Truyền thống của người dân trong nước dường như chính là lễ nghi bang giao, đối với người nước ngoài luôn luôn xem trọng hơn, cũng giống như hòa thượng từ nơi khác đến sẽ biết tụng kinh hơn một chút. Kiểu tâm tính này không phải trong thời gian ngắn là có thể thay đổi được. Ở trong nước, Trung Ương đề cao lấy phát triển kinh tế làm trọng tâm, từ trước đến nay đều không có chủ trương cứng rắn đối ngoại, vì vậy các cấp chính quyền địa phương đối đãi với doanh nghiệp nước ngoài, nhất là các doanh nghiệp tư nhân nước ngoài, ban đầu đều là các chính sách ưu đãi rất hào phóng. Ở trong mắt của chính quyền địa phương, thu hút được đầu tư nước ngoài, đó chính là thắng lợi lớn. Nhưng các lãnh đạo chính quyền địa phương lại không để mắt đến một vấn đề, những người nước ngoài này tha thiết mong chờ được vào, không phải có lòng tốt đến để từ thiện mà là đến để kiếm tiền.
Bởi vậy, suy rộng ra những phương diện khác, bất kể là chính phủ hay là các phòng ban, khi đối diện với thương nhân nước ngoài, trời sinh đã thấp bé hơn.
Lúc này, một người da trắng gác cổng, nói thẳng ra, cũng chỉ là một người gác cổng mà thôi, mấy câu tiếng Trung không thạo xen lẫn vài câu tiếng Anh đã khiến cho đám cảnh sát nhân dân đang nhìn chằm chằm sợ hãi rồi. Đã hoàn toàn không còn cái dáng vẻ oai phong lẫm liệt, thái độ và lời nói chính nghĩa, hùng hồn như lúc đối diện với quần chúng nhân dân.
Phía sau, những nhân viên chấp pháp của các phòng ban cũng đã dừng lại. Cảnh sát ở phía trước không hành động, họ cũng không hành động. Dù sao, xung phong cũng là đám cảnh sát kia, những người này cũng rất khôn ngoan, sẽ không tự ra mặt.
Một người da trắng lại có thể chặn cả đội ngũ lại, chuyện này khiến cho sắc mặt của ban lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố đều có chút xấu hổ. Vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng rất khó nhìn. Liếc nhìn Triệu Tân Thiên và Trương Khắc Cường bên cạnh, vẻ mặt hai người lúc này rất lo lắng. Chuyện liên quan đến doanh nghiệp nước ngoài, chỉ cần sơ sẩy một cái là có thể gây ra tranh chấp ngoại giao, kinh động Trung Ương. Đến lúc đó, doanh nghiệp nước ngoài gặp rủi ro là chuyện nhỏ, tiền đồ của bản thân mình không còn nữa, đó mới là chuyện lớn.
Nhiếp Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, trong lòng Trần Nhạc đứng bên cạnh cũng liền căng thẳng. Tính tình của chủ tịch thế nào, Trần Nhạc biết rất rõ. Năm đó ở thành phố Tân Lê, lặng lẽ liền kéo một bí thư tỉnh ủy xuống. Bản lĩnh này, lòng can đảm này đến bây giờ với Trần Nhạc đều là ký ức còn mới.
Lập tức Trần Nhạc bước về phía trước, đẩy mọi người đứng ở trước cổng ra. Cảnh sát bên cạnh nhìn thấy cấp trên cao nhất của mình ra mặt, sếp đã ra mặt rồi, tất cả cũng cùng đi theo lên phía trước từng bước. Trong cái thời điểm thế này, thái độ của Trần Nhạc thế nào không cần phải nói cũng biết. Những người này đều là nhân tinh, có ai mà không muốn tranh thủ tạo ấn tượng tốt trước mặt ông chủ lớn của mình. Nếu lọt vào tầm mắt của ông chủ lớn rồi, vậy là từ nay về sau con đường làm quan này chỉ có thể nói là sẽ thuận buồm xuôi gió mà thôi.
- Nhà máy tư nhân? Doanh nghiệp đầu tư nước ngoài?
Trần Nhạc hừ một tiếng, lặp lại một câu, hai mắt nhìn đầy giận giữ. Nhìn người đàn ông da trắng trước mặt, trầm giọng nói:
- Anh bạn, anh phải hiểu cho rõ, đây là ở đâu?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của gã da trắng, Trần Nhạc nói lại một lần nữa:
- Nhớ cho rõ, đây là đất đai của thành phố Lương Khê, tỉnh Giang Bắc của nước cộng hòa nhân dân Hoa Hạ. Đây là Hoa Hạ. Các anh chỉ có quyền sử dụng mà không có quyền sở hữu. Bất kỳ công ty hay doanh nghiệp nào trên đất đai của nước Hoa Hạ, đều phải tuân thủ quy định pháp luật của Hoa Hạ, phải phối hợp với công tác của chính quyền địa phương. Còn cái gì mà nhà máy tư nhân, không cho phép vào, lẽ nào anh cho rằng, đây là vùng tô giới (để chỉ khu vực mà quyền kiểm soát thuộc về nước ngoài, xuất hiện vào thời kỳ chiến tranh trung nhật và trung pháp sao?
- No, shit, các anh không thể vào. Tôi sẽ khiếu nại các anh lên chính phủ của các anh. Các anh không có bất cứ lý do nào vào nơi này, chúng tôi có quyền từ chối. Nếu đây là ở nước Mỹ, tôi khẳng định một súng bắn chết anh rồi.
Người đàn ông da trắng lại kêu gào tiếp.
Người phương tây kỳ thị người da màu, từ xưa đến nay, cho dù đến bây giờ đã có nhiều thay đổi, nhưng hiện tượng này vẫn còn tồn tại, thậm chí, người có suy nghĩ này còn rất nhiều.
- Steven, chuyện gì? Chúa ơi! Những người này đến đây làm gì vậy, ăn cướp sao? Hoa Hạ thật sự quá nguy hiểm rồi. Chúng ta lựa chọn đến đây đầu tư thật sự là một quyết định vô cùng sai lầm.
Lúc này, một giọng nói càng khoa trương vang lên từ phía sau.
Trong khu vực nhà máy, một người đàn ông da trắng mặc âu phục đi về phía này, ánh mắt không thân thiện, nhìn chằm chằm vào Trần Nhạc và mọi người.
Người đàn ông da trắng giữ cửa cũng chính là Steeven mà người trung niên này nói, lúc này cũng thở phào một cái. Nhìn bộ dạng anh ta như vậy, xem ra địa vị của người đàn ông này không thấp.
- Ông Bob, rất xin lỗi, những người này rất vô lý, họ muốn vào khu vực nhà máy tiến hành kiểm tra.
Sau khi Steeven giải thích một cái xong liền đứng ở bên cạnh. Có lãnh đạo cấp cao hơn ra mặt, Steeven rất biết điều mà trốn tránh trách nhiệm.
Nghe lời nói của Steeven, Bob cau mày đi lên nói:
- Các ông, các ông muốn làm gì? Chúng tôi và phó chủ tịch thành phố của các ông đã ký hiệp nghị với nhau, nhà máy dược phẩm Viagra chúng tôi là doanh nghiệp bảo hộ trọng điểm. Hơn nữa, nhà máy sản xuất của chúng tôi chính là nhà máy đạt mức độ phòng sạch 100000 (bảng đánh giá mức độ sạch sẽ của không khí trong không gian sản xuất). Các ông làm như thế này, có gánh nổi hậu quả không?
Vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang đã đi ra, trầm giọng nói:
- Ông Bob có phải không? Tôi là chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê Nhiếp Chấn Bang. Hiệp thương các ông ký có phải là văn bản chính thức không? Tại sao tôi không biết? Hơn nữa, bất kể là doanh nghiệp gì thì việc phối hợp công tác với chính quyền địa phương, tôi nghĩ đây là trách nhiệm bắt buộc của mỗi doanh nghiệp đi? Lẽ nào, nhà máy các anh ở nước Mỹ cũng từ chối kiểm tra định kỳ của chính quyền địa phương như vậy sao? Nói những lời lẽ khó nghe, các ông nếu như sản xuất ma túy ở trong nhà máy, chúng tôi cũng không được hỏi đến sao?
Nhiếp Chấn Bang nói tiếng Trung, đã sắp xếp người đến Hoa Hạ, Nhiếp Chấn Bang tin nhất định biết một chút tiếng Trung. Quả nhiên, ông Bob này vừa nghe vậy liền liên tục xua tay nói:
- Không, không, ngài Chủ Tịch tôn kính, các ông đây là đang vu cáo hãm hại. Tôi muốn khiếu nại với Ủy ban Ngoại thương của đất nước các ngài và với đại sứ quán Mỹ của chúng tôi. Các ông đang sỉ nhục nhân cách của chúng tôi.
Nghe lời lẽ của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc gật gật đầu văn bản nghị quyết hành chính không những là phía cục công can không thiếu, mà các ban ngành chấp pháp khác như cục bảo vệ môi trường, công thương cũng không hề thiếu. Rât nhanh tất cả liền đem các văn bản nghị quyết hành chính của mỗi ban ngành điền đầy đủ rồi đưa tới.
Ngay sau đó, Trần Nhạc giơ tay lên, cảnh sát liền ùa đến và xông vào, chiếm giữ tất cả những lối đi chính. Làm bộ phận trọng điểm của lần kiểm tra đột xuất này, nhân viên kỹ thuật của cục bảo vệ môi trường đã cầm các loại dụng cụ lớn nhỏ thẳng đến các xưởng sản xuất.
Làm một người nhân viên bảo vệ môi trường, hơn nữa còn là nhân viên chủ chốt từ cục bảo vệ môi trường thành phố điều động, Cục trưởng cục bảo vệ môi trường Độ Niên Xuân nhận điện thoại của chủ tịch, cũng không dám trậm trễ, trực tiếp đã điều mấy kỹ sư chuyên ngành giỏi nhất trong cục bảo vệ môi trường thành phố đến.
Những người này nếu nói về mặt chính trị có thể không được tốt lắm, nhưng về lĩnh vực chuyên ngành, chắc chắn là giỏi nhất. Rất nhanh đã từ trong bản quy hoạch của khu vực nhà máy và các phân xưởng tìm ra cửa xả nước thải.
Vừa nhìn thấy cửa xả nước thải của nhà máy dược phẩm Viagra, nhân viên kỹ thuật của cục bảo vệ môi trường đều kinh hãi. Trong đó một nhân viên kỹ thuật có tuổi nghề dài hơn một chút, đã run rẩy nói:
- Không có hồ làm sạch, không có thiết bị xử lý tuần hoàn chảy trở lại, toàn bộ nước thải phế thải của nhà máy dược phẩm đều trực tiếp thải ra sông Lương Khê. Cứ tiếp tục thải ra như vậy, cũng là nhờ lưu lượng nước lớn như của sông Lương Khê, mà thế này cũng mới có ba năm. Đây nếu là con sông có dòng chảy nhỏ hơn thì e rằng, toàn bộ lưu vực sông cũng đã bị ô nhiễm rồi. Cái đám người ngoại quốc này rõ ràng là đang mưu sát mà.
- Giáo sư Lưu, tại sao tôi lại có cảm giác, ta đã lạc hậu mười năm rồi. Chỉ đơn giản là xử lý nước thải, không nói đến nước Mỹ là một nước phát triển như vậy, ngay cả những công ty dược phẩm trong nước ta cũng biết phải thiết kế mà. Làm sao họ ở đây cái gì cũng không có, cứ như vậy thải ra.
Một nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi ở trong đó đứng bên cạnh bắt đầu chất vấn.
- Hừ, người nước ngoài, quả nhiên không phải là thứ gì tốt đẹp mà. Hiện giờ, nếu nói về trình độ xử lý ô nhiễm, trình độ kỹ thuật của nước Mỹ và Châu Âu là giỏi nhất. Những người này không phải không biết mà là không muốn đấy chứ. Thiết bị xử lý nước thải đắt tiền không nói, còn phải vệ sinh và thay một số những linh kiện chính quan trọng theo đúng thời hạn. Đây chính là một khoản tiền rất lớn. Ở nước ngoài họ có chế tài cưỡng chế, bắt buộc phải thực hiện. Ở nước ta, bọn họ là đại gia, có bối cảnh là doanh nghiệp nước ngoài, chính phủ nhắm mắt làm ngơ. Những chuyện này cũng là do chính phủ chiều chuộng mà tạo ra.
Giáo sư Lưu hừ một tiếng, lời nói cũng rất là bất mãn. Nhìn người thanh niên bên cạnh, giáo sư Lưu ngẩng đầu nói:
- Tiểu Trương, tôi thấy các chỗ khác không cần đi nữa. Nguồn ô nhiễm chủ yếu của nhà máy dược phẩm chính là ô nhiễm không khí và ô nhiễm nước thải. Xem chất lượng không khí ở đây đã không ra gì, cũng không cần đo đạc nữa. Cậu đi qua một chuyến, mời các lãnh đạo thành phố tới đây xem đi.
Nhận được báo cáo của tiểu Trương, Nhiếp Chấn Bang và mọi người lập tức đi đến bên này. Vừa nhìn thấy cửa xả thải, mà giờ phút này, nhà máy vẫn còn chưa ngừng hoạt động, đứng ở nơi cửa sông tiếp giáp với nhà máy dược phẩm, nhìn ra xa trong phạm vi mấy trăm mét, tổng cộng có bốn rãnh xả nước thải có đường kính rộng hơn hai mét. Không những không có bất kỳ biện pháp xử lý nào thậm chí ngay cả đường ống cũng không có, cứ như vậy không che đậy, liên tục không ngừng xả vào sông, màu đen, màu vàng thậm chí là chất lỏng màu xanh lá cây, xâm nhập làm ô nhiễm con sông. Dòng nước trong veo từ thượng du xuống cũng là ở chỗ này bắt đầu được nhuộm thành màu đen.
- Các ông đây là đang làm cái gì? Ăn cắp bí mật của nhà máy dược phẩm Viagra chúng tôi sao? Các ông, ai là người phụ trách ở đây, tôi là người phụ trách nhà máy dược phẩm Viagra. Bây giờ tôi chính thức thay mặt nhà máy dược phẩm chúng tôi đưa ra kháng nghị với chính phủ các ông. Chúng tôi sẽ giữ lại tất cả các quyền truy cứu trách nhiệm hình sự.
Một người đàn ông da trắng khoảng 50 tuổi đứng bên cạnh đã nói lên.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đang là lúc bùng nổ tức giận, những người nước ngoài này, lá gan quá lớn rồi. Không những không hối lỗi trái lại còn hùng hồn trả đũa.
- Cục trưởng Đỗ, cục trưởng Trần, cho người của các anh tiến hành chụp ảnh ở đây làm chứng cứ. Ngoài ra, tiến hành lấy mẫu đối với những loại nước thải và chất thải này, mang về xét nghiệm, sau đó niêm phong cất giữ lại.
Nhiếp Chấn Bang ra lệnh rõ ràng mạch lạc, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Cục trưởng Đỗ, căn cứ vào quy định pháp luật liên quan của “Luật bảo vệ môi trường”, lập tức viết văn bản phạt hành chính cho họ, thời hạn ngừng hoạt động cải thiện, sau đó bắt buộc phải thông qua kiểm tra chặt chẽ của các anh, sau khi đạt tới tiêu chuẩn mới tiếp tục được hoạt động. Bây giờ, cục trưởng Trần, anh hãy điều người đến đây, yêu cầu tất cả công nhân viên nhà máy ngừng sản xuất, dán niêm phong nhà máy. Nhà máy như thế này, để họ còn sản xuất thêm một ngày chính là không có trách nhiệm với sức khỏe và tính mạng người dân địa phương.
Sau khi nói xong, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy đi đến trước mặt người đàn ông, trầm giọng nói:
- Ông là người phụ trách ở đây? Tốt lắm, để tôi tự giới thiệu, tôi là chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê. Bây giờ tôi chính thức thông báo với ông, bởi vì nhà máy các ông đã vi phạm vào các điều quy định trong “Luật bảo vệ môi trường” của đất nước chúng tôi, bắt đầu từ bây giờ, nhà máy dược phẩm của các ông bắt buộc phải đóng cửa để chỉnh lý và cải thiện. Cho đến khi chất lượng nước thải của các ông đúng với quy đinh pháp luật của đất nước chúng tôi mới có thể tiếp tục hoạt động. Đã nghe rõ chưa?
Tiếng nói vừa dứt, người đàn ông liền giống như bị dẫm lên cái đuôi, lập tức nhảy dựng lên, nói một cách vô cùng kích động:
- Không, các ông không thể làm như thế này, các ông không có quyền làm như thế. Giữa chúng tôi và chính phủ các ông đã có hiệp thương. Tôi phải tố cáo các ông với Đại Sứ Quán nước tôi.
- Tố cáo?
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang nhìn người đàn ông bằng ánh nhìn khinh thường, ngay sau đó nói:
- Tùy, đừng nói là anh chỉ tố cáo đến Đại Sứ Quán, chính là nói cho Tổng Thống các anh biết, thì tôi vẫn là cái ý kiến này thôi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý tới người này nữa, nói với người phía sau:
- Cục trưởng Đỗ, người của anh và cục trưởng Trần ở đây xử lý một chút, những người khác theo tôi đến công ty tiếp theo. Công ty hóa chất Berson.