Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Quyển 1 - Chương 50

Edit+Beta: Minh Miu

Ba ngày sau, trải qua kiểm tra kĩ càng, Hứa Duệ cùng hai bảo bảo Việt Dĩ Hàng, Việt Dĩ Tường có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Theo bọn họ về nhà còn có một nhóm năm người nhân viên trong tổ chữa bệnh và chăm sóc, chuyên môn giúp Hứa Duệ điều trị thân thể, chăm sóc hai bảo bảo.

Phòng Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ đã thay đổi rất lớn, chẳng những nhiều đồ cho con nít, còn đả thông với phòng bên cạnh dùng làm phòng ngủ cho đứa nhỏ. Như vậy Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ tùy thời có thể trực tiếp đi vào nhìn Tiểu Hàng và Tiểu Tường.

Hứa Duệ trong nội tâm có chút rầu rĩ không vui, cậu nguyên lai có ý định yêu cầu Việt Lăng Thiên trở về biệt thự Thanh Chuyên ở, chỗ đó mới là nhà của cậu và Việt Lăng Thiên. Ở bên trong nhà lớn, tuy ông bà nội bọn họ đều rất thương cậu, nhưng dù sao cũng không phải tự do như vậy, cũng không thể muốn làm gì liền làm cái đó, hoặc ít hoặc nhiều đều phải cố kị cảm nhận của người lớn một chút.

Được rồi, kì thật chính là Hứa Duệ muốn lấy phương thuốc cổ truyền bồi bổ thân thể, tuy cậu không phải nữ nhân, nhưng cậu mang thai sinh song bào thai là sự thật, những súp hầm cách thủy cho ở cữ kia đều phù hợp.

Nhưng là cậu vừa mới sinh xong, Tiểu Hàng và Tiểu Tường lại nhỏ như vậy, các trưởng bối chắc chắn sẽ không đồng ý cho Hứa Duệ đem các bảo bảo trở về nhà. Nhưng ở bên trong nhà lớn, Hứa Duệ nhất định phải nghe theo lời dặn của bác sĩ Phó, uống những thuốc dinh dưỡng vì cậu điều phối kia, thậm chí mỗi ngày đều phải tiêm thuốc dinh dưỡng.

Không thể phủ nhận, cái này xác thực hiệu quả rất nhanh. Điều chế ra phần tử dinh dưỡng trực tiếp tiến vào vận chuyển máu, nhất định so với hầm súp, thân thể hấp thu dinh dưỡng nhanh hơn.

Tư tưởng Hứa Duệ có chút không thể tiếp nhận, cậu cho rằng thân thể tự động hấp thu càng tự nhiên hơn.

Cái này giống như đã nhanh chóng gạt bỏ mất trung y, nhân loại sinh hoạt trong thiên nhiên rộng lớn, cùng tất cả các sinh vật giống nhau, hấp thu nuôi dưỡng giữa trời đất, đây mới là tự nhiên.

Hiện ở cái thế giới này cái gì đều muốn đuổi theo thần tốc, theo đuổi hiệu quả. Tiêm hiệu quả nhanh liền tiêm, sau khi chắt lọc dinh dưỡng trực tiếp dùng phương pháp để cho người tiếp nhận, sau đó các chức năng giai đoạn vận hành ở trong thân thể người đều miễn đi. Tỉ như làm cho Hứa Duệ phàn nàn nhất là mĩ thực, mọi người đều ăn món ăn được điều phối dinh dưỡng cân đối, đó mới gọi là khỏe mạnh, về phần mĩ thực cổ truyền, chỉ khi nào nhàn rỗi mới đem ra ăn một ít làm món ăn vặt. dammy9694.wordpress.com

Hứa Duệ và Việt Lăng Thiên ngồi ở trên sa lon một người ôm một bảo bảo bú sữa.

Hứa Duệ trên tay ôm chính là em trai Tiểu Tường, chỉ thấy nó nhắm chặt hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhúc nhích vô cùng có quy luật mà mút lấy sữa, không nóng cũng không giận, vô cùng bình tĩnh.

Việt Lăng Thiên trong tay ôm anh trai Tiểu Hàng, nó mở to hai mắt, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào một điểm ở phía trên, miệng nhúc nhích rất nhanh. Nó từng ngụm từng ngụm mút lấy núm vú cao su, sữa ở bên trong bằng tốc độ kinh người hạ thấp…Tiểu Tường còn không uống đến một nửa, Tiểu Hàng đã uống xong.

Việt Lăng Thiên vừa đem núm vú cao su rút ra, Tiểu Hàng ngọ nguậy một cái liền ‘oa’ một tiếng khóc. Làm cho Hứa Duệ và Việt Lăng Thiên đều sợ hãi kêu một tiếng, ngược lại Tiểu Tường bình tĩnh hơn một tí, nó chỉ là đem con mắt mở ra một đường nhìn nhỏ nhìn qua rồi sau đó nhắm mắt lại tiếp tục bú sữa.

Việt Lăng Thiên vội vàng đem núm vú cao su nhét lại trong miệng Tiểu Hàng, Tiểu Hàng tiếng khóc im bặt dừng lại. Nhưng rất nhanh, môi nó nhúc nhích hai cái, hấp không có bất kì cái gì, lập tức lại mở miệng  nhỏ nhắn ‘oa oa oa’ mà khóc lên.

“Đây là uống không no?” Hứa Duệ nhìn Tiểu Hàng hai mắt nhắm lại oa oa khóc thét: “Không thể nào? Sáng nay nó uống xong đều không có khóc.”

Việt Lăng Thiên ấn chuông, nói: “Không cần đoán, cái này cho thấy nó thích ăn, với em giống như đúc.”

Rất nhanh bác sĩ Đàm chuyên gia chăm sóc trẻ sơ sinh mang theo một y tá vào. Hứa Duệ lập tức nói: “Bác sĩ, Tiểu Hàng uống sữa xong vẫn khóc, có phải không no không?”

“Phu nhân không cần nóng vội, tôi nhìn một cái.” Bác sĩ Đàm cười cười, sau đó nhìn Tiểu Hàng trong ngực Việt Lăng Thiên, đưa tay nhẹ nhàng sờ soạng bụng một lát nói: “Đúng vậy, phải cho bảo bảo uống thêm một chút.”

“Nhanh như vậy phải thêm?” Hứa Duệ nhìn Tiểu Tường trong ngực mới uống hơn phân nữa, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Hàng vẫn còn khóc: “Tiếp tục như vậy, nó về sau có thể hay không biến thành tiểu mập mạp?”

Bác sĩ Đàm vừa bảo y tá pha bột, vừa cười đối với Hứa Duệ nói: “Phu nhân yên tâm, bảo bảo tham ăn ngủ nhiều càng khỏe mạnh.”

Hứa Duệ thì thào nói: “… Những lời này rất quen thuộc.”

Việt Lăng Thiên nhếch miệng, ngoại nhân ngược lại là cảm thấy anh như vậy rất nghiêm khắc, nhưng Hứa Duệ nhìn thì biết rõ anh là đang cười.

Trừng Việt Lăng Thiên, Hứa Duệ nhìn về phía Tiểu Hàng mút lấy sữa không hề khóc rống, lại nhìn Tiểu Tường trong ngực. Lại tiếp tục như vậy, hai anh em hình thể càng ngày càng khác biệt rõ ràng đi?

Đợi mọi người rời khỏi phòng, Hứa Duệ vỗ nhè nhè Tiểu Tường hỏi: “Lăng Thiên, phải hay không sau này chúng ta đều phải ở chỗ này?”

Việt Lăng Thiên ngẩng đầu: “Em muốn trở về chỗ cũ ở? Một mình em có thể mang theo hai bảo bảo?”

“Làm cái gì đều phải có bắt đầu, em tin tưởng em có thể làm rất tốt.” Hứa Duệ con mắt lóe sáng nhìn Việt Lăng Thiên.

Trong nhà nhất định sẽ mới bảo mẫu, Hứa Duệ tuyệt không lo lắng. Cha nhất định mỗi ngày đều tới thăm cháu trai? Tuy Lý Văn Triết cũng thường đến nhà lớn, nhưng Hứa Duệ biết rõ, kì thật cũng không phải thuận tiện. Lý Văn Triết cũng có chỗ câu nệ, có khi không thể không thể đối với Hứa Duệ phải càng nghiêm khắc hơn.

“Cái này để anh cùng cha thương lượng một chút.” Việt Lăng Thiên cười khẽ: “Đoán chừng cho dù cha đồng ý, ông bà nội đều không muốn ba người các em đi.”

“Em biết.” Hứa Duệ vẻ mặt đau khổ nhìn Việt Lăng Thiên: “Cho nên mới muốn anh ra mặt thuyết phục bọn họ. Lăng Thiên, chúng ta đều kết hôn rồi, lớn rồi, dù sao cũng phải học cách tự chăm sóc bọn nhỏ?”

Việt Lăng Thiên nói trúng tim đen: “Mục đích của em không chỉ cái này?”

“Chỗ nào? Ba cha con em đều phải trưởng thành, cuối cùng người lớn che chở cho người nhỏ. Đúng không. Tiểu Tường? Cha yêu các con.”

“Đích thực phải trưởng thành rồi.” Việt Lăng Thiên vừa vỗ nhẹ Tiểu Hàng vừa nói: “Bằng không lần sau anh trở về xem, trong nhà như thế nào đều là bạn nhỏ?”

“…”

Các bảo bảo mỗi ngày hết ăn lại ngủ, ngủ rồi ăn, da thịt không còn nhăn nhăn hồng hồng nữa, ngày càng lộ ra da thịt trắng nõn. Tóc đen mềm mại, khuôn mặt mượt mà đáng yêu, làm cho người lớn tâm đều nhuyễn thành một vũng nước.

Hứa Duệ bởi vì Việt Lăng Thiên đã đáp ứng Hứa Duệ trở về biệt thự Thanh Chuyên ở, trong lòng của cậu thật vui vẻ. Vì tranh thủ biểu hiện, cậu mỗi ngày đều nghe lời mà ăn món ăn dinh dưỡng, tiêm thuốc dinh dưỡng.

Có chuyên gia chăm sóc hai song bào thai, lại có Việt Lăng Thiên ở bên người, Hứa Duệ mỗi ngày có thể ngủ đến hừng đông. Quy luật cuộc sống bắt đầu hằng ngày ăn uống, tâm tình đầy đủ sung sức, Hứa Duệ sắc mặt càng ngày càng hồng nhuận phơn phớt, làn da trắng nõn có thể véo chảy ra nước, ngược lại là bị điều dưỡng so với trước kia còn tốt hơn.

Lý Văn Triết vừa thấy Hứa Duệ, liền nhịn không được nắm mặt của cậu đối với Âu Tuyết Nhi và Quý Hiên nói: “Thân gia, các ngài đem Tiểu Duệ dưỡng thật tốt. Nhìn nó mặt non mềm, nói nó mười sáu tuổi đều có ngươi tin.”

“Cha, sẽ đau à.” Hứa Duệ vội vàng giật tay Lý Văn Triết ra, vừa trốn vừa nói: “Song bào thai so với con đều non hơn, cha đi niết mặt bọn nhỏ đi.”

Lý Văn Triết nhịn không được vỗ Hứa Duệ một cái: “Có người làm cha nào như thế này không?”

Hứa Duệ cười hì hì làm cái mặt quỷ: “Dù sao cha cũng không hạ thủ được.”

Quý Hiên muốn nhân cơ hội thuyết phục Hứa Duệ buông tha ý nghĩ muốn trở về, nhưng hắn lại cảm thấy đang ở trước mắt mọi người khích Hứa Duệ để cho cậu đâm lao phải theo lao. Đặc biệt là Lý Văn Triết, y nhất định sẽ hướng Hứa Duệ tạo áp lực?

Quý Hiên cũng không muốn làm cho tiểu bối khó xử, vì vậy lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, chỉ là đối với Hứa Duệ cười nói: “Con đem Tiểu Hàng ôm qua, cha hạ thủ được. Thân gia, Tiểu Hàng béo ục ục thật đáng yêu, anh trêu chọc nó, ánh mắt nó chuyên tâm quay tròn rất có tinh thần. Tiểu Tường chính là hoàn toàn không giống, cùng Tiểu Thiên khi còn bé giống như đúc, trêu chọc cả buổi nó đều lười  nhìn.”

Vừa nói đến hai cháu ngoại bảo bối, Lý Văn Triết cũng nhịn không được nữa bật cười: “Tiểu Tường đó là có cá tính, Tiểu Hàng là ngây thơ hoạt bát. Hai đứa đều thật đáng yêu.”

Âu Tuyết Nhi ôm Tiểu Tường cũng nở nụ cười: “Đúng thế, hai đứa chắt trai thật sự đều đáng yêu vô cùng.”

Âu Tuyết Nhi cũng không nỡ để Hứa Duệ quay trở về, huống chi hai đứa chắt trai cũng phải cùng rời đi. Nhưng nàng gần đây đả thông tư tưởng, Hứa Duệ nghĩ muốn trưởng thành, mà Việt Lăng Thiên cũng đồng ý, Âu Tuyết Nhi cũng không muốn gây áp lực cho tiểu bối.

Nhận được xác nhận cậu và song bào thai có thể trở về biệt thự Thanh Chuyên, Hứa Duệ thật vui vẻ, vừa nghĩ đến có thể tự do sắp xếp thời gian, sử dụng tự do để làm bất cứ chuyện gì, Hứa Duệ liền mừng rỡ nhanh tìm không thấy nam bắc rồi. Mọi người nói cái gì cậu liền làm cái đó, nghe lời vô cùng.

Trong khoảng thời gian mang thai này, Việt gia cao thấp đều đối với cậu rất tốt, rất thương yêu cậu, Hứa Duệ rất cảm ơn, nhưng cậu cảm thấy cái này không đáng quý bằng tự do. Cậu khát vọng có được không gian của chính mình, không gian để cho chính mình và bọn nhỏ phát triển,dưới vây cánh của đại nhân, đặc biệt là Việt Lăng Thiên lại không ở trong nhà, Hứa Duệ không cho rằng bọn họ sẽ hợp lại làm cho chính mình và bọn nhỏ đối mặt với khó khăn và cản trở. Trái lại, bởi vì trong nhà là nhỏ tuổi nhất, ngược lại sẽ không tự chủ được mà cưng chiều cậu đi?

Thời gian ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh Việt Dĩ Hàng và Việt Dĩ Tường đầy một tháng tuổi. Tiệc đầy tháng được bày biện ở bên trong nhà lớn, người trong tộc Việt gia đều đã đến, Lý Văn Triết cùng hai người cha đến, còn có Trương Thiên Lâm và Phan Lực Trì cũng tới.

Chỉ là một tháng, nhưng hai bảo bảo được chăm sóc kĩ lưỡng lớn lên mập mập trắng trăng, da thịt phấn nộn, ngũ quan xinh xắn, còn có đôi mắt nhỏ có thần tuy nhìn không thấy rõ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào người khác, làm cho một đám người thật lớn thật lâu không có ôm tiểu bảo bảo đều yêu thích không muốn buông tay.

Việt Dĩ Tường là một tiểu lãnh khốc, ai ôm nó đều là mở to mắt nhìn một cái liền nhắm mắt lại, mặc ngươi uy hiếp nó như thế nào, nó đều không để ý đến ngươi, trừ khi đói bụng. Việt Dĩ Hàng là đứa bé lanh lợi, ai ôm nó nó đều ngọ nguậy, sau đó mở to hai mắt nhìn ngươi. Kì thật bảo bảo một tháng, thị lực của bọn nhỏ căn bản vẫn chưa hoàn toàn phát triển tốt, căn bản thấy không rõ. Nhưng Việt Dĩ Hàng chính là chuyên chú mà nhìn ngươi, đôi mắt đen lúng liếng, khuôn mặt phấn nộn mềm mại, còn có bờ môi xinh xắn đỏ nhạt, còn có thể làm cho người lớn ôm nó không nhịn được muốn hôn lại hôn, muốn cắn một ngụm.

Ngay từ đầu, Việt Lăng Thiên ôm Việt Dĩ Hàng, Hứa Duệ ôm Việt Dĩ Tường, cho các thân thích xem song bào thai, mọi người tâm sự. Chỉ là hai bảo bối quá đáng yêu, người này ôm một lát, người kia ôm một lát, đến cuối cùng, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người bảo bảo, Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ ngược lại không có người quan tâm.

Nhìn nhiều người quanh vây song bào thai, Việt Lăng Thiên kéo tay Hứa Duệ: “Đi theo anh.”

“Đi đâu?” Hứa Duệ do dự mà quay đầu nhìn xem song bào thai, sau đó đi theo.

Việt Lăng Thiên cười: “Hôm nay là thời gian của Tiểu Hàng và Tiểu Tường, chúng ta cũng yên lặng một lát đi.”

Cũng phải, sau khi song bào thai sinh ra, trọng tâm mọi người đều đặt trên người bảo bảo. Câu chuyện của bọn họ cũng là vây quanh Tiểu Hàng và Tiểu Tường, cùng với trước kia hoàn toàn không giống.

Hứa Duệ cười cười, cậu đi nhanh về phía trước thân thiết cầm tay Việt Lăng Thiên: “Được, muốn uống một chén sao?”

“Em muốn uống liền nói.”

“…Không có. Chỉ là cảm thấy tình cảnh này, như thế nào thiếu rượu được?”

“Em uống liền ngủ, một lát làm sao?”

“Cũng đúng nha.” Hứa Duệ mới nhớ tới tiệc đầy tháng vừa mới bắt đầu.

Việt Lăng Thiên xoay qua nhìn Hứa Duệ, hoài nghi hỏi: “Em sẽ không thừa dịp anh không ở vụng trộm uống chứ?”

“Làm sao có thể? Em chỉ là thuận miệng nói nói mà thôi.” Hứa Duệ trừng mắt Việt Lăng Thiên, nhưng rất nhanh cậu liền chú ý đến một sự kiện, Việt Lăng Thiên rất nhanh lại phải rời đi.  dammy9694.wordpress.com

Hứa Duệ quay đầu, trong nội tâm một hồi khổ sở. Thời gian gặp nhau làm sao trôi qua nhanh như vậy? Lần sau hai người gặp nhau lại phải đợi đến khi nào?

Hứa Duệ cúi đầu nhìn mặt đất, kết hôn đã hơn một năm rồi, thời gian hai người ở chung không quá ba tháng. Đây là bởi vì cậu sinh con, Việt Lăng Thiên tranh thủ nghỉ sinh, bằng không thì, cậu một mình phải đối mặt. Thời điểm sinh con, vô luận bao nhiều người ở cạnh đều không bằng có chồng ở bên người, Hứa Duệ là thật sâu cảm nhận được.

Vội vàng gặp lại vội vàng rời đi, nếu như mình đủ mạnh, hai người họ gặp mặt có thể dễ dàng một chút hay không?

Hứa Duệ trầm mặt vừa đi vừa nghĩ, sau đó bị một cái ôm quen thuộc ôm vào trong lòng.

“Không cần khổ sở.”

“…Em không có.”

“Ừ, vậy em theo anh một lát giúp anh về phòng đổi một bộ quần áo. Ướt một mảnh, người khác tưởng rằng phía trên là nước tiểu của Tiểu Hàng.”

“Tại sao là Tiểu Hàng không phải Tiểu Tường?” Hứa Duệ nâng lên con mắt hồng hồng bất mãn nhìn Việt Lăng Thiên.

Việt Lăng Thiên nâng lên mặt Hứa Duệ, nghiêm túc nhìn nước mắt trong mắt cậu: “Hối hận sao?”

Hứa Duệ nghe xong nước mắt liền ứa ra. Cậu nhắm mắt lại lắc đầu: “Không, em vĩnh viễn không hối hận.”

Việt Lăng Thiên cúi đầu xuống, nhẹ hôn nước mắt trên mặt Hứa Duệ, anh làm sao không khó chịu chứ? Lấy và bỏ, sớm đã quyết định. Anh cũng hiểu được, Hứa Duệ cũng hiểu rõ.

_________________