Trước Cạn Vi Kính

Chương 28

Sau khi biết quá nhiều chân tướng, Lâm Thu Ngôn đến ngủ đến cũng không yên.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng cậu liền rời giường, trên môi đau rát. Quay sang tấm gương vừa nhìn, đúng như dự đoán, hai mảnh bờ môi vừa đỏ lại sưng, thậm chí còn có vài chỗ rách da thấm máu.

Sớm biết như vậy thì cậu không nên nói cho nam nhân biết chuyện cậu bị Lâu Cảnh đánh lén!

Chung Bùi Viễn dục hữu không phải ở mức bình thường, sau khi nghe cái tin này làm hắn rất bất mãn, trực tiếp vượt lên, đối với môi Lâm Thu Ngôn chính là một trận mưa to gió lớn giống như thanh tẩy.

Cứ cho là Lâm Thu Ngôn nói Lâu Cảnh chỉ là hôn miệng cậu cũng không có thâm nhập, điều này cũng không làm cho Chung Bùi Viễn tỉnh táo lại, mà càng làm hắn thêm thăm dò sâu vào vòm miệng của cậu, điên cuồng liếm quét.

Lâm Thu Ngôn hoàn toàn không nhớ rõ hai người đến cùng hôn bao lâu, chỉ là cảm giác môi càng ngày càng nóng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, mãi đến tận tới khi gần nghẹt thở, nam nhân bá đạo mới không cam lòng buông tha cậu.

Nói là trừng phạt, nhưng nhớ lại hình ảnh hương diễm, vẫn là sẽ làm cậu mặt đỏ tim đập. Quả nhiên đối với loại hành vi hung hăng của nam nhân này, cậu cũng không ghét, thậm chí có thể nói là vô cùng yêu thích.

Lâm Thu Ngôn quay về phía tấm gương, vuốt môi dưới của mình, không nhịn được cong khóe miệng lên.

Nhưng mà, sau khi lấy lại tinh thần Lâm thiếu gia phát hiện mình cười khúc khích, trong lòng nổi lên một trận lúng túng, lập tức khôi phục vẻ mặt ngày xưa, hất cằm lên, hiên ngang đi.

Lâm Thu Ngôn cho rằng thân phận Lâu Cảnh bại lộ, sẽ "" điếc không sợ súng "", đối với Lâm gia làm ra chuyện gì. Nhưng mà sự thực là một mảnh gió êm sóng lặng.

Có điều từ khi Chung Bùi Viễn nói cho cậu toàn bộ chân tướng, càng ngày càng bận rộn, có lúc hai người một ngày cũng không thấy được mặt nhau. Cho dù lặng lẽ đi tới Lâm công quán, cũng là mang theo Ôn Lãng đi thẳng đến thư phòng đại ca thư, một mình ủ mưu đồ bí mật gì đó.

Lâm Thu Ngôn ở bên ngoài đợi lo lắng suông, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, có lúc bưng nước trà hạt đi vào lưu lại một chút, có lúc cầm hoa quả rửa sạch lại đi vào lưu lại một chút. Muốn từ trong khe hở nghe được nửa chữ một lời.

Chung Bùi Viễn cùng Lâm Thu Minh đều biết  tâm tư nhỏ này của cậu, ai cũng không đem lời nói rõ ra.

Sau đó vài ngày, mặt ngoài bình tĩnh của Nam Thành rốt cục bị đánh vỡ.

Đầu tiên là quan lớn quân Nhật bị ám sát, sau đó là quân dụng vật tư Nhật Bản bị chặn lại, bộ đội vận tải thương vong nặng nề. Sự cố liên tiếp này làm cho Linh Mộc giận dữ, phái đội tuần tra mỗi ngày trên đường bắt người, làm lòng người bàng hoàng.

Mà việc chân chính khiến Lâm gia rơi vào hoảng loạn chính là Lâm Thu Minh bị thương.

Ngày ấy Lâm Thu Ngôn còn ở trong phòng khách đọc sách, cửa lớn Lâm gia đột nhiên bị mở ra. Đi đầu chính là Lâm Thu minh, kính mắt của hắn có chút vết rạn nứt, cắn chặt răng mặt trắng xám mặt cắn răng, khắp khuôn mặt tuấn tú là dữ tợn. Theo sau chính là đại tẩu Ôn Tĩnh Như đầy lo lắng.

"Đại ca đại tẩu mọi người về...... Đại ca!!"

Lâm Thu Ngôn vừa định đứng dậy nghênh tiếp, liền thấy Lâm Thu Minh ôm vai ngã xuống đất.

"Thu Minh!" Ôn Tĩnh Như tiến lên một bước, ném ví tinh xảo trong tay, ôm đầu trượng phu.

"Đại ca! Huynh làm sao vậy! Đại ca!" Lâm Thu Ngôn bị doạ hai tay run rẩy, tim đập thình thịch.

"Thu Ngôn đệ đi đóng kín cửa." Ôn Tĩnh Như bình tĩnh dặn dò, sau đó ở trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thu Ngôn, trực tiếp đem chồng mình ôm lấy, đi giày cao gót không chút lao lực lên lầu hai.

Lâm Thu Ngôn lắc lắc đầu, mau mau đóng kín cửa, theo lên lầu.

Trong phòng ngủ.

Lâm Thu Minh nhắm mắt lại ngồi dựa vào trên giường, vết thương đau đớn làm trán hắn bốc lên một tầng mồ hôi hột.

Ôn Tĩnh Như dùng kéo đem băng gạc miệng vết thương cắt ra, băng gạc màu trắng đã sớm bị máu tươi đỏ thấm ướt.

"Đây là...... vết thương do súng." Lâm Thu Ngôn đỏ mắt lên trần thuật.

"Không sao đâu, đại ca không đau, Thu Ngôn đừng khóc." Cho dù đau đến môi xanh lên, Lâm Thu Minh vẫn nỗ lực tỏ vẻ tươi cười để động viên đệ đệ mình.

"Đại ca đệ không khóc." Lâm Thu Ngôn tay nắm thật chặt ga trải giường, mắt nhìn chằm chằm vết thương chảy máu không ngừng, "Đại ca huynh đừng cười, đệ khó chịu......"

Lâm Thu Minh nhìn dáng vẻ đệ đệ muốn khóc lại không khóc vốn còn muốn lại an ủi vài câu, có thể do đắp thuốc vào trên vết thương cảm giác thực sự quá đau, hắn kêu rên một hồi, sau đó cắn răng chặt lại.

"Thế nào rồi?" Chung Bùi Viễn thần không biết quỷ không hay bò cửa sổ vào.

Dưới tình huống này, từ cửa sổ chỗ ấy đột nhiên xuất hiện, không biết vì sao, Lâm Thu Ngôn có kích động muốn đạp dưới quần nam nhân.

"Không chết được." Lâm Thu Minh yếu ớt trêu đùa.

"Chớ nói nhảm." Ôn Tĩnh Như băng bó xong, oán trách. Tiếp đến quay đầu hỏi Chung Bùi Viễn, "Tiểu Lãng đâu?"

"Nó còn có chuyện chưa làm xong." Chung Bùi Viễn đến bên giường, nhìn vết thương trên người bạn tốt một chút, trách cứ - nói:

"Tôi lúc trước đã nói với cậu, không nên xúc động."

"Lắm lời quá, nhiệm vụ hoàn thành mới là trọng điểm."

Lâm Thu Minh vừa nói vừa nhận kính mắt thê tử đưa tới hoàn hảo không chút tổn hại, một lần nữa đeo lên.

Nghe được đoạn nói chuyện này, lại liên tưởng đến trước quân Nhật luân phiên thất bại, sự tình cũng sẽ không kỳ quái.

Lâm Thu Ngôn ở trong lòng cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, thân thể nghiêm trang. Cậu nhìn Chung Bùi Viễn một chút lại nhìn đại ca một chút, trong lòng có niềm tin kiên định hơn, mở miệng nói rằng:

"Đại ca, đệ nghĩ kỹ rồi, đệ muốn......"

"Không được!!"

Dường như biết sau đó cậu định nói cái gì, Chung Bùi Viễn cùng Lâm Thu Minh trăm miệng một lời từ chối.

"Nhưng mà......"

"Không được!!" Hai người lại một lần nữa muôn miệng một lời.

"...... đệ còn chưa nói hết, mọi người sao liền từ chối thẳng thắn như vậy."

Lâm Thu Ngôn hạ mí mắt xị khóe miệng.

"Đại ca cho đệ biết Lâm thiếu gia! Chuyện đệ nói đừng có mơ!"

Lâm Thu Minh kiên quyết vung vung tay, bởi động tác quá mạnh, kéo tới vết thương đau, còn hít vào một hơi, sau đó nói tiếp:

"Đệ vểnh mông lên ị ra bao nhiêu bãi huynh còn biết, việc này không có cửa đâu."

"......"

Chung Bùi Viễn tiến lên ôm vai người yêu, vô cùng thân thiết cọ mũi Lâm Thu Ngôn, nhẹ nhàng khuyên bảo:

"Đừng nghĩ những chuyện kia có được không, muộn như vậy đi nghỉ trước đi, đại ca em nơi này còn có mọi người đây."

Lâm Thu Ngôn trầm mặc không nói, thân thể không nhúc nhích.

Nhìn tư thế bát ngưu không trở lại, Ôn Tĩnh Như ôn nhu nói:

"Thu Ngôn, đừng tùy hứng. Nhanh đi ngủ, bằng không đại ca đệ một lúc sinh khí lại ảnh hưởng tới vết thương, vậy thì thật không khỏi được."

"Đệ......"

Lâm Thu Minh có chút dao động, Chung Bùi Viễm nhân cơ hội liền lôi người về phòng, thu xếp tốt mới trở về.

"Linh Mộc hiện tại nổi nóng còn không nghĩ tới những thứ này, chờ hắn bình tĩnh, chẳng mấy chốc sẽ tra được Lâm gia cùng Chung gia."

Ôn Tĩnh Như một mặt sát bên người mang theo đao cụ phân tích.

"Đúng!" Lâm Thu Minh gật đầu, "Vì lẽ đó không thể kéo dài, phải nhanh một chút tiến hành kế hoạch cuối cùng."

Chung Bùi Viễn đùa bỡn cái bật lửa trong tay, hai chân tùy ý giao nhau, một dáng vẻ đã tính trước,

"Linh Mộc là một người tham quyền lực, lúc trước chúng tôi đặt cược hợp tác ở thành Bắc cùng hắn, hắn không thông tri cho đồng nghiệp đến cùng hắn chia sẻ quản hạt. Sự thực quả là như vậy, hắn đem một nửa binh lực ở Nam Thành chuyển đến thành Bắc, lần này kế hoạch của chúng ta liền dễ dàng tiến hành hơn."

"Cạch" Một tiếng dùng bật lửa nhóm lửa, ngọn lửa chập chờn che khuất con mắt đen láy của hắn "Tham dục thật là một khuyết điểm trí mạng...... Thành Bắc tôi đã an bài xong xuôi, cuối cùng chiến dịch chuẩn bị bắt đầu rồi."

Trong mấy ngày này, Lâu Cảnh phát hiện mình bị giám thị.

Bất luận làm gì, hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt ở trong bóng tối nhìn hắn. Hơn nữa hắn có loại cảm giác không tên, cái người giám thị hắn kia chính là người bịt mặt giao thủ với hắn mấy lần.

Vid thế hắn bắt đầu luân phiên thăm dò, dụ dỗ người bịt mặt xuất hiện, cũng từ bên trong biết được ít tin tức hữu dụng. Đó chính là, phàm là hắn lấy ra một chút đồ vật có quan hệ với Lâm Thu Ngôn, người kia sẽ xuất hiện, sau đó cấp tốc cướp đi.

Vài lần, đồ vật trân quý Lâu Cảnh cất giấu còn lại đã không có mấy. Chuyện này làm hắn càng thêm táo bạo, thề sẽ có một ngày nắm lấy khăn người bịt mặt này lột da rút gân hắn.

Vì đem người bịt mặt xuất quỷ nhập thần bắt, Lâu Cảnh quyết định được ăn cả ngã về không, lấy ra tranh chân dung hắn tự vẽ, để dụ dỗ cùng lùng bắt người khiến hắn căm hận vạn phần.

Ban đêm, gian phòng Lâu Cảnh đốt đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng. Chân dung Lâm Thu Ngôn dưới vầng sáng mờ ảo càng thêm giống y như thật, đôi mắt hoa đào liếc chéo lại như thật, tia sáng liễm diễm, tươi sáng cảm động.

Lâu Cảnh càng xem càng thoả mãn tác phẩm của mình, dùng đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả hình dáng khuôn mặt, nhẹ giọng kêu: "A Ngôn......"

Chuyện tiếp theo, đúng như hắn dự liệu.

Cái người núp trong bóng tối kia sau khi nhìn đến bức họa này lập tức không bình tĩnh, dường như phát sinh cảnh cáo, ở ngoài cửa sổ tiếng vang vài tiếng lộp bộp lộp bộp.

Lâu Cảnh nhếch miệng, trong ánh mắt tràn đầy tính toán cùng chờ mong. Sau khi trải qua mấy lần giáp mặt, hắn sớm đã có chuẩn bị, bên người mang theo vũ khí, muốn bắt sống người bịt mặt này, sau đó mạnh mẽ bạo ngược.

Ngoài cửa sổ tiếng vang càng lúc càng lớn, đến gió cũng bắt đầu gào thét.

Lâu Cảnh tâm hưng phấn đến chảy mồ hôi, khóe miệng càng nhếch càng mở, lộ ra một hàm răng trắng toát.

Một giây sau, toàn bộ thủy tinh theo tiếng mà nát. Bóng đen phá cửa sổ mà vào.

Mẹ! Tính cả lần này, thủy tinh nhà hắn đều cmn nát mấy khối!!

Người bịt mặt xuất hiện trong nháy mắt, Lâu Cảnh thù mới hận cũ tích lũy cùng nhau, ra tay quả quyết. Trong chớp mắt rút ra đao nhỏ giấu trong giày, tàn nhẫn mà phi ra ngoài ——

Thân đao trắng bạc dường như từng đạo từng đạo ánh bạc thẳng tắp bay về phía bóng đen.

Người bịt mặt kia giống như có thể nhìn thấy trước quỹ đạo bay của mấy đao nhỏ, trên không trung xoay mấy vòng, chuẩn xác từng cái tách ra. Lại lúc rơi xuống đất, mấy cái ngân đao càng yên tĩnh cắm ở giữa ngón tay.

"Trò mèo*."

*Chút tài mọn

Không có âm thanh ở trong phòng đột nhiên có giọng nói vang lên, khiến Lâu Cảnh cả người lạnh lẽo không lí do.

Nam nhân thân thủ quả thực bất phàm, Lâu cCnh giả bộ kiên cường trấn định, cười lạnh nói:

"Mày cho rằng cũng chỉ có như vậy phải không!"

Vừa dứt lời, Lâu Vảnh giơ tay lên, nòng súng đối thẳng với nam nhân, không chút do dự bóp cò súng.

Súng lục đã gắn ống giảm thảnh chỉ là nhẹ nhàng phát ra một chút tiếng vang, hoàn toàn không sẽ không khiến cho những người khác ở Lâu gia chú ý.

Bất ngờ đạn không có đụng tới thực thể, mà là theo cửa sổ nát tan bay ra ngoài.

"Thiếu giáo huấn."

Trên cổ thon dài của Lâu Cảnh chẳng biết lúc nào bị thân đao trắng bạc chặn lại, vài giọt máu đỏ tươi chảy xuống.

Người bịt mặt từ vị trí ban đầu di chuyển ra phía sau hắn, không có chút tiếng động không chút sợ hãi nào phun ra vài chữ.

Mạch máu bị người khống chế, Lâu Cảnh không thể nào phản kháng, chỉ có thể không quan tâm nói rằng: "Muốn động thủ liền nhanh một chút."

Nói xong, hắn liền nhắm chặt mắt lại, chờ đợi nam nhân cho sự chấm dứt thoải mái.

Ai biết người bịt mặt lại đem dao găm rút về, nhấc chân đá một cước thật mạnh vào trên mông Lâu Cảnh, cầm lấy bức tranh bên cạnh xoay người rời đi.

Lâu Cảnh tứ chi vô cùng chật vật. Nhìn bóng đen kia lần thứ hai từ trước mắt biến mất, suýt chút nữa cắn nát một cái răng trắng.

________________________

Nếu em bình an đó là ngày nắng!

Vậy là chỉ còn một chương nữa là hoàn chính văn và chỉ còn 2 phiên ngoại nữa thôi. Lại sắp phải chia tay hai bạn hết sức đáng yêu nữa rồi. T.T