Nước của Vọng Hải rất sâu, đây là điều Nhiếp Chấn Bang đã sớm có dự liệu, nếu không thì, người không vô duyên vô cớ mà hao tâm tổn sức như vậy, muốn thuyết phục Thầm Ngôn Thạch, đây không phải là việc dễ dàng.
Trên thế giới này, không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù vô duyên vô cớ, nhất là đi tới vị trí Kiều Dịch Nhân này. Không có mục đích, sẽ ra tay? Rất rõ ràng, đây không phải là truyện cổ tích Guilian, cũng không phải là kiểu ông già tóc bọc xuất hiện thần bí.
Tổng hợp những việc này, lại thêm trong ký ức của mình có liên quan rộng tới Á Hải An. Trước đây chưa từng có, ở đây, đã không phải là nhất phái nhất hệ mà là liên lụy đến rất nhiều mối quan hệ mắc nối có thế lực.
Gật gật đầu, Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất khiêm tốn:
- Bố, con biết một chút, nhưng vẫn là không rõ lắm. Gia Dân và Cao Vệ đi Vọng Hải có liên quan gì đến việc này?
Ở trước mặt cha vợ, khiêm tốn vẫn là nên khiêm tốn.
Không cần nói cái gì làm thỏa mãn tâm tư bồi dưỡng giáo dục của cha vợ. Từ sự việc này mà nói, kinh nghiệm và đầu óc chính trị của Dương Thắng Lợi đáng để cho mình học hỏi. Sự từng trải vẫn là giới hạn rồi.
Nghe tin vỉa hè và sự thật đi vào con đường làm quan, vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Hiện nay, Nhiếp Chấn Bang chính là đang rèn luyện. Cái gọi là thanh bảo kiếm chính là từ rèn luyện mà ra, hoa mai hương từ khổ hàn đến. Nếu có thể đi qua đoạn đường này, tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang là không thể hạn lượng. Nếu không, cũng có khả năng trong sự giao thoa chính trị vô hình này ngã xuống, thậm chí là thân bại danh liệt.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, trong lòng Dương Thắng Lợi vẫn cười nhạo một câu: tiểu tử thối, còn biết giấu dốt trước mặt bố nó. Vẻ bề ngoài vẫn trầm giọng nói:
- Cao Vệ đi Vọng Hải, đích thực là an bài tỉ mỉ, mối quan hệ của Kiều Dịch Nhân và Tổng bí thư Viên rất tốt, rất được Tổng bí thư Viên khen ngợi. Cao Tuyên là chủ nhiệm văn phòng trung ương. Như vậy cũng tốt hơn so với trưởng ban thư ký thành ủy bên cạnh bí thư thành ủy. Con cảm thấy, Cao Vệ đi Vọng Hải là giao lưu bình thường sao?
Dừng một chút, lại nói tiếp:
- Về phần tên tiểu nhị tử của bác cả con, cũng là bác cả con rất hi vọng thể hiện tính quân đội thuần khiết trước mặt phó chủ tịch Thẩm và tổng bí thư Viên, gấp gáp an bài xuống, vẫn là bị Kiều Dịch Nhân triển khai đi đấy.
Nghe phân tích của Dương Thắng Lợi, trong lòng Nhiếp Chấn Bang có chút hoảng sợ, không hổ là đại lãnh đạo của tương lai. Thủ đoạn này, cái đầu này, đây quả thực là không phải người bình thường có được, nhất cử nhất động đều đem nhà họ Cao, nhà họ Nhiếp cùng với tổng bí thư Viên đều đem tới. Hơn nữa, đây vẫn chưa đủ, vẫn còn muốn tự mình đi. Dựa vào Kiều Dịch Nhân coi trọng chuyện này như vậy chính là nói lên sự phức tạp ở bên trong chuyện này.
Nhìn bộ dạng trầm tư của Nhiếp Chấn Bang, Dương Thắng Lợi cũng có chút buồn phiền. Mình có duy nhất một thằng con rể, Dương gia cũng có duy nhất đứa cháu rể, các mặt đều tốt. Thậm chí, rất nhiều công lao. Công lao với toàn bộ đất nước đều là không gì so sánh được, nhưng khuyết điểm cũng có, quá kiên trì, hơn nữa trong khi hành sự rất đặc dị. Xem ra, hình như rất không sát thực tế. Nhưng , sự thật chứng minh, lựa chọn rất đúng đắn, muốn nó không đi Vọng Hải, đây là việc không thể nào. Tính cách người nhà họ Nhiếp bướng bỉnh, Nhiếp Chấn Bang lại càng bướng bỉnh hơn.
Trầm ngâm một chút, Dương Thắng Lợi cũng cười nói:
- Vọng Hải, thành phố tiêu biểu quốc gia, là nhóm đầu tiên mở ra đặc khu, đồng thời cũng là thành phố cấp phó tỉnh. Thậm chí, bí thư thành ủy thành phố Vọng Hải Thạch Kiên Võ đều treo danh phó bí thư tỉnh ủy.
Nhiếp Chấn Bang ngược lại không có chút kinh ngạc lắm. Thời đại này, có nơi phối hợp vị trí của Phó bí thư Tỉnh ủy, đã đi vào quỹ đạo rồi. Ví dụ ở Giang Bắc tiêu chuẩn chính là một chính hai phó. Bên trong hai phó, chính phủ một người treo tấm biển phó bí thư, một người khác là phó bí thư chuyên trách.
Nhưng, có nơi giới định này vẫn có phần nghiêm khắc. Nhiều tỉnh ví dụ như tỉnh Trung Nguyên lúc này toàn tỉnh treo hàm bí thư có 6 người là nhiều nhất.
Dương Thắng Lợi lại nói:
- Chính là bởi vì như vậy, Vọng Hải trong suy nghĩ của trung ương đều là có vị trí rất to lớn. Vọng Hải và những nơi khác không giống nhau. Ví dụ Giang Nam từ ý nghĩa nào đó mà nói, xem như là phạm vi thế lực truyền thống của Dương gia chúng ta. Ví dụ tỉnh Ba Thục chính là phạm vị thế lực truyền thống của họ Nhiếp con. Hơn nữa Vọng Hải nơi này không có phe phái nào dám nói mạnh. Tình hình ở đây cũng là phức tạp nhất, các cây lần lượt đan xen vào nhau, rất không đơn giản.
Ba Thục là phạm vi thế lực truyền thống của Nhiếp gia. Đây là, Nhiếp Chấn Bang còn lần đầu tiên nghe nói, thật làm cho người ta quá kinh ngạc. Thật không ngờ, ông cụ lại lưu lại cho Nhiếp Gia mối quan hệ mạnh như vậy. Đồng thời, đối với cục diện của Vọng Hải cũng xem như là có hiểu biết ban đầu.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang rất khiêm tốn nói:
- Bố, bố xem, con lần này đi Vọng Hải, làm sao để triển khai công việc?
Dương Thắng Lợi lúc này nói như vậy, mục đích chủ yếu vẫn là muốn tiến hành chỉ đạo công tác quan trọng đối với Nhiếp Chấn Bang sau này. Nhiếp Chấn Bang không nói, ông tự mình cũng sẽ nói. Lúc này, câu hỏi của Nhiếp Chấn Bang ngược lại làm cho Dương Thắng Lợi miễn đi một chút lúng túng. Vẻ mặt trẻ con dễ dạy, gật đầu nói:
- Phương thức công việc của Vọng Hải rất phức tạp. Lần này qua đó, con phải đòan kết đồng chí, lòng người bất đồng, phe phái bất đồng, làm sao để cân bằng quan hệ trên dưới, làm sao tổng hợp quan hệ cùng cấp. Những điều này đều là những vấn đề con phải đối diện, cũng là một sự khổ luyện. Chính bởi vì như vậy, ông nội con mới có thể mở một mắt, nhắm một mắt.
Ông nội trong phương diện này đương nhiên là ông của Nhiếp Chấn Bang. Một nửa tro cốt của ông nội cũng đã vùi vào trong núi Bát Bảo. Đương nhiên là không có cách nào thấy. Ở đây nói tới đương nhiên là ông nội của Dương gia. Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, ông nội rất coi trọng cháu nội, tự nhiên sẽ để ý đến Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang như thoáng vẻ suy nghĩ, trong lòng Dương Thắng Lợi cũng có chút xúc động. Đứa con rể này, thiên phú về mặt chính trị rất mạnh, nhưng cách thức còn hơi non nớt. Ví như, việc của thành phố Lương Khê lần này, sau khi phát hiện việc của Lý Quốc Hoa hoàn toàn có thể bước đi bình thường, đưa sự việc này báo cáo đến tỉnh ủy Lương Khê. Nói như vậy, chức vụ của Lý Quốc Hoa đương nhiên cũng sẽ rơi xuống, mà Thẩm Ngôn Thạc cũng bảo toàn tình hữu nghĩ với Lý Gia, có thể xem như là rất hiếm có, mà Nhiếp Chấn Bang lại đường làm cho Lý Gia phẫn nộ, đây chính là không khôn ngoan, cũng là thể hiện tuổi trẻ non nớt.
Lập tức, Dương Thắng Lợi cũng gật đầu nói:
- Hai ngày này, con đi cùng An Na đi. Con bé này, ta thấy có chút cảm giác hậm hực, giảng giải nhiều một chút, ngoài ra, ông nội bên đó, con cũng đi thăm hỏi một chuyến đi. Trong thủ đô có thể lôi kéo nhiều quan hệ bên trên. Nam lão nơi đó, chỗ tổng bí thư Viên và chỗ phó chủ tịch Thẩm, con đều có thể đi thăm hỏi một chút. Mọi người chú ý đến chính là lễ nghĩa. TQ vốn nước chú trọng lễ nghi, cái gọi là lễ nhiều người không trách. Lúc này, thăm hỏi một chút bề trên, lãnh đạo cũng là việc con nên làm. Đối với con cũng có lợi.
Lúc này, mẹ vợ cũng đã đi vào, nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Dương Thắng Lợi cười nói:
- Chấn Bang a, đừng có để ý đến ông ấy. Mấy đứa con trai không đến lượt ông đến dạy dỗ. Ông đây là dạy dỗ ngầm, cẩn thận chú ý là được. Vọng Hải cũng tốt, nơi khác cũng tốt, không phải là đều thuộc cùng một nước hay sao? Có gì phải sợ hãi, lại đây ăn cơm nào.
Những lời nói của mẹ vợ làm Dương Thắng Lợi cũng cười gượng, đứng lên nói:
- Đàn bà lo việc gia đình, biết cái gì. Tôi đây là vì muốn tốt cho Lão Nhiếp gia, cũng là cho nó có chút tiền đồ. Nếu nó đều chết non rồi, Lão Nhiếp gia chỉ sơn cũng xuống theo.
Ở nhà cha mẹ vợ, sau khi ăn cơm tối xong, An Na ở lại đây, Nhiếp Chấn Bang một mình đi tới đại sảnh bên kia của Dương Gia, ở Dương lão tử bên đó. Dương lão tử đối với việc Nhiếp Chấn Bang đi Vọng Hải ngược lại không có ý kiến gì, tiếc lời như kim, chỉ nói một câu là:
- Suy nghĩ kỹ rồi hãy làm.
Tóm lại, ý tứ đều là muốn Nhiếp Chấn bang tính trước làm sau, chú ý cẩn thận.
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng chạy tới Tây Sơn, ở bên dưới tầng cảnh vệ, sau khi lấy ra các giấy tờ như giấy thông hành và chứng minh thư, thẻ công tác của mình, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới vào khu an dưỡng Tây Sơn.
Sau khi Nam lão vể ở ẩn, luôn luôn ở bên cạnh chỗ này, ru rú ở trong nhà, hoàn toàn không lộ ra ngoài tầm mắt của người, thậm chí hai năm nay đều truyền ra ngoài tin Nam lão qua đời.
Khi đi vào sân nhà Nam lão, lúc này Nam lão đang tập thái cực quyền ở trong sân. Hai năm không gặp, Nam lão trông già đi hẳn, tinh thần cũng kém hơn rất nhiều, tóc đã bạc trắng hoàn toàn, đã là gần đất xa trời rồi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang vào cửa, Nam lão sau khi tập xong toàn bộ bài thái cực quyền, lập tức ngồi xuống cái bàn đá trong sân, mỉm cười nói:
- Tiểu tử kia lâu lắm rồi không đến đây.
- Ông nội, ông già rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xúc động nói.
Nam lão phẩy phẩy tay, cười haha nói:
- Ngốc này, sinh lão bệnh tử, vốn là chuyện thường tình, là quy luật tự nhiên của trời đất. Những hoàng đế cổ đại đó, tất xưng vạn tuế nhưng có thấy người nào thật sự sống được vạn tuổi đâu. Giang sơn đều có nhân tài, một thế hệ người mới thắng người cũ.
Năm đó, chủ tịch đã nói rồi. Thế giới này là của chúng ta đấy, cũng là của các con đấy, xét cho cùng vẫn là của các con.
Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi bên cạnh bàn đá. Trên bàn, bày một đĩa hoa quả. Nhiếp Chấn Bang bóc một quả quýt đưa cho Nam lão nói:
- Ông nội, lần này đến đây, con muốn tạm biệt ông. Lần này chắc con phải đi thành phố Vọng Hải nhậm chức.
Nghe thấy câu nói này, Nam lão trầm tư một chút, chậm rãi nói:
- Chấn Bang à, sau khi về hưu, ta ngược lại là học đòi văn vẻ, học tập thái tổ, nghiên cứu thơ ca rồi. Mấy năm nay, cũng có chút tâm đắc. Nhìn chung tất cả các nhà thơ ca, ta vẫn là yêu thích văn thơ của Chu Đôn Di 《 ái liên thuyết 》.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trầm tư, là người tốt nghiệp khoa trung văn. 《 ái liên thuyết 》cũng biết, trong đó một câu nổi tiếng nhất, ra nước bùn mà không nhuộm, trạc thanh sóng gợn mà không yêu.
Chẳng lẽ, ý của ông nội là thừa nhận mình đã làm những chuyện như vậy ở thành phố Lương Khê, hay là, nhắc nhở mình hành trình lần này đi Vọng Hải?
Nam lão lúc này cũng liếc mắt thản nhiên nhìn Nhiếp Chấn Bang. Có một số thứ không thể nói rõ ràng được. Điều này cần sự hiểu biết, phải tự mình lĩnh hội mới được.
Giờ phút này, bác sỹ chăm sóc cũng đã đi tới:
- Thủ trưởng, ngài nên làm vật lý trị liệu rồi.
Nhìn thấy vậy, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên cũng không nên ở lại thêm nữa. Lập tức đứng dậy, cáo từ ra về. Về phần tổng bí thư Viên nơi đó không phải là nơi mình có thể vào cổng thăm hỏi được.
Nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm. Nhiếp Chấn Bang cũng muốn tới chỗ Thanh Chính. Ở trong phòng làm việc của Mộc Định Kiên, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Mộc Định Kiên cười nói:
- Hôm hay thủ trưởng còn nói với tôi, ngài sẽ đến. Tôi còn không tin, thật không ngờ, ngài đến thật.
Dưới sự hướng dẫn của Mộc Định Kiên, Nhiếp Chấn Bang một lần nữa đi vào trong sân của phó chủ tịch Thẩm. Nhìn bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt của chủ tịch Thẩm nở nụ cười, rất hài lòng, gật đầu nói:
- Diễn đàn phát triển Đông Bộ rất tốt, thành quả rất to lớn. Kinh nghiệm như vậy nên mở rộng trong cả nước. Khu vực trung bộ và khu vực phía tây là nơi xa xôi, nghèo khó, đều cần phải tham khảo kinh nghiệm mở rộng thành công này.
Nghe nói như vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cảm thấy chút run sợ. Chỉ sợ lúc này phó chủ tịch Thẩm đã suy nghĩ chiến lược phát triển của phía tây rồi.
Dừng một chút, phó chủ tịch Thẩm lại nói:
- Lần này nên đi Vọng Hải, một nơi rất tốt. Đây là đặc khu, đối với cậu có ý nghĩa trọng đại. lý lịch của cậu tôi cũng xem qua rồi. Ở phía tây có công việc từng trải, lại đã làm ở một nơi kinh tế phát triển như thành phố Lương Khê. Lần này đi đặc khu Vọng Hải, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới. đối với tương lai của cậu ở phương diện toàn cục trù tính là có ý nghĩa quan trọng, làm việc cho tốt nhé.
Trong tình hình này, phó chủ tịch Thẩm làm như vậy, đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồi. Ít nhất, trên việc mình đi Vọng Hải, phó chủ tịch Thẩm vẫn là ủng hộ.
Sau khi nghe một chút chỉ đạo, Nhiếp Chấn Bang và Mộc Định Kiên liên cáo từ đi khỏi tử cấm thành. Khó có được mấy ngày thanh thản, Nhiếp Chấn Bang ngày ngày ở nhà cũ của Nhiếp Gia bên này. Nha Nha cũng đã đầy tháng, con bé cũng rất ngoan. Ăn ngủ cũng không khóc rống thế nào nữa, rất dễ trông.
Đồng thời, nhà bên này cũng xác định An Na và Đổng Tuyển tạm thời quyết định không đi Vọng Hải. Dù sao thì đều có bầu rồi, đi Vọng Hải, chăm sóc không chu đáo cũng rất phiền phức. Ở thành phố, tốt xấu đều có người nhà đến chiếu ứng.
Sau khi ở nhà nhàn nhã một tuần, ban tổ chức tỉnh ủy Phúc Kiến chính thức phát ra văn bản bổ nhiệm đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhận chức ủy viên thường vụ, ủy viên thị ủy Vọng Hải. Đề danh là phó chủ tịch thường trực ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải.