Trùng Sinh Vợ Trước Mê Hoặc

Chương 2: Lấy hết máu của cô, cũng muốn cứu sống Tiểu Tam

Lúc này lòng của cô là hoàn toàn đã chết! Người đàn ông trước mắt này không phải là thộc loại của cô. Ba năm trước,cô dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu người đàn ông này, hôm nay, cô cảm thấy anh như thế làm người ta thật giận!

Khả Kiều bị đưa vào phòng phẫu thuật, Ngải Ngải chết lặng ngồi xổm bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn chồng của mình vì Tiểu Tam ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật lo lắng, anh thật tiều tụy, từ lúc gặp chuyện này anh cũng không có nghĩ ngơi.

Y Ngải Ngải, cô thật là hạ tiện! Anh ấy không cần cô, cô bây giờ còn lo lắng cho hắn! Ngải Ngải trên mặt không ngừng rơi lệ, nhưng trên mặt lại cười, kia cười so với khóc còn khó coi hơn, cô sống hai mươi sáu năm nhưng hôm nay là ngày đau khổ nhất.

Một y tá từ phòng phẫu thật bước ra, Chu Sâm ngăn cản: “Y tá, bệnh nhân thế nào?”

“Tiên sinh, bệnh nhân xuất huyết quá nhiều, phòng giải phẫu chuẩn bị máu không đủ, tôi bây giờ phải đi tới kho máu để lấy.”

“Y tá, xin hỏi cần cái nhóm máu nào, tôi có thể tìm giúp.”

Y tá nhìn nhìn Chu Sâm, “Như vậy cũng tốt, nhóm máu B ”

“Nhóm máu B?” Máu Chu Sâm không thích hợp, vì thế quay đầu giống như một trận gió hướng Ngãi Ngãi mà đi tới, nắm lấy tay cô đưa cho y tá ” Y tá, cô ấy là nhóm máu B! Mau! Vô luận như thế nào nhất định cứu sống bệnh nhân!”

Ngải Ngải cả người giống bị sấm đánh đổ, khó có thể tin nhìn anh: “Chu Sâm, đây là máu em! Dựa vào cái gì anh nói ấy liền lấy?” Đây là chồng của cô?

Chu Sâm mặt lanh: “Ngải Ngải, tôi cho cô biết, hôm nay chính là ấy hết máu trên người cô, tôi cũng muốn cứu Kiều Kiều! Cô tốt nhất cầu nguyện cô ấy không có việc gì, bằng không, tôi có thể cáo cô cố ý mưu sát! Sau đó hướng pháp viện xin ly hôn, đến lúc đó xem cô làm thế nào!”

“Chu Sâm, anh không phải người, anh là tên khốn kiếp! Tôi sẽ không cho ai lấy máu mình!”

Ba!

Chu Sâm giơ tay lên,đánh Ngãi Ngãi một bạt tai: “Ngải Ngải, cô dám không dùng máu cứu Kiều Kiều, tôi cam đoan nhất định sẽ đem cô cáo lên tòa án, tội cô cố ý giết người rồi bỏ tù.”

“Y Ngải Ngải, cô đúng là không biết xấu hổ, y tá mau dùng máu cô ta” Hương Nguyệt nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của “Y Ngải Ngải, cô không hiến máu đúng không, tôi lập tức gọi điện thoại báo cáo!”

Toàn bộ ý chí của Ngãi Ngãi như bị hút hết, cả người mềm nhũn, Chu Sâm ôm ấy cô đặt lên giường bệnh hiến máu. Anh mãnh mẽ dùng lực đè cánh tay cô đang giãy giụa xuống.

Ngải Ngải khuôn mặt toàn là nước mắt, tuyệt vọng nhìn hắn: “Chu Sâm, tôi hận anh!”

Chu Sâm nhìn cô bằng ánh mắt hèn mọn khinh bỉ, y tá kia hỗ trợ châm cây kim lạnh lẽo vào rút máu!

Máu trong cơ thế của cô chảy ra , đưa vào trong cơ thế một người đàn bà khác. Ba năm hôn nhân của cô cũng giống như máu này bị lấy hết không còn lại gì. Mí mắt dần dần nhắm lại, khi tĩnh lại thấy mình ở giường bệnh, cũng không còn thấy bóng dáng Chu Sâm.

Một y tá đi đến: “Cô tỉnh rồi?”

“Anh ta đâu?”

“Ai?”

“Chồng của tôi cùng Tiểu Tam kia!!”

“A? Vừa rồi người kia là chồng của cô?” Y tá kinh ngạc ý nhìn cô: “Chồng của cô khi nãy đã đi khỏi phòng lấy máu, về phần cô gái được giúp đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm nhưng đứa bé trong bụng không thể giữ. Hiện tại chuyển đến phòng VIP. Cô đừng động đậy, vừa rồi rút rất nhiều mau, cần nghỉ ngơi.”

Ngải Ngải nghe những điều không nên nghe xong, nhờ sự giúp đỡ của vách tường đi từng bước ra khỏi phòng bệnh, đi vào một phòng bệnh khác, đẩy cửa vào. Trong phòng chỉ có Khả Kiều ở, Khả Kiều trào phúng nhìn cô cười cười: “Thế nào? Hết hy vọng rồi chứ? Tôi nói rồi Chu Sâm trong lòng yêu chỉ có duy nhất mình tôi, cho dù cô lúc trước vì say rượi cùng anh ấy lên giường, dùng trách nhiệm để khiến anh ấy cùng cô kết hôn, nhưng anh ấy căn bản là không yêu cô. Ngải Ngải, cô nhất định là một kẻ thua cuộc!”