Câu lạc bộ Vương Triều, cửa lớn tầng chín, nơi đây là tầng cao nhất của Vương Triều, ở tầng này cũng là tầng duy nhất không mở cửa với bên ngoài của Câu lạc bộ Vương Triều.
Ở tầng này, toàn bộ không gian bốn nghìn chín trăm mét vuông hoàn toàn là tư nhân Câu lạc bộ Vương Triều có được. Trên tầng này có hai thang máy chuyên dụng, trong đó một thang máy trực tiếp thông với khu làm việc của Câu lạc bộ, khu này chỉ chiếm diện tích chín trăm mét vuông, đây là tầng quản lý với một loạt các bộ phận như bộ phận nhân sự và bộ tài vụ của Vương Triều.
Còn một thang máy khác lại thông trực tiếp với diện tích bốn nghìn mét vuông còn lại, nơi đây là thuộc lãnh địa tư nhân mang tính chất thông thường. Phòng khách mang phong cách Baroque siêu lớn, phòng yến hội, phòng tiếp khách và phòng ăn, cộng thêm phòng dành cho khách và phòng ngủ chính. Có thể nói, thiết kế ở đây hoàn toàn chính là căn hộ loại hình siêu lớn.
Dưới sự hướng dẫn của Đại Long, Nhiếp Chấn Bang trực tiếp đi vào thang máy tư nhân để lên trên. Nếu đã là thang máy chuyên dụng thì đến những tầng khác sẽ không dừng lại, thậm chí đến cửa thang máy cũng không có thiết kế.
Khi thang máy vừa mở, lúc này, Lý Lệ Tuyết lại đứng ở cửa thang máy, lúc này Lý Lệ Tuyết cũng có chút kích động.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Lý Lệ Tuyết cũng nở nụ cười, điều này không giống với nụ cười giả dối ở nơi công cộng ngoài kia, lúc này lại là sự mỉm cười mang theo sự chân thành.
Gặp Lý Lệ Tuyết lần nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kích động, dường như thời gian lại trở về cái đêm trong khách sạn Thảo Nguyên.
Dường như, bên tai lại vang lên một câu:
- Tôi không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng tôi càng không muốn làm Trần Thế Mỹ.
Không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại mở rộng vòng tay, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên mà tự tin, nhìn Lý Lệ Tuyết nói:
- Lệ Tuyết, lâu rồi không gặp, không ôm một cái sao?
Lý Lệ Tuyết có chút ngạc nhiên, lập tức lao đến, cả người đều nhào vào trong lòng Nhiếp Chấn Bang, thời gian ba năm, toàn bộ công việc ở Liên Xô tất cả đều là cô xử lý. T80, SU 30, công nghiệp hàng không mẫu hạm, toàn bộ tư liệu về tàu sân bay cấp Kiev, động cơ loại hình lớn, tư liệu nghiên cứu kỹ thuật động lực hạt nhân, và kỹ thuật tinh luyện thép đặc chủng loại hình mới, thậm chí bao gồm cả tư liệu nghiên cứu động cơ hàng không và tàu sân bay đã hoàn thảnh hiện nay đang đỗ ở xưởng đóng tàu Ukraina, những thứ này đều là bút tích của Lý Lệ Tuyết.
Mặc dù là Nhiếp Chấn Bang cung cấp quy hoạch, nhưng toàn bộ thao tác cụ thể đều là một tay Lý Lệ Tuyết xử lý, ba năm này ở Liên Xô, Lý Lệ Tuyết vì chính mình mà thắng được danh hiệu Kathleen đại đế.
Cái tên này có lẽ mọi người thấy không quen thuộc, nhưng một cái tên khác mà mọi người có lẽ biết, nhị thế Ekaterina.
Cách gọi này được người Nga nhồi lên tận đỉnh đầu của Lý Lệ Tuyết, đây là một sự kính nể và vinh quang lớn, tên Evelyna là một danh tiếng lừng lẫy trong các quan cấp cao của Liên Xô.
- Chấn Bang, em rất nhớ anh.
Câu nói giản dị nhất nghe ra lại là lay động lòng người nhất.
Lúc này, Hổ Tử và Đại Long sớm đã biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, thấy Lý Lệ Tuyết đáng yêu động lòng người, Nhiếp Chấn Bang liền hôn một cái nồng nàn.
Sau chiếc hôn sâu kiểu Pháp thật dài, thần sắc Nhiếp Chấn Bang lại tràn đầy sự kiên định, trầm giọng nói:
- Cho dù đối đầu với cả thế giới anh cũng bằng lòng.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn có cảm giác nợ nhiều không cần buồn nữa. Nếu đã mơ mơ hồ hồ mà bước tới cùng một chỗ với Đổng Uyển rồi thì thêm một Lý Lệ Tuyết cũng có hề gì. Dù sao thì vẫn phải đối mặt với An Na. Nếu lúc này hắn cự tuyệt Lý Lệ Tuyết thì điều này là không công bằng với Lý Lệ Tuyết.
Nghe đến đây, Lý Lệ Tuyết cũng đột nhiên rời khỏi cái ôm của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt mang theo sự vui mừng, hỏi lại:
- Thật sao?
Thấy Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu khẳng định, Lý Lệ Tuyết lúc này mới lần nữa nhào vào lòng Nhiếp Chấn Bang.
Ôm nhẹ thân hình của Lý Lệ Tuyết, rõ ràng có thể cảm nhận được từng trận run rẩy từ thân thể Lý Lệ Tuyết truyền đến, đây là người con gái vừa đáng thương vừa đáng kính mà cả đời này không thể phụ cô ấy.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Lệ Tuyết, lần này qua đây anh muốn em thông báo với câu lạc bộ, ờm, cứ định sau một tuần đi, trong phòng yến hội tổ chức một buổi dạ yến từ thiện của những người nổi tiếng ở thủ đô thật long trọng hoành tráng, đem thông báo này phát đi, anh định sẽ có một vài hoạt động bán hàng từ thiện, em phải chuẩn bị tốt nhé.
- Tiệc từ thiện sao? Thật ra em cũng nghe người ta nói đến, người phương Tây rất thịnh hành cái này, cái gì đêm của người nổi tiếng gì đó, cho dù anh không nói em cũng chuẩn bị qua mấy tháng rồi. Vào lễ Giáng sinh của phương Tây, ở câu lạc bộ Vương Triều làm một buổi tiệc quy mô nhỏ với những nhân vật nổi tiếng. Có điều, em nghe nói, bình thường với những buổi tiệc tối mang tính chất từ thiện này đều cần người tổ chức đưa ra một ít vật phẩm để đấu giá từ thiện, về mặt này anh có chuẩn bị chưa?
Lý Lệ Tuyết hơi sửng sốt, lập tức cười nói.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có chút xúc động, mình đem chuyện kinh doanh tư nhân này đặt vào tay Lý Lệ Tuyết thực sự là chọn đúng người, từ lời nói vừa rồi là đã nghe ra, trên con đường kinh doanh, Lý Lệ Tuyết cũng là một cao thủ.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Không cần đâu, tiệc tối lần này anh chỉ là người nhận ủy thác mượn địa điểm và mạng lưới quan hệ của chúng ta mà thôi, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đến và thương lượng với em. Chúng ta chỉ cần làm tốt công việc trợ giúp bên ngoài là được rồi.
Lúc này, sau khi nói xong những chuyện này, Lý Lệ Tuyết đột nhiên có vẻ hơi thẹn thùng, nhìn bộ dạng Nhiếp Chấn Bang đang cúi đầu uống trà, đột nhiên, Lý Lệ Tuyết đứng dậy nói:
- Chấn Bang, anhanh nghỉ ngơi trước đi nha, em đi ngủ đây, phòng của anh ở bên kia, phòng ngủ lớn nhất đó, đồ trên giường đều là hoàn toàn mới, mỗi ngày đều đổi một lần.
Nhìn bóng dáng Lý Lệ Tuyết rời đi, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười, cô nàng này lúc này ngược lại là thẹn thùng chứ. Mấy ngày sau
Đổng Uyển gọi điện thoại đến di động của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang chưa nói gì thì giọng của Đổng Uyển liền truyền đến:
- Chấn Bang, anh đang ở đâu đấy, bạn em đã đến thủ đô rồi, vừa gặp mặt liền hỏi em chuyện này, chúng ta hẹn một nơi gặp mặt đi.
Nói xong, không đợi Nhiếp Chấn Bang định địa điểm, Đổng Uyển lại lần nữa nói:
- Ờ em thấy đi Vương Triều đi, đúng lúc nhân tiện xem tình hình nơi tổ chức một chút.
Từ sau khi quan hệ của hắn và Đổng Uyển đột phá, trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển toàn bộ đều thay đổi, hoàn toàn không còn sự lạnh lùng trước đó.
Nghĩ lại thì đây cũng là chuyện hết sức bình thường. Sự lạnh lùng của Đổng Uyển chỉ là vì cô ấy quen cự tuyệt người khác mà thôi. Đó cũng không phải là sự lạnh lùng của trạng thái bệnh. Ngược lại, nếu Đổng Uyển lúc này vẫn lạnh lùng như thế trước mặt Nhiếp Chấn Bang thì đây mới là không bình thường. Giờ đây, trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển hoàn toàn chính là thái độ người một nhà, nói như vậy cũng là cảm giác tất nhiên.
Lúc này, Trịnh Căn Sinh ngồi trong phòng làm việc nhìn Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy, Nhiếp Chấn Bang người này không đơn giản. Sau ngày hôm đó Nhiếp Chấn Bang lại hẹn mời đồng nghiệp trong phòng làm việc đến sảnh Đàm gia ăn cơm, nhìn lại những biểu hiện này của Nhiếp Chấn Bang, Trịnh Căn Sinh lúc này dám khẳng định trên chín mươi phần trăm bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không đơn giản.
Thấy Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, không đợi Nhiếp Chấn Bang nói, Trịnh Căn Sinh đã giành nói trước:
- Chấn Bang à, có chuyện sao? Vậy cậu mau đi đi, đừng chậm trễ, bên này có chúng tôi trông chừng cho cậu là được rồi.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đi xe đến cửa Câu lạc bộ Vương Triều. Lúc này, bởi vì là buổi chiều nên toàn bộ chỗ cửa của Câu lạc bộ có vẻ có chút vắng lặng. Ở ngoài đại sảnh, Đổng Uyển lúc này đang đứng cùng với một cô gái thân cao khoảng một mét sáu.
Tướng mạo và hình dáng của cô gái mơ hồ còn có một chút bóng hình của Diệp Thục Nhàn, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng bước đến, vẫy vẫy tay với Đổng Uyển, vừa đến gần Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Uyển nhi, bọn em đợi lâu rồi à.
Lúc này, cô gái bên cạnh lại mỉm cười đánh giá Nhiếp Chấn Bang, đưa tay ra nói:
- Chấn Bang, cậu là con của dì nhỏ tôi sao, cậu phải gọi tôi là chị họ đấy.
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, đúng rồi, nếu từ Diệp Thục Nhàn bên này để xem xét thì lời của Diệp Tuệ không sai. Mặc dù hắn không phải là thân sinh, nhưng tình huống của Diệp gia cũng rất phức tạp, mấy anh chị em của Diệp Thục Nhàn cũng không phải là cùng một mẹ sinh ra. Như vậy xem ra, lời của Diệp Tuệ thật sự là không sai.
Lần nữa qua đây, nhân viên bảo vệ sẽ không ngăn Nhiếp Chấn Bang lại rồi, dẫn Đổng Uyển và Diệp Tuệ đi vào trong câu lạc bộ, hai mỹ nữ tiếp tân Nga đến từ Liên Xô đã đến nghênh đón, cùng tiếng phổ thông còn chưa chuẩn xác lắm nói:
- Hoan nghênh đến Vương Triều.
Tầng một của Vương Triều là theo thiết kế của một quán bar. Tùy ý tìm một ghế ngồi, vừa ngồi xuống Nhiếp Chấn Bang đã cười nói:
- Chị họ Diệp Tuệ, mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng, tiệc tối từ thiện này của chị, tôi lại có chút ý kiến khác. Khoản tiền từ thiện mà chúng ta thu được, ý của tôi là chúng ta tự mình tổ chức một quỹ, do chúng ta và công trình Hy vọng của Ủy ban Đoàn thanh niên hợp tác, mượn danh nghĩa của bọn họ, chúng ta tự mình làm Công trình hy vọng trên cả nước, chị xem thế nào?