Trúng Thưởng Rồi

Chương 15: Dùng bữa



Nhà của Trịnh Dị và Trịnh Hạo nằm ở khu biệt thự Tây Sơn ở phía Tây thành phố, ngược hướng với khu chung cư của tôi và Trịnh Dị.

Trước đó khi đi mua nha, tôi có hỏi thăm một người đàn anh, các gia đình tài phiệt có tiếng của thành phố H đều sống ở đó, lúc đó anh ấy còn chỉ vào mô hình khu biệt thự Tây Sơn bảo rằng chỗ này là nơi tập trung của các gia tộc danh giá. Khi ấy tôi còn hứng chí hỏi giá, nghe xong câu trả lời liền tức khắc dẹp mộng.

Không hiểu sao khu vực cách xa trung tâm thành phố như vậy, nhà cửa cũng không có gì đặc biệt mà giá đất lại cao tới vậy.

Hôm nay được gặp cũng đã hiểu ra được đôi chút.

Tại một thành phố có diện tích bình quân đầu người chỉ cỡ mấy mét vuông như nơi này, nhiều người vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà mà đến một căn 10m2 của tìm người chia phòng, vậy mà ở đây, diện tích của mỗi căn biệt thự đều bảo đảm đầy đủ sự độc lập và riêng tư.

Đứng trước cửa biệt thự nhà Trịnh Dị, xung quanh đều là cây xanh, bãi cỏ với cây bụi đều được thiết kế tề chỉnh, đẹp mắt, vào lúc hoàng hôn như bây giờ, nhìn ra xa là ngọn đèo với dãy trời vàng hồng ấm áp, khiến lòng người dâng đầy ý thơ.

Tôi kiềm không được thốt lên: "Khu của các anh lớn thật, biệt thự cũng thật lớn, làm tôi nghĩ tới một câu thành ngữ."

Trịnh Hạo hí hửng qua nhập tụ với tôi hỏi: "Thành ngữ gì? Nguy nga tráng lệ hả? Hay cung vàng điện ngọc?"

Tôi nói: "Khỉ ho cò gáy."

Trịnh Hạo: "..."

Trịnh Dị chê thành ngữ của tôi bôi bác, tức giận đùng đùng bỏ đi lên đằng trước.

"Rõ ràng tôi nói từ trung tính vậy mà." Trịnh Dị đi sau chúng tôi vài bước, tôi quay đầu đợi anh ta một lát, cùng bước vào cửa lớn.

Tôi nói nhỏ: "Bố mẹ anh có nghiêm khắc không vậy? Tôi sợ họ không hoan nghênh tôi."

Trịnh Dị nhếch nhẹ môi nhưng biểu hiện không có ý muốn cười lắm: "Cô nghĩ tại sao tôi lại không muốn về?"


Tôi: "..."

Không đợi tôi nhiều lời, người làm đã mở cửa đón tiếp, vô cùng tôn kính đón lấy đồ chúng tôi cầm trên tay, đưa dép đi trong nhà cho chúng tôi.

Trịnh Hạo đã bước vào phòng khách, từ xa đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cậu ta: "Bọn con về rồi, con còn mời thêm một người bạn sang."

"Ai vậy?" Giọng phụ nữ dịu dàng vang lên: "Trịnh Dị có về không?"

Tôi cùng Trịnh Dị bước qua cổng, đã thấy Hứa Nặc ngồi trên sofa quay đầu sang, nhìn sang đây đầy mong đợi.

Ngồi cạnh là mẹ cô ta cùng mẹ Trịnh Dị, xa hơn là Hứa Kính Đình và một người đàn ông trung niên khác, cả bàn đang nói chuyện, quay sang nhìn thấy chúng tôi liền im lặng.

Cả một hồi lâu im lặng, chỉ nghe thấy tiếng Trịnh Hạo lấy dĩa ăn dưa hấu, cậu ta tiện tay chỉ sang tôi nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn con mới quen hôm nay, tên là Châu U U, cũng là bạn g..."

Tôi ném cho cậu ta mấy cái nhìn cảnh cáo, nếu cậu ta dám nói ra hai chữ "bạn gái", tôi định sẽ vào game đập chết cậu ta một trăm lần.

Cậu ta ho nhẹ mấy tiếng: "... khách hàng của anh."

Hứa Nặc ngơ ngẩn một lúc lại nhanh chóng phản ứng, lập tức cau mày hỏi tôi: "Sao lại là cô nữa?"

Bà mẹ kia của tôi, Hạ Thanh, quở nhẹ cô ta: "Nặc Nặc."

Trịnh Dị cởi khuy măng sét đưa cho tôi: "Cầm lấy", sau đó xắn tay áo lên, không để tâm nhìn Hứa Nặc lấy một cái: "Sao? ý kiến gì?"

Hứa Nặc đờ đẫn đến không nói nổi.

Bà mẹ trẻ tuổi của Trịnh Dị lại phản ứng rất nhanh, nhìn sang người đàn ông bên cạnh Hứa Kính Đình, cũng chính là bố của Trịnh Dị, vẻ mặt hơi tử tế nói với tôi: "Cô Châu đúng không, sang đây ngồi đi."

Như thế này hoàn toàn không giống với ấn tượng lần đầu tôi gặp bà ấy.

Mẹ Trịnh Dị quay đầu giới thiệu với bố anh ta: "Đây là cô Châu, lần trước có gặp ở tiệc mừng thọ của ngài Cố."

Bố Trịnh Dị hơi gầy gò, gương mặt nghiêm nghị, chắc là do vừa bệnh dậy, thần sắc không tốt mấy, nhìn tôi gật gật đầu: "Cô Châu cứ tự nhiên, không cần ngại."

Hứa Kính Đình ngồi cạnh ông ta cũng cười cười với tôi, so với bố Trịnh Dị, ông ấy nho nhã và trẻ trung hơn.

Tôi lịch sự cảm ơn họ.

Không lâu sau người làm tới báo đã làm xong bữa, chúng tôi liền đi tới phòng ăn đằng sau.

Bàn ăn hình chữ nhật, bố Trịnh Dị ngồi ở vị trí chủ toạ, một bên theo thứ tự là Hứa Kính Đình, Hứa Nặc, Hạ Thanh, bên còn lại là Trịnh Dị, tôi và Trịnh Hạo, đối diện chủ toạ là mẹ Trịnh Dị.

Bữa hôm nay ăn đồ Tây, người làm bưng món khai vị lên, mẹ Trịnh Dị cười nói với anh ta: "Lúc ở bệnh viện ba con lúc nào cũng nhớ tới con, sau này có thời gian nhớ về nhà ăn cơm nhiều hơn."

Mẹ Hứa Nặc cũng nói theo: "Mấy hôm trước Nặc Nặc còn nói với cô đã lâu không ăn cơm với Trịnh Dị rồi, cô bảo Trịnh Dị chuyên tâm công việc, phải biết thông cảm."

Hứa Nặc thừa cơ mở miệng, giọng làm lành: "Anh Trịnh Dị khi nào có thời gian cùng đi ăn nhé? Nghe nói có một nhà hàng món Pháp rất ngon vừa khai trương trong nội thành."

Tôi đang cùng Trịnh Hạo im lặng ăn, cậu ta nghe xong liền nhìn Hứa Nặc với ánh mắt cảm thông.

Tôi lén tia sang Trịnh Dị, anh ta vẫn vô cảm như cũ, nhẹ nhàng nói: "Thì đang ăn cùng đây này."

Hứa Nặc tức đến đỏ mặt, xung quanh đều là người lớn, không nổi điên lên được, tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, chẳng ngờ đúng lúc cô ta cũng nhìn tôi, trừng tôi một cái.


"Ê, quá đáng nha." Trịnh Hạo méo mặt nói cô ta.

Mẹ Trịnh Dị mở miệng bảo Trịnh Hạo: "Nặc Nặc cũng coi như em gái của con, nói năng kiểu gì vậy, đồ ăn cũng không ngăn nổi miệng con."

Bố Trịnh Dị bàn chuyện công việc với anh ta, giọng nói trầm thấp, Trịnh Dị cũng bình bình trả lời.

Tôi cầm lấy dao nĩa, cuối đầu âm thầm đánh giá bữa ăn.

Bọn họ ăn cơm còn chú trọng hơn đi ăn trong nhà hàng, đặt tận mấy bộ dao nĩa, mà tôi chỉ biết có tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao.

Chỉ còn có nước bắt chước Trịnh Dị chầm chậm ăn, tức cái là anh ta đang nói chuyện, ăn cứ từ từ, rất khó học theo.

Tôi thầm nghĩ bữa ăn này chán chết được, biết vậy từ đầu đã không tới.

Sau đó liền nghe mẹ Trịnh Dị hỏi tôi: "Cô Châu thấy đồ ăn không hợp khẩu bị sao?

Hứa Nặc cùng mẹ cô ta ở đối diện nhìn sang tôi, tôi lắc lắc đầu nói không có, tiện tay nho nhã cắt một miếng gì đó vàng vàng như nội tạng cho vào miệng.

Cảm giác như ăn phải một miếng mỡ béo ngán.

Hứa Nặc nhịn không được hỏi tôi: "Cô không ngán sao?"

Trịnh Hạo cũng nói: "Khẩu vị cô nặng thật, ăn cả miếng gan ngỗng béo."

Thì ra đây là món gan ngỗng béo thượng phẩm trong truyền thuyết... tôi kiềm lại cái cảm giác muốn ói ra, nuốt cả mồm ngán ngược lại vào trong, cười cười nói: "Tôi khá thích kiểu đậm béo như vậy."

Hứa Nặc bật cười, trợn mắt, tiếp tục ăn một miếng salad.

Trịnh Dị ngừng trò chuyện với bố anh ta, tôi liếc mắt thấy anh ta lấy một miếng bánh bao chiên, dùng dao quết một ít gan ngỗng béo lên trên, chầm chậm ăn, sau đó hớp một ngụm vang trắng cạnh bên.

Tôi: "..."

Bà mẹ ngối xéo đối diện kia của tôi đột nhiên lên tiếng, như có tìm hiểu trước chút ít: "Cô Châu là khách hàng của Trịnh Dị, gia đình hẳn cũng giàu sang phú quý lắm nhỉ?"

Hứa Nặc cười cười bồi thêm: "Giàu đến ăn cả mồm gan ngỗng, kiểu vậy đâu chỉ là giàu, phải là cực giàu ấy."

Tôi nghe thấy cô ta chế giễu tôi giàu phèn, nhớ đến lời Trịnh Dị giới thiệu Hứa Kính Đình hôm ấy, điềm tĩnh đáp: "Ông nội tôi trước đây đi du học, sau đó về nước làm hiệu trưởng, bố là giáo sư, bình thường hay nghiên cứu mấy thứ học thuật, không dám nói là giàu có."

Mẹ Trịnh Dị ẩn ý nói: "Ngưỡng đầu tư của Trịnh Dị khá cao, cô Châu xuất thân nhà trí thức, có thực lực tài chính như vậy cũng thật đáng nể."

Giọng điệu này của bà ấy dễ nghe hơn gấp mấy lần so với lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là ý tứ thì vẫn vậy, tiếp tục hoài nghi tôi đào đâu ra lắm tiền tới vậy.

Tôi nhớ tới bức tranh ở văn phòng của Trịnh Dị, điều chỉnh lại biểu cảm, vừa luyến tiếc vừa âu sầu nói: "Bố mẹ mất sớm, tôi còn trẻ chẳng kiếm được bao nhiêu, may là người lớn thường thích sưu tầm tranh chữ cổ các thứ, có để lại cho tôi ít tài sản."

Trịnh Hạo ngờ nghệch nhìn tôi: "Cô nói cô trúng số mà?"

Tôi buồn bã nói: "Giỡn với cậu đấy, cậu tin thật hả?"

Mặt Trịnh Hạo lập tức có biểu hiện "Biết ngay là mấy người chơi tui mà".

Cả bàn bỗng chốc yên tĩnh.

Hứa Kính Đình đột nhiên hứng chí hỏi tôi: "Bố của cô Châu cũng thích sưu tầm tranh chữ cổ? Gồm những tác giả nào vậy?"


Tôi: "..."

Tôi quên mất ở đây còn có hậu duệ của danh hoạ nước nhà.

Tôi chớp chớp mắt nói: "Người lớn ở nhà thích nghệ thuật phương Tây, kiểu Claude Monet, Paul Cézanneđồ ấy..."

Tôi còn chưa nói xong, Trịnh Hạo đang húp canh liền sặc sụa, rút khăn giấy ho lấy ho để.

Bố Trịnh cau mày bảo: "Con làm cái trò vô giáo dục gì vậy."

Trịnh Hạo kiềm đỏ cả mặt, bối rối nhìn tôi, bị tôi lơ đi.

Hạ Thanh dường như nghĩ ra gì nhìn sang Trịnh Hạo rồi nói: "Cô có quen mấy nhà trí thức danh giá ở thành phố G, lúc trước cũng có qua lại, chỉ là chưa nghe tới nhà họ Châu, có vẻ cô cũng hiểu biết nông cạn quá."

"Nhà họ Châu..." Hứa Kính Đình nghe xong cũng lầm bầm một tiếng, như đang nghĩ một cái nhà họ Châu nào đó.

Trịnh Dị lúc này mới lên tiếng: "Chuyện không vui của người ta, không nên hỏi tiếp nhỉ?"

Bố Trịnh cau mày nhưng không quở trách như với Trịnh Hạo ban nãy.

Mặt Hạ Thanh nhất thời có chút ngượng ngùng, gật đầu xin lỗi tôi.

Ăn một bữa mà mệt ghê gớm.

Vậy mà còn chưa hết.

Sau khi ăn, bố Trịnh Dị gọi anh ta vào phòng đọc sách, mấy người chúng tôi ngồi trong phòng khách trò chuyện.

Trịnh Hạo hồ hởi bảo tôi và Hứa Nặc cùng lập team, hai chúng tôi nhìn nhau một lát, cùng không thèm quan tâm cậu ta, ăn ý đến khó tin.

Hạ Thanh cùng mẹ Trịnh Dị nhỏ giọng nói với nhau vài câu rồi quay đầu gọi Hứa Nặc: "Dì Trịnh của con nói lâu rồi không nghe con đàn piano, muốn nghe xem gần đây con có tiến bộ không."

Hứa Nặc ngọt ngào "Dạ" một tiếng, đứng dậy tiến đến chỗ cây piano.

Hạ Thanh cười nói với tôi: "Cô Châu lát nữa cũng đàn một khúc nhé, con gái cô không giỏi mấy môn nghệ thuật, con chắc chắn đàn hay hơn nó."

Tôi: "..."

Xem ra tối nay bà mẹ này của tôi thật sự muốn rạch bộ mặt thật không phải con nhà trí thức của tôi ra.

Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi nắm bí mật lớn như vậy trong tay nhưng không muốn hôm nay để lộ ra đâu.