Tâm trạng Đổng Uyển lúc này cũng rất phức tạp, có chút chua xót trong lòng. Dù sao thì mình cũng là thiên chi kiều nữ, đường đường là Lục tiểu thư của Đổng gia, trong thủ đô này cũng có vô số đối tượng săn đón, nhưng Đổng Uyển bản thân cũng không ngờ, lúc này mình lại luân lạc đến nông nỗi tranh giành chồng với một cô bé.
Nhưng Đổng Uyển cũng biết đây chính là tình cảm, chính là vận mệnh của mình. Tâm hồn vốn bình tĩnh suốt hai mươi năm, lại bị Nhiếp Chấn Bang làm cho rung động.
Bắt đầu từ cái lần gặp mặt đầu tiên ở trường Dục Anh đó, dường như khi Nhiếp Chấn Bang không để ý gì đến mình, trong lòng Đổng Uyển đã gieo mầm rồi. Cẩn thận xem xét thì sự tiếp xúc cùng qua lại giữa hai người không nhiều. Sau lần tiêu xe đó, lại khiến cuộc sống vốn luôn bình thản như nước của Đổng Uyển, phảng phất có một hòn đá ném vào. Bắt đầu từ đó, Đổng Uyển cũng bắt đầu tự hỏi rồi. Cách biệt ba năm, Đổng Uyển lại phát hiện ra trong lòng mình đã có hình bóng Nhiếp Chấn Bang, mặc dù hình bóng đó vô cùng mơ hồ.
Sau lần gặp mặt tiếp theo, sự qua lại giữa hai người thêm sâu sắc, tình cảm tích tụ hoàn toàn bộc phát ra. Lần nếm trái cấm đầu tiên sau khi say rượu lại là khiến nước chảy thành sông.
Rất nhanh, Đổng Uyển điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười mang theo chút kiêu ngạo, nói:
- An Na, chị đương nhiên là nhớ em rồi. Năm đó, khi em chạy theo sau anh trai Dương An Bang của em đó, chị còn từng trông em mà.
Dương An Na lúc này cũng có chút ngượng ngùng, bước lên nắm lấy tay của Đổng Uyển, lay lay nói:
- Chị Uyển! Chị sao có thể như vậy, trước mặt anh Chấn Bang trêu người ta vậy.
Bộ dạng hồn nhiên khiến mọi người hiểu ý đều mỉm cười.
Bên cạnh, Lý Lệ Tuyết cũng cười nói:
- Tiểu thư An Na, chị Uyển, mời vào ghế sô pha trong phòng khách ngồi, tục ngữ nói rất hay, khách đứng khó giữ, mọi người coi ở đây như là nhà mình được rồi.
Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng cười haha. Vốn dĩ Nhiếp Chấn Bang cứ tưởng Dương An Na mặt mũi sẽ âm trầm, làm bộ. Nếu như vậy, Nhiếp Chấn Bang thực sự là đau đầu không biết nên làm thế nào. Nhưng lúc này thấy biểu hiện của Dương An Na như vậy, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là miệng cười ngoác ra đến mang tai rồi.
Nghe thấy Lý Lệ Tuyết nói như vậy, hắn cũng bước lên, nói:
- Đúng đấy, đúng đấy, nơi này vốn dĩ chính là sản nghiệp của anh, chính là nhà của anh.
Lời vừa nói xong, Đổng Uyển và Dương An Na đồng thanh nói:
- Cần anh nói à!
Qua sự náo nhiệt như vậy, không khí giữa mấy người cũng có vẻ hòa dịu đi rất nhiều. Bước vào trong căn phòng cực lớn, cho dù Dương An Na ra nước ngoài nhìn thấy những phòng lớn lúc này cũng há to miệng kinh ngạc, dường như bước vào một thế giới đồng thoại vậy.
Trên bộ ghế sô pha bằng da thật từ Ý, mấy người vừa ngồi xuống, Dương An Na lần nữa lại nổi bão với Nhiếp Chấn Bang:
- Anh Chấn Bang, phiền anh tránh đi một chút, vào thư phòng đọc sách được không? Giữa phụ nữ bọn em còn có nhiều điều cần nói.
Nghe thấy lời Dương An Na nói, Nhiếp Chấn Bang cũng bật cười. Cô nàng mới mười bảy tuổi này lại cũng xưng là phụ nữ, cảm giác này thực sự có chút gì đó. Nhưng, thấy bộ dạng ba cô gái cùng chung mối thù này, Nhiếp Chấn Bang cũng vô cùng thức thời, đứng lên nói:
- Được được được, anh đi vào thư phòng xem cảnh. Ách, có điều, các vị mỹ nữ, hôm nay anh ngủ ở đâu?
Lúc này, bao gồm cả Lý Lệ Tuyết cũng đồng thanh nói:
- Thư phòng!
Nhiếp Chấn Bang mặc dù nhìn thì rất uất nghẹn, nhưng trong lòng thì vui như hoa nở. Nguyên bản còn lo lắng là một trận mưa gió không đỡ được, không ngờ lại ấm áp ánh mặt trời và gió xuân. Chỉ sợ là đến Dương An Na cũng sẽ không ngờ, cô em được anh ta yêu chiều đến hư này, lại có thái độ như vậy đi.
Ba cô gái nói chuyện gì Nhiếp Chấn Bang cũng không rõ. Nhưng bắt đầu từ sáng hôm sau, Nhiếp Chấn Bang mới phát hiện ra, lúc này quan hệ giữa ba người tốt như là cùng một người vậy, có điều, mơ hồ ở giữa vẫn là lấy An Na làm chủ.
Nhân lúc sau khi An Na trở về, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại bước đến sau lưng Đổng Uyển, nhẹ nhàng ôm eo thon nhỏ của Đổng Uyển, khiến thân hình Đổng Uyển đang đứng trên ban công tầng chín ngắm cảnh run lên.
Dù sao cũng là người từng nếm trái cấm với Nhiếp Chấn Bang, cơ thể Đổng Uyển nhạy cảm hơn nhiều so với Dương An Na và Lý Lệ Tuyết. Giờ phút này, Đổng Uyển không quay đầu lại, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của Nhiếp Chấn Bang.
- Uyển nhi, xin lỗi, khiến em tủi thân rồi.
Nhiếp Chấn Bang âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Đổng Uyển.
Câu này lại khiến Đổng Uyển run rẩy, sau khi im lặng một lúc, Đổng Uyển cũng nhẹ giọng nói:
- Chấn Bang, không, không cần nói xin lỗi, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện.
Nói xong, ánh mắt Đổng Uyển liền quay lại, xoay người ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Em biết anh muốn nói gì. Cái gọi là thế gia, hồng nhan, điều này chỉ là tiền nhân ban cho. Em hi vọng anh đừng có gánh nặng gì, đối tốt với em, đối tốt với Lệ Tuyết, đối tốt với An Na, thế là đủ rồi. Người đàn ông mà em yêu không phải là người dông dài như vậy, mà là Nhiếp Chấn Bang dám khuấy động cảnh sát cả thủ đô, dám phóng xe 120km/h ở trong nội thành lúc đương sơ đó.
Nghe lời nói của Đổng Uyển, trên mặt Nhiếp Chấn Bang tràn đầy sự cảm động, có người vợ như thế thì người chồng còn đòi hỏi gì nữa.
Sân bay quốc tế Thủ đô.
Tại cửa đăng ký chuyến bay quốc tế, lúc này, Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển, Lý Lệ Tuyết đứng cùng nhau. Một tháng này ở thủ đô, quan hệ giữa Dương An Na và hai cô gái này càng thêm thân mật khăng khít. Bởi sự ràng buộc là Nhiếp Chấn Bang mà quan hệ giữa ba người lúc này thân thiết như người một nhà vậy.
Hơn nữa, theo ý của Dương An Na cô nàng này, phân công giữa ba người cũng đã làm xong rồi, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết sẽ phát triển việc kinh doanh, dựa vào tài sản mà Nhiếp Chấn Bang hiện có, hai người đảm nhiệm là người cầm lái chuyện kinh doanh, như vậy thì ít nhất Nhiếp Chấn Bang sau này sẽ không phạm sai lầm gì về kinh tế.
Còn Dương An Na cô nàng này đã quyết định, lên đại học cô ấy lại muốn học Đại học quan hệ quốc tế, nói là có thể giúp Nhiếp Chấn Bang sau này.
Tháng mười của mùa thu, thời tiết đã dần dần se lạnh rồi, lúc này, Dương An Na trong tay kéo một vali hành lý rất to, vẻ mặt không nỡ, nhìn Đổng Uyển, hạ cảm xúc nói:
- Chị Uyển, em không muốn đi, em quyết định về nước học là được, em không đi châu Úc nữa.
Nghe thấy lời nói bốc đồng giống như một đứa bé của Dương An Na này, ba người đều mỉm cười. Giữa ba cô gái, mặc dù lấy An Na làm chủ, nhưng bình thường thì lời của Đổng Uyển lại có uy tín nhất. Nhìn Dương An Na miệng còn thủ thỉ, có chút không nỡ, Đổng Uyển cũng cười nói:
- An Na, đây không phải lúc để bày ra tính trẻ con đâu. Cách biệt ngắn ngủi này là vì bên nhau càng lâu dài. Không phải em đã quyết định muốn giúp anh Chấn Bang sao? Sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ chứ?
Sự nóng nảy của An Na ở trước mặt Đổng Uyển căn bản là không biểu hiện ra. Nghe lời nói này, sau khi im lặng một lúc, An Na lại bĩu môi nói:
- Được rồi, vậy các chị phải trông chừng cho tốt anh Chấn Bang đấy, tuyệt đối đừng để anh ấy đi làm loạn nữa.
Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang nghe thấy liền vô cùng xấu hổ, cười khan một cái, Nhiếp Chấn Bang nhận lấy hành lý, hộ chiếu và vé máy bay, lập tức cười khan nói:
- Ách, cái này, An Na, anh đi giúp em làm thủ tục đăng ký nhé.
Thời gian trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt đã qua hai năm, ngày tháng Nhiếp Chấn Bang trong Đoản ủy trôi qua thật ra lại vô cùng thoải mái, từ sau khi thanh niên văn minh bắt đầu thực hiện, sự hưởng ứng cũng rất lớn, hiệu quả cũng rất tốt. Năm thứ hai bắt đầu, toàn bộ kế hoạch thanh niên văn minh bắt đầu thực hiện trong cả nước. Có không ít thanh niên văn minh cấp thành phố, cấp tỉnh, cấp địa khu xuất hiện nhiều như măng mọc sau mưa xuân vậy.
Còn chức vụ Trưởng phòng của Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi rất chắc chắn. Trong thời gian hai năm, Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển phối hợp với nhau, sự kết hợp giữa quyền lực và kinh doanh đạt được sự hoàn mỹ nhất.
Tập đoàn Ốc gia sau hai năm dốc lòng phát triển dường như đã phủ rộng mạng lưới buôn bán ra toàn quốc.
Ở thủ đô hiện nay, trung tâm thương mại nổi tiếng nhất chính là bách hóa Ốc gia. Lúc này, ở quầy chuyên doanh Chanel mới khai trương của bách hóa Ốc gia.
Nhiếp Chấn Bang mặc một bộ Âu phục màu đen, kết hợp với vóc dáng một mét tám, thân hình cân đối, có thể gọi là cái giá quần áo trời sinh.
Bên cạnh, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết hai người đang thử quần áo, ngày tháng như vậy trong hai năm qua xuất hiện không ít, thậm chí, An Na sau khi nghỉ đông và nghỉ hè về, bốn người cùng đi dạo phố là chuyện bình thường.
Hai mỹ nữ, một lạnh lùng diễm lệ, một lại có gương mặt phương Tây, còn do một người đàn ông hộ tống, đoàn người này tự nhiên là thành tiêu điểm mà mọi người chú ý. Qua sự rèn luyện hai năm, Nhiếp Chấn Bang dường như đã quen với cuộc sống này nên vô cùng thản nhiên.
Lúc này, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đều từ phòng thay đồ đi ra, Đổng Uyển thử một bộ trang phục công sở màu trắng, còn Lý Lệ Tuyết lại là bộ màu đen, kết hợp với làn da trắng như tuyết của Lý Lệ Tuyết, hai người đều tỏa sáng tứ phía, thực sự có một chút hấp dẫn giống như bộ quần áo đang thể hiện vậy.
- Chấn Bang, anh thấy thế nào?
Lý Lệ Tuyết lúc này xoay một vòng, mỉm cười hỏi Nhiếp Chấn Bang.
Nghe thấy câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, sau khi đánh giá giả vờ giả vịt, bình phẩm từ đầu đến chân, nói:
- Ừ, rất đẹp, màu này rất hợp với da của em, kiểu dáng cũng rất đẹp.
- Đây có lẽ là mẫu mới nhất năm nay.
Hai năm nay, việc như thế này Nhiếp Chấn Bang cũng thấy nhiều rồi. Ban đầu Nhiếp Chấn Bang đối với những thứ này thông thường đều là Ừ, A, rất đẹpcòn có thể là những từ vân vân thay thế. Nhưng, sự có lệ như vậy đương nhiên là vấp phải sự phản đối của ba cô gái, dần dần, thói quen này của Nhiếp Chấn Bang cũng được nuôi dưỡng.
Ngay lúc đó, di động trên người Nhiếp Chấn Bang đột nhiên vang lên, kiểu dáng cục gạch lớn này coi như là điện thoại di động tiên tiến nhất hiện nay, đương nhiên lúc này vẫn chưa gọi là di động, người bình thường đều thích gọi là đại ca.
Nhìn số hiện lên màn hình, điều khiến Nhiếp Chấn Bang sửng sốt là điện thoại nhà ông nội, lẽ nào trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Lập tức, vừa nhận điện thoại âm thanh của ông nội đầu dây bên kia vang đến:
- Chấn Bang à, tối nay bớt thời gian về nhà một chuyến đi, bác cả và cha con đều trở về, nhà chúng ta tụ tập một chút.