Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Quyển 1 - Chương 10

Edit+Beta: Minh Miu

Hứa Duệ đứng thẳng sống lưng ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon ở thư phòng, ở trên bàn trà đặt một ly cà phê.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, Việt Tín mang Hứa Duệ vào rồi lui ra, tại đây ngay cả người máy đều không có.

Ngay từ đầu Hứa Duệ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, trong lòng cũng tràn ngập ý chí chiến đấu, cho dù rất nhanh gặp được Việt Lăng Thiên, nhưng cậu một chút khẩn trương cũng không có. Ai biết cậu tiến đến thư phòng một hồi lâu, nhưng người kia còn không có xuất hiện.

Chờ đợi chính là chịu đựng khó khăn nhất, đặc biệt trước mặt chính là bước cuối cùng để quyết định tất cả, ngay cả một phút đồng hồ đều dài dằng dặc. Hứa Duệ khi tiến vào trong lòng nổi lên dũng khí và tin tưởng, theo thời gian trôi qua chậm rãi tan rã, cái loại tâm tình bất an  này lại xông lên đầu.

Trong lòng Hứa Duệ tâm niệm, thân cận hẳn là cả hai xem nhau như bạn bè ngồi cùng một chỗ uống trà ăn bữa cơm. Đã có quen biết xã giao, cho dù là người xa lạ cũng sẽ không câu nệ như vậy. Dù sao cả hai xem nhau như bạn lại có chung chủ đề vô tận làm cho hiện trường không khí cũng không đến mức rất thân thiết, nhưng cũng không nhạt nhẽo.

Nhưng hôm nay lần thân cận thứ nhất, Hứa Duệ lại chỉ có thể tự một mình ra trận. Hơn nữa một lát sẽ nhìn thấy Việt Lăng Thiên, cậu khả năng còn phải bỏ đi rụt rè mà chủ động bắt chuyện với anh.

Với tính cách có chút hướng nội như Hứa Duệ mà nói là rất khó khăn, đặc biệt đối phương lại là thiên tử chi kiêu, mà cũng không biết anh ta muốn nói chủ đề gì?

Việt Lăng Thiên đến tột cùng là người như thế nào? Trên internet nói có phải là sự thật không? Mà đối với anh sùng bái cùng kính trọng nguyên nhân có phải là anh đối với địa cầu đóng góp công lao hay là vì gia tộc sau lưng anh, sau sự thật kia sinh hoạt của anh như thế nào?

Đang muốn đứng lên đi một chút, Hứa Duệ đột nhiên cảm thấy bên trái có một ánh mắt mãnh liệt mang theo cảm giác lạnh lùng áp bách  đang nhìn trên người cậu, cái loại thăm hỏi lãnh khốc này làm cậu không lạnh mà run. Nhưng càng làm cho Hứa Duệ sợ lại không phải là cái này, cậu nhớ rõ bên trái là một bức tường, không có cửa cũng không có bệ cửa sổ…

Nhưng nơi này là thư phòng Việt gia!

Hứa Duệ cưỡng ép đè xuống khủng hoảng trong lòng, nhìn không chớp mắt người ngồi ở chỗ kia, nhưng ngón tay đặt ở trên đùi lại không tự giác mà muốn lượn bắt lấy quần động tác này đã làm bại lộ tâm tư của cậu.

Chết thì chết! Hứa Duệ không muốn ngồi chờ chết, cậu cắn răng ổn định lại tâm, mạnh mẽ mà quay đầu trừng người đứng ở bên trái bức tường.

“Ah!” Hứa Duệ kinh hô vụt một tiếng đứng lên.

Bên trái bức tường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, một nam nhân cao lớn đang dựa vào cửa.

Đón ánh sáng, nam nhân kia ngũ quan anh tuấn khắc sâu, ăn mặc thường phục dáng người cao ngất khỏe đẹp cân đối, đúng là Việt Lăng Thiên.

Hứa Duệ không nghĩ tới bọn họ lần đầu tiên gặp mặt là như thế này, cậu thật sự bị Việt Lăng Thiên hù rồi.

Thói quen muốn đưa tay bụm lấy trái tim, nhưng sợ đối phương mang theo suy nghĩ sâu xa cùng tìm tòi nguyên cứu ở trong mắt, Hứa Duệ cứ thế mà đem cánh tay vừa nâng lên phải buông ra, chỉ có thể kinh hoàng luống cuống mà đứng ở nơi đó cùng Việt Lăng Thiên đối mặt.

Rất nhanh, Hứa Duệ dưới con mắt lạnh nhạt không một chút gợn sống của Việt Lăng Thiên mà bại trận, ánh mắt dao động nhìn xuống vạt áo đối phương.

Nói cho cùng Hứa Duệ cũng chỉ là người trẻ tuổi năm nay chỉ mới hai mươi tuổi không có kinh nghiệm xã hội. Mà đối phương thân cậu với cậu  là một người lạ lẫm, một nam nhân cường thế thành thục. Không kiêng nể gì mà dùng ánh mắt như X quang bắn thẳng đến trên người cậu mà đánh giá, làm da đầu cậu run lên.

Lúc này Hứa Duệ lại phát hiện một sự tình rất châm chọc, Thượng tướng Việt Lăng Thiên hôm nay thân cận ăn mặc thường phục, mà chính mình bị trường quân đội từ chối, lại ăn mặc quân phục cải tiến.

“Xin chào, tôi là Việt Lăng Thiên.” Thu liễm ánh mắt, Việt Lăng Thiên chậm rãi tiến về hướng Hứa Duệ bởi vì khần trương mà dậy, anh chọn người này là đối tượng thân cận.

“Ngài khỏe, tôi là Hứa Duệ.” Thua người không thua trận, rõ ràng đùi đều nhanh chống không khống chế nổi mà phát run, nhưng vẻ mặt Hứa Duệ lại trấn định ngẩng đầu nhìn hướng Việt Lăng Thiên đang đến gần, kiên định mà hướng anh vươn tay phải.

Việt Lăng Thiên rũ mắt xuống nhìn bàn tay trắng nõn thanh tú kia, sau đó duỗi tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt mà mềm  mại, tựa hồ còn có chút phát run, Việt Lăng Thiên cảm thấy bản thân hiểu rõ.

Trước mặt là một nam hài thân hình đơn bạc khuôn mặt tuấn tú, bên trong sợ hãi nhưng bên ngoài lại biểu hiện kiên cường như vậy cũng đã không tệ rồi. Thủ hạ của anh không có mấy người có thể khống chế bản thân không run mỗi khi anh phóng ra khí tràn lạnh băng.

“Mời ngồi, chúng ta nói chuyện.” Việt Lăng Thiên buông tay Hứa Duệ, đi đến sofa ngồi xuống.

“Cảm ơn.” Hứa Duệ thở dài một hơi.

Hứa Duệ đoan chính ngồi xuống, nhìn vị trí của mình với Việt Lăng Thiên cách nhau một khoảng cách ước chừng hơn một mét.

Loại hành động lễ phép lại tri kỉ này làm Hứa Duệ liên tục làm công tác tư tưởng, tận lực không có làm ra dáng vẻ kịch cỡm. Thực sự tỉ mỉ trong lần gặp gỡ đầu tiên, Việt Lăng Thiên không chỉ một lần phát hiện Hứa Duệ cẩn thận cùng nhạy cảm.

Đột nhiên Việt Lăng Thiên giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua, như là đối với không khí phân phó: “Hai chén trà.”

“À?” Hứa Duệ kinh ngạc ngẩng đầu mà nhìn về phía Việt Lăng Thiên, anh đây là đối với chính mình nói chuyện?

Thấy Việt Lăng Thiên không trả lời, Hứa Duệ nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, trong thư phòng còn có những người khác?

Nhưng không đợi cậu nhìn ra, bên trái truyền đến thanh âm lạnh như băng của Việt Lăng Thiên: “Không cần tìm, tại đây không có người, tôi là đang phân phó bên ngoài đưa trà vào.”

Hứa Duệ xấu hổ vạn phần: “Thực xin lỗi, tôi quá thất lễ.”

Việt Lăng Thiên cũng không đáp trả, chỉ trầm mặc mà nhìn Hứa Duệ. Hứa Duệ càng là đứng ngồi không yên, cậu đã quên, vậy mà ngay lúc này lại không bình thường.

Rất nhanh  tiếng gõ cửa ngoài thư vang lên, Việt gia nhị gia bưng hai chén trà nóng tới, đem cà phê đã lạnh mất bưng ra ngoài, ngay cả đầu đều không ngẩng lên lại dùng tốc độ nhanh nhất lui ra ngoài.

Hứa Duệ dám đánh cuộc, Việt gia nhị quản gia khẳng định rất sợ Đại thiếu gia nhà hắn.

Việt Lăng Thiên tựa trên sa lon thoải mái dễ chịu nhìn Hứa Duệ, tư thế tùy ý mà lười biếng. Nhưng hết lần này tới lần khác Việt Lăng Thiên lại mang cho người ta cảm giác anh chỉ cần tùy thời giống như con sư tử mạnh mẽ xé nát con mồi, thập phần nguy hiểm.

Mà với tư cách là con mồi, Hứa Duệ chỉ khát vọng con sư tử mạnh mẽ trước mặt này nhanh nhào lên đem mình làm của riêng. Cậu yên tĩnh ngồi tùy ý để Việt Lăng Thiên dò xét mình, dù cho ánh mắt kia lợi hại làm người khác muốn chạy trốn.

“Cậu sợ tôi.” Ngữ khí khẳng định.

Hứa Duệ trong nội tâm trợn trắng mắt, lần đầu tiên gặp người phát ra khí phách băng lãnh như vậy, tôi có thể không sợ sao? Nhưng chung quy là không thể nói, Hứa Duệ biết mình không thể trắng trợn nói như vậy, sợ cùng kính sợ là hai khái niệm.

“Tôi là kính sợ Việt Tướng quân.”  Hứa Duệ dùng vẻ mặt nhu thuận biết nghe lời nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Việt Lăng, dùng giọng điệu thành khẩn lại có chút ngại ngùng nói: “Việt tướng quân uy phong lẫm lẫm, tôi vừa rồi thoáng cái đã bị uy nghiêm của tướng quân làm khiếp sợ. Thật sự là thất kính, kính xin Việt tướng quân thứ lỗi.”

“Cậu định sau này làm cái gì?”

“À?” Hứa Duệ mãnh liệt mà ngẩng đầu nhìn Việt Lăng Thiên, đề tài được chuyển biến quá nhanh đi?

Việt Lăng Thiên hảo tâm nhắc nhở: “Cậu không phải bị trường quân đội Phí Nặc Man đánh rớt rồi sao?”

“…”

“Hửm?”

Hứa Duệ rất là gian nan duy trì nụ cười trên mặt: “Tôi sẽ đi học tiếp tục, hôm trước tôi đã xin Nội Châu Á để vào học ‘học viện quân sự Tứ Thông’ Tứ Thông yêu cầu kiểm tra sức khỏe so với trường quân đội Phí Nặc Man  thấp rất nhiều.”

Việt Lăng Thiên ngón tay nhẹ gõ lan can, ngắt lời nói: “Cậu theo cha  mẹ tôi nói về ‘Quân tẩu’ tất cả chỉ là lời nói lải nhải suông. Cậu căn bản không có ý định ở nhà phục vụ chồng sinh con làm một cái quân tẩu đạt tiêu chuẩn.”

“Trở thành quân tẩu không nhất định phải ở nhà.” Hứa Duệ nhịn không được phản bác, cậu đã quên sợ người trước mặt: “ Trông coi nhà không phải là để ở nhà. Nếu như, tôi nói là nếu như chúng ta kết hôn, ngài một năm có hơn phân nửa thời gian đều không ở trong  nhà, chúng ta cũng không có con, tôi đây ở nhà làm cái gì? Tôi năm nay mới hơn hai mươi tuổi, muốn học tập rất nhiều thứ, tôi không hy vọng đầu mình thứ gì cũng không hiểu. Việt tướng quân ngài ưu tú như vậy, chẳng lẽ hy vọng bạn lữ của mình là người vô tri sao?”

Việt Lăng Thiên nhàn nhạt mở miệng: “Vậy cậu vì cái gì nhất định phải học trường quân đội? Kì thật dùng thành tích của cậu còn có rất nhiều chọn lựa.”

Hứa Duệ trừng to mắt, vẻ mặt đương nhiên: “ Đương nhiên muốn học trường quân đội. Không học trường quân đội tôi làm sao hiểu được thế giới của anh? Chúng ta một năm mới gặp nhau vài ngày, nếu như tôi không lên trường quân đội, như thế nào chúng ta bồi dưỡng chung sở thích? Nhất định phải học, như vậy chúng ta mới có chung ngôn ngữ, tôi mới có thể đuổi kịp bước chân của anh.”

Việt Lăng Thiên giả vờ bình tĩnh sắp không được nữa, đây đoán chừng mình nhất định sẽ lấy cậu ta sao?

Ngồi ở bên trong phòng quan sát Việt Tiêu cùng Quý Hiên chỉ vào khuôn mặt con trai mình luôn không cảm xúc mà bị lời của Hứa Duệ trở nên vui vẻ, mà ở bên trong chỗ Âu Tuyết Nhi cũng cười chảy nước mắt, nàng bắt lấy tay Việt Thái An nói: “Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này. Ha ha ha.”

Trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Hứa Duệ, Việt Lăng Thiên tiếp tục: “Nếu như  cuối cùng cậu không lấy tôi làm chồng? Chẳng phải lãng phí những sự lựa chọn tốt sao?”

Hứa Duệ nghe xong vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Tôi làm sao có thể không gả cho anh? Tôi nhất định sẽ gả cho anh. Anh đều kiện tốt như vậy, tôi cũng không phải mù.”

Việt Lăng Thiên nhịn không được hắc tuyến, nhưng anh đồng thời anh cũng  bị những lời của Hứa Duệ lấy lòng. Tuy rất nhiều người ngưỡng mộ anh, thầm mến anh, nhưng đều là lặng lẽ. Còn không có ai như Hứa Duệ, ngay trước mặt anh như vậy nói trắng ra ‘Tôi phải hiểu thế giới của anh’ ‘Tôi nhất định sẽ gả cho anh.’

Hứa Duệ nói xong cũng kịp phản ứng, che mặt, quá e lệ rồi. Chữ ‘gả’ cậu làm sao có thể nói được thuận miệng như vậy? Không phải nói là ‘lấy’ sao? Nhưng nếu như cậu dám nói ‘lấy’ đoán chừng Việt Lăng Thiên xé cậu.

Lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Việt Lăng Thiên, Hứa Duệ mặt ‘Vụt’ một tiếng đỏ lên. Việt Lăng Thiên vẻ mặt mang theo trêu tức biểu lộ cười như không cười làm cho cậu ngày càng quẫn bách, mặt cũng càng ngày càng hồng

Da thịt tinh tế tỉ mỉ hơi có vẻ tái nhợt nhiễm lên một tầng hồng hồng, con mắt xinh đẹp bởi vì ngại ngùng mà mập mờ tránh né, hai đầu lông mày ngượng ngùng, cái cằm thon ngọn, cũng bởi vì quật cường mà vểnh bờ môi, làm cho trên mặt Hứa Duệ hiện ra một loại phong tình làm cho người khác không thể cự tuyệt.

Việt Lăng Thiên hầu kết cao thấp giật giật, anh híp mắt nhìn chằm chằm Hứa Duệ một hồi lâu, do đó xác định một sự kiện. Đó chính là anh đối với nam hài gầy yếu trước mắt sinh ra một loại dục vọng khó mà nói nên lời.

“Cậu có hy vọng tôi hoặc Việt gia có thể  trợ giúp cho cậu cùng người nhà của cậu cái gì?” Việt Lăng Thiên đối với việc chính mình có loại tham vọng muốn giữ lấy này cũng có chút kinh ngạc, nhưng nên hỏi vẫn là sẽ hỏi.

Hứa Duệ nghe xong sững sờ, nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần lại. Cậu thoáng trầm mặc một chút mới nói: “Tôi chỉ yêu cầu Việt gia có thể bảo hộ cha tôi an toàn là được rồi. Về phần tôi, tôi tin tại Châu Á còn có ai dám đối với bầu bạn của Việt Lăng Thiên tướng quân động thủ.”

“Cái này đương nhiên. Vậy nhà cậu đâu? Tôi biết Hứa gia sản xuất đồ dùng quân nhu.” (Đồ cần dùng cho đời sống của quân đội như quần áo, lương thực.)

“Hứa gia có chuyện gì liên quan tới tôi sao?” Hứa Duệ thốt ra.

Nghĩ đến Lý Văn Triết mỗi ngày đều phải nhẫn nại cùng Mạnh Minh ngồi chung bàn ăn cơm, Hứa Duệ liền không nhịn được sinh khí. Ngẩng đầu chứng kiến Việt Lăng Thiên nhìn mình bằng ánh mắt thâm thúy, Hứa Duệ miễn cưỡng cười cười: “Thực xin lỗi, tôi nói như vậy theo ngài có lẽ đại nghịch bất đạo. Nhưng Hứa gia về sau thuộc về Hứa Nghĩa, mà cha hắn Mạnh Minh hiện tại cũng ở tại trong nhà của tôi.”

Nói không được nữa, Hứa Duệ cúi đầu xuống. Cậu hôm nay  ngồi ở chỗ này thân cận, cũng bởi vì hai cha con Hứa Nghĩa.

Bọn họ cướp đi gia đình hạnh phúc của Hứa Duệ và Lý Văn Triết, cậu làm sao có thể vì cái nhà kia mà trả giá? Nực cười.

Việt Lăng Thiên nhìn cái đầu nhỏ kia rủ xuống, thấy thế nào cũng đáng thương, rất cần anh đi an ủi. Anh cũng lập tức đến bên người Hứa Duệ mà ngồi xuống, tay phải đặt ở trên đầu Hứa Duệ.

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại trơn mượt, bàn tay lớn của Việt Lăng Thiên theo tóc trượt đến trên cổ tinh tế trắng nõn của Hứa Duệ, làm Hứa Duệ kinh sợ nhảy dựng lên.

Hứa Duệ nắm chặt nắm đấm, vừa rồi Việt Lăng Thiên tới gần dọa cậu kêu to một tiếng. Nhưng khí tức trên người anh ôn hòa làm cho người ta an tâm khiến Hứa Duệ không nỡ đẩy anh ra.

Nghĩ thầm chính mình cũng là nam nhân, cũng không có thiệt hại, vì vậy Hứa Duệ liền buông lỏng thân thể cứng ngắc của mình, mềm mại mà tựa trên người Việt Lăng Thiên, hưởng thụ lấy bàn tay ấm áp ôn nhu đang vuốt ve trên đầu cậu.

Việt Lăng Thiên đối với Hứa Duệ thuận theo rất hài lòng, trong ngực là nam hài nhỏ gầy mà sau này mình phải bảo vệ.

“Cần tôi thay cậu làm chút gì không? Tỉ như trả thù Hứa gia?” Việt gia luôn bao che khuyết điểm, Việt Lăng Thiên cũng không ngoại lệ. Tuy bọn họ vẫn chưa kết hôn, nhưng Hứa Duệ vừa rồi đã nói ‘Không phải anh không lấy chồng’ mà anh vừa quyết định ‘Không phải cậu không cưới’.

“Không, tạm thời không cần.” Hứa Duệ miễn cưỡng nói.

Lồng ngực người này thật ấm.  Hứa Duệ dựa vào Việt Lăng Thiên cảm thấy có chút buồn ngủ, cả ngày nay đều căng cứng thần kinh thật sự  rất mệt.

“Không muốn đòi lại?” Việt Lăng Thiên cúi đầu  nhìn xem vẻ mặt híp mắt buồn ngủ của Hứa Duệ, giống như bé mèo Kitty.

“Muốn. Nhưng tôi càng muốn dựa vào năng lực chính mình đòi lại.” Cặp mắt xinh đẹp đang híp mắt đột nhiên mở to, sáng ngời thanh tịnh lại mang theo kiên định.

Việt Lăng Thiên cúi đầu nhìn không khỏi động tâm, bàn tay đặt trên lưng Hứa Duệ càng ôm chặt hơn.

“Việt tướng quân, anh…” Hứa Duệ chưa nói xong lập tức bị Việt Lăng Thiên cắt đứt lời: “Gọi tôi Lăng Thiên.”

“Lăng Thiên.” Hứa Duệ  thuận theo.

“Ừ, nói đi.” Việt Lăng Thiên hài lòng. Bất quá cái eo này quá nhỏ, nhưng rất mềm, cũng không tệ lắm.

Hứa Duệ mở to hai mắt nhìn, cậu đã quên cậu muốn nói cái gì rồi, một phát bắt lấy bàn tay trên lưng mình: “Lăng Thiên, anh làm gì thế?”

“Cậu rất nhanh sẽ là vợ của tôi, sờ một chút cũng xem như thu tiền đặt cọc.”

“Anh, anh ”

Hứa Duệ cả nửa ngày cũng không nói nên lời, cái này thật sự là Thuyết Huyết tướng quân, lãnh khốc,  không câu nệ Việt tướng quân là nói hay cười?

Âu Tuyết Nhi đang xem hứng thú, thình lình nghe được Việt Thái An thở dài: “Xem ra phải nhanh chóng vì Tiểu Thiên tổ chức hôn lễ rồi. Xem nó chưa thỏa mãn được dục vọng mà đã đem hài tử nhà người ta dọa sợ rồi.”