Khương Sam đứng ở gần đó, trong nháy mắt điện thoại rơi xuống, phản ứng đầu tiên muốn đỡ lấy, nhưng khi đầu ngón tay đã chạm vào được điện thoại, cô lại kịp phản ứng tránh đi để nó rơi xuống, kết cục như vậy có khi tốt hơn, nếu tiếp tục nói nữa nhất định cô sẽ bị lộ tẩy.
Nhưng khi điện thoại vừa trượt ra khỏi đầu ngón tay Khương Sam, cô còn chưa kịp bày ra bộ dáng ảo não, bên hông cô liền vươn ra một cánh tay bắt được điện thoại, nữ sinh một mực đứng xem như hiến vật quý đưa điện thoại cho Khương Sam, khiêu khích nhìn Khương Vi đang hồn bay phách lạc.
“Thiếu chút nữa rớt, cũng không thể để cho tiểu nhân đắc ý được, phải ở trước mặt cô ta nói cho rõ ràng, để cho cô ta biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn.”
Đối với cô nữ sinh cười rực rỡ, khó có được biểu tình vẫn luôn trấn tĩnh tự nhiên của Khương Sam trong chớp mắt cứng ngắc.
“Cám ơn.”
Khương Sam gượng gạo trả lời, lấy điện thoại nữ sinh trả lại, nụ cười của cô nữ sinh càng thêm rực rỡ.
“Khương Sam, cô thật lợi hại, có thể làm cho giám khảo đích thân gọi điện đến báo kết quả, so với người chỉ biết nói ở ngoài miệng thì lợi hại hơn nhiều.”
Khương Sam: “....”
Bên kia điện thoại đặc biệt “tự mình gọi điện tuyên bố kết quả”, biểu tình trên mặt của Tần Diệc Hạo cũng có chút nghiền ngẫm, Tần Kiệt kinh ngạc phát hiện vẻ mặt vừa rồi vốn âm trầm của Tần thiếu, bây giờ khóe miệng hơi nhếch lên có vẻ vui thích.
“Khương Sam?”
Giọng nói trầm thấp lười biếng lại thêm ba phần hỏi ý.
Phía trước là khuôn mặt trắng xám lộ vài phần may mắn của Khương Vi, chung quanh là tầm mắt sáng quắc của hơn chục người đang chăm chú nhìn, cầm điện thoại trong tay, phút chốc đầu óc Khương Sam trống rỗng, còn có trường hợp nào xấu hổ và lúng túng hơn lúc này không?
Khương Sam là đứa trẻ ngoan rất biết thức thời, giọng nói thấp xuống mấy phần, so với lúc trước diễn trò hăng hái vui mừng thì bây giờ lại nhu thuận ngoan ngoãn hơn nhiều, trong lòng chỉ trông mong sao Tần Diệc Hạo rũ lòng từ bi không vạch trần cô.
“Tần tổng, vừa rồi thật sự có lỗi…”
Nói cũng không có nói hết câu, biểu lộ có chút khó xử muốn nói lại thôi, ở đây nghe vào liền cho rằng Khương Sam đang thay Khương Vi vô lễ giải thích, Tần Diệc Hạo đang đứng ở trên tầng hai mươi của tòa nhà cao tầng qua cửa sổ nhìn xuống dưới cũng hiểu rõ, Khương Sam đang cầu xin trợ giúp của anh.
Xem cô lúc cầu xin người khác giúp đỡ, điệu bộ có thể thấp đến vậy, anh có thể tưởng tượng được bộ dáng nhỏ bé sốt ruột mang theo khẩn cầu đáng thương, vào lúc không cần anh nữa liền qua quýt lấy lệ, ngoài miệng nói lời tốt đẹp, trên người lại hận không thể trực tiếp viết chữ “người lạ chớ lại gần”, thật là con hồ ly giảo hoạt đáng giận.
Độ cong khóe miệng Tần Diệc Hạo càng rõ thêm,cho thấy tâm tình đang vui vẻ, vừa rồi ở đây mới có một cuộc họp báo cáo công tác, Tần Liệt cũng không dám đứng ở lại nghe, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, làm một động tác tay ra hiệu cho mấy vị đứng ở bên.
Mấy vị chờ bên ngoài đang kinh sợ vội vàng lui về phía sau, thấy khoảng cách đã có chút xa rồi, người dẫn đầu bị dọa lấy tay lau mồ hôi, nhỏ giọng hỏi: “Lúc này,Tần thiếu?”
Tần Liệt tốt bụng nói: “Chắc là không có tức giận nữa, đợi lát nữa các ông trả lời cẩn thận một chút, mặc dù công trình phía bên Thanh Hải không phải do các ông trực tiếp phụ trách, nhưng cũng đã được các ông thông qua, xảy ra chuyện như vậy một người cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm, lại gặp các ông trả lời không đúng ý của Tần thiếu nữa.”
Mấy vị bên ngoài đều đi theo Tần thiếu làm việc đã lâu, ít nhiều cũng quen thuộc tính tình của Tần thiếu, tuy biết được Tần thiếu sẽ tìm bọn ông tính sổ tiếp, nhưng nghe một câu của Tần Liệt nói “chắc là không có tức giận nữa”, trong lòng mỗi người đều cảm thấy tốt lên không ít, liếc nhau một cái thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng mấy người bên này thấy may mắn,trong lòng Khương Sam bên kia vẫn đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan khó chịu, chỉ sợ lúc Tần Diệc Hạo nói chuyện liền vạch trần toàn bộ lời nói dối của cô trước đó
Tần Diệc Hạo chỉ “Ừ” một tiếng, nghe vào cũng không hiểu có ý tứ gì, ánh mắt Khương Vi liền lóe sáng, trong lòng Khương Sam cũng lạnh xuống rồi, người ngoài nhìn vào cô vẫn có bộ dáng ung dung tự tại, lại không biết tay Khương Sam đang nắm điện thoại đã xuất hiện một tầng mồ hôi.
Khương Vi ở gần ngay đó liền phát hiện nét mặt Khương Sam phiền lòng không ngừng, coi như mất mặt cũng không thể mất mặt đối với Khương Vi đang ngồi phía trước, như vậy đối với Khương Sam là vô cùng nhục nhã, bất chấp tất cả, Khương Sam kiên trì tới cùng,càng xuống thấp mềm mỏng mấy phần.”
“Hôm nay lại có thể khiến cho ngài tự mình gọi điện đến, ngài còn giúp tôi giải vây trong cuộc thi tuyển chọn trước đó, tôi vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn, nếu ngài rãnh rỗi, có thể nhích chút thời gian để tôi mời ngài dùng cơm?”
“Mời dùng cơm?”
Giọng Tần Diệc Hạo nghe không rõ có vui hay không, trái lại nghe vào có ý trêu đùa, lòng của Khương Sam phập phồng theo giọng nói của anh mà rơi xuống.
Suy đoán trong lòng Khương Vi lại càng nắm chắc thêm vài phần, sắc mặt vui vẻ liền ngồi dậy, cô ta cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ hai tiếng, vẫn ung dung nhìn chằm chằm Khương Sam, tiếng cười ý vị thâm trường kia khiến trong lòng Khương Sam thêm nóng nảy, mọi người đứng chung quanh cũng cảm giác được có gì đó không đúng, thấp giọng nghị luận, trong lòng Lô Trân vốn là hận ý mãnh liệt giờ lại vui sướng vài phần.
Vừa rồi chắc là Khương Sam nói dối rồi? Trong lòng của Lô Trân cùng với nhiều người đứng ở đây đều có suy đoán này, chỉ là so với người khác ngạc nhiên nghi ngờ, Lô Trân lại thấy vui sướng khi người gặp họa nhiều hơn.
“Nếu nhưng cô là người đã thông qua tuyển chọn, là tôi mời cơm cô mới đúng.” Vào lúc mọi người đều có suy đoán không tốt, Tần Diệc Hạo lại đột nhiên lên tiếng đổi hướng, trịnh trọng nói với Khương Sam: “Tuyển chọn đợt này, cô được đánh giá cao nhất, cả hai vị giám khảo đều rất thưởng thức cô, tiếp tục cố gắng.”
“Khương Sam cô thật lợi hại, lúc trước không phải nói là không thông qua qua sao, thế nào lại đoạn được vị trí cao nhất rồi.”
“Xuỵt, nói nhỏ chút, biết người bên kia điện thoại là ai không? Đó là Tần tổng của tập đoàn Cảnh Thiên quốc tế, vậy mà lại muốn mời cô ấy đi ăn cơm…”
Tình huống chuyển biến khác, sắc mặt Khương Vi lại trở nên trắng bệch, vốn dĩ vẫn còn tràn ngập hi vọng bây giờ lại hoang mang không dám tin, cô ta nhìn xung quanh, cười yếu ớt nói: “Tôi còn có lớp…”
Vừa mới chuyển động bước chân, Khương Vi liền bị những người xem náo nhiệt xung quanh vây kín chặn cô ta lại.
Vốn dĩ Khương Sam chỉ dám trông mong Tần Diệc Hạo có thể giả bộ như không nghe thấy gì vạch trần cô, không nghĩ tới anh lại có thể mở miệng nói giúp cô, bất chợt trong lòng dâng lên một trận cảm kích: “Tần tổng…”
Còn chưa xong, giọng nói Tần Diệc Hạo vừa rồi còn bình tĩnh lại trở nên sắc bén: “Đúng rồi, vừa rồi là ai nghe điện thoại?”
Nghe được giọng điệu không vui truyền tới, trái tim Khương Vi như muốn vọt ra ngoài, Khương Sam căm giận nhìn cô ta nhưng vẫn dùng biểu tình khẩn cầu, đôi mắt buông xuống: “Người không quan trọng, ngài đừng quan tâm.”
Trong lòng Khương Vi vừa thẹn vừa hận vừa sợ hãi chưa kịp thả lỏng, Trương Phức Uất lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn, ở bên kia lớn tiếng nói: “Cô ta là Khương Vi, người vừa nghe điện thoại là học viên của quân nghệ Khương Vi.”
“Ầm!” Khuôn mặt Khương Vi đỏ lên, chân cũng mềm nhũn.
“Quân nghệ.” Tần Diệc Hạo không nhanh không chậm lặp lại lần nữa, giọng nói lạnh lẽo khiến người khác nghe được dựng tóc gáy, cả người Khương Vi đều ngã về phía sau.
“Ừ, tôi nhớ kĩ.” Tần Diệc Hạo thản nhiên nói, nói xong cũng không để cho người khác kịp phản ứng, đã ngắt điện thoại.
Khương Vi sợ tới mức cả người run rẩy, chọc giận tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thiên quốc tế, ở quân nghệ có ý nghĩa thế nào cô ta rõ hơn ai hết, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện đã nhận lấy ánh mắt thù hằn của Trương Phức Uất nhìn đến, còn lại Khương Sam đối với Tần Diệc Hạo ngắt điện thoại cảm kích thở nhẹ ra.
Đây đúng là nợ người ta một cái ân tình, ngược lại cũng không biết vì sao Tần Diệc Hạo lại đồng ý giúp đỡ cô.
“Các cô thật khinh người quá đáng!” Cả người Khương Vi run rẩy, vành mắt đỏ lên nén khóc, sắc mặt phờ phạc, bộ dáng cô ta lúc này cực kì giống một tiểu bạch liên bị người bắt nạt: “Thì ra người đại học T khinh dễ người khác như vậy, tốt lắm, coi như hôm nay tôi được mở rộng kiến thức! Một đám con gái đanh đá,chanh chua!”
Nói vậy giống như một đám người đang cố ý gây khó dễ cho cô ta, lau nước mắt, lại ủy khuất kinh sợ, Khương Vi liền chuẩn bị khóc chạy đi.
“Khoan đã.” Nữ sinh tóc ngắn chặn lại trước mặt cô ta, vẻ mặt âm trầm: “Cô vừa rồi nói ai đanh đá, chanh chua? Bây giờ đùa giỡn người khác còn muốn toàn vẹn chạy đi? Nói xin lỗi!”
“Dựa vào đâu bắt tôi xin lỗi?”
Khương Vi phẫn nộ hét chói tai: “Là đám người các cô thiết kế hãm hại tôi, dựa vào cái gì bắt tôi xin lỗi con tiện nhân này.”
Một tiếng “tiện nhân” bật thốt khiến cho Khương Sam vừa lấy lại tỉnh táo liền “băng” một cái bị chặt đứt. Câu này khiến cho cô hận đến tận xương tủy liền dẫn đến lửa giận toàn thân không cách nào kiềm chế được, sắc mặt hiền lành qua quýt liền trở nên âm trầm.
“Bốp!”
Khương Vi vừa dứt lời, Khương Sam mặt lạnh liền quăng một cái tát: “Một cái tát này đánh cô làm bại hoại gia phong Khương gia cùng với không tôn trọng chị lớn trong nhà.”
Cả người Khương Vi bị đánh nghiêng về một bên còn chưa đứng thẳng lại, Khương Sam lại tiếp tục quăng tới một cái tát thật mạnh tới: “Một cái tát này đánh cô mặt dày mày dặn vu cáo hãm hại không thành còn cắn ngược lại.”
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát đi qua.
“Một cái tát này nói cho cô rõ, từ nay về sau Khương Sam tôi không có người em gái giống như cô nữa.”
“Khương Sam!”
Giọng nói Khương Vi bén nhọn phẫn hận như muốn đâm thủng màng nhĩ người khác, giương nanh múa vuốt muốn tát lại Khương Sam.
Khương Sam phản ứng nhanh chóng liền bắt được cổ tay Khương Vi, không chút lưu tình mạnh mẽ quăng cô ta đi, Khương Vi trực tiếp bị quăng đi lảo đảo người.
Vào lúc Khương Vi lại muốn tiếp tục giơ tay, Khương Sam liền ác độc ấn mạnh bả vai cô ta, đẩy mạnh vào tường, bàn tay gắt gao bóp chặt khớp xương vai Khương Vi, từ trên cao nhìn xuống Khương Vi bị đau thét chói tai, biểu tình Khương Sam lạnh lẽo đến dọa người: “Sau này cô còn có ý đồ xấu đối với tôi bị tôi phát hiện, tôi thấy cô một lần liền đánh một lần.”
Bị Khương Sam nắm chặt huyệt vị, Khương Vi bị đau đến chết đi sống lại, lúc này cô ta bị biểu tình tàn bạo của Khương Sam hù sợ, trên người trên mặt bị đau dữ dội, chung quanh lại có nhiều người cùng một giuộc với Khương Sam như hổ rình mồi, Khương Vi oán giận trừng mắt nhìn, bịt miệng lại không dám nói càn một câu.
Khương Sam lạnh lẽo cười giễu một tiếng rồi buông tay, ánh mắt lãnh bạc không có một tia tình cảm nhìn Khương Vi, gằn từng chữ: “Bây giờ, xin lỗi!”
Bị nhiều người nhìn như vậy, bị Khương Sam tát ba cái không chịu nổi nước mắt rơi đầy mặt, cô ta lại cứng rắn không chịu hé răng, nữ sinh tóc ngắn thấy cô ta không biết xấu hổ lại không chịu xin lỗi, uy hiếp quơ quơ quả đấm, tính tình Trương Phức Uất hung dữ cùng với sắc mặt không tốt bước về phía trước hai bước.
“Này, thật xin lỗi!” Khương Vi sợ hãi thức thời liền nói xin lỗi, nước mắt rơi xuống má vừa ngứa vừa đau, cô ta không còn giả trang điềm đạm đáng yêu được nữa, trên mặt sưng tấy vừa sợ vừa hận.
“Cút!”
Khương Sam ghét bỏ buông lỏng cánh tay, quay mặt đi chẳng muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Giờ phút này Khương Vi muốn liều mạng với Khương Sam, muốn giết chết cô ngay chỗ này, nhưng cô ta không dám, vừa tức giận vừa oán hận cũng chỉ bi phẫn ôm mặt khóc chạy đi.
Bây giờ cũng không có người ngay cản cô ta nữa, thờ ơ nhìn cô ta khóc chạy đi.
“Làm giống như có người nào phụ bạc cô ta không bằng…” Trương Phức Uất không thán phục không được, giống như bà cụ nói: “Khương Sam cô sao có được một thân thích không đáng tin cậy như vậy, da mặt dày đi gây chuyện thì thôi đi, còn khóc lóc chạy đi.”
Lô Trân không cam lòng chớp chớp mắt, vẻ mặt làm bộ như lo lắng cho Khương Sam: “Ai, nháo lớn thành như vậy, nhưng mà… Dù sao cũng là em họ của cô, Khương Sam cũng không nên ra tay…”
“Lô Trân.”
Khương Sam lên tiếng gọi Lô Trân một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo chưa tan đi lành lạnh nhìn cô ta, trong đôi mắt kia mơ hồ xẹt qua ác độc cùng với không kiên nhẫn dọa Lô Trân hoảng sợ, cuối cùng cũng không dám gây thêm rắc rối nữa, không cam lòng nuốt nửa câu còn lại trở vào.
Những người khác lại không cảm thấy Khương Sam đối với Khương Vi như vậy có gì không đúng, một bên nói Lô Trân không nên mềm lòng như vậy, một bên an ủi Khương Sam không nên vì một người như vậy mà tức giận, lúc trước nữ sinh tóc ngắn dẫn đầu cùng với mấy người còn lại tự cho mình là đúng đi gây phiền tóa liền cảm thấy áy náy.
Một lúc lâu sau mọi người tản đi hết.
Đám người đã đi hết, Khương Sam mệt mỏi xoa bóp đầu có chút đau, đôi mắt trong suốt nén giận lại bị một tầng sương che mờ không rõ cảm xúc, giấu đi suy nghĩ thay đổi ở trong mắt, Khương Sam ở trên giường lại một lần nữa cầm điện thoại.
“Tối mai tôi sẽ đến đón cô.”
Một tin nhắn ngắn gọn bỗng nhiên đập vào mắt để cho cô vừa mới thả lỏng lại nhíu chặt thêm một lần nữa.