Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng biết, ông cụ cũng không có bản lĩnh biết trước, cũng không biết khoảng thời gian từ nay cho đến vài thập niên về sau, các cán bộ xuất thân từ Đoàn đội sẽ chiếm lĩnh lấy chính đàn của quốc nội, trở thành một cỗ lực lượng trọng yếu bên trong chính đàn.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã hiểu rõ nguyên nhân ông cụ đưa hắn đến đây. Chính là bởi vì ở trong này, đấu tranh trong chính trị có sự tàn khốc so với cấp cơ sở và các địa phương khác có lẽ thấp hơn nhiều. Đây có lẽ là việc cuối cùng mà ông cụ có thể làm cho con đường làm quan sau này của hắn, trước khi ông cụ lui lại về phía sau. Và đợi đến khi ông cụ đã hoàn toàn lui lại sau rồi thì bất kể như thế nào, quyền thế của Nhiếp gia sẽ không còn chói mắt được như vậy rồi. Muốn lên chức được, thì ngoại trừ bối cảnh của Nhiếp gia, càng nhiều hơn là phải xem năng lực của bản thân Nhiếp Chấn Bang rồi.
Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, hắn chưa có bất kỳ kinh nghiệm chính trị nào. Tiến vào con đường làm quan này, nếu tùy tiện điều xuống dưới cơ sở thì có lẽ, chỉ cần không cẩn thận một cái thôi, tiền đồ chính trị cả đời này có thể bị người khác phá hủy. Bắt đầu con đường làm quan ở Trung ương Đoàn mà nói, cấp bậc cũng có, nhưng đấu tranh cũng không mãnh liệt như phía địa phương. Chỗ này coi như là chỗ thỏa đáng nhất rồi.
Mặc dù thông báo là phân phối ở trong hội liên hiệp thanh niên toàn quốc, nhưng trên thực tế Nhiếp Chấn Bang vẫn là nhân viên bình thường của Trung ương Đoàn. Ở trong này, chủ yếu là phụ trách liên lạc giữa các hội viên đoàn thể thuộc Thanh Liên cả nước, đồng thời phụ trách phối hợp tạp chí "Phụ nữ Hoa Hạ" của Toàn Quốc Thanh Liên.
Hiện giờ, đợi cho Trưởng ban Chu mà theo Đổng Uyển gọi là cô Vân rời khỏi, chủ nhiệm Quách lập tức nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tiểu Nhiếp, sau này tôi gọi cậu Chấn Bang đi, như vậy nghe thân thiết hơn một chút. Nào, chúng ta đi, tôi dẫn cậu đến văn phòng.
Hắn đi theo sau Chủ nhiệm Quách đến văn phòng nằm tận trong cùng, lúc này toàn bộ trụ sở làm việc của Trung ương Đoàn chưa được sửa chữa, nhiều đơn vị đều ở đây làm việc nên nơi làm việc này có chút chật chội.
Đến một gian phòng làm việc lớn, ở giữa văn phòng có đặt tám chiếc bàn lớn, thấy Chủ nhiệm Quách dẫn theo một người trẻ tuổi vào phòng làm việc, bảy người đều trong phòng đều đứng lên.
Tận cùng bên trong của phòng làm việc, nằm sắt ở gần cửa sổ, hai cái vị trí đối mặt với cửa chính đó, chính là hai vị trí tốt nhất của cả văn phòng.
Tự nhiên là ngồi ở đó cũng là hai người có tư cách già dặn nhất phòng làm việc này. Một trong hai người đó, cũng khiến Nhiếp Chấn Bang vừa nhìn vào mà có chút giật mình. Người này ước chừng khoảng hai mươi bốn tuổi, trong khí chất của anh ta, vừa nhìn liền cảm nhận được một loại thái độ ngạo nghễ.
Cũng đúng thôi. Toàn bộ cái phòng làm việc này, bình quân tuổi tác là tầm hai mươi bảy, hai mươi tám, có không ít người còn nhiều tuổi hơn gã, nhưng không có một ai ngồi vào cái vị trí này. Đây thật đúng là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Lúc này, Chủ nhiệm Quách vỗ tay, tập trung chú ý của mọi người đến trên người của mình, lập tức chỉ vào Nhiếp Chấn Bang giới thiệu:
- Tất cả mọi người giải lao một chút, để tôi giới thiệu một đồng sự mới tới, đây là tiểu Nhiếp, Nhiếp Chấn Bang, tốt nghiệp Đại học Thủ Đô khoa tiếng trung, sau này là đồng sự rồi, mọi người chiếu cố một chút.
Sau một đoạn giới thiệu, Nhiếp Chấn Bang được sắp xếp ở vị trí ngoài cùng, xoay lưng vào vị trí cửa chính. Nơi này là nơi kém nhất trong phòng. Ngày bình thường, ngoại trừ những lúc đóng mở cửa ra, cho dù lãnh đạo có lâm thời đi kiểm tra mà bước vào cũng không thể nào phát hiện đầu tiên được.
Tuy rằng đấu tranh chính trị cũng như đấu đá nhau trong chi đoàn không kịch liệt và rõ ràng như vậy, nhưng nhìn ở điểm này, mặc dù là nơi dễ dàng bỏ qua nhất thì giống nhau, cũng cần phân biệt đối xử.
Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang nhưng cũng là chỉnh đốn trạng thái tâm lý của mình. Bây giờ ở nơi này, không có cái gọi là cháu trai của Nhiếp lão, hay cháu nuôi của Thủ trưởng Nam Tầm, nơi này chỉ có một người là Nhiếp Chấn Bang mà thôi.
Đợi sau khi Chủ nhiệm Quách rời đi, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên mỉm cười nói:
- Các vị tiền bối, các vị đều là giáo sư, tôi mới đến nên có nhiều chuyện cũng như chuyên môn không hiểu rõ. Sau này trong khi làm việc có điều gì sai sót kính xin các vị tiền bối thông cảm nhiều hơn. Tôi tên là Nhiếp Chấn Bang, sau này mọi người gọi tôi tiểu Nhiếp là được rồi.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Nếu tất cả mọi người rãnh rỗi, tối nay ở khách sạn Thủ đô, sảnh Đàm gia, tôi mời các vị tiền bối bữa cơm xem như là buổi ra mắt, như vậy có được không ạ?
Lúc này Nhiếp Chấn Bang đang thực hiện nguyên tắc dùng ân tình để mở đường. Trong chính trị, hắn không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng hắn cũng sở hữu những ưu thế mà người khác không có. Điều thứ nhất, Nhiếp Chấn Bang đã biết được trước một số người cũng như một số việc của thời đại tới, đặc biệt là bên trong cái vòng tròn nơi Chi Đoàn này, hắn tuyệt đối không có khả năng có thể đứng sai đội được. Mặt khác không có kinh nghiệm chính trị, không có nghĩa là Nhiếp Chấn Bang không biết gì. Chút kiến thức phổ thông bình thường hắn vẫn phải có. Ở cơ sở, đối với này đó cán bộ đã từng dẫm lên thi thể của người khác để leo lên, thì lúc này, có lẽ Nhiếp Chấn Bang còn hơi non một chút. Nhưng, ở trong một nơi mà ích lợi tương quan không phải quá lớn như ở Chi Đoàn này, Nhiếp Chấn Bang không thể nói là thoải mái giống như cá gặp nước được, nhưng ít nhất, hắn vẫn là có thể bình tĩnh xử lý.
Tục ngữ Hoa Hạ có câu ăn thịt người miệng ngắn, bắt người thì nương tay. Từ xưa đến nay, trong quan trường Hoa Hạ chú ý đến chính là cái văn hóa mời khách này. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã sử dụng một phương pháp rất tốt để nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa các đồng sự với nhau hơn.
- Ha ha, thế này làm sao không biết xấu hổ chứ, tiểu Nhiếp, sảnh Đàm gia không phải là chỗ rẻ đâu. Cậu chỉ vừa mới tốt nghiệp không cần phải lãng phí như vậy, tôi thấy chỉ cần qua nhà hàng nhỏ kia là được rồi, đều là đồng sự, không cần phải chú ý nhiều như vậy.
Người nói ra lời này chính là người đàn ông ngồi gần cửa sổ ở tận cùng bên trong của văn phòng.
Người đàn ông này ước chừng khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị. Một chiếc áo jacke màu xám, đây có thể coi là cách ăn mặc thường thấy nhất của thời đại này rồi.
Nhưng, người đàn ông này lại có vẻ thật nhẹ nhàng khoan khoái. Từ tinh thần của anh ta tạo cho người khác có cảm giác rất hăng hái, phấn chấn. Khi anh ta khẽ cười rộ lên thì rất có lực hấp dẫn.
Vừa nói dứt lời, người ngồi bên cạnh, cậu thanh niên với dáng ngồi có chút ngạo nghễ ở đối diện với người vừa nói đó cũng cười khẽ nói:
- Sảnh Đàm gia sao? Không biết lúc này còn có thể đính chỗ nữa hay khôngđây. Hiện nay phòng riêng ở Đàm gia đều rất đông khách, đặt trước mấy ngày còn chưa chắc có được.
Những lời nói này rất ngạo mạn, điều này làm thần sắc Nhiếp Chấn Bang có chút thay đổi, ý châm chọc của người này cũng quá rõ ràng.
Cùng thời điểm này người đàn ông ngạo mạn kia cũng gật đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang, một bộ giảng giải đạo lý:
- Tiểu Nhiếp, cậu cũng là vừa tốt nghiệp thôi. Không nên cố phùng má giả làm người mập đâu ! Đồng chí Lão Trịnh nói rất đúng, đều là đồng sự cả, đến tiệm cơm nhỏ bên cạnh đường ăn bữa cơm cũng được rồi.
- Lưu Dương, cậu...
Lúc này, chẳng những Nhiếp Chấn Bang có sắc mặt khó chịu mà lão Trịnh, cũng chính là người có địa vị tương đướng với Lưu Dương ở trong phòng làm việc này cũng có chút tức giận.
Người đàn ông ngạo mạn kia, mà theo như lão Trịnh gọi chính là Lưu Dương, lúc này lại ra vẻ một bộ mặt không sao cả, lập tức đứng lên nói:
- Hết việc rồi, tôi đi trước đây.
Khi Lưu Dương đứng lên, rất tự nhiên rời khỏi văn phòng, thì người ngồi đối diện với Lưu Dương có lẽ là người hầu của anh ta cũng lập tức đứng lên, nhìn lão Trịnh, trên mặt cũng mang theo mỉm cười mà không có chút gì xin lỗi, nói:
- Anh Trịnh, thật ngại quá. Anh Lưu vừa lúc nãy có hẹn với Côn thiếu đến sảnh Đàm gia ăn cơm. Hôm nay liên hoan tôi cũng không đi được, vậy mọi người đi nhé!
Nhìn hai người rời đi, trong phòng làm việc lúc này cũng không còn sự yên tĩnh như vừa rồi nữa, một cô gái thở dài nó với vẻ khinh thường:
- Tên chó săn.
Bên cạnh, một người chừng hai sáu hai bảy tuổi nhìn sắc mặt anh Trịnh xanh mét, khuyên bảo:
- Anh Trịnh, anh vì hạng người như vậy mà tức giận không đáng đâu. Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con cháu chi thứ của Lưu gia thôi sao? Làm bộ được như là cháu ruột của con trưởng vậy. Người như thế, sớm muộn gì cũng đụng phải cái đinh mà thôi, chúng ta không cần để ý đến hắn.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy khá hứng thú đối với người anh Trịnh này. Vừa rồi bộ dạng kẻ xướng người họa của hai người Lưu Dương, rõ ràng là muốn đối đầu với vị anh Trịnh này. Nhưng hiện giờ, sắc mặt của anh Trịnh cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, sự kiềm chế này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được. Hơn nữa, thoạt nhìn thì, lão Trịnh này có quan hệ với mọi người trong phòng làm việc rất tốt, có lẽ anh ta là một nhân tài.
Ngay lúc Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ, anh Trịnh cũng cười nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang à, để cậu chê cười rồi, hai người vừa rồi đi đầu là Lưu Dương, còn người kia gọi là Tôn Hổ. Lưu Dương này coi như là người có chút bối cảnh, cho nên ngày bình thường không xem ai ra gì cả. Chúng ta không nên để ý đến bọn chúng làm gì. Tôi giới thiệu một chút, tôi là Trịnh Căn Sinh, người Sở Bắc, trong văn phòng này của chúng ta, tôi là người lớn tuổi nhất rồi. Nếu không chê thì có thể gọi tôi một tiếng anh Trịnh là được.
Nói đến đây, Trịnh Căn Sinh dừng một chút tiếp tục nói:
- Chấn Bang à, Lưu Dương nói đúng, phòng ở Đàm gia quá đắt rồi. Chúng ta cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, chỉ cần tìm một chỗ tụ tập thôi là được rồi.
Một người đáng để kết giao như thế, về phần năng lực còn cần có thời gian để quan sát, nhưng tính cách này cũng khó mà có được. Nghĩ đến đây Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nửa đùa nửa thật cười nói:
- Anh Trịnh, hôm nay tôi muốn thử một hồi trưởng giả học làm sang, mời mọi người đến sảnh Đàm gia.