Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang có ý muốn từ chối, Thủ tướng Vân lên tiếng, lời nói mang ý tứ sâu xa:
- Chấn Bang, cậu phải tin vào bản thân, tin vào đội ngũ chuyên gia cố vấn tài chính của Ủy ban, đây vẫn là quyết định của chúng tôi, hiện nay tình hình tài chính của Đông Cảng đang đứng trên vờ vực nguy hiểm, không thể chờ đợi thêm bất cứ sự chần chừ nào của chúng ta nữa. Tôi tin, mặc dù nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy nhưng cậu chắc chắn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Dừng một hồi, Thủ tướng Vân giơ lên hai đầu ngón tay trước mặt Nhiếp Chấn Bang nói:
- Để có thể dốc sức ủng hộ cậu lần này, chúng tôi sẽ cho cậu hai điều kiện, điều kiện thứ nhất là tập đoàn ngoại hối TQ, cục Tài chính quốc gia, ngân hàng trung ương quyết định xây dựng kho dự trữ ngoại hối quốc gia, tổng cộng là cấp cho cậu 300 tỷ đô la Mỹ. Thứ hai, tất cả các chuyên gia tài chính cả nước, trong đó kể cả giáo sư Vương, sư phụ cậu hay bất kể là chuyên gia kinh tế nào, đều do tùy cậu lựa chọn, cậu coi trọng ai cứ lập tức điều động, còn các vấn đề khác để tôi xử lý. Cậu thấy sao? Chấn Bang, cậu phải tin tưởng bản thân, cũng phải tin vào con mắt của mấy chuyên gia tài chính đó, cuộc đua về trình độ kinh tế như thế này đối với tâm lý và sức chịu đựng của bọn họ cũng là một đả kích lớn. Tổng kết mà suy xét thì cậu thật sự là người thích hợp nhất.
Lời đã nói đến đây thì Nhiếp Chấn Bang có muốn từ chối cũng khó. Tuy rằng 300 tỷ đô la Mỹ tiền mặt có hơi ít một chút, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không hề bận tâm. Chỗ của Lý Lệ Tuyết lại có thể có thêm khoản tiền dự trữ vượt qua tiền tỷ, tuy nói là đã đầu tư tới không ít ngành sản xuất trên toàn thế giới, nhưng vốn lưu động khoảng 400 đến 500 tỷ vẫn không có vấn đề gì.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Được, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Mặc dù là nói vậy, nhưng trong lòng Nhiếp Chấn Bang vẫn mang theo áp lực rất lớn, Thủ tướng Vân lấy đại nghĩa quốc gia để tạo áp lực, bản thân không thể không phục tùng sự thỏa hiệp này. Nhưng sau khi chính thức tiếp nhận chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ đó không phải là chuyến du lịch thoải mái gì, trong ký ức về kiếp trước, quốc gia thắng nhưng lại là thắng với mất mát rất lớn, gần như hai bên thắng bại đều chuốc lấy kết cục đau thương.
Hơn nữa hiện giờ mình lại được ủy thác kỳ vọng, gánh trọng trách lớn, có thể thắng được hay không Nhiếp Chấn Bang cũng không dám khẳng định. Dù sao kiếp trước mình cũng không tham gia vào chuyện này, đến điều này cũng đã bị thay đổi, thua ván cờ tài chính này cũng không phải là không thể xảy ra.
Nhưng một khi bị thua thì bản thân mình lại trở thành tội nhân của quốc gia, đến lúc đó tuy là có sự bảo vệ của Nam lão, cùng với những công lao của mình trước đó, bảo vệ được tính mạng chắc cũng không có vấn đề gì, có ảnh hưởng thì sẽ có liên quan đến con đường làm quan. Không nên suy nghĩ thêm xem rút cuộc có đáng hay không nữa, có nghĩ tới những điều đó cũng chẳng còn nghĩa lý gì, đã đồng ý rồi chẳng nhẽ giờ lại quay lại văn phòng Thủ tướng nói tôi hối hận rồi, không muốn đi nữa sao? Rõ ràng là không thể làm vậy.
- Chủ nhiệm Trương, đây là danh sách nhân viên mà tôi cần, về phía tôi, ngày mai sẽ tới Đông Cảng, tôi hi vọng những người này sẽ tới Đông Cảng trong vòng hai ngày nữa. Trong văn phòng làm việc của chủ nhiệm Trương, Nhiếp Chấn Bang đưa ra danh sách do chính mình lựa chọn một cách tỉ mỉ.
Trong văn phòng làm việc mà Thủ tướng Vân cấp cho, các nhà kinh tế học nổi tiếng đến từ khắp nơi trong cả nước, thậm chí là những nhà môi giới chứng khoán thuộc công ty chứng khoán chuyên nghiệp, hễ là có người nổi tiếng trong giới tài chính, tất cả đều có hồ sơ đầy đủ.
Nhìn thấy danh sách này, chủ nhiệm Trương cũng ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang với ánh mắt kinh ngạc:
- Chấn Bang, cậu khẳng định là dùng những người này, không cần điều chỉnh hay sửa lại sao? Chấn Bang, cậu phải hiểu là những người này đều là mấy thanh niên mới xuất hiện chút tài năng mấy năm gần đây, đây không phải là trò đùa đâu. Thậm chí có thể được coi như một cuộc chiến đấy.
Chủ nhiệm Trương ngạc nhiên là điều đã nằm trong dự đoán của Nhiếp Chấn Bang. Mình lựa chọn những người này đều là những người trẻ tuổi, lớn tuối nhất cũng chỉ có 40, ít nhất thậm chí có cả người 15 tuổi, nhưng đây là cố ý chọn như vậy, người trẻ tuổi, học tập những điều mới rất nhanh, tay chân, suy nghĩ đều linh hoạt, những thứ này đều là ưu điểm, còn về kinh nghiệm Nhiếp Chấn Bang cũng không quá coi trọng.
Cuộc tấn công tài chính như vậy giống như dẫn con gái về nhà chồng, đều là lần đầu, đến cả những vị giáo sư, chuyên gia lớn tuổi cũng chưa từng trải qua, nếu đã vậy chi bằng cứ chọn những người trẻ tuổi. Quan trọng hơn là người trẻ tuổi dễ quản lý, Nhiếp Chấn Bang không muốn trong một thời điểm mấu chốt, đột nhiên một vị chuyên gia nổi danh nhảy ra nảy sinh nghi ngờ với mình. Phải biết là chiến tranh về tiền thậm chí còn tàn khốc hơn cả chiến tranh về quân sự, thời cơ chiến đấu có khi chỉ rất nhanh đã bị bỏ lỡ, lúc đó đến bản thân mình không phải đến hối hận còn không kịp sao? Cho nên, sự lựa chọn của Nhiếp Chấn Bang đều là những học giả trẻ tuổi.
- Chủ nhiệm Trương, với sở trường của mấy vị chuyên gia và giáo sư lớn tuổi, chúng ta sẽ không thảo luận thêm nữa, tuổi trẻ cũng có điểm tốt của tuổi trẻ. Quan trọng nhất là có thể phục tùng được, đây là chiến tranh, điều tôi cần là người tuyệt đối trung thành.
Nhiếp Chấn Bang cười nhẹ nói. Tin rằng với sự trải nghiệm đã nhiều năm của Trương Hậu Phác, cũng không cần phải nói quá nhiều cũng có thể hiểu được.
Quả nhiên, sau khi Trương Hậu Phác nghe được câu này cũng hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Được, dựa theo danh sách này cậu đã chọn ra rồi, tôi sẽ lập tức đi gọi điện sắp xếp nhân sự. Giấy chứng nhận của cậu toàn bộ đã chuẩn bị xong, sau khi sang tới sân bay Đông Cảng, sẽ có người của Ngân hàng TQ Đông Cảng tới đón cậu, ở đây tôi xin chúc cậu trước, chúc cậu mã đáo thành công.
Một người, mang theo một túi da, cũng chỉ có vài bộ quần áo hàng ngày để thay khi tắm rửa, có thể nói là hành lý hết sức đơn giản. Lúc đi ra sân bay Đông Cảng, ánh đèn điện đã lên rực rỡ.
Ban đêm ở Đông Cảng là thứ khiến rung động lòng người nhất. Giống như một thiếu phụ quyến rũ, uyển chuyển khoác một tấm áo lụa đen, hải đăng trên cảng Victoria cũng tô thêm vẻ phồn hoa đô thị cho nơi này.
- Chào ngài, xin hỏi ngài là Nhiếp Chấn Bang tiên sinh ư?
Vừa bước ra sân bay, hai cậu thanh niên liền chạy tới đón chào.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không có chút nghi ngờ gì, với sự sắp xếp khi nào bay, khi nào tới, nước bên kia khẳng định đã sắp xếp xong xuôi, thậm chí hình dáng mình dài ngắn thế nào những người này chắc cũng đã biêt. Lập tức gật đầu nói:
- Chính là tôi, các cậu là nhân viên của Ngân hàng TQ phải không?
Trong đó có một cậu thành niên gầy hơn, gật đầu nói:
- Vâng, thưa Nhiếp tiên sinh, chúng tôi là nhân viên của Ngân hàng TQ Đông Cảng, tôi tên là Hàn Kỳ, lần này sẽ là người phụ trách đoàn và chuyên phục vụ. Về sau có bất kỳ yêu cầu gì ngài cứ nói với tôi.
Nói xong, Hàn Kỳ đưa tay ra nói:
- Nhiếp tiên sinh, mời đi bên này.
Một chiếc xe ô tô con Đông Thắng rất bình thường, sau khi Nhiếp Chấn Bang lên xe trực tiếp chạy rất nhanh rời khỏi sân bay. Ước chừng sau 40 phút, chiếc xe chậm rãi tiến vào tòa nhà của Ngân hàng TQ Đông Cảng.
Theo nhân viên dẫn đường vào thang máy rồi lên trực tiếp tầng 67 của tòa nhà Ngân hàng TQ Đông Cảng, vừa ra khỏi thang máy, Hàn Kỳ liền giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang:
- Nhiếp tiên sinh, ở đây tổng cộng có 65 phòng khách, tầng lầu này bắt đầu từ giờ sẽ là phòng dành riêng cho ngài.
Nhìn gian phòng của mình, trong căn phòng này có phòng ngủ và một khu đồng bộ dùng làm phòng tiếp khách, trang trí rất cổ điển, thanh ngã, lộ ra một phong cách sang trọng.
- Hàn tiên sinh, nơi nghỉ chân thì cứ mặc tôi, tôi cũng không có yêu càu gì, chỉ cần có thể ngủ lại là được rồi, phòng bàn bạc chuyên môn các cậu đã chuẩn bị xong chưa? Giờ qua đó xem đi.
Phòng bàn chuyên môn liên quan tới công việc lần này thành hay bại, Nhiếp Chấn Bang vô cùng coi trọng, trước tiên đề xuất muốn xem xét thực tế.
Hàn Kỳ cũng mỉm cười gật đầu, đối với thái độ cụ thể này của Nhiếp Chấn Bang, khiến Hàn Kỳ càng có ấn tượng sâu sắc hơn, nói:
- Vâng, Nhiếp tiên sinh mời theo tôi, phòng làm việc được sắp xếp ở trung tâm, trên tầng 70.
Tòa nhà Ngân hàng TQ Đông Cảng, cao nhất là tầng 70, ở đó ban đầu còn có một cái hồ được gọi tên là “Thất trọng sảnh”, là nơi để tổ chức các hội họp, yến tiệc long trọng, trong đại sảnh còn có bàn 24 người ngồi, hai bên đều được xếp ghế sô pha, phía nam là phòng chuẩn bị đồ ăn, khéo léo sắp xếp phòng vệ sinh nam và nữ, cả tầng lầu là một căn phòng rất lớn, ở chính giữa căn phòng, phía trên cao là một lớp mái dốc bằng thủy tinh, quy mô vô cùng lớn. Đây là kiệt tác tỉ mỉ do nhà thiết kế người Hoa Kiều nổi tiếng Bối Luật Minh tiên sinh thiết kế.
Nhưng lúc này đây toàn bộ tầng lầu đều trống không. Trong đại sảnh trống trải, tổng cộng chỉ có bốn chiếc bàn làm việc xếp thành một hàng ngăn nắp, trên mỗi một bàn đều đặt một dàn máy tính mới tinh. Trên vách tường còn treo hai màn hình rất lớn, đây đúng là những dụng cụ mà mấy người Nhiếp Chấn Bang cần dùng khi thảo luận công tác.
Hàn Kỳ lên tiếng giới thiệu:
- Nhiếp tiên sinh, đây là do đội trang bị chuyên nghiệp mà chúng tôi tìm, tất cả máy tính ở đây đều là máy tính chuyên nghiệp, mỗi bộ chế tạo trị giá 5000 đô la Mỹ. Hơn nữa, băng thông ở đây cũng là sử dụng đầu vào internet mới nhất, đảm bảo hiệu suất internet tốc độ cao, sẽ không có bất kỳ hiện tượng lỗi mạng nào. Mặt khác, ở bên sở giao dịch chứng khoán Đông Cảng, mấy thương nhân lớn bất kỳ lúc nào cũng có thể cũng cấp chỗ cho chúng ta.
Nói tới đây, Hàn Kỳ dẫn Nhiếp Chấn Bang đi vào phòng chuẩn bị cơm bên cạnh, và nhà vệ sinh nhìn qua một lượt, sau đó tiếp tục nói:
- Ở trong này có hệ thống hậu cầu hoàn thiện, có thế để mọi người sử dụng bất cứ lúc nào, Nhiếp tiên sinh, ngài xem còn cần chuẩn bị gì không, nếu có ngài cứ nói, chúng tôi sẽ dốc sức làm tốt công tác phục vụ hậu cần.
Phải nói về hậu cần, Nhiếp Chấn Bang thật sự không biết phải nói gì nữa, Ngân hàng TQ Đông Cảng có thể nói đã làm rất hoàn hảo rồi. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười hài lòng:
- Hàn tiên sinh, cậu khách khí rồi, các cậu suy nghĩ thật là chu đáo. Bên chúng tôi không hề có vấn đề gì.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Hàn tiên sinh, còn một vấn đề.
Những lời này khiến Hàn Kỳ có chút hiểu lầm và ngạc nhiên, vừa mới nói không có vấn đề gì, giờ lập tức đã phát sinh ra một vấn đề, Nhiếp Chấn Bang dường như cũng hiểu được sự hiểu lầm của Hàn Kỳ, cười giải thích:
- Hàn tiên sinh đừng hiểu lầm, không phải vấn đề về phần cứng, điều tôi muốn hỏi là hiện tại thị trường chứng khoán London Hồng Kông có bao nhiêu cổ phiếu.
Chứng khoán London Hồng Kông là chỉ nơi giao dịch hành nghề ở London, cũng thông qua hệ thống báo giá quốc tế tự động, báo về số cổ phiếu của thị trường chứng khoán Hồng Kông, 29 mã cổ phiếu xanh cùng treo biển hành nghề ở London. Trong chợ giao dịch, áp dụng chế độ mua bán là mỗi mã cổ phiếu xanh chia đều có tám đại lý đưa ra giá giao dịch.
Cổ phiếu London, Hồng Kông và cổ phiếu xanh của Đông Cảng bình thường rất ít liên quan đến nhau, nhưng lúc xảy ra đột biến bên ngoài hoặc sau khi tan thị trường Đông Cảng công bố tin tức trọng đại, sự dẫn đầu của cổ phiếu London, Hồng Kông sẽ có phản ứng, đối với giao dịch ngày trên thị trường của Đông Cảng sẽ có sự ảnh hưởng. Ví như nghiệp đoàn ngân hàng Đông Cảng vào thứ sáu đột nhiên đưa ra tuyên bố giảm giá thị trường, cổ phiếu London, Hồng Kông sẽ tăng giá rất lâu, phản ảnh lợi thế của tin tức tốt, nếu không có sự biến động của các nhân tố bên ngoài, thị trường Đông Cảng tới thứ hai tuần tiếp theo mà mở cửa bình thường đều sẽ tạo ảnh hưởng tốt cho cổ phiếu London, Hồng Kông.
Hàn Kỳ lại có chút kinh ngạc, nói như vậy thì chứng khoán London Hồng Kông có liên quan không nhiều, Nhiếp Chấn Bang lại hỏi như vậy, Hàn Kỳ cũng nghiêm mặt nói:
- Nhiếp tiên sinh, cổ phiếu xanh của Đông Cảng mấy năm nay cơ bản cũng không có nhiều thay đổi, hay là công ty nào?
Muốn đánh thắng được trận chiến này, nhất định phải phải cân bằng được, chỉ là hành động như vậy trên thị trường thế này là chưa đủ, mà chứng khoán London Hồng Kông cũng đã nằm trong kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang, ắt không thể thiếu một mồi lửa kịp thời cơ. Nếu George Soros muốn cô lập Đông Cảng, mình cũng phải chuẩn bị mọi thứ.
Xuyên qua màn kính thủy tinh, nhìn chăm chú vào cảng Victoria phía xa xa, cao trên 300 mét, có thể cúi xuống nhìn thấy toàn thành phố, cảm giác như thống trị được thiên hạ vậy.
Hít sâu một hơi, Nhiếp Chấn Bang lại nói tiếp:
- Hàn tiên sinh, nếu có thể được cậu có thể giúp tôi hẹn trước với người giàu nhất Đông Cảng, Lý Siêu Nhân.