- Chấn Bang, em thấy anh khó mà đi chờ máy bay rồi, có nhớ đề nghị cương quyết của An Na không?
Trước khi chuẩn bị đi. Lý Lệ Tuyết cười, nói.
Câu nói đó làm Nhiếp Chấn Bang sửng sốt, lập tức hiểu ngay có chút ngạc nhiên:
- Sao? Đặt máy bay nhanh như vậy à?
Lý Lệ Tuyết gật đầu, trước mặt người nhà Lý Lệ Tuyết không có dáng vẻ lạnh lùng mà rất dịu dàng, nói:
- Vâng, bây giờ đậu ở sân bay Bắc Kinh, máy bay Bangbadis hiệu CRJ-200LR, tính đến thành viên gia đình chúng ta nhiều thêm nên dùng loại máy bay năm mươi chỗ này, đây là loại tăng hành trình, hành trình lớn nhất có thể đạt tới trên ba nghìn bẩy trăm km.
Nghe Lý Lệ Tuyết giải thích, Nhiếp Chấn Bang mới biết sau khi ba người phụ nữ có ý định mua máy bay công vụ, cuối cùng giữa Gulf Stream và Banbadis đã chọn Banbadis. Lúc đi xem thì là loại máy bay công vụ cỡ nhỏ, chỉ khoảng tám đến mười người làm Dương An Na không đồng ý, đúng lúc đó hãng hàng không Buliete của Pháp muốn đổi mã CRJ-200LR đã đặt thành mã CRJ-700 nên ba người mới có máy bay nhanh như vậy.
Toàn bộ nội thất máy bay cải tạo cực kỳ xa hoa, chỗ năm mươi người cũ thêm khoa chứa hàng tiến hành làm lại hết nhưng không ảnh hưởng đến điều kiện đầu tiên là an toàn của máy bay, ở phần đầu làm lại thành một khoang có tám chỗ ngồi, tiếp theo có một phòng khách có thể chứa mười mấy người có đấy đủ sô pha hệ thống âm nhạc, phim giải trí, ở phía sau sửa thành ba phòng ngủ một lớn hai nhỏ và toilet, phòng bếp. Có thể nói, chỉ cần mọi người đồng ý thì hoàn toàn có thể ở trên máy bay không hạ cánh mà bay khắp thế giới.
Đã có máy bay riêng thì Nhiếp Chấn Bang không phải vội như vậy, buổi tối tám giờ sau khi ăn cơm với ba người phụ nữ xong Nhiếp Chấn Bang mới đi, chỉ có Lý Lệ Tuyết đi tiễn vì An Na và Đổng Uyển đều ở cữ, tuy rằng người nước ngoài không chú ý chuyện này nhưng người trong nước vẫn rất kiêng cữ cho sản phụ.
Thành viên đội bay đã làm tốt công tác chuẩn bị trước khi cất cánh, khi Lý Lệ Tuyết và Nhiếp Chấn Bang cùng lên máy bay thì bốn tiếp viên hàng không chuyên nghiệp đứng ở bên cạnh cửa khoang, hơi cúi đầu:
- Chào đón ông Nhiếp lên máy bay.
Mười một giờ đêm, máy bay từ từ hạ xuống sân bay Vọng Hải, chuyện tiếp theo thì chẳng cần phải quan tâm, một máy bay tư nhân mà dùng khả năng kinh tế của Lý Lệ Tuyết nuôi thì không có vấn đề gì, huống hồ Lý Lệ Tuyết có khả năng kinh doanh cao siêu, nhất định sẽ tận dụng tất cả giá trị của máy bay này.
Ra cổng sân bay, Lý Cư Bằng đã đứng ở cửa xe, vẫn là xe năm số đó, thấy Nhiếp Chấn Bang đi ra, Lý Cư Bằng chạy tới đón, lấy hành lý trong tay Nhiếp Chấn Bang bỏ vào cốp xe rồi ra mở cửa xe bên phải.
Lên xe xong, lái xe, bảo vệ Quách Tam hỏi:
- Chủ tịch thành phố đi nhà khách Thành ủy ạ?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, nói:
- Ừ, đi sang tòa Hồng Nhạn đi.
Xe từ từ khởi động, tăng tốc chạy ra đường cao tốc sân bay, lúc này Lý Cư Bằng cũng quay đầu lại nói:
- Chủ tịch thành phố, tân Bí thư hôm kia đã nhậm chức rồi.
Dừng một chút, Lý Cư Bằng tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua, bí thư Lý mở cuộc họp cán bộ ở Thành ủy, học tập tinh thần đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc và tinh thần nói chuyện của Tổng bí thư Viên, nhấn mạnh muốn ổn định đại cục, làm tốt công việc xây dựng kinh tế của thành phố Vọng Hải.
Như thế cũng không vượt qua quy củ, đừng tưởng rằng Bí thư Thành ủy là nhân vật số một toàn thành phố đã cảm thấy cả thành phố đều thuộc phạm vi quản lý của mình, trên thực tế, Bí thư Thành ủy cũng có thể bị qua mặt, điển hình nhất trong đó là việc bí thư nhúng tay vào công việc chính quyền, thường thì nhân vật số một cũng có một chút can thiệp trong mặt này, đây cũng chính là phần lớn nguyên nhân bộ máy Đảng và chính quyền không hòa thuận.
Nhà nước đã quy định, Bí thư quản lý con người, Chủ tịch thành phố quản lý công việc, Bí thư sau khi quản lý con người lại chạy ra quản lý thêm công việc thì Chủ tịch thành phố làm gì, quyền lực bản thân cứ bị chia ra như vậy thì bất cứ người nào cũng không vui, đó là lý do mâu thuẫn.
Lý Thái Thạch này trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc thì hai người đều là thành viên đoàn đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh Phúc Kiến, tuy là không phải rất quen biết nhưng coi như đã gặp mặt.
Lý Thái Thạch tạo cho Nhiếp Chấn Bang một cảm giác cũng không tồi, lần này trung ương xem xét đưa Lý Thái Thạch tới chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa, thủ tướng Vân nếu hướng cho mình đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố thành phố Vọng Hải và biết tính cách mình thì ông ấy chắc chắn sẽ không tạo ra trở ngại ở trước mặt mình, nên có thể khẳng định mình và Lý Thái Thạch vẫn khả năng hợp tác vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Cư Bằng, kế hoạch của tôi ngày mai cậu điều chỉnh một chút, buổi sáng ngày mai tôi sẽ qua thăm hỏi Bí thư Lý Thái Thạch.
Tám giờ sáng hôm sau, vừa vào giờ làm Nhiếp Chấn Bang đã đến trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đi thẳng tới thang máy bên Thành ủy lên thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Dọc theo đường đi, không ít nhân viên công tác đều dừng lại chào hỏi Nhiếp Chấn Bang, cửa phòng làm việc Bí thư Thành ủy khép hờ, đây là một quy tắc trong thể chế, khép có nghĩa là bên trong không có việc, có thể, nếu đóng thì còn phải xem tình hình thế nào.
Lần này tới chào hỏi Lý Thái Thạch cũng đã suy tính kỹ, Lý Thái Thạch mới đến nhậm chức tuy nhiên cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, các cán bộ liên quan của thành phố Vọng Hải cũng không dám làm gì quá ở trước mặt ông ta nhưng thái độ là phải có, có hòa hợp hay không thì khác.
Gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng mời vào, đi vào văn phòng thấy bên ngoài chưa có thư ký, xem ra Lý Thái Thạch sang đây không đưa theo thư ký, lập tức đi vào cửa phòng trong đẩy cửa ra, đứng ở cửa, mỉm cười nói:
- Bí thư Lý bận gì vậy?
Vừa thấy Nhiếp Chấn Bang, Lý Thái Thạch cũng mỉm cười đứng lên, nói rất nhiệt tình:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp mời vào, mời ngồi.
Nói xong, Lý Thái Thạch đứng dậy rót một chén nước cho Nhiếp Chấn Bang đặt lên bàn trà rồi cũng ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười nói:
- Nhiếp Chủ tịch thành phố, thật ngại quá, vừa mới nhậm chức, rất nhiều chuyện còn chưa làm được, thư ký cũng chưa quyết định, tiếp đãi không đầy đủ.
Lý Thái Thạch lại tiếp tục nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc lần này đối với đề án kia của anh tôi cũng có thêm hiểu biết mới, đã nói Nhiếp Chủ tịch thành phố muốn dựa vào xây dựng kinh tế là chính nên đề án đó nếu có thể thành công thì như chắp thêm cánh cho Vọng Hải, thật không ngờ lần này vừa về, tôi lại được đến thành phố Vọng Hải, công việc ở đây sau này còn phải nỗ lực cùng Chủ tịch thành phố Nhiếp .
Thái độ lời nói của Lý Thái Thạch có chút tiếc nuối nhưng không có vẻ trả vờ, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút an tâm, cho dù thế nào nhìn từ hiện tại thì thấy Lý Thái Thạch rất dễ tiếp xúc, trong lời nói cũng mơ hồ biểu đạt ra thái độ của ông ta là về chuyện kinh tế tôi sẽ không can thiệp quá nhiều, cũng hy vọng cùng mình tạo ra bộ máy đoàn kết.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ chọn lựa từ ngữ rồi cười nói:
- Bí thư Lý, ông khách sáo quá, mấy năm ông ở thành phố Mân Châu các hạng mục kinh tế của Mân Châu đều phát triển mạnh, việc này không tách rời với công việc của ông. Thành phố Vọng Hải đây sau vụ án Á Hải có thể nói là rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, kinh tế toàn thành phố đã bị tấn công mạnh, nhưng việc đó chưa quan trọng, quan trọng hơn là có không ít người mất đi sự tin tưởng với Vọng Hải. Lần này trung ương phái Bí thư Lý về đây đã chứng tỏ trung ương rất coi trọng ông, về sau tình hình chung của thành phố Vọng Hải vẫn cần bí thư Lý nắm vững là tôi làm được việc.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang làm Lý Thái Thạch rất vừa lòng, dù Lý Thái Thạch là người điềm tĩnh nhưng trên mặt cũng nở một nụ cười. Lời nói này, Nhiếp Chấn Bang đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng, anh là Bí thư Thành ủy về mặt tình hình chung thì anh là chính, tôi chỉ làm việc, nói cách khác là đã đem việc giữa bí thư và Chủ tịch thành phố phân công ra.
Lý Thái Thạch lúc này đương nhiên cũng là có qua có lại, tình hình hiện nay của thành phố Vọng Hải về căn bản cũng không tồn tại tranh quyền đoạt lợi gì, hơn nữa Lý Thái Thạch rất hiểu và tôn trọng chỗ dựa thâm hậu và bề trên của Nhiếp Chấn Bang, không nói đến chuyện khác chỉ nói một cán bộ cấp Thứ trưởng ba mươi tuổi cũng đã có thể nói rõ vấn đề.
Lập tức, Lý Thái Thạch ha hả cười nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, tính cách của tôi anh có khi chưa hiểu rõ, con người của tôi là điển hình xử lý sự việc chứ không xử lý con người, về sau, hai người chúng ta cùng trong bộ máy nếu có chút nào không được kính xin Nhiếp Chủ tịch thành phố thông cảm một chút.
Những lời này, trên thực tế tỏ ý khiêm tốn, nhưng ý bên trong cũng không có gì khác, dựa vào sự điềm tĩnh của Lý Thái Thạch thì trên cơ bản ông ta cũng không làm việc gì khác đi, ý tứ của những lời này vẫn là muốn biểu đạt ra thiện ý của ông ta với Nhiếp Chấn Bang.
Sau khi nói xong, lời nói của Lý Thái Thạch cũng xoay chuyển, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, lần này bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Vọng Hải cũng thay đổi rất lớn, về mấy vị trí Phó bí thư Thành ủy, ủy viên thường vụ Phó bí thư không biết Chủ tịch thành phố Nhiếp có ý kiến gì không?
Tình hình của thành phố Vọng Hải rất đặc thù, thành phố cấp tỉnh, thành phố trung ương vạch ra kế hoạch. Thành phố Vọng Hải một vài phần cùng với bốn đại lãnh đạo bộ máy đều là cán bộ cấp phó tỉnh cần trung ương phê chuẩn, thuộc loại cán bộ Ban Tổ chức Trung ương quản lý. Còn lãnh đạo chức phó khác của thành phố Vọng Hải lại phải do bộ máy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến quyết định. Tuy nhiên, Lý Thái Thạch là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải nên về cơ bản đề cử của thành phố Vọng Hải vẫn có sự ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của Tỉnh ủy.
Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ Lý Thái Thạch lúc này lại đưa ra chuyện hai chức vụ quan trọng là Phó bí thư Thành ủy và ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố.