"Bà ấy là mẹ của tôi, tôi giúp bà ký tự nhiên là có thể, cô là một tiểu bối thì hiểu chuyện gì? Khương Sam, cô nên nhớ, mấy thứ này đều không có quan hệ với cô, cô nghĩ cách gì lấy đi đều vô dụng!"
"Ai hiện tại nghĩ cách, trong lòng mình tự rõ ràng." Khương Sam nhìn Khương Mật đang kìm nén lại phẫn nộ của bà ta, giả bộ làm một bộ dáng chính nghĩa. Cô không tức giận, cũng không phản bác, lông mi thon dài yếu ớt cụp xuống khẽ run, nhẹ giọng nói: "Tôi không yên lòng về cô cô."
Ánh mắt Khương Sam thoáng có chút bất lực cùng thê lương, thận trọng nhìn nhìn về phía của quan toà, thấy vậy, tâm quan toà lãnh ngạnh liền nhịn không được mà mềm đi nửa phần. Họ cảm thấy cô bé này quả thực là quá mức đáng thương. Hơn nữa lúc trước bộ dáng hai bên hoàn toàn bất đồng, một bên làm vẻ ta đây, một bên khiêm tốn ôn hòa, trong lòng của bọn họ đã sớm không nhịn được liền hướng Khương Sam ở bên này thiên không ít.
Mi tâm của quan toà lại thêm một lần nữa nhíu nhíu lại, nếu như không phải nhiều năm hàm dưỡng* cùng gặp nhiều vụ án phiền lòng, biểu tình trên mặt hắn gần như là khống chế không được không kiên nhẫn cùng chán ghét đối Khương Mật ở bên này.
(hàm dưỡng*:Cất chứa trong lòng)
"Di sản của tiên sinh Khương Lạc Sinh cùng bị cáo không có một chút quan hệ, cho dù ký tên cũng không có hiệu quả, bà Khương Mật, bà nên lập tức đồng ý nhường lại quyền ký bản phán quyết lại đi."
Khương Mật còn muốn châm chọc Khương Sam thêm hai ba câu, không nghĩ tới bà ta còn chưa có mở miệng, liền nghe được quan toà nói như vậy, tay liền run run hạ bút xuống. Bà ta dám nhằm vào Khương Sam, nhưng bà ta tuyệt đối không dám đối với quan toà làm loạn, bà ta càng nghĩ càng thấy ủy khuất ghê gớm. Nghĩ nghĩ một lúc, sau đó bà ta đành bất đắc dĩ lôi kéo bà Chu đi lên, áp lực nói: "Mẹ, vậy người ký đi."
Nhưng Khương Mật vẫn không cam lòng, bà ta hướng bên người của Khương Sam thấu thấu, cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Tôi cho cô biết, ai ký đều là như nhau, cô nói nhiều làm nhiều, cũng chỉ uổng phí thời gian thôi, di sản của ba ba cô cuối cùng vẫn sẽ bị tôi bán đi thôi!"
Khương Sam buông mi: "Tự nhiên là không có các người nói nhiều làm nhiều, nhưng là, có đôi khi tôi cũng sẽ thấy rất tò mò, lời nói này nói ra mà cũng chẳng biết xấu hổ đi, cô cô, người rốt cuộc làm sao có thể tự nhiên nói ra miệng như vậy đâu."
Một câu ''Chẳng biết xấu hổ'' nhất thời làm cho Khương Mật cảm thấy chính mình đã khiến cho Khương Sam lộ ra sơ hở, giễu cợt nói: "Như thế nào, lúc này đánh xong rồi không dạng đáng thương trước quan tòa nữa sao? Nhiều năm như vậy thế nhưng ta đã nhìn nhầm, nha đầu chết tiệt!"
Mắt thấy bên kia trình tự đã xong, con dấu cũng đã chèn lên, con ngươi đen như mực của Khương Sam trầm xuống tràn đầy mỉa mai. Trên mặt lại vẫn như trước, chính là biểu tình lạnh bạc bi thương, môi khẽ nhúc nhích, hàng mi rũ xuống, đáng thương nói: "Đối phó với tiện nhân, tự nhiên chỉ có thể dùng thủ đoạn để đối phó với tiện nhân, đặc biệt là loại tiện nhân này, mấu chốt là thủ đoạn cần dùng không có điểm dừng."
(ha ha ha...ta thíc đoạn này...chị Sam chửi hay lắm, chửi hay lắm a..
Khương Sam lẩm bẩm, khóe môi khẽ nhếch, con ngươi đen trầm lạnh không một chút gợn sóng.
Đã nhiều năm như vậy, Khương Sam sớm đã thành thói quen cô độc một người sinh hoạt tịch mịch, một người ngốc làm cho cô vô cùng tự tại. Khương Sam đi lên lầu hai, đến phòng luyện vũ quen thuộc, mỗi một nơi ở đây ba ba đều là vì mình mà thiết kế tỉ mỉ, vuốt ve dàn âm hưởng cực lớn, Khương Sam gần như là vô ý thức mở ra công tắc, âm nhạc du dương nhất thời như nước chảy phát ra.
Là bài hát .
Thật lâu, thật sự thật lâu, đã rất lâu không có khiêu vũ.
Khương Sam điểm nhẹ mũi chân một cái, có một thứ gì đó đã khắc sâu trong bản chất của cô. Vô số ngày ngày đêm đêm trôi qua, hai chân của cô đã vô pháp đứng thẳng. Cô lại càng không có cơ hội tập vũ, trong vô số ngày ngày đêm đêm này, cô chỉ có thể ở trong lòng mình điên cuồng vẽ mỗi một động tác, mỗi một chi tiết nhỏ nhất cũng biến hóa trăn trở.
Bắt đầu là thoáng có chút ngượng, cô lại nhảy nhảy, càng nhảy càng lưu loát, càng nhảy càng thành thục, trên đời này cô đã không còn có ai có thể dựa vào, người yêu cô nhất, và người cô yêu nhất bây giờ đã không còn tại thế.