Tới Vọng Hải nhậm chức? Nhiếp Chấn Bang trong lòng rõ ràng, lần trước Nhiếp Gia Dân và Cao Vệ đã tới Vọng Hải. Bên trong đây hẳn là có Kiều Dịch Nhân nhúng tay vào.
Trong trí nhớ của mình, vụ án buôn lậu cực lớn của tập đoàn Á Hải nổi tiếng ở Vọng Hải là vào năm tới. Từ thời gian có thể thấy, năm nay, hẳn đã bắt đầu điều tra bí mật. Mà sau đó, Kiều Dịch Nhân thăng chức từ Phó bí thư Tỉnh ủy thành quyền chủ tịch tỉnh.
Để mình tới Vọng Hải nhậm chức là muốn mượn mình điều tra vụ này sao? Chuyện như vậy Nhiếp Chấn Bang không thể không suy nghĩ.
Vụ án tập đoàn Á Hải thực sự liên lụy quá rộng, tới mấy trăm cán bộ. chỉ riêng thành phố Vọng Hải đã có không ít quan to ngã ngựa. mình liệu có thể đỡ nổi không?
Bên cạnh, lúc này Kiều Dịch Nhân cười mỉm, sở dĩ coi trọng Nhiếp Chấn Bang, cũng là xuất phát từ nhiều sự đắn đo. Một mặt, đúng là coi trọng năng lực và phẩm chất của Nhiếp Chấn Bang. Mặt khác, bối cảnh gia thế của Nhiếp Chấn Bang khiến hắn sau khi tham dự vào chuyện này, sẽ dám nhận trách nhiệm.
Nhìn bề ngoài, bên trong Tỉnh ủy Phúc Kiến mình là Phó bí thư chuyên trách, là người đứng vị trí số ba. Nhưng người uống nước, ấm lạnh tự biết. Trên thực tế, cuộc sống của mình thật không dễ dàng. Quan hệ giữa mấy vị lãnh đạo Tỉnh ủy với mình không được hòa hợp như ngoài mặt. Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Vọng Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố đều là cấp Thứ trưởng. những cán bộ cấp phó khác trong Thành ủy đều là cấp giám đốc sở. Điều này cũng khiến cục diện Vọng Hải giống như một Tỉnh ủy nhỏ.
Từ trên xuống dưới, nếu đích thân ra mặt, không phải không thể tay, chỉ là sự ngăn cản rối rắm của đủ loại thế lực cao cấp, khiến Kiều Dịch Nhân có cảm giác nửa bước khó đi.
Lần này, chuyện thành phố Lương Khê liên lụy lớn như thế, cũng khiến Kiều Dịch Nhân lo lắng. Kiều Dịch Nhân không sợ Lý gia. Không kể quan hệ giữa mình và Tổng bí thư Viên, chỉ riêng với địa vị lúc này của mình và chuyện của Vọng Hải, rõ ràng đã không còn khả năng có thể hòa thuận chung sống với Lý gia.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân lập tức nói:
- Chấn Bang, cậu nghĩ sao? Tới Vọng Hải nhậm chức Phó chủ tịch thành phố Vọng Hải. Phân công quản lý xây dựng kinh tế và giúp đỡ quản lý chính trị pháp luật, liên lạc công tác hải quan Vọng Hải.
Thành phố Vọng Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, làm Phó chủ tịch thường trực cũng là cán bộ cấp Giám đốc Sở, xem như điều động cùng cấp. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, với độ tuổi hiện tại, chưa tới 30, lên cấp Phó bộ nhất định không thực tế. Không nói những cái khác, trung ương suy xét về cân bằng các mặt cũng sẽ không đồng ý xuất hiện một ngoại lệ như Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu do dự. Lúc này mình đã không có chọn lựa khác ngoài đi Vọng Hải. Kiều Dịch Nhân nhất định không thể quản việc này nữa, giữa mình và ông ấy, không thân chẳng quen, cũng không có giao tình gì. Mặc dù giữa Kiều Dịch Nhân và Lý gia có hiềm khích. Nhưng, vô duyên vô cớ vì mình lại đắc tội với Lý gia thì cũng không thể. Quan trọng hơn là, thủ đoạn Lý gia chọn lại đường hoàng, quang minh chính đại. Vào trường Đảng học tập là chuyện tốt, cán bộ trong thể chế, muốn tiến bộ, đều không ngoại lệ, không có ai không vào học tập tu dưỡng ở trường Đảng.
Nhưng sau khi học xong trường Đảng, mình sắp xếp như nào, lúc đó lại khác. Đến lúc đó, nhắc tới các bộ và ủy ban trung ương, đảm nhận một vị trí nhàn nhã nào đó, cấp giám đốc sở, hưởng đãi ngộ cấp Thứ trưởng. Điều này có thể chặn đứng miệng lưỡi thế gian. Chuyện này chủ yếu vẫn là mình làm hơi quá. Thế gia ở thủ đô mọi người đều cảm thấy bất an, vì, động vào Lý Quốc Hoa, mình đã phạm tội khiến nhiều người nổi giận.
- Phó Bí thư Kiều, tôi có thể dẫn vài người theo không?
Nhiếp Chấn Bang lại hỏi.
Lúc nói ra những lời này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang đã ý động rồi. Một mặt, tương lai của Kiều Dịch Nhân mở rộng, cũng giúp Nhiếp Chấn Bang đánh cuộc một lần. Chuyện của Vọng Hải làm xong rồi, mình cũng có ấn tượng nhất định trong lòng Kiều Dịch Nhân, quan hệ với ba vị số một thậm chí là bốn vị số một cũng không tồi.
Phương diện thứ hai, không đi, ở lại Lương Khê, chắc chắn sẽ bị đưa tới trường Đảng học tập. Đến lúc đó, không nói bị bỏ mặc, chỉ là sự ngủ đông đó cũng khó mà chấp nhận được. Làm quan, không chỉ là làm quan, làm sao có thể tạo phúc cho lê dân bách tính một phương, đó mới là mục tiêu theo đuổi của mình. Nói như vậy, tới Vọng Hải cũng là một lựa chọn không tồi. tuy nói rất phiêu lưu. Nhưng kỳ ngộ cũng lớn. làm tốt ở Vọng Hải, đó sẽ có thể là một thành tích, hơn nữa còn là chiên tích hiển hách rạng danh, muốn không lên chức cũng khó.
Đã quyết định đồng ý yêu cầu của Kiều Dịch Nhân, tới Vọng Hải nhậm chức, sắp xếp ở bên đó nhất định phải suy tính. Đầu tiên, Trần Nhạc nhất định đứng mũi chịu sào. Sau đó, Dịch Quân, và Hoàng Húc Dương, Dương Thanh Sơn, đám người này có thể đều là người đi theo mình, đây đều đã sắp xếp ổn.
- Không được, Chấn Bang, nói thật, chuyện của cậu, chắc hẳn cậu cũng rõ. Mặc dù là điều cậu qua, phương diện này, tôi đã bỏ ra không ít công sức lực. Hiện tại Lý gia còn đang nhìn chằm chằm cậu. Về phần những người khác, tôi bất lực thôi.
Không nghĩ gì, Kiều Dịch Nhân lập tức từ chối yêu cầu mang theo bộ máy của mình tới Vọng Hải.
Nghe lời này của Kiều Dịch Nhân, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu. chuyện này mình sớm đã dự liệu được. hiện tại, chỉ lỳ muốn chứng minh phỏng đoán trong lòng mình.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nhìn Kiều Dịch Nhân nói:
- Phó bí thư Kiều, về cơ bản, tôi đồng ý tới Vọng Hải nhậm chức, tuy nhiên, trước khi đi, tôi hy vọng Phó bí thư Kiều có thể giúp tôi sắp xếp một số việ. Nếu có thể, tôi muốn Triệu Tân Thiên tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực thành phố Lương Khê. Mặt khác, tôi muốn Trần Nhạc nhận chức Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật. ngoài ra, Chủ tịch thành phố Tư Sa, Ninh Trí Viễn điều tới nhận chức Phó chủ tịch thường trực Uỷ ban nhân dân thành phố. Dịch quân điều nhận chức Chủ tịch thành phố Tư Sa. Bí thư Kiều, đây không phải điều kiện, những người này theo tôi nhiều năm. Tôi không thể phủi đít đi một mình. Sắp xếp ổn thỏa cho họ là trách nhiệm của tôi.
Nghe câu ngày Kiều Dịch Nhân hơi biến sắc. Trước khi chỉ nghe nói Nhiêp Chấn Bang giác ngộ chính trị rất cao. Lúc này, Kiều Dịch Nhân thực sự biết được, những yêu cầu này thoạt nhìn tưởng rất vô lý, nhưng lại không phải không có khả năng.
Bên phía thành phố Lương Khê, Nhiếp Chấn Bang vừa đi, vị trí chủ tịch thành phố, Chu Trác Trân có khả năng nhất. Bên phía Vương Đạt An, để có được sự ủng hộ của Ninh Thủ Thường, cũng sẽ đồng ý để Triệu Tân Thiên giữ chức Phó chủ tịch thường vụ. còn vị trí trống của Chu Trác Trân, đối với Chủ nhiệm Uỷ ban chính trị pháp luật Hoàng Giang mà nói, cũng là miếng bánh ngon. Con đường nhận chức Chủ nhiệm này của Trần Nhạc cũng thông rồi.
Đương nhiên, phương diện này, khẳng định sẽ có phiền toái không nhỏ. Với tư cách là người khởi xướng sự việc Lý Quốc Hoa lần này, ccuj công an thành phố Lương Khê, Trần Nhạc giữ một vai trò rất quan trọng. Muốn lên Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật, cần phải vận động một lần.
Về phần sắp xếp của Ninh Chí Viễn…thì cũng đơn giản. không nói cái khác, con của Ninh Thủ Thường e rằng Tỉnh ủy Giang Bắc cũng không ai dám mạo phạm.
Về phần sắp xếp cho Dịch Quân, càng đơn độc đáo. Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân, Chủ nhiệm văn phòng chính quyền thành phố, xem ra, vị trí này rất oia, thực tế…lại rất không được lòng. Chu Trách Chân tới lúc đó có cần dùng hay không cần dùng cũng khó nói. Điều tới thành phố Tư Sa là thích hợp nhất.
Về phần Dương Thanh Sơn và Hoàng Húc Dương, cán bộ cấp phòng, thì dễ sắp xếp hơn nhiều. Về xã trấn nhậm chức hoặc ở lại thành phố đều được. hơn nữa, có những nười Triệu Tân Thiên ở đó, hai người họ cũng không có vấn đề gì lớn.
Kiều Dịch Nhân không hổ là trung tâm tương lai. Tuy không phải lãnh đạo tỉnh Giang Bắc, nhưng sau khi vừa nói chuyện Nhiếp Chấn Bang tới Vọng Hải nhậm chức, đã điều tra rõ hết tình hình cán bộ và quan hệ ở Lương Khê.
Nghĩ ngợi một chút, Kiều Dịch Nhân trầm ngâm nói:
- Bên phía Dịch Quân…điều tới nhậm chức ở thành phố Tư Sa thì không thành vấn đề. Thư kí và lái xe của cậu, có đám người Triệu Tân Thiên để mắt, tôi tin, cũng không phải chuyện gì khó. Về phần Trần Nhạc, tạm thời, tôi chưa thể trả lời cậu. chuyện của Trần Nhạc liên lụy quá rộng, Lý gia cần một mục tiêu để trút giận.
Kiều Dịch Nhân cũng nói rất bình thản. Về chuyện này cũng không có quá nhiều vấn đề. Kiều Dịch Nhân có thể hoàn thành rất dễ. Nhiếp Chấn Bang cho do có suy nghĩ lại vấn đi đi Vọng Hải, hiện tại thì sao? Cũng không do dự nữa. Với phong cách làm người của Kiều Dịch Nhân, đương nhiên sẽ không để mình chịu thiệt nhiều quá.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu:
- Phó bí thư Kiều, tôi đồng ý tới Vọng Hải. chuyện của Tần Nhạc, tôi tin ông nhất định sẽ không khiến tôi khó xử.
Nghe được câu này, Kiều Dịch Nhân cũng bật cười ha hả:
- Nhiếp Chấn Bang giỏi, Quốc Uy hẳn đã có một đứa con giỏi giang. còn dùng lời để rút tiền trên người chú Kiều nữa. Yên tâm, chuyện Trần Nhạc tôi sẽ sắp xếp.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang đi, bên ngoài cửa trà lâu, một người thanh niên chừng ba mấy đi tới, tự nhiên giúp Kiều Dịch Nhân rót thêm trà. Lập tức hạ giọng nói:
- Bí thư, vụ này ông bỏ ra qua nhiều rồi, đáng phải làm vậy sao?
Kiều Dịch Nhân cười nhạt, nhìn người thanh niên nói:
- Tiểu Lương, có một số việc, không thể nghĩ tới đáng giá hay không đáng giá để cân nhắc. Tên Nhiếp Chấn Bang này, cậu không hiểu. đừng nhìn hắn chỉ mới chưa đến 30, nhưng, ở toàn Trung Quốc này, có ai có thể khiến Nam lão, Tổng bí thư Viên, Chủ tịch Lý thậm chí Phó chủ tịch Thẩm đều vài phần kính trọng. Chỉ e, toàn bộ Trung Quốc chỉ có hắn.
Nghe thế, thư ký của Kiều Dịch Nhân, Lương Viễn cũng giật mình. Tin này thật sự rất giật mình. Nếu không phải Phó bí thư nói ra, những người khác, Lương Viễn tuyệt đối không tin.
Lúc này, Kiều Dịch Nhân lại đứng lên, nói với Lương Viễn:
- Tiểu Lương, chuẩn bị xe, chúng ta đi Giang Châu thăm hỏi Bí thư Thẩm một chút.
Việc của thành phố Lương Khê chỉ có Ninh Thủ Thường ủng hộ thì dĩ nhiên không đủ, giờ phút này, Kiều Dịch Nhân chỉ có thể mở đường từ chỗ Thẩm Ngôn Thạc.
Làm tới vị trí hiện tại của Thẩm Ngôn Thạc, cái gọi là Lý hệ đã không còn rõ rệt nữa. lần này, nếu không phải là thân phận đặc thù của Lý Quốc Hoa, là con cả của Lý gia, e rằng, Thẩm Ngôn Thạc cũng sẽ không kịch liệt như vậy. đây là một cơ sở của sợ hợp tác. Kiều Dịch Nhân rất tin tưởng, không có gì không thể hợp tác. Không thể hợp tác, chỉ chứng tỏ, điều kiện đưa ra chưa đủ thành ý.
Lúc này, ở trong tòa nhà só hai khu nhà cán bộ Thành ủy, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở vị trí chủ, bên cạnh là Trần Nhạc, Triệu Tân Thiên, Ninh Trí Viễn, Hoàng Húc Dương, Hà Khánh Quân và Dương Thanh Sơn.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Nhiếp Chấn Bang, trong phòng không khí cũng có chút ngưng trọng, đây có thể coi đều là người dòng chính của mình. Đồng thời, đều có một đặc điểm chung, đó là trẻ tuổi. Những người này chắc chắn sau một vài năm, hoặc, đều sẽ là đại tướng nơi biên cương, đều trở thành lực lượng trung kiên của Nhiếp hệ, nhưng, hiện tại? vẫn còn có chút mong manh.
Nhìn mọi người một lượt, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Lần này, gọi mọi người tới, chủ yếu vẫn là nói một chuyện, sau khi diễn đàn phía Đông bế mạc, tôi e rằng sẽ phải ra đi.