Từ Vân Hải sơn trang thuộc quận Khê Sơn đến khu dệt may thuộc quận Quỹ Thành, trung gian gần như xuyên qua toàn bộ khu nội thành của thành phố Lương Khê. Khoảng cách hai mươi mấy km, lúc nhóm người Nhiếp Chấn Bang đuổi được đến đây, đã là gần hai mươi phút sau đó rồi.
Trong bóng đêm, trụ sở làm việc sáu tầng của nhà máy số 1 khu dệt may lúc này ngập tràn trong biển lửa. Xung quanh, đậu đầy xe cứu hỏa màu đỏ. Không ít cảnh sát cứu hộ đang khẩn trương bận rộn sơ tán đám người, liên tục phun nước từ bốn phương tám hướng đến trụ sở làm việc.
Bốn phía, đã bị kéo dây phong tỏa, đèn hiệu lấp láy, không ít cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ ở bên cạnh, khai thông quần chúng vây quanh và xe qua lại.
Nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang đi ở phía trước, đằng sau, tư lệnh quân phân khu và cục trưởng cục công an đều đang theo sau. Cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ, sau khi cúi chào, lập tức mở ra một con đường cho đám người Nhiếp Chấn Bang.
Vừa bước vào khu nhà máy, một người mặc quân phục thiếu tá quân đội cũng đã chạy ra đón, cúi chào nói:
- Tư lệnh, bộ phận chúng tôi nghe được điện thoại báo cháy hai mươi phút trước, trong vòng năm phút đã đuổi tới hiện trường. Trước mắt, ngọn lửa đã bước đầu được khống chế. Nguyên nhân hỏa hoạn, vẫn đang được điều tra.
Bành Khai Bảo chào lại theo nghi thức quân đội, ánh mắt âm trầm nhìn trụ sở làm việc. Lúc này, dưới sức ép của mười mấy chiếc vòi phun nước từ bốn phương tám hướng, vòng ngoài ngọn lửa đã bước đầu được khống chế.
Không ít khói bụi mù mịt bay thẳng lên tận trời, nhưng trong khu vực nội bộ trụ sở làm việc, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa xông lên.
- Tưởng Chí Dũng, tôi không cần biết cậu dùng cách gì, nhất định phải nhanh chóng dập tắt ngọn lửa cho tôi. Bây giờ, có thể đi lên tầng lầu được chưa? Bảo các chiến sĩ đeo mặt nạ phòng độc và bình dưỡng khí tiến vào trong tòa nhà để dập lửa đi. Nhất định phải dập tắt đại hỏa trong khoảng thời gian ngắn. Đây là mệnh lệnh!
Bành Khai Bảo hơi trầm ngâm một chút, ngay lập tức đưa ra quyết định.
Đợi Tưởng Chí Dũng rời đi xong, Bành Khai Bảo lại đến bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:
- Chủ tịch, trận hỏa hoạn này đến thật kỳ lạ.
Nhiếp Chấn Bang cũng biết trận hỏa hoạn này đến một cách kì lạ. Nhưng, nghe được câu này vẫn nhìn lại, lúc này cũng muốn nghe xem cách nhìn của các chuyên gia.
Bành Khai Bảo ở bên cạnh cũng trầm giọng nói:
- Chủ tịch, mấy doanh nghiệp khu dệt may vẫn luôn là đơn vị trọng điểm phòng cháy, khăn mặt và khăn tơ tằm đều là vật phẩm dễ gây cháy, vì vậy, cảnh sát phòng cháy chữa cháy chúng tôi còn chuyên môn phái một đội công tác, định kỳ tuyên truyền kiến thức về phòng cháy chữa cháy cho ba nhà máy khu dệt may và kiểm tra công tác phòng cháy chữa cháy. Có thể nói, mỗi một tòa nhà đều được kiểm tra phòng cháy rất nghiêm ngặt. Nói cách khác, chỉ cần có một mồi lửa, đội ngũ phòng cháy chữa cháy của xưởng tơ lụa có thể nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, đây là điểm rất đáng ngờ.
Dừng một chút, Bành Khai Bảo nhìn tòa nhà đang cháy tiếp tục nói:
- Mặt khác, hơn mười cái súng phun nước của chúng ta bây giờ khống chế ngọn lửa, vòng ngoài ngon lửa đã bị dập tắt, nhưng bên trong tòa nhà lửa vẫn cháy bùng bùng, thật là không bình thường. Trường hợp này, rất là giống với đốt xăng.
Cái gọi là người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Bản thân Bành Khai Bảo vẫn chưa ý thức được việc này, Nhiếp Chấn Bang lại nhăn mày lại, chẳng lẽ nào, đây là do Ngô Ái Quân cố ý phóng hỏa. Mục đích đúng là để tiêu hủy chứng cứ, khiến tổ công tác không thể điều tra?
Nghĩ đến tình huống này, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:
- Lão Bành, sau khi dập tắt ngọn lửa, người của cậu lập tức phong tỏa hiện trường, nghiêm khắc tiến hành điều tra nguyên nhân hỏa hoạn, nhất định phải tìm ra được nguyên nhân hỏa hoạn, điều này liên quan đến đại cục của chúng ta, ông rõ chưa?
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một giọng nói, liếc mắt nhìn lại, dưới sự dẫn đầu của Phạm Thường Thắng, Lý Quốc Hoa, Hoàng Tuấn Sơn, Lý Tiểu Cần và trưởng ban thư ký thành ủy Hồ Hữu Tuyền đều tiến vào. Bốn người này, được xem là thủ hạ chính của Phạm Thường Thắng.
Phạm Thường Thắng vẫn chưa tới, giọng nói đã truyền đến:
- Chủ tịch Nhiếp quả là nhanh đấy, tình hình bây giờ sao rồi? Khống chế được ngọn lửa chưa?
Giọng điệu và vẻ mặt Phạm Thường Thắng làm cho Nhiếp Chấn Bang cũng đoán ra được ý của Phạm Thường Thắng, chuyện này đến quá là đột nhiên, lúc xảy ra hỏa hoạn cũng quá kỳ quái, nếu suy nghĩ sâu xa lại là một khía cạnh khác, trong vấn đề khu dệt may, có khi nào liên quan đến ban lãnh đạo Thành ủy.
Hoặc là nói, đây cũng là một thói quen được hình thành từ hồi làm ở Ủy ban kỷ luật trung ương của Nhiếp Chấn Bang. Trầm ngâm một lúc, lúc này hắn mới chậm rãi nói:
- Ngọn lửa đã bước đầu được khống chế rồi, nhưng căn cứ vào tình hình được hồi báo, địa điểm bốc cháy lần này, nằm ở tầng ba phòng hồ sơ. Như vậy, các số liệu và các loại tư liệu của nhà máy dệt số 1 từ trước đến nay e là đều bị tiêu hủy hết. Đây là tổn thất không thể nào bù đắp lại được đối với việc điều tra của tổ công tác. Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra của tổ công tác.
Nói xong câu này, ánh mắt Nhiếp Chấn Bang chỉ nhìn thẳng vào tốp người Phạm Thường Thắng. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang có chút thất vọng, nhóm người Phạm Thường Thắng, sắc mặt thản nhiên, chẳng có một chút phản ứng nào, cũng không vì việc đột nhiên hỏa hoạn ảnh hưởng đến tổ công tác mà lo lắng, cũng không tỏ ra vui sướng khi tổ công tác lâm vào bế tắc.
Lúc này, Quản đốc Ngô Ái Quân không biết từ đâu chạy tới, trên mặt tỏ vẻ áy náy, chạy đến trước mặt Nhiếp Chấn Bang và Phạm Thường Thắng, khúm núm, khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi khom người nói:
- Bí thư Phạm, chủ tịch Nhiếp, tôi kiểm điểm trước ủy ban nhân dân thành phố, tôi cầu xin tổ chức xử phạt tôi. Trong công việc, tôi đã phạm vào lỗi sơ xuất. Không nhấn mạnh ý thức phòng lửa, dẫn đến tổn thất không thể cứu vãn nổi, làm cho tổ công tác rơi vào bế tắc. Trách nhiệm này, tôi xin tổ chức xử phạt!
Về Ngô Ái Quân này, cái nhìn của Nhiếp Chấn Bang là rất tệ. Người này quá mức láu cá, lần trước, phòng hội nghị xa xỉ của nhà máy dệt số 1 làm cho Nhiếp Chấn Bang có một ấn tượng ban đầu không tốt. Liếc nhìn Ngô Ái Quân một cái, toàn thân toàn là quần áo có thương hiệu, thương hiệu, cái khái niệm này đến nay trên toàn quốc cũng mới bắt đầu xuất hiện.
Từ điểm này cũng đủ để chứng minh, Ngô Ái Quân con người này, có tác phong sống rất sa đọa. Đợi Ngô Ái Quân nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Quản đốc Ngô, sự giác ngộ này rất tốt. Trụ sở làm việc cậu sắp xếp thế nào vậy? Bình thường không sắp xếp nhân viên bảo vệ sao? Ngọn lửa đã lan rộng ra rồi các cậu mới báo cháy, bảo vệ và nhân viên phòng cháy chữa cháy đều làm cái gì không biết. Ông thân là quản đốc, chắc chắn không thể trốn tránh được trách nhiệm.
Vừa dứt lời, bên cạnh một giọng nói vang lên:
- Chủ tịch Nhiếp nói như vậy có phải là quá nghiêm trọng không, Ngô Ái Quân phải chịu trách nhiệm lãnh đạo, nhưng sắp xếp trực ban mọi việc đều làm tốt, nếu nói trách nhiệm, thì phải nói đến các nhân viên trong ca trực, ham chơi mà quên nhiệm vụ của mình. Ngài nói như vậy, e là sẽ làm cho các đồng chí cấp dưới phải thật vọng đấy.
Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Hoàng Tuấn Sơn lại nhìn lại. Ánh mắt không lùi bước, mọi người đều là thường ủy, Hoàng Tuấn Sơn căn bản chẳng sợ gì Nhiếp Chấn Bang.
Hoàng Tuấn Sơn xuất hiện rốt cuộc là đối phó mình hay là trong việc này còn có ẩn tình gì nữa? Đang suy nghĩ, Phạm Thường Thắng ở bên cạnh cũng mở miệng nói:
- Xem ra, ngọn lửa đã bị khống chế rồi. Dự đoán là nửa tiếng nữa sẽ bị dập tắt. Như vậy, mở một cuộc họp hội nghị thường vụ suốt đêm luôn đi.
Bất cứ chuyện gì, liên quan đến khu dệt may đều không phải là chuyện nhỏ. Giờ đây, khu dệt may đang nằm ở thời kỳ mấu chốt của việc tổ chức lại, hơn nữa có vài vị tổ công tác chiếm đóng lại đột nhiên phát sinh hỏa hoạn, về tình về lý, triệu tập cuộc họp thường ủy, là điều tất nhiên. Phạm Thường Thắng đề xuất, tự nhiên sẽ không có ai phản đối.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đến bên cạnh Trần Nhạc, khẽ thì thầm dặn dò:
- Lão Trần, trận hỏa hoạn này xảy ra rất kỳ lạ. Phía các anh sắp xếp nhân sự, trước tiên phải bảo vệ hiện trường hỏa hoạn sau đó điều tra một chút. Việc này không đơn giản như vậy.
Sau khi dặn dò xong, Nhiếp Chấn Bang cũng đi theo xe rời đi.
Trong phòng hội nghị thành ủy nhỏ, lúc này, hệ thống sưởi ấm mở đầy đủ, quạt thông gió cũng mở ra.
Buổi tối mở cuộc họp thường vụ, trong thành phố Lương Khê cũng không phải lần một lần hai, tất cả các ủy viên đều đã quen rồi. Trong phòng hội nghị, không ít ủy viên thường vụ nuốt sương nhả khói, lấy thuốc lá để giảm bớt đi sự mệt mỏi, nâng cao tinh thần.
Tranh thủ cơ hội trước khi mở cuộc hội nghị, các ủy viên túm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ, nói nhỏ giọng trao đổi. Hoàng Tuấn Sơn, Lý Tiểu Cần và Hồ Hữu Tuyền lúc này đang thì thầm bàn luận điều gì đó. Triệu Tân Thiên lúc này lại nói chuyện cùng Ôn Ngọc Hòa, mà Hoàng Giang thì lại cùng Diệp Chính Văn thì thầm trao đổi. Lôi Định Quốc cũng chỉ là ngồi một mình, yên tĩnh như ngọn núi Thái Sơn, ngồi ở vị trí của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại đang viết điều gì đó vào quyển sổ của mình. Trên tờ giấy trắng, mấy chữ được viết đi ra gồm, tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật, tái cơ cấu tập đoàn dệt may, hỏa hoạn, tư liệu tài vụ, Hoàng Tuấn Sơn, Ngô Ái Quân… Thời khắc quan trọng như thế này, cái gì cũng bị lửa thiêu hủy rồi, trong này, nói không có kì quái, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không tin được.
Lý Quốc Hoa bên cạnh vẻ mặt bình thản trầm tĩnh. Từ sau việc mình bị điều chỉnh mất quyền lực, thời gian gần đây, Lý Quốc Hoa tỏ ra khiêm tốn rất nhiều. Trong các cuộc họp, rất ít khi phát biểu ý kiến của bản thân.
Phạm Thường Thắng giờ phút này cũng cầm sổ từ bên ngoài bước vào, mặt không biểu cảm, nhìn không ra một cảm xúc dao động nào trên khuôn mặt. Đạt được trình độ Phạm Thường Thắng, sắc mặt hỷ nộ vô hình, đây được coi là một kỹ năng bậc nhất, về mặt này, Phạm Thường Thắng không thể không công nhận là làm rất tốt.
Nhìn chung quanh mọi người một lúc, Phạm Thường Thắng lập tức nói:
- Tôi tin là mọi người đều đã nhận được tin tức rồi. Nhà máy dệt số 1 bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn. Nguyên nhân gây cháy còn đang chờ kết quả từ bộ phận điều tra của bên phòng cháy chữa cháy. Trận hỏa hoạn này, đã thiêu hủy số liệu tài vụ từ trước tới nay của nhà máy dệt số 1, sự điều tra của tổ công tác cũng rơi vào bế tắc. Dưới đây, trước tiên mời đồng chí Định Quốc nói một chút về tình hình điều tra của tổ công tác đi.
Nghe lời nói của Phạm Thường Thắng, Lôi Định Quốc lúc này lại ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh. Là một Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, Lôi Định Quốc ở trong hội nghị thường vụ từ trước tới nay đều không được mọi người ưa thích. Con người Lôi Định Quốc quá là thẳng thắn, sự việc đã được nhận định, tuyệt đối dũng cảm tiến tới, tuyệt đối không lùi bước. Như vậy, dĩ nhiên là Lôi Định Quốc sẽ đắc tội với người khác. Nhưng, xét về chức vị của ông ta, lại làm cho người khác kinh sợ.
Cho nên, qua một thời gian dài, Lôi Định Quốc đã tạo thành tính cách hành động một mình.
- Về việc điều tra khu dệt may, trước mắt vẫn đang trong giai đoạn thu thập chứng cứ. Trước mắt cho thấy, tình hình vẫn được xem là bình thường. Phản ứng của công nhân viên cũng không lớn lắm. Vụ hỏa hoạn lần này, đối với chúng tôi mà nói, là một đòn trí mạng. Tôi đề nghị, nghiêm túc xử phạt người có trách nhiệm, buộc Ngô Ái Quân phải chịu trách nhiệm cho vụ hỏa hoạn này.
Vừa mới mở màn, lời nói của Lôi Định Quân đã chấn động mọi người ở đây. Cả phòng hội nghị đều trong một không khí yên lặng.