Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Chương 16: Năm mới vui vẻ

Edit: Tử Nguyệt

Beta: Tịnh
“Chờ chút, anh nói ở đây không còn ai khác sao?” Ôn Dục Nhiễm sững sờ, lập tức có dự cảm không lành, “Vậy bên ngoài…” Nói tới đây, trong cả quãng đường này cảm giác tồn tại của Tiểu Thụy rất thấp, nếu không nhắc đến chuyện này chắc anh còn quên mất…

Thiên Lang làm ra một động tác im lặng ngăn lại lời Ôn Dục Nhiễm nói, lập tức tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói, “Là vầy, đứa bé bên ngoài kia đã sớm chết rồi, ở trong phòng trò chơi ta có thấy bức ảnh nó chơi đùa cùng các đứa trẻ khác. Có điều, nó có chút đặc biệt, bản thân nó cũng không ý thức được là mình đã là quỷ, trí lực cũng hoàn toàn dừng lại khi chết, có lẽ bị những con quỷ kia lợi dụng không ít.”

Thấy mặt Ôn Dục Nhiễm lộ ra vẻ sụp đổ, Thiên Lang cong cong khóe miệng: “Xem ra sở dĩ ngài sẽ tiến vào nơi này cũng là vì nó. Nếu như ngài vẫn luôn ở trên xe không muốn bước vào cổng mà nói thì hẳn là sẽ không nhìn thấy tàn ảnh trong tòa nhà này.”

Anh bụm mặt, quả thật muốn khóc vì sự ngu ngốc của mình, tại sao mình lại bị quỷ lừa gạt đi ra ngoài đơn giản như thế chứ.

“Không sao, ngài chưa quen với mấy thứ này, bị như vậy là rất bình thường, hơn nữa ngài còn lo lắng cho ta làm ta rất vui. Có bị thương không?”

Vừa nhắc tới bị thương, Ôn Dục Nhiễm phản xạ có điều kiện liền nhớ lại phản ứng vừa rồi của Thiên Lang với vết trầy da trên mu bàn tay anh, quả thật là không cần suy nghĩ mà trực tiếp bật thốt lên, “Không có. Nói chuyện cậu lấy cái rìu ở đâu ra đi?”

“Nhặt được ở trong sân, cô ta rất sợ cái này, có lẽ là khi còn sống đã bị cái này giết chết.” Hời hợt giải thích xong, Thiên Lang đứng lên, thuận tiện kéo Ôn Dục Nhiễm cùng nhau đứng lên, “Tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng ta vẫn phải nói, con quỷ đó vẫn chưa chết, ngài nguyện ý đi một chuyến với ta không?”

Ôn Dục Nhiễm cảm thấy y hỏi thừa, không đi cùng y chẳng lẽ đứng ở đây suy nghĩ về nhân sinh chắc.

“Thằng nhóc bên ngoài kia…”

“Coi như không nhìn thấy nó là được rồi, dù sao nó cũng không có tự giác bản thân nó là quỷ, sẽ không gây phiền phức.” Thiên Lang cười rất đỗi dịu dàng.

Nói thật, lúc Thiên Lang bình thường thì đều luôn biểu hiện bộ dáng lão luyện, thật giống như tình huống thế nào thì cũng nằm trong dự liệu của y rồi, cái gì cũng không đáng sợ, đúng là rất làm cho người khác cảm thấy an toàn.

Hai người cùng đi ra khỏi phòng, lúc đi ra ngoài Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy Tiểu Thụy vẫn còn ngồi xổm ở chỗ cũ khóc đến vô cùng đáng thương, nhìn thấy anh đi ra còn trông mong kêu một tiếng, còn anh thì cứng đờ nghe theo kiến nghị của Thiên Lang ra vẻ như không nhìn thấy nó.

Thiên Lang còn thuận tiện nhặt điện thoại di động của anh lên, nhưng mà hiển nhiên cái rơi đó có chút thảm, căn bản là nhìn rồi không biết nên dùng như thế nào nữa luôn. May là thời gian dùng điện thoại di động này cũng không tính là ngắn, rớt bể anh cũng không cảm thấy được đau lòng, lấy thẻ sim bên trong ra xong thì lập tức ném điện thoại di động luôn.

Tiểu Thụy nhút nhát đi theo phía sau một đoạn, cuối cùng thấy bọn họ vẫn là vẻ không nhìn thấy mình thì mới không đi theo nữa.

Cuối cùng cũng coi như là đã sinh ra một khoảng cách, Ôn Dục Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới khối ngọc bội kia còn chưa có đưa cho Thiên Lang, liền lập tức lấy từ trong túi ra, “Đồ chơi này hay là anh cầm đi, dù sao tôi cũng sẽ không dùng tới. Nhưng mà Tiểu Thụy cũng là quỷ, tại sao cái này không có tác dụng với nó?” Rõ ràng cái ngọc bội này vẫn hù dọa được bọn quỷ ở dưới lầu mà.

“Dù sao đây chỉ là vật chết, nếu như nó không có ác ý gì với chủ nhân, tất nhiên cũng sẽ không bị tổn thương gì.” Nhận ngọc bội từ trong tay Ôn Dục Nhiễm, trong miệng Thiên Lang nhỏ giọng niệm những thứ Ôn Dục Nhiễm căn bản nghe không hiểu, lập tức liền nhìn thấy ngọc bội đang nằm trong lòng bàn tay tự động bay lên, bay bên cạnh hai người, cùng di chuyển với bọn họ.

Cái này thật huyền huyễn, cho dù biết thời đại này không thịnh hành chủ nghĩa duy vật, Ôn Dục Nhiễm vẫn không nhịn được thán phục.

“Có cái này thuận tiện hơn rất nhiều, chúng ta bây giờ đi khắp nơi đi, tìm trung tâm ngôi nhà ma này là được rồi, coi như là đang chơi trò chơi bên trong công viên quỷ đi.”

“…” có chút cạn lời với công viên trò chơi quỷ chân thực như thế này, Ôn Dục Nhiễm đơn giản kể lại một ít chuyện lúc nãy của mình.

Sau khi nghe qua, Thiên Lang có chút suy tư, “Ta có thể đoán sơ sơ được một số chuyện xảy ra trước đây ở đây, ngài muốn nghe không?”

Không cần nghĩ cũng biết chắc đó không phải chuyện tốt đẹp gì, thật ra Ôn Dục Nhiễm không muốn biết lắm, nhưng vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, “Anh nói đi.”

“Trước khi ta gặp mấy cái tàn ảnh, lúc đi dạo cũng tìm thấy một vài thứ thú vị…”

Vốn dĩ mấy manh mối Thiên Lang lấy được hoàn toàn không đủ để suy đoán ra những chuyện đã từng xảy ra kia, có điều sau khi kết hợp với những gì Ôn Dục Nhiễm thấy thì cũng có thể miêu tả sơ sơ những chuyện đã xảy ra.

“Nguyên nhân không có gì đặc biệt, ta nghĩ khi còn sống cô ta thường tới đây, có thể là nhân viên tình nguyện hoặc là người làm việc ở đây. Một ngày nào đó trùng hợp lúc viện trưởng uống rượu, ở ngay chỗ đứa bé kia có mặt từ trước, vừa vặn hai người lúc đó hoặc là xảy ra tranh chấp, hoặc là có những nguyên nhân khác, viện trưởng vô cùng tức giận, dùng phương thức nào đó giết đứa bé kia, trên người nó không có vết thương rõ ràng, có thể là bị đập vào đầu, có thể là bị nghẹt thở.” Thiên Lang cầm điện thoại di động của mình rọi sáng, đi cũng không nhanh, nhàn nhã như là tản bộ.

“Thấy chuyện xảy ra trước mắt như vậy cô ta nhất định là rất khủng hoảng, người bình thường phản ứng đầu tiên sẽ là chạy trốn, nhưng mà rõ ràng là chưa thành công.”

“Dưới ảnh hưởng của men rượu viện trưởng đã giết cả cô ta, dùng cái rìu vừa rồi ta cầm chém cô ta ở chính chỗ đó, hơn nữa không chỉ chém một cái.” Vừa nói, Thiên Lang vừa lấy tay khoa tay múa chân chỉ bờ vai của chính mình đến xương sườn, “Lúc đó, bọn họ ở một nơi nào đó trong phòng, cô ta bị thương nặng vẫn liều mạng nỗ lực mở cửa chạy trốn, có điều không thành công. Ta đoán đó hẳn là cánh cửa gỗ, bởi vì trước khi ngài đi vào trong nhà, ta chú ý thấy trong nhà chỉ có vật dụng làm bằng gỗ là không sức mẻ gì cả, chứng minh cô ta có sự sợ hãi nhất định với cái cửa này.”

“Sau khi tỉnh rượu, viện trưởng cũng xử lý thi thể rất kín đáo, gã cắt thịt ra cho những đứa trẻ và nhân viên ở đây ăn. Có thể là bởi vì trực tiếp mang thi thể đi thì quá dễ thấy, thế nên nếu chỉ còn lại xương cốt rải rác thì khả năng nhận ra thi thể sẽ thấp hơn.”

Là một người nghe kể chuyện, Ôn Dục Nhiễm chỉ nghe thôi là đã cảm thấy buồn nôn, cảm thấy sắp tới  không muốn đi ăn cơm ở bên ngoài nữa…

“Sau đó thì không cần nói nữa, oán khí của cô ta không tiêu tan nên biến thành quỷ, giết viện trưởng, cũng làm tất cả người ở đây đã ăn qua thịt đều rơi vào điên cuồng, cắn xé lẫn nhau, tàn sát, cuối cùng toàn bộ đều chết sạch.”

“Thật ra, ngài thấy những đứa trẻ kia chơi trò chơi là đã có thể hiểu sơ sơ rồi, còn cái cửa kia thì chúng ta có thể kiểm chứng một chút.”

Ôn Dục Nhiễm nghiêng đầu nhìn nụ cười khó hiểu của Thiên Lang, nhất thời có chút dự cảm không tốt: “Kiểm chứng như thế nào?”

“Như thế này này.”

Vừa dứt tiếng, khí tức ẩm ướt mà mục nát đột nhiên đập tới từ phía sau hai người, Ôn Dục Nhiễm gần như hoàn toàn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị Thiên Lang thoáng cái ôm vào lòng đi vào căn phòng không đóng chặt cửa ở bên cạnh.

Sau khi vào thì trực tiếp dùng thân thể chặn chặt cửa, Thiên Lang cũng chưa buông Ôn Dục Nhiễm vẫn đang không biết mình đang ở nơi nào ra, nghe ngoài cửa truyền đến tiếng rít gào phẫn nộ mà sợ hãi, y nở nụ cười, “Ngài xem, ta đã đoán đúng.”

Cuối cùng cũng hiểu vừa chuyện gì vừa xảy ra, Ôn Dục Nhiễm cúi đầu nhìn cánh tay vẫn còn vòng quanh trên eo mình, lúc đó thật có xúc động muốn quỳ xuống, “Tôi sai rồi, ngài là tổ tông của tông của tôi, tôi bây giờ mới biết cái gì gọi là dùng tính mạng đùa giỡn lưu manh.”

Bình tĩnh lại, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy giống như xung quanh thiếu gì đó, “Chờ chút, hình như anh quên khối ngọc bội ở bên ngoài…”

“Ừm, ta cố ý đó.”

Đè cái tay đặt trên eo đặc biệt “Không có ý tốt” mà vuốt ve mấy lần kia, cả người Ôn Dục Nhiễm nổi da gà, lại nghe thấy Thiên Lang bắt đầu niệm thần chú gì đó, anh căn bản không hiểu gì, bên ngoài rất nhanh liền vang lên tiếng gào thét thê thảm.

“Chờ chút, cô ta đã sợ cửa gỗ như thế, vậy sao vừa nãy anh còn kéo tôi vào đóng cửa lại?” Đây là bắt nạt anh không thể bắt quỷ sao?

“Thế à? Như vậy cái phòng đó có lẽ là trung tâm của ngôi nhà ma này, vừa rồi không chú ý suýt chút nữa là bỏ qua rồi.” kinh ngạc nói xong, Thiên Lang cúi đầu dùng cằm hài lòng chà xát cổ Ôn Dục Nhiễm, “Ngài thật là thông minh, giúp chúng ta bớt đi rất nhiều chặng đường uổng phí.” (☆▽☆)

Ôn Dục Nhiễm, “Ha ha, đâu có, tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh và cái người đỏ mặt giống như thiếu nữ  kia là cùng một người sao?” Động tác quấy rối tình dục nước chảy mây trôi này khiến ngay cả anh cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Từ góc độ của anh mà nói, thật ra bị một kẻ đồng tính sờ mó hai lần thì cũng không phải là chuyện gì to tát, dù sao đàn ông bình thường khi đùa giỡn ầm ĩ với mấy người anh em cũng thường thường đùa giỡn lưu manh với nhau một chút. Trước đây trong phòng ngủ, lúc bọn họ chơi lầy thường xuyên có thể quậy đến cả người chỉ còn lại một cái quần cộc.

Nói thì nói như vậy, thế nhưng đây là một người mới quen biết có mấy ngày, đồng thời còn “nghi vấn” có ý nghĩ đặc biệt về phương diện nào đó với anh.

Thế nhưng bình thường đều chỉ có anh đùa giỡn người khác, cứ thừa nhận kinh sợ như vậy thì cảm thấy có chút không cam lòng.

Không để Ôn Dục Nhiễm không cam lòng bao lâu, trên cổ liền truyền đến cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy, rõ ràng cho thấy vừa bị liếm một cái, mà đầu sỏ gây nên còn dùng bả vai anh đỡ lấy thân. Thở dài mang theo một chút khàn khàn nói, “Thật thích mùi vị của ngài.”

Anh phảng phất nhìn thấy tại bên trong thế giới giả lập nào đó, thanh máu HP bản thu nhỏ của mình trong phút chốc còn không, quỳ rạp xuống mặt đất.

Bởi vì anh có nhược điểm cực kỳ bi thương, cổ và gần vai rất mẫn cảm. Cảm giác đó, nhất là khi có người dựa đầu trên bả vai anh nói chuyện như vậy, giọng đưa tới rung động nhỏ bé làm cho toàn thân anh từ vai đến cổ đều nổi lên cảm giác tê dại, gián tiếp khiến chân của anh phản xạ có điều kiện mà nhũn ra, phải dùng cách ngồi xổm xuống mà né tránh.

Nói trắng ra là, bản chất không khác gì run chân.

Kết quả anh muốn ngồi xổm như thế, lại bị cái tay của Thiên Lang nằm ngang ở bên hông cản lại, “Ngài thật đáng yêu.”

Mới có vài phút mà đã không còn một giọt máu (hình như là trong cái thế giới giả lập đó~). Ôn Dục Nhiễm sâu sắc cảm thấy vẻ thẹn thùng của Thiên Lang, chẳng lẽ là phải tùy thời điểm hả ta?

Cho dù nói gì đi nữa, bọn họ cũng đã đi ra khỏi chỗ này, quay lại theo đường cũ.

Tiểu kịch trường:

Hôm nay là đêm giao thừa, Thiên Lang bỏ ra một buổi chiều dọn lên một bàn cơm tất niên ngập mặt.

Đương nhiên, đó là số lượng cho dù hai người bọn họ có ăn cũng không ăn hết được một nửa.

Ôn Dục Nhiễm thích món nào, không quan tâm nó phức tạp thế nào y đều làm hết.

Ôn Dục Nhiễm ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, y liền ngồi ở bên cạnh nhìn Ôn Dục Nhiễm.

Ôn Dục Nhiễm không cẩn thận ngủ quên, y vẫn ngồi ở bên cạnh cùng anh.

Đây là hạnh phúc đối với Thiên Lang.