Nhìn Lý Văn Triết hướng hắn lộ ra biểu tình tươi cười thắng lợi, Hứa Hòa Thắng thiếu chút nữa phát nổ ngay tại chỗ. Hắn BA một tiếng đem bút đập trên bàn, ***g ngực phập phồng kịch liệt, nếu không phải ở chỗ này nhiều người như vậy, nếu không cân nhắc đến việc Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ đang chờ ở bên ngoài, Hứa Hòa Thắng vô luận thế nào đều phải nhẫn nhịn cơn tức này.
Lý Văn Triết cười lạnh, nói cho cùng, bên trong nội tâm Hứa Hòa Thắng, tiền vĩnh viễn quan trọng hơn người.
Việt Lăng Thiên xuất hiện, nói một câu, đem sự đối khẩu tài giỏi cao minh, phát huy khả năng tranh cãi của hai vị luật sư phá hủy toàn bộ. Ba vị nhân viên trung tâm phụ trách hòa giải đều đem vé quăng cho Lý Văn Triết và Hoàng luật sư bên này, Hứa Hòa Thắng không thể không kí, hắn căn bản không có cơ hội chống án.
Cái này bảo sao Hứa Hòa Thắng không thể không tức giận? Còn có Hứa Duệ, Hứa Hòa Thắng càng tức giận, nó chính là bạch nhãn lang. Chính mình cho nó ăn ngon mặc đẹp, cung cấp sách vở dạy dỗ nuôi nó lớn như vậy, đau nó nhiều năm như vậy, đều uổng phí.
Ban đầu mình còn có một cơ hội, nhưng Hứa Duệ chạy vào gọi Lý Văn Triết một tiếng, thì cơ hội không có nữa. Hứa Duệ nó nghĩ Lý Văn Triết là cha nó, chẳng lẽ ta Hứa Hòa Thắng không phải ba nó? Nó là giống của mình, không có mình, Lý Văn Triết một mình có thể có nó sao?
Hứa Hòa Thắng quả thực tức điên rồi. Cho dù tức, hắn cũng không thể mang theo cảm xúc oán giận đi ra khỏi phòng họp.
Vô luận như thế nào, Hứa Hòa Thắng hiên tại cũng không thể trực tiếp hướng Hứa Duệ nổi giận, càng không thể ở trước mặt chất vấn cậu, quở trách cậu, bởi vì Hứa Duệ lúc này không giống ngày xưa, cậu đã là phu nhân tướng quân Việt Lăng Thiên, hơn nữa Việt Lăng Thiên còn ở bên cạnh cậu. Mặc dù oán giận, nhưng Hứa Hòa Thắng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong, một lát phải trước mặt Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ giả vờ chính mình điềm nhiên như không có việc gì.
Hứa Hòa Thắng còn nhớ rõ Hứa Duệ nói muốn cùng Lý Văn Triết ăn cơm, trước đó, hắn muốn cùng Hứa Duệ nói chuyện. Ngày sau, nếu như Hứa Duệ muốn tận lực tránh mặt hắn, hắn căn bản cũng không có cơ hội cùng Hứa Duệ gặp mặt.
Hít sâu một hơi, Hứa Hòa Thắng miễn cưỡng che đậy kín tâm tình của mình, đứng thẳng sống lưng đẩy cửa phòng họp đi ra ngoài.
Tại phòng tiếp đãi khách quý, Việt Lăng Thiên đang trả lời Hứa Duệ đủ loại vấn đề.
Hứa Duệ hỏi những câu hỏi về thiếu nhi, cậu cùng các binh sĩ nói chuyện phiếm sau liền phát hiện mình cái gì đều không hiểu, còn có những cái tên người khác nói ra cậu cũng không biết đó là cái gì? Không có biện pháp, cậu kiếp trước là người bị bệnh tim, tiếp xúc với bạn cùng tuổi rất ít, lại thỉnh thoảng nghỉ học, vốn học được tri thực không nhiều lắm. Nhưng lại xuyên qua, kiến thức tích lũy hai mươi năm ở chỗ này đã out, không thể dùng, Hứa Duệ mở mắt ra, lập tức biến thành người mù. Khổ đến không nói nên lời.
Hứa Duệ mỗi ngày không làm gì đều tìm đọc rất nhiều số liệu để xóa nạn mù chữ, có những chỗ thật sự không hiểu, liền hỏi Việt Lăng Thiên. Nhưng là Việt Lăng Thiên trả lời câu hỏi phải có điều kiện…Hứa Duệ lệ rơi đầy mặt.
Hai người đang nhiệt tình nói đến chủ đề cơ giáp, chợt nghe người máy Việt Lăng Thiên tiến lên báo cáo nói Hứa Hòa Thắng muốn gặp Hứa Duệ.
Việt Lăng Thiên liếm ngón tay đã hơi chai của Hứa Duệ: “Ba em ở bên ngoài.”
Hứa Duệ cười muốn rút tay về, có chút ngứa: “Trong dự liệu, lần trước em đều không gặp ông ta, ông ta nóng nảy.”
“Hử?”
“Lần này không gặp còn có thể có lần sau.” Hứa Duệ cười đứng dậy, quay đầu lại kéo tay Việt Lăng Thiên bỏ ra nói: “Em cũng muốn nghe ông ta nói như thế nào? Anh liền ngồi ở chỗ này chờ em, bằng không có anh ở bên cạnh, Hứa Hòa Thắng rắm cũng không dám phóng.”
Việt Lăng Thiên dùng sức ngắt xương tay Hứa Duệ một cái, cảnh cáo: “Ở bên ngoài không cho phép nói thô tục.”
Hứa Duệ đau đến nhe răng, cậu dùng lực rút tay về trừng Việt Lăng Thiên, nghiêng đầu oán thầm: Rốt cuộc là ai lúc làm chuyện ấy nhất định phải nói lời thô tục vậy?
Việt Lăng Thiên ôm tay vu vơ bỏ thêm một câu: “Em rõ ràng rất oán hận hậu quả của anh.”
Hứa Duệ chảy nước mắt, hỗn đản này luôn uy hiếp cậu. Cậu nếu không chạy trở về thì bản thân cũng sống không nổi.
Hứa Duệ hướng Việt Lăng Thiên nhếch môi cười sáng lạn, nhưng giọng điệu càng giống nghiến răng nghiến lợi: “Lăng Thiên, xin ngài chờ tôi một chút, tôi gặp ba xong sẽ trở lại.”
Việt Lăng Thiên quyến rũ ra khóe môi, cằm hướng phía cửa hất lên một cái: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Hứa Duệ kéo cửa đi ra ngoài, liền thấy Hứa Hòa Thắng khoang tay đứng ở một bên chờ.
Hứa Hòa Thắng nghe được tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu về phía Hứa Duệ, thần sắc ngược lại rất bình tĩnh. Phát hiện ra chỉ có một mình Hứa Duệ, ánh mắt của hắn lại ẩn ẩn nhấp nhoáng ánh lửa.
“Ba.” Hứa Duệ đi đến trước mặt Hứa Hòa Thắng.
“Tiểu Duệ, con đi theo ba, ba có lời muốn nói với con.” Hứa Hòa Thắng giọng điệu xem như bình tĩnh, hắn nhìn Hứa Duệ đứng ở trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy có chút lạ lẫm.
Hứa Duệ đang muốn nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Văn Triết mang theo Trương Thiên Lâm cũng hướng bên này đi tới: “Cha.”
Hứa Hòa Thắng biến sắc, hắn xoay người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Lý Văn Triết cũng đã đi tới.
Lý Văn Triết trực tiếp xem Hứa Hòa Thắng như người trong suốt, y cười đi đến trước mặt Hứa Duệ cao thấp trực tiếp đánh giá con trai bảo bối, sờ đầu của cậu nói: “Đen, gầy, bất quá tinh thần rất tốt.”
Hứa Duệ lập tức tươi cười rạng rỡ: “Phải không? Lăng Thiên tìm huấn luyện viên hướng dẫn cho con huấn luyện.”
“Nhất định rất vất vả đi?”Lý Văn Triết đau lòng xoa bóp cánh tay Hứa Duệ, lại năng cằm lên nhìn chung quanh.
“Không vất vả, con rất thích.”
Hứa Duệ cũng cười hì hì đánh giá Lý Văn Triết, nói: “Cha, người lại đẹp trai.”
Lý Văn Triết hất cằm, ngạo kiều nói: “Lúc nào cũng đẹp trai.”
Hứa Duệ nhịn không được ha ha ha nở nụ cười.
Lý Văn Triết và Hứa Duệ hai cha con này vừa thấy mặt đã trò chuyện với nhau thật vui, rất thân mật, bọn họ dường như đã quên Hứa Hòa Thắng xanh mặt đứng một bên. Trương Thiên Lâm đứng xa hơn một chút, nhưng hắn vẫn canh giữ y nguyên sau lưng Lý Văn Triết.
Hứa Duệ nhìn thoáng qua khuôn mặt đã đen như đáy nồi của Hứa Hòa Thắng, liền nói với Lý Văn Triết: “Cha, Lăng Thiên ở bên trong, người đi vào trước chờ con một chút.”
Lý Văn Triết nhìn sang Hứa Hòa Thắng, hướng Hứa Duệ gật gật đầu.
Hứa Duệ vì vậy đối với Hứa Hòa Thắng nói: “Ba, chúng ta đi thôi.”
Hứa Hòa Thắng trong nội tâm hừ một tiếng, rất không cao hứng. Thái độ của Hứa Duệ đối với hắn và đối với Lý Văn Triết hoàn toàn bất đồng, Hứa Duệ và Lý Văn Triết cười cười nói nói, thái độ thân mật. Nhưng đối với chính mình, không thể nói cậu không lễ phép, nhưng người khác nhìn vào đều thấy thật sự rất xa cách. Xem chuyện hôm nay thì rõ, đều là những kẻ ăn cháo đá bát.
Hứa Hòa Thắng nhìn thoáng qua Lý Văn Triết, sau đó mặt âm trầm nói với Hứa Duệ: “Cậu đi theo tôi.”
“Vâng.” Bên ngoài phải giả bộ bình tĩnh, tôi nhịn ông.
Hứa Hòa Thắng mang Hứa Duệ đi ra bên ngoài, cũng không biết muốn mang vào phòng nào nữa?
Rất nhanh đi ra khỏi trung tâm hòa giải rồi, Hứa Duệ dừng bước hỏi Hứa Hòa Thắng: “Ba là muốn mang con đi đâu?”
Hứa Hòa Tháng dừng bước quay đầu lại: “Ở đây không đặt phòng trước không thể dùng, cậu cho rằng tôi là Việt Lăng Thiên?”
Hứa Duệ nghe vậy không khỏi âm thầm phỉ nhổ Hứa Hòa Thắng một câu: Nếu như ông là anh ấy tôi và anh ấy ngay lập tức ly hôn. Cậu đứng nguyên tại chỗ đối với Hứa Hòa Thắng nói: “Ba, Lăng Thiên vẫn còn chờ con, con không thể rời khỏi chỗ này.”
Hứa Duệ kiên trì đứng nguyên tại chỗ: “Con không đi ra ngoài.”
“ Chẳng lẽ cậu sợ tôi chế trụ cậu sao? Ha ha, tôi dám giữ cậu sao? Chê cười.” Hứa Hòa Thắng là không dám động Hứa Duệ, nếu như là Lý Văn Triết.
“Ba như thế nào sẽ chế trụ con, nhưng con thật sự không thể rời khỏi chỗ này.” Hứa Duệ cười nói, cậu nhìn xung quanh đánh giá một chút, chỉ vào một góc rẽ bên trái nói: “Bên kia như thế nào? Ba muốn nói cái gì chúng ta ở chỗ này nói.”
Hứa Duệ không chịu ra ngoài, Hứa Hòa Thắng cũng không thể cưỡng ép cậu lôi đi. Lại không tình nguyện cũng không cam chịu đi qua chỗ Hứa Duệ chỉ.
Ba con hai người mặt đối mặt đứng đấy, một hồi lâu đều không nói chuyện. Hứa Duệ là không có lời nào có thể nói, Hứa Hòa Thắng là đang suy nghĩ nói như thế nào.
“Tiểu Duệ, chuyện ba và cha con ly hôn, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến con.” Hứa Hòa Thắng đột nhiên ra vẻ người ba tốt nói: “Dù sao Việt gia cũng là một gia tộc lớn có uy tín danh dự, sợ bọn họ sẽ đối với con bất mãn.Nhưng cha con cố ý muốn cùng ba ly hôn, ba cũng cầu qua y rồi, cũng một mực tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân này, nhưng cha con không chịu tiếp nhận.”
Hứa Duệ rủ xuống tầm mắt cũng không nói gì, chỉ là ừ một tiếng.
Hứa Hòa Thắng đành phải tiếp tục giả vờ bộ dạng thống khổ: “Con biết rõ ba và cha con tình cảm rất rốt, kì thật tất cả con cái đều cùng cha có tình cảm thân thiết hơn một chút so với ba. Tiểu Duệ, hai mươi năm qua ba đối xử với con quả thật là nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, con muốn cái gì sẽ có cái đó. Những cái này con đều đã quên sao? Kì thật ba luôn mong muốn con sẽ tiếp quản vị trí của ba, từ nhỏ cũng luôn bồi dưỡng con, nhưng thân thể của con hoàn toàn không đáp ứng được điều kiện. Ba cũng không hi vọng trong cuộc sống sau này con sẽ trở thành một người nam nhân yếu ớt, sau đó lại sinh ra những đứa nhỏ đời sau yếu ớt. Ba thật sự không muốn làm như vậy. Con cũng phải thông cảm cho tâm tình của người làm ba như ba chứ.”
Hứa Duệ vẫn cúi đầu như cũ không nói chuyện, nhưng thần sắc cũng không có gì chấn động. Hứa Hòa Thắng cảm thấy Hứa Duệ im lặng nghe lời hắn nói, cái này so với tưởng tượng của hắn sẽ kịch liệt phản bác tốt hơn nhiều.
“Ba làm như vậy cũng đã suy nghĩ kĩ rồi.” Hứa Hòa Thắng tránh nặng tìm nhẹ, vẻ mặt thành khẩn: “Hiện tại con với Việt Lăng Thiên cũng rất hạnh phúc. Xem Việt Lăng Thiên đối xử với con vô cùng tốt, ba cũng yên lòng. Hôm nay ba và cha con kí tên phân chia tài sản, kì thật Văn Triết muốn cái gì ba cũng không ngại. Chỉ là muốn Văn Triết có thể suy nghĩ lại, cũng hi vọng cha con cầm cổ phiếu công ty Hứa gia chúng ta, như vậy trong lòng ba cảm thấy ba người chúng ta vẫn là người một nhà. Tiểu Duệ, ba thật sự không muốn cùng Văn Triết ly hôn.”
Hứa Duệ nghe xong lời hắn nói quả thực da gà đều muốn nổi lên, cậu không muốn lại nghe tiếp, vì vậy ngẩng đầu lên thành khẩn mà đối với Lý Văn Triết nói: “Ba, những lời người nói con có thể hiểu được, thật sự, con hiểu.”
Hứa Hòa Thắng đối với những lời Hứa Duệ nói rất hài lòng, đang muốn nói chuyện, Hứa Duệ còn nói: “ Nhưng con phải nói cho ba nghe lập trường của con và Lăng Thiên. Con cùng cha tình cảm thân mật, nhưng người cũng là ba của con, chuyện giữa người lớn, con và Việt Lăng Thiên là vãn bối không có tư cách nhúng tay can thiệp. Cha cũng chưa từng có cùng con nhắc qua cái gì, hôm nay chúng con qua bên này cũng chỉ là trùng hợp, mà con cũng hoàn toàn chính xác rất nhớ cha. Ba cũng biết, con lớn như vậy nhưng chưa từng cũng cha tách ra lâu như vậy. Hôm nay cứ như vậy xông vào phòng hợp cũng là do con thiếu cân nhắc, ba, thật xin lỗi.”
Hứa Hòa Thắng muốn giả vờ, vậy cậu cùng theo hắn diễn. Công phu giả vờ, Hứa Duệ tự nhận mình cũng không kém. Hứa Duệ không biết Lý Văn Triết bước tiếp theo tính như thế nào? Nhưng Việt Lăng Thiên nói, cha cậu ứng phó Hứa Hòa Thắng là có thừa khả năng, căn bản không cần cậu lo lắng.
Đã như vậy, Hứa Duệ cũng không muốn tại thời điểm này vạch mặt Hứa Hòa Thắng, miễn cho ngán chân Lý Văn Triết. Là người đều biết cậu cùng cha tình cảm sâu đậm, nếu cậu làm ra cái gì, tất cả mọi người có khả năng nhận định là Lý Văn Triết xúi giục cậu làm như vậy. Lòng người đáng sợ. Hứa Duệ cũng không muốn làm hư thanh danh Lý Văn Triết, cậu còn muốn cha tìm được mùa xuân thứ hai.
Hứa Hòa Thắng nghe xong lời Hứa Duệ nói vẫn không hài lòng, hắn nghĩ con trai sẽ toàn lực đứng ở bên hắn ủng hộ hắn, nhưng Hứa Duệ lại cho hắn biết cậu trung lập. Được rồi, trung lập cũng tốt hơn đứng về phía Lý Văn Triết, tuy Hứa Hòa Thắng cảm thấy Hứa Duệ đã đứng bên kia rồi, may mắn hôm nay có thể ngăn cản.
Bên này Hứa Hòa Thắng Hứa Duệ hai cha con nói chuyện, bên kia Việt Lăng Thiên và Lý Văn Triết cũng nói chuyện.
“Lăng Thiên, cảm ơn con.” Lý Văn Triết phi thường cảm kích Việt Lăng Thiên vì y làm tất cả, càng cảm kích anh đối tốt với Hứa Duệ.
Việt Lăng Thiên khoát khoát tay, nói: “Cha cùng Hứa Hòa Thắng ly hôn việc này đã xong. Lý gia các ngài cũng không cần làm cái gì, miễn cho Hứa Hòa Thắng lại tới dây dưa, cuộc sống của ngài liền không an ổn.”
Lý Văn Triết nhìn về phía Việt Lăng Thiên, cậu ta bảo mình cứ thế buông tay sao?
Anh nhìn Lý Văn Triết nói: “Mọi chuyện sau này ngài đều giao cho Trương Thiên Lâm làm là được rồi. Như vậy về sau Hứa gia có phát sinh chuyện gì, đều đối với ngài và Hứa Duệ không có mảy may quan hệ. Hứa Hòa Thắng không thể tìm đến mọi người gây phiền toái. Ngài cũng có thời gian mà tận hưởng cuộc sống tốt đẹp của mình.”
Lý Văn Triết nghe xong không khỏi ngạc nhiên, y ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Lâm, lại nhìn về phía Việt Lăng Thiên, thông minh không nói lời nào.
Việt Lăng Thiên còn nói: “Ngài đã cùng Hứa Hòa Thắng ly hôn, cuộc sống của ngài cũng không thể lại vây quanh người nam nhân này nữa, không có ý nghĩa.”
Nhìn thần sắc Trương Thiên Lâm có chút buông lỏng, Việt Lăng Thiên ngẩng đầu lên bỏ thêm một câu: “Nam nhân tốt trên thế giới này có nhiều lắm.”
Nhìn theo ánh mắt Việt Lăng Thiên, Lý Văn Triết đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên khi nhìn Trương Thiên Lâm, không khỏi im lặng nở nụ cười. Nhưng trong lòng thở dài một hơi, chính mình tuy lớn lên trẻ tuổi, nhưng nhìn kĩ mình cùng Trương Thiên Lâm vẫn lớn hơn rất nhiều.
Một tháng này, Lý Văn Triết có thể cảm nhận được Trương Thiên Lâm đối với y có tình cảm, y cũng rất hưởng thụ loại cảm giác được người ta yêu thương mình. Nhưng sự thật thì Lý Văn Triết không cho rằng mình sẽ tiếp nhận Trương Thiên Lâm, cho dù mở lớn gan hướng y tỏ tình. Thua kém nhau mười hai tuổi là một vấn đề, vấn đề lớn hơn là y rất khó mang thai, chẳng lẽ Trương Thiên Lâm không muốn có con sao? Hơn nữa, Trương Thiên Lâm điều kiện tốt như vậy, người lại trẻ tuổi lại đẹp trai, nên tìm một người cùng hắn tuổi tác không khác nhau lắm mà kết hôn như vậy mới hạnh phúc.