết tiệt, lão tử làm nhiệm vụ chọc gì tới mày?”
Ma đầu cười nhạt: “Ông không chọc đến tôi, nhưng ông giết [Lăng Trù].” “XXX, lão tử giết nó liên quan gì mày? Nó là gì của mày? Vợ mày chắc?”
“Chẳng là gì cả.” Ma đầu nghiêng mặt, nhìn về phía Lăng Trù, “Nhưng con cún vô dụng này, chỉ có tôi có thể bắt nạt.”
Dứt lời, y phát một câu lên kênh thế giới:
[Đào Hại]: Cún con vô dụng [Lăng Trù] là của lão tử, không ai được đụng vào. Thế giới, trong nháy mắt reo mừng.