Quyền lực tài chính của thành phố Lương Khê cũng không nằm trong tay Nhiếp Chấn Bang. Liễu Thanh Tuyền tuy rằng là một Phó cục trưởng của cục Tài chính, nhưng lại chỉ là một cái vị trí nằm gần cuối mà thôi.
Đối với một vài bài đối phó của bên tài chính, Nhcb cũng biết rất rõ. Nói không không có tiền thì chính là không có tiền. Mặc kệ bên ngoài nhìn thế nào, cho dù là tất cả mọi người đều biết rằng trong quỹ tài chính của thành phố Lương Khê có tiền, nhưng nếu như không có sự đồng ý của Phạm Thường Thắng, thì cũng là không có tiền. Chẳng sợ là biết rõ ràng trong tài khoản có tiền, thì nếu không muốn bỏ ra, thì vẫn là câu nói kia, Phạm Thường Thắng tất nhiên là có trăm cái lí do để có thể từ chối.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:
- Được rồi. Tôi biết rồi. Anh cứ đi làm việc của anh đi.
Lúc này, ở trước mặt Liễu Thanh Tuyền, cho dù Nhiếp Chấn Bang không có đối sách thì cũng không thể biểu hiện ra được. Đây là một cái vấn đề mang tính nguyên tắc. Nếu như biểu hiện ra ngoài thì ở trong mắt của Liễu Thanh Tuyền, đây chính là biểu hiện vô năng của Chủ tịch Nhiếp rồi. Điều này cũng sẽ trở thành thứ đả kích tính tích cực của cấp dưới, mà Nhiếp Chấn Bang không phải là tay mơ, tất nhất sẽ không phạm phải cái sai lầm cơ bản như vậy. Nói như vừa rồi, cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được một sự thần bí, khó lường.
Thân là lãnh đạo cấp trên, ở trước mặt cấp dưới, cần phải có tác phong bình dị, gần gũi. Nhưng, cũng cần phải có được một uy tín cùng với một lực uy hiếp nhất định. Mà cái điều này, Nhiếp Chấn Bang vẫn làm được rất đúng mực.
Cúp điện thoại rồi, Nhiếp Chấn Bang hơi trầm tư một chút, trong lòng cũng đã có một cái quyết định, lập tức, hắn liền nói:
- Lão bí thư, chuyện này hiện giờ, tôi còn không thể có một câu trả lời rõ ràng cho ông được.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến cho những cán bộ lão thành ở đây đều thay đổi sắc mặt. Trong đám người, một ông cụ chừng bảy mươi hai tuổi thì bĩu môi, nhỏ giọng nói rất là bất mãn:
- Cái gì mà Chủ tịch thành phố, vốn dĩ còn tưởng rằng có thể thực sự giải quyết được. Ai ngờ nói nửa ngày, cuối cùng hóa ra cũng đều cùng một dạng với đám người Phạm Thường Thắng kia. Thật sự là lãng phí thời gian.
Nói là nhỏ giọng, nhưng cái giọng nói này, cũng để cho không ít người ở xung quanh nghe được rồi. Mấy người cán bộ lão thành này, dù gì cũng đều là những người có kinh nghiệm, có từng trải. Bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố hay gì đó, đều có cấp bậc không hơn kém gì của bọn họ là mấy. Lúc còn tại chức, cũng vốn không sợ tới nỗi nào. Hiện giờ cũng đã về hưu rồi, vậy lại càng không sợ hãi gì nữa.
Những lời này cũng để Nhiếp Chấn Bang nghe lọt được vào trong tai. Liếc mắt nhìn lại, cái ông cụ này, Nhiếp Chấn Bang cũng có biết đến. Trước khi về hưu, là một Phó chủ tịch thành phố của Lương Khê. Hiện tại xem ra, ông cụ này nói như vậy, rõ ràng là cố ý nói cho Nhiếp Chấn Bang nghe thấy được.
Cười nhẹ trong lòng một cái, ngược lại thì Nhiếp Chấn Bang cũng biểu hiện được rất bình thản. Ngay lập tức, hắn liền đi tới trước mặt vị lão Bí thư Hà Định Bang, cười nói:
- Lão Bí thư, chuyện mua sắm thêm xe cùng với xây dựng trung tâm hoạt động của cục Cán bộ lão thành, đều là những việc quan trọng có liên quan tới cuộc sống của các đồng chí lão thành trong toàn thành phố có thể yên ổn, thoải mái hay không. Bất kể là nhìn từ góc độ vật chất hay là tinh thần, tôi đều luôn giữ thái độ ủng hộ.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn mặt Hà Định Bang không có sự thay đổi gì, lại tiếp tục nói:
- Lão Bí thư, chuyện này mặc dù cần lượng tài chính không nhiều lắm, nhưng đây vẫn là một cái dự án. Ông làm lão lãnh đạo, lão Bí thư đã nhiều năm, cái bộ trình tự, quy tình của Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố đó, ông hẳn là rõ ràng. Chuyện này, tôi chỉ có thể cam đoan với ông, tôi nhất định sẽ ủng hộ hết sức, vận động hết mình. Phát huy nỗ lực lớn nhất của tôi.
Nói xong những lời này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm giác để mặc cho số phận quyết định. Chính mình vừa mới tới, thành phố Lương Khê này, không có ai nể mặt của mình, cái này là chắc chắn rồi. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị nhóm cán bộ lão thành này đó nói cho một trận rồi.
Nhưng, khiến Nhiếp Chấn Bang bất ngờ chính là, nghe lời vừa rồi của Nhiếp Chấn Bang xong, trên khuôn mặt tràn đầy vết đồi mồi của Hà Định Bang lại hơi hơi có chút thay đổi. Lập tức, ông ta vung tay lên, trầm giọng nói:
- Các ông bạn già, tất cả mọi người hãy yên lặng một lát, nghe một câu này của tôi.
Không thể không nói, ở trước mặt liên can lão lãnh đạo của thành phố Lương Khê, Hà Định Bang vẫn có không ít mặt mũi. Câu này vừa thốt ra, vốn còn là một mảnh ồn ào, lập tức liền yên lặng lại, Hà Định Bang lập tức nói:
- Tất cả mọi người đều đã từng là cán bộ, lãnh đạo, đối với việc trong thể chế, tất cả mọi người đều rất quen thuộc, tôi cũng không cần phải nói nhiều làm gì nữa. Thái độ hiện giờ này của Chủ tịch Nhiếp, ngược lại đã khiến cho tôi yên tâm rồi không ít. Mọi người cũng hãy chờ đợi một đoạn thời gian nữa đi. Tôi tin tưởng rằng, Chủ tịch Nhiếp nhất định sẽ cố hết sức mình để mang lại cho chúng ta một cái kết quả vừa lòng.
Hà Định Bang đích thân giải vây cho Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng coi như là cho Nhiếp Chấn Bang một ít áp lực. Quả nhiên, này đúng là gừng càng già càng cay mà.
…
- Chủ tịch, chiêu này của Hà Định Bang đúng là đã bức anh tới chỗ tuyệt cảnh rồi. Hiện giờ, chỉ sợ là cán bộ của cả cái thành phố Lương Khê này đều đã biết chuyện của anh ở cục Cán bộ lão thành. Bên phía Lý Quốc Hoa và Phạm Thường Thắng, chắc chắn sẽ không đê cho chúng ta được như ý. Chuyện này nếu như không làm được, vậy thì chuyến đi tới cục Cán bộ lão thành của chúng ta sẽ trở thành một trò cười rồi.
Ngồi trên xe trong lúc trở về, ở vị trí ghế lái phụ, Dịch Quân quay người lại, nói với Nhiếp Chấn Bang.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng phải day day sống mũi của mình. Tình hình của thành phố Lương Khê này, khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng phải bất ngờ và giật mình. Khi bước tới Lương Khê này, vốn dĩ, Nhiếp Chấn Bang mang theo một tâm trạng bừng bừng. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang quả thật là không nghĩ tới rằng, cục diện lại khó giải quyết đến như vậy. Cái cảm giác không nắm được trong tay này, khiến Nhiếp Chấn Bang có chút khó thích ứng.
Lời nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, và hơn thế nữa, hậu quả cũng không phải chỉ là một trò cười đơn giản như vậy. Chuyện này, có thể nói chính là một cái mốc quan trọng của mình. Nếu thành công, chính mình có thể đứng vững được gót chân ở đây. Nếu không thành công, vậy sau này muốn đánh mở được cái cục diện như hiện giờ một lần nữa, thì sẽ rất khó khăn. Tuy nhiên, giờ phút này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang ngược lại là dâng lên một ý chí chiến đấu cực kỳ mãnh liệt.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Tiểu Dịch, nghĩ thì dễ mà làm thì khó sao. Sau khi trở về, cậu lập tức soạn một tư liệu về vấn đề nghiên cứu, điều tra cục Cán bộ lão thành. Phải đặc biệt nêu bật lên các vấn đề cũng như khó khăn của cục Cán bộ lão thành ra. Lần này, tôi chuẩn bị đưa nó ra thảo luận trong hội nghị thường ủy thành phố.
Nghe được câu này của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân hơi chút kinh ngạc. Ý tứ của Chủ tịch, Dịch Quân cũng có chút suy nghĩ không thấu được. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang đã nói đến như vậy, tất nhiên là có sắp xếp của riêng mình. Lập tức, Dịch Quân cũng gật đầu nói:
- Vâng, xin Chủ tịch cứ yên tâm. Sau khi trở về, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị. Sáng sớm ngày mai, hẳn là có thể giao lại cho anh được.
Nói xong cái này, trong óc Dịch Quân chợt lóe ra một cái, tựa hồ đã nắm giữ được ý gì đó. Ngày mai, ngày mai không phải là thời gian diễn ra hội nghị thường lệ về công tác Bí thư sao?
Hội nghị công tác Bí thư không phải là một loại cơ cấu nhằm vào các quyết định chính sách gì đó, hay có nghĩa là, nó không được quyết định các vấn đề quan trọng. Nó là do Bí thư triệu tập vài vị Phó Bí thư tới để thông qua một vài ý kiến nào đó, trước khi diễn ra Hội nghị ủy viên thường vụ. Tức là, cái buổi họp này chính là một loại hình thức nhằm xác định quyết định các đề tài thảo luận sẽ được đệ trình lên hội nghị để thảo luận. Nó không thuộc loại quy trình đưa ra quyết định chính sách gì cả, cho nên, không thể dùng hội nghị công tác Bí thư để thay thế cho Hội nghị ủy viên thường vụ được. Khi Hội nghị thường vụ thảo luận về vấn đề thì cũng không được đưa ra ý kiến trước đó trong hội nghị công tác Bí thư, tránh ảnh hưởng tới việc phát biểu ý kiến của các Ủy viên khác. Nếu ý kiến của đa số các đồng chí không nhất trí với ý kiến thảo luận trong hội nghị công tác Bí thư, và nó cũng có đạo lý hơn thì đương nhiên, phải bỏ qua ý kiến trong hội nghị công việc Bí thư mà thay vào đó, tiếp thu ý kiến của mọi người. Hội nghị công tác Bí thư có thể căn cứ vào nhu cầu công việc mà được tiến hành. Phạm vi của hội nghị này là: (1) đưa ra các vấn đề cần đệ trình lên Hội nghị thường ủy ddeerr thảo luận và đưa ra quyết định; (2) tiến hành phối hợp với quá trình tổ chức, thực thi các hạng mục công việc mà Hội nghị thường vụ đã quyết định; (3) trao đổi tình hình công việc hàng ngày.
Nói như vậy, Hội nghị công tác Bí thư được diễn ra mỗi tuần một lần. Ở thành phố Lương Khê, có tư cách để tham gia vào cuộc họp công tác Bí thư này, ngoài Phạm Thường Thắng ra, còn có Phó Bí thư chuyên trách của thành ủy Chu Trác Chân, Phó Bí thứ Thành ủy, quyền Chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang, cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành ủy Lôi Định Quốc và Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Hoàng Giang.
Bởi vì dựa theo lệ thường, hai người này trước kia cũng kiêm luôn cả chức Phó Bí thư nữa. Tuy rằng mấy năm nay, chế độ của cán bộ, lãnh đạo đã cải cách, chức vụ Phó Bí thư đã bỏ đi, nhưng, cái chế độ này vẫn còn được giữ lại.
Trong phòng họp nhỏ của Thành ủy, lúc này, trừ năm lãnh đạo tham gia vào hội nghị công tác Bí thư ra, cạnh đó, còn có Trưởng ban thư ký Thành ủy Hồ Hữu Tuyền cũng dự thính hội nghị, đảm nhiệm công việc ghi chép lại nội dung của hội nghị.
Giờ phút này, Phạm Thường Thắng ngồi ở vị trí chính giữa, ánh mắt lướt qua một lượt những người ngồi ở xung quanh, đồng thời, cũng có thể không để ý đến sự tồn tại của Nhiếp Chấn Bang.
Ho nhẹ một tiếng, Phạm Thường Thắng lập tức nói:
- Các đồng chí, hội nghị công tác bí thư lần này, chủ yếu có mấy chuyện như thế này. Thứ nhất, là vấn đề thành phố Lương Khê suy xét tái sử dụng sân bay Lương Khê. Thứ hai, chính là hưởng ứng lời kêu gọi của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, làm thế nào để bố trí tốt các cán bộ được lựa chọn và điều động. Mọi người nói trước với nhau một câu, cũng thảo luận một chút về vấn đề này, đến lúc đó, cũng có thể đưa cái này ra làm vấn đề kiến nghị trước hội nghị thường vụ thường lệ lần này để tiến hành thảo luận.
Tiếng nói vừa mới dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng liền đặt bút máy trong tay xuống, ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư Phạm, các đồng chí lãnh đạo, tôi trước tiên xin nói chen mấy câu.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến sắc mặt của Phạm Thường Thắng có hơi khó coi. Nhưng, dù cho Phạm Thường Thắng có hống hách thế nào, cũng không có khả năng ngăn cản quyền phát ngôn của Nhiếp Chấn Bang. Thân là Phó Bí thư Thành ủy, Quyền Chủ tịch thành phố Lương Khê, nếu như ngay cả chút quyền lực phát ngôn ấy mà cũng không có, vậy cái chức Bí thư này của Phạm Thường Thắng cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang mới chậm rãi phát biểu:
- Bí thư Phạm, ngoài hai cái đề tài thảo luận này ra, tôi còn muốn thêm một đề tài thảo luận nữa. Đó là về vấn đề gia tăng mấy chiếc xe chuyên dụng cũng như xây dựng một trung tâm hoạt động mới cho các cán bộ lão thành trong Cục Cán bộ lão thành. Tôi cảm thấy rằng, đây cũng là một vấn đề lớn liên quan tới sự ổn định của thành phố chúng ta. Tôi đề nghị, trong hội nghị thường ủy lần này đây, chúng ta phải thảo luận chuyên sâu hơn về vấn đề này một chút.
Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt của Phạm Thường Thắng cũng đã thay đổi. Nhiếp Chấn Bang người này, đúng là không đơn giản. Vấn đề này, nếu thật sự mang ra hội nghị thường ủy để thảo luận, chỉ sợ, không có cái hội nghị thường vụ nào dám từ chối. Chuyện trong hội nghị thường ủy, cho tới bây giờ đều không phải bí mất gì cả. Chỉ sợ, chỉ cần hội nghị thường vụ vừa kết thúc, trong hội nghị này, vị lãnh đạo nào hắt hơi thôi cũng đều bị người ta biết rõ rành rành.
Chuyện liên quan tới cục Cán bộ lão thành, trên thực tế, chính là liên quan tới các vị lãnh đạo cũ trong cục Cán bộ lão thành này thôi. Nếu như là tìm tới từng người từng người một thì mỗi người đều có thể dùng rất nhiều loại lí do như là không phải lãnh đạo chịu trách nhiệm, tài chính khó khăn để từ chối. Nhưng, một khi đã đưa ra trong hội nghị thường vụ để thảo luận, vậy thì sẽ không có ai dám phản đối. Thậm chí, cái này còn bao gồm cả chính bản thân Phạm Thường Thắng. Nếu ai dám làm như vậy, kẻ đó sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trở thành đối tượng tấn công của tất cả những cán bộ lão thành kia. Đều là những lãnh đạo, cán bộ lão thành đã về hưu của thành phố Lương Khê, ai mà không có một cái gọi là tam thân tứ thích (tức là chỉ người thân hay người quen). Đắc tội với bọn họ, đây không phải tức là đắc tội với hơn một nửa cán bộ của toàn thành phố rồi sao?
Nghĩ đến đây, Phạm Thường Thắng cũng liền chậm rãi nói:
- Chủ tịch Nhiếp, vấn đề của cục Cán bộ lão thành, là vấn đề thuộc về loại lịch sử để lại. Tôi thấy, vẫn là để cho lần khác lại thảo luận đi.