Nhìn hành động lúc này của Nhiếp Chấn Bang, nhưng thật ra cũng làm Diêu Viễn có hơi kinh ngạc, tên nhóc này quả thật không đơn giản chút nào. Thấy Nhiếp Chấn Bang tăng tốc độ, Diêu Viễn cũng tăng tốc theo. Còn mấy tên nhóc đằng sau này, giờ cũng đã không theo kịp được nữa rồi. Chạy đến vòng cuối cùng tất cả đám tân binh cũng đều đã dừng lại, Nhiếp Chấn Bang và Diêu Viễn đã sớm vượt qua bọn họ mấy vòng rồi.
Bây giờ, tất cả tân binh đều bắt đầu cổ động cho Nhiếp Chấn Bang. Có những tân binh ngay từ lúc đầu đã đứng chung một chỗ với Nhiếp Chấn Bang đã hô tên của Nhiếp Chấn Bang, lập tức tất cả tân binh đều hô theo:
- Nhiếp Chấn Bang, cố lên!
100m cuối cùng, lúc này Nhiếp Chấn Bang vẫn đang dẫn đầu, ngay sau Diêu Viễn vẫn đang tăng thêm tốc độ theo gần. Lần chạy này, Diêu Viễn đã phá vỡ giới hạn cực đại của chính mình rồi. Mang theo phụ trọng nặng 20kg mà chạy với tốc độ nhanh như vậy trong 4 km, điều này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang chính là có ưu thế trong cái phần phụ trọng này. Bởi vì nguyên nhân đặc thù, nên Nhiếp Chấn Bang lần này đến đây căn bản không mang bất cứ hành lý nào. Cũng nhờ vậy mà hắn ra trận rất là nhẹ nhàng.
Nhìn Diêu Viễn bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Huấn luyện viên, lần này anh sơ suất quá rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang tăng tốc độ của mình nhanh lên nữa, lúc này sức bật của Hình ý quyền được thể hiện một cách hoàn mỹ ra ngoài, Nhiếp Chấn Bang đã vượt qua vạch đích trước Diêu Viễn.
Giờ phút này, tất cả tân binh đều hoan hô hết lên. Trong cái trạng thái này, dường như các tân binh đều đặt mình vào vị trí đối lập với Diêu Viễn, mà Nhiếp Chấn Bang với thân phận giống bọn họ, cũng khiến cho bọn họ cảm giác được sự thân thiết.
Nhìn Diêu Viễn tháo phụ trọng xuống, trên mặt cũng không có bất kỳ sự khó chịu nào, mà ngược lại vẫn là một bộ thản nhiên. Lúc này Nhiếp Chấn Bang tận đáy lòng thở dài một tiếng, cũng theo đó, Nhiếp Chấn Bang đi đến chỗ Diêu Viễn rồi nói:
- Huấn luyện viên, trên thực tế là anh thắng. Nếu so sánh với anh thì tôi thắng được có chút không công bằng.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói xong, Diêu Viễn cũng xua tay nói:
- Thua thì thua, thắng thì thắng. Mà nói một cách tương đối, tôi là lão binh, còn cậu là tân binh nên thi đấu với tình huống như vậy mới được xem là công bằng chứ. Chút khí độ đó thì tôi đây vẫn là có.
Nói xong, Diêu Viễn nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Cậu có luyện qua võ hả?
Với sức quan sát của Diêu Viễn, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút giật mình. Cái tác phong quang minh lỗi lạc này của Diêu Viễn khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất là tán thưởng, hắn liền gật đầu nói:
- Đã luyện vài năm, là võ gia truyền.
Nghe được lời này của Nhiếp Chấn Bang, Diêu Viễn cũng nhếch miệng cười, ánh mắt mà anh ta nhìn Nhiếp Chấn Bang giống như là ánh mắt nhìn thấy một bữa ăn ngon vậy, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút căng thẳng.
Quả nhiên, lúc này Diêu Viễn cũng trầm giọng nói:
- Tốt lắm, quả là như vậy! Cậu là Nhiếp Chấn Bang đúng không? Ba tháng tiếp theo của cậu tôi sẽ có yêu cầu khác biệt dành cho cậu, cậu hãy đón đợi cực khổ bắt đầu đi.
Kế tiếp, Diêu Viễn vẫy tay, năm mươi binh lính đứng ở bên cạnh liền chạy đến bên này, những người này đều là lão binh. Từ hôm nay trở đi sẽ là trưởng lớp của đám tân binh ở đây, huấn luyện những tân binh vượt qua ba tháng quân huấn.
Dưới sự dẫn dắt của các trưởng lớp lão binh, các tân binh rất nhanh chóng đã được phân về các đội ngũ cũng như doanh trại.
Trưởng lớp của Nhiếp Chấn Bang là người Thiên Phủ, giọng nói của anh ta đặc sệt khẩu âm của người Thiên Phủ.
Còn tên nhóc từ phía Nam, cái tên cũng mang phụ trọng bằng với huấn luyện viên đó, thật tình cờ là cũng được phân về cùng một lớp với hắn.
Nhìn mọi người ngồi trên giường hoặc là đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau, trưởng lớp lập tức đứng lên. Người này cao chừng một mét bảy, dáng người rắn chắc khỏe mạnh, tóc húi cua rất năng động, đôi mắt khá to, khi cười thì tạo ra một cảm giác rất trung hậu, mặc một bộ quân trang phẳng phiu, cúc áo cài được cài rất nghiêm chỉnh.
Lúc này, trưởng lớp vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người lại, lập tức mở miệng nói:
- Các đồng chí, tất cả mọi người đều là đến từ khắp năm sông bốn bể, chúng ta gặp nhau ở nơi này ấy cũng là duyên phận khó được. Đầu tiên, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Ngôn Trung Huấn, là người Thiên Phủ, tôi nhập ngũ năm 85, lúc này rất vinh dự được làm lớp trưởng của các đồng chí. Lớp chúng ta rất đáng để tự hào. Thứ nhất là vì có một tân binh dám đeo lượng phụ trọng giống như của huấn luyện viên. Ngoài ra, điều thứ hai càng đáng tự hào hơn chính là có một tân binh đã chiến thắng được huấn luyện viên. Các đồng chí, điều này là vinh dự cho lớp chúng ta. Tôi hy vọng trong đợt huấn luyện kế tiếp, chúng ta có thể đoàn kết cùng nhau, tín nhiệm hỗ trợ nhau để hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ huấn luyện. Mọi người có lòng tin hay không?
Trong bộ đội chính là như vậy, cái gọi là tiền bạc, hay quan hệ ở trong này, nhất là ở trong mắt binh lính, điều này căn bản không có ý nghĩa gì cả. Cái có thể hấp dẫn các binh lính chính là niềm vinh dự.
Làm một lão binh đã có 3 năm tuổi quân, hiển nhiên là Ngôn Trung Huấn rất biết cách mang binh, chỉ nói mấy câu đã cổ động được tân binh của cả lớp.
Lúc này, tinh thần binh sỹ cũng đã tăng lên, không khí được dung hòa rất nhiều, Ngôn Trung Huấn nhân thể rèn sắt khi còn nóng liền nói:
- Tôi đã xem qua hồ sơ của các cậu, trong đó đồng chí Nhiếp Chấn Bang trước khi nhập ngũ, đã trở thành đảng viên dự bị. Với thái độ tích cực tiến thủ như vậy, rất đáng được mọi người chúng ta học tập. Tôi đề nghị để đồng chí Nhiếp Chấn Bang tạm thời đảm nhiệm lớp phó của chúng ta, mọi người có ý kiến gì không?
Hiện giờ, ai cũng là tân binh cả, cũng chưa có nhiều quan niệm về hội nhóm. Vừa rồi Nhiếp Chấn Bang thắng huấn luyện viên, nên đối với binh lính mới cũng có chút uy tín. Đồng thời Nhiếp Chấn Bang là đảng viên dự bị, càng làm cho các tân binh này có chút hâm mộ. Với đề nghị này của Ngôn Trung Huấn, tất nhiên không có vấn đề gì, ai cũng thông qua cả.
Cùng lúc đó, Ngôn Trung Huấn nói tiếp:
- Các đồng chí, tiếp theo buổi họp của chúng ta, tất cả mọi người tự giới thiệu một chút về mình đi nào.
Tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, chào mọi người theo nghi thức quân đội, lập tức mở miệng nói:
- Chào mọi người, tôi là Nhiếp Chấn Bang, người Đường Thành, tỉnh Yến Bắc. Thuở nhỏ thích học võ, năm trước thi đậu Đại học thủ đô, năm nay là sinh viên trường học hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ. Trong cuộc sống cũng như công tác sau này, kính xin mọi người giúp đỡ nhiều.
Lời nói này của Nhiếp Chấn Bang khiến cho các tân binh kinh ngạc, là sinh viên sao? Hơn nữa lại là sinh viên của trường Đại học thủ đô, không ngờ học đại học rồi mới vào nhập ngũ, không biết đầu óc có vấn đề gì không? Đây chính là cảm giác đầu tiên khi mọi người nghe hắn giới thiệu.
Còn bên cạnh, Ngôn Trung Huấn nhìn Nhiếp Chấn Bang với ánh mắt càng thêm khâm phục. Ngôn Trung Huấn không phải là một tân binh mà đã là lão binh, chuyện trong bộ đội cơ bản đều hiểu rất rõ. Lấy điều kiện như vậy của Nhiếp Chấn Bang, chuyện nhập ngũ cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Kế đến là cậu chàng mang phụ trọng ngang với Diêu Viễn tên là Hùng Trường Quý, vì chữ Trường và chữ Chưởng là hài âm, nên lập tức Hùng Trường Quý chiếm được tên hiệu là Hùng Chưởng Quý.
Đồng thời, người khiến Nhiếp Chấn Bang có ấn tượng nhất chính là người đến từ tỉnh Tề Lỗ, tên là Tần Lãng. Tần Lãng là một binh sĩ ở thành phố điển hình, nhưng cách xử sự của anh ta lại rất chín chắn, đại khí, ánh mắt kiên định, người như vậy đúng là trời sinh để làm quân nhân.
Trong buổi chiều, sinh hoạt của các tân binh diễn ra rất bình thường, trưởng lớp Ngôn Trung Huấn vẫn luôn chỉ bảo các tân binh cách làm nội vụ (ai đi tập quân sự thì có lẽ sẽ hiểu nội vụ là gì).
Buổi tối, sau khi xếp hàng ăn xong bữa tối, thự hiện buổi huấn luyện đội ngũ lần đầu tiên trên sân tập, chỉ làm những động tác đơn giản là đứng nghiêm nghỉ, nhưng lại khiến các tân binh cảm thấy thật mệt mỏi không thể tả.
Vừa về đến ký túc xá, gần như tất cả mọi người đều chạy thẳng đến giường.
Rạng sáng.
Ước chừng khoảng ba giờ, đột nhiên có tiếng còi tập hợp khẩn cấp từ bên ngoài doanh trại vang lên. Trước hết kịp phản ứng tất nhiên chính là các lớp trưởng. Đồng thời, từng ký túc xá đều truyền đến âm thanh lách ca lách cách.
Trên bãi tập, lúc này Diêu Viễn tinh thần hết sức phấn chấn, đứng nhìn các tân binh thưa thớt, có người thì dây giày chưa thắt, có người chưa cài nút, còn một số thì mũ đội lệch sang một bên.
Diêu Viễn nhướn mày liếc nhìn qua hết tất cả mọi người, nhìn cách ăn mặc chỉnh tề của Nhiếp Chấn Bang, Tần Lãng cùng Hùng Trường Quý là Diêu Viễn cảm thấy hài lòng nhất. Lập tức anh ta lại trầm giọng nói:
- Bất ngờ vậy sao? Đáng kinh ngạc vậy sao? Các cậu tân binh, đây mới đúng là quân đội, đây mới đúng là người quân nhân bảo vệ đất nước cộng hòa đấy. Chuyện nửa đêm tập hợp khẩn cấp sau này sẽ còn diễn ra rất nhiều, các cậu nên chuẩn bị tốt tâm lý, giải tán, lớp nào về lớp đó.
Lúc này mặt Diêu Viễn không có biểu hiện gì cả, anh ta đứng nhìn các tân binh đi qua trước mặt mình, đến khi Nhiếp Chấn Bang đi qua, Diêu Viễn đột nhiên nói:
- Nhiếp Chấn Bang, cậu làm rất tốt, đối với cậu, tôi ngày càng có hứng thú đó.