Trước Khi Nhảy Lầu, Tôi Gọi Một Cuộc Điện Thoại

Chương 3

“Thật à?” Đột nhiên Dư Tình lại không muốn nói tiếp với anh, cậu có thói quen kháng cự lại ý tốt của người lạ, bởi vì cậu cảm thấy mình không xứng có được những thứ lấp lánh này. Cậu nói: “Tôi cúp máy đây.”

Đối phương: “Ừ, tạm biệt. Ngày mai tôi chờ cậu, nếu cậu nguyện ý nói.”

Dư Tình cúp điện thoại.

Cậu cất điện thoại, tiếp tục mở quyển《 Thất lạc cõi người 》trong tay ra, chiếc bàn bên cạnh chất đầy tài liệu ngữ văn và bài thi toán học, nhưng cậu không hề động đến mà cứ để lộn xộn trong góc. Giờ đây cậu cảm thấy chỉ có quyển sách trong tay này mới có thể gợi lại hứng thú và sức sống vốn đã không còn bao nhiêu kia, chỉ có cây bút trong tay này mới có thể miễn cưỡng khiến cậu tích cực hơn, giúp cậu có thể viết được những thứ loạn xì ngầu lên giấy nháp.

Thời gian trôi thật nhanh, đến lúc cậu đọc hết quyển sách mới phát hiện ra đã là 6 giờ sáng, bên ngoài truyền đến tiếng người đi lại, là mẹ cậu đã trở về, còn cậu thì một đêm không ngủ.

Cậu nghẹn nước mắt, cố gắng một lần nữa phong bế bản thân trong thế giới của chính mình, ép bản thân tiếp tục cúi đầu nhìn sách trong tay.

Nhìn không được.

Cái chuyện ‘Mẹ về đến nhà’ này không biết từ khi nào đã bắt đầu khiến cậu cảm thấy bực bội, thậm chí là khổ sở đau lòng. Dư Tình không biết vì sao, cậu biết như thế là sai, bởi vì tất cả mọi người đều nói với cậu, cậu phải đối tốt với mẹ mình một chút. Cha cậu qua đời sớm, là một tay mẹ nuôi cậu lớn. Chính cậu cũng không ngừng nhắc đi nhắc lại với bản thân, nói với chính mình rằng cậu có được cuộc sống như hôm nay, không đến mức phải lưu lạc trên đường cướp miếng ăn với chó hoang, đều là vì mẹ kiên trì nuôi nấng cậu.

Cho nên không thể tức giận, không thể tức giận với bà.

Dư Tình khép lại trang sách, ngẩng đầu, nhắm mắt lại, thở một hơi. Lông mi của cậu rất dài, giống như lông quạ đen, lúc này đây trên đó lại có những giọt nước sáng lấp lánh dưới ánh đèn bàn.

Vì thế cậu đặt sách xuống, tuỳ ý cầm một tờ giấy nháp và một cây bút, đi ra cửa phòng.

Mẹ cậu, Cẩu Khâm đang vội vã làm việc trong thư phòng. Cậu nhẹ nhàng nói một câu với bóng dáng trong phòng: “Mẹ, con đi ra ngoài một chút.”

“Ra ngoài làm gì?” Mẹ cậu cũng không quay đầu lại, tiếp tục vội vàng làm việc trên máy tính.

“Thì,…” Yết hầu của Dư Tình di động, “Đi ra ngoài thư giãn, kiểu thế.”

“Về sớm một chút.” Cẩu Khâm nói xong câu này thì im lặng.

“Dạ.” Dư Tình không biết làm sao, nhìn ngôi nhà to như vậy nhưng bên trong lại trống rỗng đến đáng sợ, giống như chưa từng có người ở.

Thật ra cậu rất muốn nhắc nhở mẹ cậu rằng hôm qua là mùng một Tết. Cậu còn muốn nói với bà, rằng con trai của bà vào buổi tối 30 Tết đã chuẩn bị nhảy lầu tự sát.

Nhưng cậu không nói gì cả.

Dư Tình mở cửa đi ra ngoài. Buổi sáng ở tiểu khu rất an tĩnh, cậu đi qua nhà hàng xóm, tầm mắt lướt qua mặt cỏ trước cửa nhà họ, xuyên thấu qua cửa kính sát đất, cậu nhìn thấy được cảnh tượng náo nhiệt trong phòng, tuy rằng là sáng sớm nhưng cả gia đình đều tề tựu bên nhau dùng bữa sáng, còn có đứa trẻ tinh lực tràn đầy chạy tới chạy lui không ngừng.

Ông lão hàng xóm họ Tiết đang ngồi trên mặt cỏ chăm chút hoa cỏ của ông, nhìn thấy cậu, ông cười: “Nhà văn trẻ, buổi sáng tốt lành!”

“Dạ.” Dư Tình cảm giác yết hầu như bị siết chặt: “Ông buổi sáng tốt lành ạ.”

Nhìn thấy cậu đang nhìn cảnh tượng trong phòng, ông lão Tiết chủ động giải thích: “Lát nữa sẽ đi thăm họ hàng ở quê.”

Dư Tình gật đầu: “Dạ.”

Cháu không ổn một chút nào, cậu nghĩ.

Nhìn nhà bên hoà thuận vui vẻ như thế, cô độc quá. Cậu nghĩ, làm gì có ai giống cậu, cô độc đến thế này.

Sáng sớm mùng hai, Hứa Miễn lại đến nhà Quý Trăn, có điều hôm nay không phải đến để ăn chực.

“Quý Trăn… mở cửa đi…”

Hứa Miễn đứng trước cửa gào vào nhà vài tiếng, Quý Trăn mới đến mở cửa. Cửa vừa mở cơ bắp đã đập vào mắt Hứa Miễn, nhìn thấy Quý Trăn chỉ mặc một cái quần lót tam giác, thứ an tĩnh ẩn núp giữa hai chân to lớn dữ tợn, cơ bắp cân xứng, cơ bụng tám múi làm Hứa Miễn ghen tị chết được, khuôn mặt đẹp trai khiến học sinh nam nữ cả trường đều mê muội vẫn còn vệt nước chưa khô hẳn.

Vì để không lộ cơ thể của Quý Trăn quá nhiều, y lập tức nhảy vào bên trong cánh cửa, ngoài miệng oán giận: “Sao cậu đến mở cửa chậm quá vậy hả.”

Đầu tóc Quý Trăn còn ướt nước: “Mới vừa tắm rửa xong.”

Nói xong thì về phòng, cầm khăn lông lau đầu, nhìn về phía Hứa Miễn đang theo anh vào phòng: “Cậu đến làm gì?”

Hứa Miễn đem quà tết trong tay đưa đến phòng khách, sau khi hai tay trống trơn thì không chút khách sáo ngồi trên giường Quý Trăn: “Mẹ tôi bảo đem cho cậu chút đồ, còn nữa…” Y vừa nói vừa móc từ trong túi ra một chiếc bao lì xì: “Đây là cho Quý Kha, chúc nó năm mới vui vẻ.”

Quý Trăn mặc quần: “Không cần, lấy về đi.”

Hứa Miễn lập tức đẩy Quý Trăn, than khóc: “Anh Quý làm gì thế, đây là tiền mừng tuổi của tôi và Lạc Dương, ngay cả chút tiền đó mà cậu cũng không cho Quý Kha nhận à?”

Quý Trăn mặt không cảm xúc: “Cám ơn mọi người, nhưng mà không cần đâu.”

Hứa Miễn hơi bị vẻ mặt của anh doạ sợ, không nói lời nào, im lặng đem bao lì xì nhét dưới giường.

“Đừng để lên giường tôi.”

Động tác bị phát hiện, Hứa Miễn bĩu môi, biết hôm nay số tiền này không cho ra đi được, y buồn rầu nói: “Anh Quý, lâu lắm rồi cậu không cười đó biết không?”

Quý Trăn không để tâm, thậm chí căn bản không để ý đến Hứa Miễn, anh mặc quần áo xong ngồi vào bàn học, cầm bút lên.

Hứa Miễn giống như nhìn thấy quái vật: “Chết tiệt, Quý Trăn, cậu là tên chuẩn sinh viên Thanh Bắc (Thanh Hoa, Bắc Đại), sao còn nỗ lực hơn cả tôi?” Y vừa nói vừa nghiêng người sang, phát hiện trên bàn Quý Trăn bày biện hàng đống bài thi, ngập tràn notebook, y như vừa tỉnh mộng: “Không được, anh Quý, tôi phải quay về học bài! Chết tiệt, cậu quá sức khủng bố.”

“Đi đường chú ý an toàn.” Quý Trăn dặn dò một tiếng.

Hứa Miễn đi vài bước rồi lại quay về, âm thanh trầm thấp: “Quý Trăn, thật ra cậu không cần phải ép buộc bản thân đến vậy.”

Quý Trăn nhàn nhạt nói: “Thi đại học mà làm tốt, có học bổng.”

“Cậu biết là tôi không nói chuyện này mà.”

“Ừ, thi đậu đại học là tốt rồi.”

Hứa Miễn nói thầm: “Rồi rồi, tôi đây cũng lười nói với cậu, đi đây, chào nhé.”

“Chú ý an toàn, cám ơn.” Quý Trăn nói.

Chờ Hứa Miễn đi rồi, Quý Trăn buông bút xuống, nhìn bài thi đặt trên bài lại viết không được. Hứa Miễn vừa đi, căn phòng liền yên tĩnh trở lại, Quý Kha còn đang ngủ. Thời tiết quá lạnh khiến xương khớp anh có hơi đau nhức, đó là nơi anh bị thương khi đấu quyền anh.

Điện thoại có tin nhắn Wechat mới, người bên kia không ngừng oanh tạc tin tin với anh: “Anh Quý anh Quý, cậu không tới được thật hả? Bọn tôi đang cần cậu lắm đó.”

Quý Trăn trả lời vô số lần, lạnh lùng cự tuyệt: “Tôi phải đi đại học, từ bỏ quyền anh.”

Trả lời xong thì không hề quan tâm bên kia đang khóc la, anh vứt điện thoại sang một bên, lần nữa cầm lấy bút bắt đầu làm bài tập.

Đôi khi anh cũng sẽ nảy sinh ra một chút ý tưởng không quá trách nhiệm, u ám, và ích kỷ, tỷ như không hề quản Quý Kha, đơn giản chỉ sống vì bản thân mình một chút.

Lúc Quý Kha tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa, cậu cào cào mái tóc lộn xộn đi ra cửa phòng, phát hiện trên bàn cơm thức ăn đã dọn xong xuôi, nhưng Quý Trăn lại không ở đây. Cậu nhìn trái nhìn phải thấy Quý Trăn ở ngoài ban công, cũng không để ý lắm mà ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Dư Tình lại gọi đến dãy số này.

Bên kia nhận điện thoại rất nhanh. Dư Tình hồi tưởng một chút, dường như lần nào đối phương cũng bắt máy nhanh lắm, rất kịp thời.

“Alo?”

“Tôi đây.” Đối phương hỏi: “Hôm nay thế nào rồi?”

Dư Tình: “Hôm nay muốn tâm sự à?”

“Ừ.” Bên kia trả lời: “Có thể.”

“Ừm…” Dư Tình nghĩ ngợi, “Chuyện bắt đầu trước khi thi thử.”

Trong giờ giải lao.

Các bạn nữ cầm bìa sách 《 Thất lạc cõi người 》 tự cho là đúng đĩnh đạc mà nói, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Âm thanh rất lớn, Dư Tình nghe được, cậu buông cuốn sách đang đọc trong tay xuống.

Bọn họ nói không đúng, Dư Tình nghĩ.

“Thật ra trông thì lợi hại lắm, nhưng nói trắng ra là cũng chẳng có gì to tát, quả thật không hiểu nổi.

“Tam quan bất chính!”

“Đại đa số đều là kiểu này mà, đừng quá nghiêm túc.”

“…”

Bọn họ nói không đúng, Dư Tình nghĩ vậy. Văn học phải là thứ đáng để được đối đãi nghiêm túc. Trong lúc nhất thời cậu nhớ đến rất nhiều hình ảnh vụn vặt, trang giấy chi chít những chữ bị ngọn lửa nuốt chửng, khuôn mặt người đàn ông nằm yên bình trong biển lửa.

Không báo trước, Dư Tình đứng lên, đi sang đó cầm sách trong tay bạn học.

Sau đó dứt khoát xé đi.

Xung quanh im lặng như tờ, tất cả đều bị động tác bất thình lình của cậu doạ sợ, rất nhanh sau đó đã có tiếng bạn nữ nhỏ giọng khóc nức nở.

Dư Tình chưa nói gì, cậu chỉ cảm thấy một cảm giác thất bại ập tới.

Cậu nhanh chóng bị đẩy ngã trên mặt đất, va cái rầm vào bàn ghế cạnh đó phát ra tiếng ma sát chói tai.

Trong lúc tranh chấp, một quyển 《Thất lạc cõi người》 rơi xuống mặt đất, tuy rằng có thể thấy được quyển sách này đã bị chủ nhân dùng đến cũ rồi, nhưng nó vẫn rất được quý trọng. Từ trong ngăn kéo rơi xuống, không trực tiếp đáp xuống đất mà đổ ra vào tờ trong không trung, mang theo âm thanh loạch xoạch, cuối cùng trở về nguyên bản trên mặt đất.

Dư Tình bị lật úp xuống đất, vừa vặn đối mặt với mấy trang sách bị cơn gió lật ra, cậu nhìn thấy trên đó đều là chi chít những dòng chữ màu xanh lam, là chữ của cậu.

Cậu còn chưa kịp làm gì, trong cơn hỗn loạn quyển sách đã bị dẫm lên, đá vào góc, quyển sách vốn đã không mới bây giờ nhìn càng bẩn càng cũ. Nhưng cậu chẳng thể làm gì được, thực tế thì sau khi cậu xé sách của bạn học, cậu liền lâm vào một nỗi hoài nghi chính mình lẫn tự khiển trách.

“Tôi làm sai.” Cậu bình tĩnh tự suy xét lại: “Nên đã chịu trừng phạt.”

Ngay lúc nắm đấm nện xuống xương quai xanh rồi trên mặt, Dư Tình nghĩ, thật ra cậu chẳng cần một ai đến giúp kéo cậu ra khỏi đám hỗn loạn cả, bởi vì hành vi của cậu là đúng.

Nhưng mà quả thật cậu rất muốn giờ khắc này có người an ủi cậu một chút, hỏi cậu, rằng cậu thích nhất tác phẩm nào của Osamu Dazai?

“Kinh nhở, nghĩ mình là ai vậy? Không hiểu nổi tại sao có thể đi xé sách của người khác.”

“Đúng, má nó, còn nghĩ mình là nhà văn à? Cho dù là đạt giải Nobel cũng không có tư cách tuỳ tiện xé sách của người khác.”

“Đậu má, cuối cấp cũng đáng sợ thật, đây là hoàn cảnh khiến một thằng con trai rạng ngời bị điên luôn à?”

“Trời đất, rốt cục Dư Tình bị làm sao thế, từ khi lên cuối cấp đến nay thấy không được bình thường lắm.”

“Thành tích viết văn cũng không tốt lắm, tôi thấy là có bệnh rồi, không nhìn nổi cảnh người khác đọc sách.”

“…”

Dư Tình đột nhiên nhớ đến, sau ngày đó, cậu có một quyển 《 Thất lạc cõi người 》 mới, là vì cậu không tìm lại được quyển sách cũ kia.

“Nói xong rồi.” Dư Tình nói.

“Ừ.”

Trầm mặc.

Một lát sau, đối phương rất thành thật mà nói: “Thật xin lỗi, tôi không hiểu lắm, cho nên…” Người đó không nói thêm gì nữa.

Dư Tình nhắm mắt: “Tôi cũng không hiểu rõ chính mình, cho nên mới nói tôi bị bệnh.”

“Nhưng tôi cảm thấy bọn họ không nên đẩy cậu.”

Dư Tình: “Không sao cả.”

Đối phương tiếp tục nói: “Cảm giác cậu rất mỏng manh, bọn họ không nên đẩy cậu.”

“Đúng rồi, cậu thích tác phẩm nào của Osamu Dazai?”