Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên. Trương Sở Bân đúng như mong muốn, có được chức Bí thư Huyện ủy huyện Lê, hoàn toàn đã trở thành nhân vật số một của huyện Lê, theo lý thì nên ở văn phòng đợi mình đến thăm hỏi mới phải, nhưng bây giờ lại đột nhiên đích thân đến cửa, thái độ này của Trương Sở Bân làm đến đủ rồi.
Thân là người đứng đầu Huyện ủy, Bí thư Huyện ủy mới nhậm chức lại đích thân đến cửa hỏi thăm người có quyền Chủ tịch huyện, còn là ở trước nơi đông người, ở nơi làm việc, chuyện này không cần đến nửa giờ là có thể truyền khắp huyện Lê, Trương Sở Bân thể diện này cho đi có chút lớn quá rồi.
- Haha, Chủ tịch Nhiếp vào vị trí mới, công việc nhiều lên, sự phát triển kinh tế của huyện Lê là vấn đề hàng đầu của huyện. Bây giờ Chủ tịch Nhiếp lại tiếp quản công tác toàn diện của Ủy ban nhân dân huyện, đó lại càng bận thêm. Tôi bên này thật ra công việc không nhiều, qua xem một chút, cũng là nên mà. Chủ tịch Nhiếp có thời gian hay không? Về sự phát triển của huyện Lê, tôi có một số ý tưởng muốn trao đổi với Chủ tịch Nhiếp một chút.
Trương Sở Bân rất hài lòng với thái độ của Nhiếp Chấn Bang, ngạc nhiên là đúng rồi, điều này cho thấy thái độ của Nhiếp Chấn Bang đối với mình là rất coi trọng.
Trương Sở Bân trước mặt đề nghị được trao đổi một chút, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu thực sự cự tuyệt, trừ phi Nhiếp Chấn Bang là tên ngốc. Hiện giờ Bí thư Huyện ủy dẫn đầu hạ thấp tư thái chủ động đến cửa, đây vốn dĩ chính là đại diện cho thái độ của Trương Sở Bân, tôi là Bí thư Huyện ủy, sẽ không vì chút quyền lực mà có xung đột gì với Chủ tịch huyện cậu.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Đúng lúc tôi cũng có một số việc muốn trao đổi với Bí thư Trương một chút. Vốn dĩ tôi chuẩn bị đợi qua thời gian này rồi đi, không ngờ lại để Bí thư Trương ngài giành trước rồi.
Trương Sở Bân cũng haha cười, Bí thư và Chủ tịch huyện, đây là một hợp thể có chứa sự mâu thuẫn. Bí thư quản Đảng ủy, Chủ tịch huyện quản Ủy ban nhân dân, nhìn thì là song song, nhưng, thể chế của Hoa Hạ chính là Đảng ủy lãnh đạo, với chức vụ Chủ tịch huyện và Đảng ủy đã ấn định trước rằng, giữa Chủ tịch và Bí thư sẽ có một số mâu thuẫn.
Không ít nơi Bí thư và Chủ tịch huyện vì điều này mà ra tay đấu đá lớn cũng không phải không có. Tuy nhiên trong tình hình thông thường thì đều là Chủ tịch huyện nhượng bộ, dù sao thì uy tín của Bí thư Huyện ủy vẫn là phải bảo vệ, thực sự đến lúc trở mặt thì bên thua thiệt đều là chức phó.
Trương Sở Bân người này không hút thuốc, không uống rượu, trong thời gian đảm nhiện Phó Bí thư chuyên trách Huyện ủy thì vô cùng khiêm tốn, từ trước tới nay đều không nhiều lời. Sự qua lại giữa Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân không nhiều, dường như tất cả thói xấu của quan trường đều không có quan hệ gì với Trương Sở Bân.
- Bí thư Trương, tôi hút điếu thuốc ngài đừng ngại nhé. Hà hà, vẫn là thói quen của Bí thư Trương tốt, hút thuốc không có lợi cho sức khỏe.
Nhiếp Chấn Bang rút ra một điếu Trung Hoa theo thói quen đột nhiên nhớ ra Trương Sở Bân không hút thuốc, lập tức cười nói.
Trương Sở Bân mỉm cười xua tay, cũng nói đùa:
- Không sao, mấy năm nay, chuyện hút thuốc một cách gián tiếp là thấy nhưng không thể trách rồi, Chủ tịch Nhiếp cứ tự nhiên hút. Chủ tịch Nhiếp, lần này qua đây chủ yếu là muốn thảo luận một chút với Chủ tịch Nhiếp về vấn đề nhân sự. Hiện nay Bí thư Tạ Dật mới nhậm chức đã đến thành phố Bá Châu rồi, ít ngày nữa là có thể đi nhậm chức. Nhưng, về vấn đề bộ máy ủy viên thường vụ của hội nghị thường ủy, cá nhân tôi cảm thấy thành viên trước đó của bộ máy có chút không thỏa đáng. Bây giờ cục diện mới của huyện Lê cũng là thời điểm tiến hành điều chỉnh thích hợp một chút.
Trương Sở Bân đắn đo một hồi, lập tức nói ra mục đích của mình.
- Hiện nay, bộ máy ủy viên thường vụ của huyện Lê tổng cộng có chín vị, lần lượt là Bí thư Huyện ủy Trương Sở Bân, quyền Chủ tịch huyện Nhiếp Chấn Bang, Phó Bí thư Huyện ủy Tạ Dật, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tôn Khắc Văn, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị và pháp luật Triệu Côn Luân, Phó Chủ tịch huyện thường trực thì do Mã Vân Phương bị điều đi nên hiện nay tạm thời còn trống, cộng thêm một Phó Chủ tịch huyện thường trực là Nhiếp Chấn Bang thiếu đi và Trưởng phòng Tổ chức cán bộ Tạ Cửu Đạt, Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan Hoàng Thư Dũng. Trong bộ máy ủy viên thường vụ, Chánh văn phòng Huyện ủy, Trưởng ban tuyên giáo, Trưởng ban chỉ huy quân sự huyện và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện đều không nằm trong bộ máy ủy viên thường vụ, điều này rõ ràng không thỏa đáng. Trước kia, huyện Lê do khu vực trực thuộc lớn mà nhân khẩu lại ít, bên dưới huyện Lê có tám xã, thị trấn, điều này trong nội địa thì tương đương với một khu dưới cấp huyện, sự sắp xếp này thì không vấn đề gì. Nhưng hiện nay, cùng với các dự án kinh tế của huyện Lê đang lần lượt được triển khai thì sự phân phối như thế này có chút không hợp lý rồi.
Nhưng nếu đem bốn người phía sau đều tính cả vào thì có đến mười ba Ủy viên thường vụ, đối với huyện Lê mà nói số lượng này rõ ràng là cũng quá lớn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hiểu rõ ý của Trương Sở Bân, chỉ sợ Bí thư mới này là muốn để Chánh văn phòng Huyện ủy, Trưởng ban tuyên giáo và Trưởng ban chỉ huy quân sự huyện vào bộ máy ủy viên, sau đó lại giảm đi một Phó Chủ tịch huyện thường trực, như vậy, Ủy viên thường vụ huyện Lê vẫn là mười một người.
Nhưng nếu như vậy thì Chánh văn phòng Huyện ủy, Trưởng ban tuyên giáo thoạt nhìn thì chính là người của Trương Sở Bân, còn Nhiếp Chấn Bang lại ít đi một Phó Chủ tịch huyện. Nhiếp Chấn Bang sẽ nghĩ thế nào, có thể cho rằng đây là Trương Sở Bân đang cố ý đoạt quyền hay không, sẽ có hiểu lầm không? Chỉ sợ đây mới là nguyên nhân căn bản mà Trương Sở Bân hạ thấp bản thân đến gõ cửa, lấy sự chân thành để đánh tan băn khoăn của Nhiếp Chấn Bang.
Nếu đồng ý thì ít nhất người của Trương Sở Bân có Chánh văn phòng Huyện ủy, Trưởng ban tuyên giáo, Trưởng phòng Tổ chức, tức là bốn phiếu, như vậy thì địa vị của Trương Sở Bân trong huyện Lê coi như hoàn toàn vững chắc rồi.
Tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng không lo lắng nhiều. Cái lần lên chức này của mình cũng là Lưu Văn Thanh đề xuất. Bề ngoài thì mình và Trương Sở Bân là cùng hội cùng thuyền, Trương Sở Bân đương nhiên sẽ không quá mức. Hơn nữa, trong tay mình, Tạ Dật có lẽ cũng coi là một phiếu, dù sao thì, một cán bộ đi lên từ huyện Tháp, vậy chắc chắn cũng là thuộc hệ chính của Trình Tân Hoa rồi. Ngoài ra, Phó Chủ tịch thường trực huyện còn thiếu cũng có thể coi như là người của mình, có Võ Thiên Bá ở đây, Trưởng ban chỉ huy quân sự cũng có thể coi là người của mình, cùng là bốn phiếu cũng sẽ không sợ gì.
Thấy Nhiếp Chấn Bang còn do dự, Trương Sở Bân cũng cười một cái. Loại tình huống này Trương Sở Bân sớm đã dự liệu đến. Dù sao thì đây là đang thảo luận cơ cấu booj máy ủy viên thường vụ.
Ai chiếm thế thượng phong thì người đó chiếm thế chủ đạo, suy nghĩ cẩn trọng cũng là chuyện đương nhiên mà.
Lập tức, Trương Sở Bân lại mở miệng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, gần đây không ít chức vụ của cơ quan trực thuộc huyện còn trống, tôi thấy, đồng chí ở phía dưới có một số người trong lòng sốt sắng, Chủ tịch Nhiếp vẫn là phải gia tăng tốc độ, tranh thủ để những vị trí này đều quyết định luôn đi. Như vậy cũng là có sự giúp đỡ rất lớn cho sự ổn định của huyện Lê chúng ta.
Đây là điều kiện mà Trương Sở Bân đưa ra, đồng ý sự điều chỉnh và phối trí của bộ máy ủy viên thường vụ. Như vậy thì vị trí một số trưởng phòng còn thiếu của cơ quan trực thuộc huyện tôi cũng không cần nữa, toàn bộ đều nhường cho Chủ tịch Nhiếp cậu. Có lời chắc chắn của Trương Sở Bân, hai người liên hợp lại, mấy cái vị trí này căn bản không phải là vấn đề. Nói như vậy, người đứng đầu của phòng phía dưới coi như đều là người mà Nhiếp Chấn Bang cất nhắc, điều này cũng có ý nghĩa to lớn đối với việc tiến cử sau này và việc triển khai công tác hiện nay của Nhiếp Chấn Bang.
Điều kiện mà Trương Sở Bân đưa ra không thể gọi là không hậu đãi, có sức hút vô cùng lớn đối với Nhiếp Chấn Bang. Mặc dù bộ máy ủy viên thường vụ khá quan trọng, nhưng trước mắt mà nói thì Nhiếp Chấn Bang muốn nắm giữ trong tay những vị trí còn thiếu, chỉ cần trong ban lãnh đạo có thể duy trì vị trí nhất định của mình thì điều này là đủ rồi. Cân nhắc thì, vẫn là những vị trong cơ quan trực thuộc huyện này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói là tương đối quan trọng. Hơi trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Ừm, lời của Bí thư Trương rất có lý. Theo thông lệ của cả nước thì Trưởng ban tuyên giáo, Chánh văn phòng huyện Ủy và Trưởng ban chỉ huy quân sự nằm trong ban lãnh đạo thường vụ điều này là nên có, tôi thấy đề nghị này rất hay, hoàn thiện cơ cấu ban lãnh đạo thường vụ, cũng là một sự thúc đẩy đối với công tác sau này của huyện Lê, trình độ của Bí thư Trương đáng để chúng tôi học tập.
Trong quan trường chính là như vậy, có những lời rõ ràng có thể nói trực tiếp, nhưng lại thích dùng cách ẩn ý để biểu đạt. Dường như không như vậy thì không đủ để thể hiện trình độ của lãnh đạo vậy. Đương nhiên, trong một số thời điểm, lãnh đạo bắt buộc phải thể hiện thái độ, nhưng lại có thời điểm rất khó xử, dùng cách nói lập lờ nước đôi như vậy lại là rất thỏa đáng.
Mục đích của Trương Sở Bân lúc này đã đạt được, cũng có vẻ thoải mái không ít. Mặc dù cùng thuộc một hệ phái với Lưu Văn Thanh, nhưng Trương Sở Bân lại không có được bất kỳ tin tức nào về Nhiếp Chấn Bang từ chỗ Lưu Văn Thanh. Dường như, quan hệ của Nhiếp Chấn Bang và không ít lãnh đạo Thành ủy là rất tốt.
Bí thư Thành ủy ra sức ủng hộ, Chủ tịch thành phố và Phó Bí thư chuyên trách đều ủng hộ, người như vậy Trương Sở Bân bản thân tự nhận thấy là so không được, có lúc khéo léo cũng là sự thể hiện một loại năng lực.
Động tác của Trương Sở Bân rất nhanh, lúc này tình hình của ban lãnh đạo huyện Lê còn rất phức tạp, hơn nữa chỉ cần loại bỏ một Phó Chủ tịch thường trực, cái này có vẻ rất nhẹ nhàng rồi.
Rất nhanh, Thường vụ Thành ủy lại gửi công văn xuống, chọn thêm Trưởng ban tuyên giáo Tiết Đại Minh, Trưởng ban chỉ huy quân sự Vương Thắng Đông, Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong Vi làm Ủy viên thường vụ mới. Chánh văn phòng Huyện ủy cũ điều đến nhậm chức Phó Chủ nhiệm của Hội đồng nhân dân huyện. Trương Sở Bân đương nhiên sẽ không tiếp tục giữ lại người của Mạc Chí Hải rồi.
Một loạt hành động này khiến cán bộ của huyện Lê đều sững sờ, cục diện của huyện Lê sợ là không giống với ngày trước rồi.
Từ nút giao giữa thành phố Bá Châu đến huyện Lê, lúc này, bốn lãnh đạo lớn của Huyện ủy huyện Lê đã đợi ở đây, Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang đứng đầu tiên, sắc mặt có chút nghiêm túc, cách đó không xa, một đoàn xe cảnh sát mở đường chầm chậm đi tới.
Sau khi xe cảnh sát đang đến và xe cảnh sát của huyện Lê làm công việc chuyển giao xong liền quay đầu rời đi, phía sau, xe mà Trưởng phòng Tổ chức Thành ủy Phương Quốc Sơn ngồi cũng từ từ đỗ lại, cửa xe mở ra, Phương Quốc Sơn và một người đàn ông tuổi khoảng bốn mươi từ trên xe bước xuống.
Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang lập tức đi lên tiếp đón, Trương Sở Bân đưa hai tay ra, cất cao giọng nói:
- Trưởng ban Phương, hoan nghênh, hoan nghênh.
Lần này, ban lãnh đạo đón tiếp của huyện Lê với đội hình hùng mạnh, bốn lãnh đạo lớn của huyện Lê đều tề tựu, điều này khiến Phương Quốc Sơn rất hài lòng, trên mặt tràn đầy tươi cười nói:
- Một năm trước tôi đưa Bí thư Trương tới nhậm chức, ba tháng trước tôi cũng đã đưa Chủ tịch Nhiếp tới nhậm chức, bây giờ, các cậu lại làm địa chủ rồi. Lần này tôi lại đem đến cho huyện Lê một cán bộ tốt, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của bộ máy mới, huyện Lê sẽ đạt được thành tích càng lớn hơn.
Nói xong, Phương Quốc Sơn liền gọi:
- Các vị đồng chí đều lên xe đi, đến Huyện ủy trước