Thẩm Ký Nhu nhu thuận đáng yêu, ngọt ngào như trái chín, ai gặp cũng thích. Hoàng thái hậu cũng vì vậy mà rất có thiện cảm với con gái mình, còn bảo Ký Nhu vào cung chơi với công chúa mấy lần, về sau dù không nói rõ ra nhưng bà làm cha mẹ nên cũng đã đoán được ý tứ của hoàng thái hậu.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, lúc ấy Thẩm phu nhân còn hơi không đành lòng. Hoàng gia vô tình, vả lại nếu Thẩm Ký Nhu gả cho Mục Nhung thì có lẽ sẽ phải đi đến Hành Dương, nhưng bọn họ được lựa chọn sao?
Hoàng thái hậu nói một câu thì thế nào cũng phải gả.
Không ngờ, đến Trung thu lại xảy ra chuyện!
Thẩm phu nhân từ từ nhớ lại. Hình như tám năm trước Vệ Linh Lan thường đến nhà bọn họ chơi, nó tri thư đạt lễ, bình thường tính tình cũng khá tốt, con gái mình tuy không tệ nhưng so với Vệ Linh Lan thì vẫn kém xa. Thật sự không tìm ra được tật xấu nào của nó. Lúc đó Thẩm phu nhân thầm nghĩ, đến khi Vệ Linh Lan lớn lên không biết sẽ còn hoàn hảo đến mức nào.
* tri thư đạt lễ: có tri thức và hiểu biết lễ nghĩa
Bà vẫn luôn nghĩ con gái có một người bạn như vậy thì thật tốt, vì Ký Nhu quá ngây thơ đơn thuần mà vừa vặn Vệ Linh Lan lại thành thục hiểu chuyện. Vệ Linh Lan sẽ giống như tỷ tỷ Ký Nhu, có thể chăm sóc nàng.
Thẩm phu nhân càng nghĩ càng sợ, bàn tay không tự chủ nắm chặt lại.
Trước Tết Trung thu, Vệ Linh Lan đến nhà chơi, bà nghe thấy hai đứa nói chuyện, nhưng lúc đó lại không lưu tâm. Bà nhớ con gái đã hỏi Vệ Linh Lan định làm gì vào đêm Trung thu, Vệ Linh Lan nói cảm thấy năm nay rất buồn tẻ, con gái ngốc của bà lập tức bảo Vệ Linh Lan đến nhà chơi.
Nhưng buồn tẻ thế nào thì Vệ Linh Lan lại không nói rõ.
Đến đêm Trung thu, đang bái nguyệt thì Vệ Linh Lan nhắc đến chuyện lúc nhỏ có đi thả đèn hoa đăng. Con gái ngốc của bà lại vội vàng hưởng ứng, đòi đi thả đèn, Vệ Linh Lan lại nói là con gái không nên đi, nhưng Ký Nhu đang lúc thích thú, nên cứ nhất định đòi đi.
Thẩm phu nhân thở dài.
Cho nên bà chưa từng hoài nghi Vệ Linh Lan. Nó luôn thành thạo dẫn dắt cuộc nói chuyện, dẫn dắt con gái bà đến mục đích của nó, còn nó thì ngược lại luôn giả vờ khuyên can. Nói cho cùng vẫn là do Ký Nhu ngốc nghếch, vì thế mới bị Vệ Linh Lan dắt mũi!
Hôm nay nếu không phải Khương Huệ vô tình nhắc đến Vệ Linh Lan thì chính bà cũng sẽ không hoài nghi. Rõ ràng là Vệ Linh Lan có ý đồ với Mục Nhung nên Khương Huệ mới thầm chán ghét nó, bằng không việc gì phải nói về người cứu tướng công mình như vậy?
Còn nếu Vệ Linh Lan không có tình ý với Mục Nhung thì một cô gái bình thường làm gì có dũng khí đi đỡ mũi tên thay hắn? Vả lại còn đúng lúc như vậy, hiển nhiên là nó luôn đi theo Mục Nhung.
Khương Huệ thấy Thẩm phu nhân mím chặt môi, sắc mặt rất khó coi, liền biết là bà đã hiểu ý mình, lập tức khẽ cười, cầm chén trà lên uống. Nàng nghĩ, lấy bản lĩnh của Thẩm phu nhân thì làm khó Vệ Linh Lan một phen cũng sẽ không quá khó.
Lương thị cũng phát hiện ra, dò hỏi: “Bà bị khó chịu ở đâu à?”
Thẩm phu nhân buông lỏng tay ra, vẻ mặt tỏ ra đau đớn: “Là bệnh cũ, chắc là hôm qua bị cảm lạnh dẫn đến đau dạ dày thôi.”
Lão phu nhân ôi một tiếng: “Vậy phu nhân đi nghỉ một chút đi.”
Thẩm phu nhân xin lỗi: “Đã làm mọi người mất hứng rồi.”
“Thân thể không khỏe làm sao chịu đựng được, bắt phu nhân tiếp đón là chúng tôi không phải!” Lão phu nhân khuyên nhủ, “Mau để đại phu khám xem, chúng ta đi một chuyến nữa cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà! Thân thể quan trọng hơn.”
Thẩm phu nhân nói: “Ta đi vào nghỉ ngơi cũng được nhưng mọi người không thể đi.” Bà cười, “Hôm nay ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn lắm đấy!”
“Cũng được.” Lão phu nhân cười rộ lên, “Vậy chúng ta tiếp tục ngồi chơi rồi đi dạo xung quanh.”
Thẩm phu nhân căn dặn Thẩm Ký Nhu: “Con hãy tiếp đãi mọi người cho tốt nhé.”
Thẩm Ký Nhu đáp ứng, lại quan tâm nói: “Mẫu thân đừng cố gắng gượng nha.”
“Không sao, nằm một chút sẽ tốt hơn thôi.” Thẩm phu nhân khẽ vuốt tóc con gái rồi đi về phía phòng ngủ.
Bà là tức giận đến đau dạ dày!
Thì ra bản thân nhiều tuổi như vậy vẫn bị một con ranh con đùa bỡn!
Thẩm phu nhân đi rồi, lão phu nhân mới cười nói với Thẩm Ký Nhu: “Con cũng không cần quan tâm mấy người chúng ta làm gì, lát nữa Thẩm phu nhân lại ra thôi. Con đưa bọn A Huệ đi ra vườn dạo đi.”
Thẩm Ký Nhu hơi do dự: “Lão phu nhân, vậy các người phải làm sao? Con sợ tiếp đãi không chu toàn.” Nàng cẩn thận hỏi: “Mọi người có muốn chơi bài lá không? Con chơi không giỏi nhưng cũng có thể chơi một chút.”
Hồ thị bật cười: “Chơi bài cái gì, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ăn tiền của con?”
“Đúng vậy, hai mẹ con ta làm gì cũng được.” Lão phu nhân biết Thẩm Ký Nhu sợ để hai người một mình thì không tốt, nên trấn an nàng: “Con đừng lo, đi chơi đi, chúng ta coi đây như nhà mình, con cứ gọi vài món điểm tâm là được.”
“Thế sao được.” Thẩm Ký Nhu vội nói, “Hôm nay có rất nhiều món ngon, mọi người ăn no rồi, lát nữa sẽ không ăn được.”
Mọi người nghe xong đều cười rộ lên.
“Con sẽ bảo người mang chút trái cây đến. Dưa hấu năm nay rất ngọt.” Thẩm Ký Nhu lại nhắc lão phu nhân, “Nhưng người già ăn nhiều cũng không tốt.”
Lão phu nhân cười gật đầu: “Được được, nên ăn ít một chút.”
Lúc này Thẩm Ký Nhu mới đi.
“Đứa nhỏ này thật đơn thuần.” Lão phu nhân nói với Lương thị, “Cưới vào cửa sẽ không phí sức.”
Lương thị hiển nhiên rất vừa lòng với người con dâu này, nên mỉm cười tiếp lời: “Đúng vậy ạ, càng nhìn càng thích, con còn sợ A Từ bắt nạt nàng đấy.”
Mấy người trẻ tuổi đi vào trong vườn chơi.
Bảo Nhi thấy không có người lớn, liền nắm tay Thẩm Ký Nhu gọi: “Đại tẩu.”
Mặt Thẩm Ký Nhu lập tức đỏ bừng: “Vẫn… vẫn chưa phải đâu.”
“Dù sao sau này sẽ như vậy.” Nàng cười hi hi, “Tỷ nhanh gả vào nhà muội đi, buổi tối chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.”
“Nói bậy gì chứ. Bây giờ muội muốn tìm tỷ tỷ ngủ cũng không được. Lần trước khó khăn lắm tỷ mới ngủ với muội thế mà nửa đêm lại không thấy đâu.” Bảo Nhi tức giận, “A Quỳnh tỷ tỷ lại không ngủ yên, tay chân gác hết lên người muội, suýt nữa thì muội bị đè chết luôn.”
Khương Huệ: …
Khương Quỳnh kêu lên: “Ai thích ngủ với muội chứ!”
Bảo nhi bĩu môi.
Thẩm Ký Nhu đỏ mặt nói nhỏ: “Tỷ… sau này buổi chiều tỷ sẽ ngủ cùng muội. Muội có ngủ trưa không?”
“Được! Tỷ không được gạt muội.” Bảo Nhi không quá ép buộc, buổi chiều cũng được, buổi tối để cho ca ca.
Khương Quỳnh nói với Khương Huệ: “Đường tỷ có biết không, Ninh đại phu đang phát tài đấy!”
“Hả?” Khương Huệ nhếch mày, “Như thế nào?”
“Hắn mua một ngôi nhà lớn.” Khương Quỳnh cười hì hì nói, “Đại bá không nói cho tỷ biết à? Muội nghe nói ngôi nhà đó lớn lắm, Ninh đại phu đến nhà chúng ta khám bệnh cho mẹ muội, muội hỏi hắn, hắn nói là nhặt được. Lừa gạt quỷ à, nhiều tiền như vậy mà nhặt được. Tỷ nói xem, tiền đó hắn lấy từ đâu nhỉ?”
Trước đây hắn vẫn đi thuê chỗ ở, dù có làm đại phu khám bệnh cũng đâu kiếm tiền nhanh như vậy được!
Khương Huệ bật cười: “Làm sao ta biết được, chắc Ninh đại phu có cách kiếm tiền riêng của hắn đó.”
“Có phải…” Khương Quỳnh chớp mắt, nói nhỏ, “Tỷ để Ninh đại phu quản lý tiền không?”
“Nói bậy, Ninh đại phu không phải người như vậy.” Khương Huệ bị lòng hiếu kỳ của Khương Quỳnh làm cho không biết phải nói gì, đành nói nói nhỏ với nàng, “Ta nói cho muội biết, thật ra là Ninh đại phu chữa bệnh cho một người địa vị cao, người đó thưởng cho hắn nhưng hắn không thể nói ra.”
“Thật kỳ lạ!” Khương Quỳnh lại cười, “Thật ra muội cũng biết Ninh đại phu là người tốt, nhưng không biết vì sao hắn vẫn chưa lấy vợ, muội thấy tuổi của hắn cũng không nhỏ đâu.”
“Muội còn quan tâm nữa.” Khương Huệ vỗ đầu nàng.
Chỉ có Hồ Như Lan không nói câu nào, Khương Quỳnh thấy vậy, chọc chọc cánh tay nàng: “Mấy ngày nay tỷ làm sao vậy, cả ngày đều đen mặt, ai thiếu tiền tỷ à?”
“Không có.” Hồ Như Lan buồn bực nói, nhìn thấy bộ dạng vui mừng của Thẩm Ký Nhu liền cảm thấy như có cây kim không ngừng đâm vào trái tim nàng.
Lúc này trăm hoa đua nở, ong bướm dập dờn, chính là lúc trong vườn tươi đẹp nhất. Dù hơi nóng nhưng đã có mấy nha đầu bên cạnh quạt mát.
Hồ Như Lan khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, thấy mấy người Khương Huệ đi cùng nhau, nàng liền đến bên cạnh Thẩm Ký Nhu nói nhỏ: “Ta có lời muốn nói với cô.”
Thẩm Ký Nhu kỳ quái: “Vì sao không thể nói ở đây?”
“Ta có chút tâm sự…” Hồ Như Lan cúi đầu, bộ dạng rất khổ sở, “Nương nương, A Quỳnh đều không thể giúp được ta.” Nhìn qua nàng rất đau khổ, khó trách vừa rồi Khương Quỳnh hỏi nàng mấy ngày nay làm sao vậy.
Thì ra thật sự có chuyện. Thẩm Ký Nhu vốn rất thiện lương, vội nói: “Được.”
“Cô đừng nói với các nàng.” Hồ Như Lan năn nỉ.
Thẩm Ký Nhu gật đầu, suy nghĩ một chút, đến nói với mấy người Khương Huệ: “Ta muốn đi lấy một ít tranh, hôm nay các cô đến, vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau phẩm tranh đi. Các cô trước tiên cứ ở đây ngắm hoa, ta cùng Hồ cô nương đi lấy.”
Khương Quỳnh cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng còn chưa kịp hỏi thì hai người kia đã đi rồi.
Muốn nói ở nơi thanh tịnh thì phải đến viện của nàng. Thẩm Ký Nhu đi vào cùng Hồ Như Lan, đuổi hết nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại, lúc này mới ôn nhu hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Ta có thể giúp gì không?”
Nàng sắp gả cho Khương Từ, Hồ Như Lan đương nhiên cũng sẽ là biểu muội nàng, vả lại bình thường hai người cũng hay gặp nhau nên nàng không đề phòng Hồ Như Lan.
Vẻ mặt nàng quan tâm không giống như đang giả bộ, Hồ Như Lan nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên cười lạnh. Thẩm Ký Nhu chính là dựa vào khuôn mặt ngây thơ này mới có thể có được tình cảm của Khương Từ? Nhưng nếu nàng không biết tính kế thì sao lại lén đi nói với Khương Từ rằng nàng thích hắn?
Thật không biết xấu hổ!
Giọng điệu của Hồ Như Lan sắc như đao nhọn, nhưng lại cực kỳ nhỏ: “Vì sao ngươi lại hại biểu ca như vậy? Vì ngươi, sau này hắn đến Hàn Lâm Viện sẽ bị bao nhiêu người chế nhạo, ngươi có biết không? Những người đó sẽ nói sau lưng hắn là nhặt giày rách về!” Đây cũng là lần đầu tiên nàng nói những lời này, nên mặt đỏ bừng.
Thẩm Ký Nhu lập tức ngây ngẩn cả người, trong đầu vang lên hai tiếng rầm rầm. Nàng không ngờ Hồ Như Lan sẽ nói vậy.
Giày rách…
Trong mắt nàng ngấn nước: “Ta trong sạch, ta không hề bị người khác chạm qua.”
Vẻ mặt Hồ Như Lan càng dữ tợn hơn: “Nhưng người khác làm sao biết được? Biểu ca ta từ nay về sau sẽ bị người ta nói sau lưng như vậy! Sau này có con, không chừng người bên ngoài cũng sẽ cười nhạo, hỏi hắn đứa con này là của ai, ngươi đã bao giờ nghĩ đến chưa? Ngươi chỉ biết mình muốn gả cho hắn, ngươi đã nghĩ cho hắn chưa?” Nàng nhìn đôi mắt trong suốt của Thẩm Ký Nhu thì lại càng tức giận, “Thu lại cái vẻ mặt này của ngươi đi, ta sẽ không thương hại ngươi đâu, cho dù ngươi còn trong sạch thì lòng dạ cũng đen tối! Dụ dỗ biểu ca khiến hắn thần hồn điên đảo, cũng không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì. Có phải ngày đó đi thả đèn, ngươi cũng hư hỏng như vậy nên bọn cướp mới bắt ngươi đi?”
Cứ như vậy, vũ nhục, lên án, tựa như con dao từng nhát từng nhát đâm vào ngực nàng. Thẩm Ký Nhu lui về sau vài bước, nàng không có cách nào giải thích được vì sao Hồ Như Lan phải nói những lời ác độc như vậy! Ngực nàng phập phồng mãnh liệt, cảm thấy như không thở nổi nữa.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ đi chết một lần nữa.” Hồ Như Lan khinh thường nói, “Ngươi bên ngoài nói về ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi…”
Đang nói thì Thẩm Ký Nhu ngắt lời nàng: “Ta sẽ không tìm đến cái chết nữa!”
Hồ Như Lan kinh ngạc.
Thẩm Ký Nhu nhắc lại một lần nữa: “Ta sẽ không tìm đến cái chết nữa, sẽ không làm như mong muốn của cô!” Mắt nàng ngân ngấn nước, nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết, nắm chặt hai tay nói, “Chỉ cần Khương công tử tin tưởng ta, ta được gả cho chàng thì ta mặc kệ người ngoài nói thế nào. Nếu chàng tin tưởng ta thì sẽ không quan tâm đến nhũng gì người ngoài nói, nếu không thì chàng đã không cưới ta. Ta nợ chàng, ta còn cả đời để trả, nếu như có một ngày chàng chán ghét ta thì ta sẽ rời khởi chàng, nhưng ta vẫn sẽ không hối hận.”
Hồ Như Lan kinh ngạc đến trợn mắt. “Ngươi, da mặt ngươi thật dày!”
Thẩm Ký Nhu nói: “Vì sao không thể dày! Ta đã chết một lần rồi, ta không còn sợ những thứ đó nữa.” Nàng vẫn cười, “Chết rồi thì không thể gặp chàng nữa, cũng không thể gặp mẹ cha và ca ca. Ta còn có người ta thích, còn luyến tiếc những thứ tươi đẹp.” Nàng nhìn thẳng Hồ Như Lan, “Cho nên, cho dù có nói gì đi nữa thì ta cũng không để tâm. Ta phải sống thật tốt!”
Hồ Như Lan oán hận đầy bụng lại không cách nào nói ra miệng. Nàng ta nhìn Thẩm Ký Nhu, nhất thời không biết nói gì.
Nhưng bỗng nhiên Thẩm Ký Nhu lại nói: “Cô thích Khương công tử phải không?”
Hồ Như Lan sợ hãi: “Ai nói thế, ta không có.”
“Nếu cô không thích hắn thì sẽ không như vậy.” Thẩm Ký Nhu thở dài, “Tuy ta không quá thông minh nhưng không đến mức không nhìn ra. Nương nương, đại phu nhân, bọn họ chưa từng ghét bỏ ta, chỉ có cô… Lúc trước cô cũng đối xử rất tốt với ta, sẽ không có lý do hận ta đến vậy.”
Hô hấp Hồ Như Lan có phần dồn dập, nàng không che giấu được nữa, một lúc lâu sau tuyệt vọng nói: “Hắn sắp lấy ngươi rồi, ta thích hắn thì thế nào? Đều do ngươi, ngươi dám…”
Nàng không có cách nào lừa mình dối người. Nàng hận Thẩm Ký Nhu, không bằng nói nàng hận chính mình.
Nếu như nàng cũng có dũng khí như Thẩm Ký Nhu, thì Khương Từ có đồng ý lấy nàng không? Thế nhưng không có nếu như.
Nàng bỗng òa khóc, che mặt nói: “Cho tới giờ ta vẫn không dám nói ra. Ta, ta vốn chỉ mong hắn có thể lấy một thê tử môn đăng họ đối.”
Thẩm Ký Nhu nghe xong khổ sở trong lòng: “Ta cũng vốn không dám nói bởi vì con gái chúng ta không được nói thế. Nếu không phải ta đã trải qua chuyện đó thì làm sao có can đảm như vậy?” Đối với Hồ Như Lan vừa mới vũ nhục mình, nàng đã bình thường trở lại, Hồ Như Lan cũng thật sự là một cô gái đáng thương.
Hai người nhất thời không nói gì nữa.
Khương Quỳnh hoạt bát hiếu động, một mình chạy đến đây, ở bên ngoài gõ cửa: “Hai người trốn ở bên trong làm cái gì đấy, khiến chúng ta đợi một lúc lâu!”
Hồ Như Lan bị dọa giật mình, vội vàng lau mắt. Thẩm Ký Nhu thấy nàng ta lau mặt xong rồi mới ra mở cửa.
Khương Quỳnh nhìn ngó xung quanh: “Tranh đâu?” Sau đó nàng lại phát hiện mắt Hồ Như Lan hồng hồng, kỳ quái hỏi, “Tại sao lại khóc?”
“Là ta kể chuyện buồn làm nàng ấy khóc.” Thẩm Ký Nhu cười, “Vừa đúng lúc cô tới, chúng ta cùng đi chọn tranh thôi.”
Khương Quỳnh nhíu mày, nói với Hồ Như Lan: “Biểu tỷ lớn như vậy còn khóc nhè!”
Hồ Như Lan nhìn Thẩm Ký Nhu, từ từ cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Ai khóc, chỉ là vừa rồi có con gì đó bay vào mắt ta thôi.” Nàng đẩy Khương Quỳnh một cái, “Đi đi, mau chọn đi, đừng để nương nương và Bảo Nhi phải đợi.”
Ba người đi ra ngoài. Thẩm Ký Nhu đi đầu tiên, Hồ Như Lan đi cuối cùng. Nàng nhìn bóng lưng Thẩm Ký Nhu, ngạc nhiên phát hiện oán hận trong lòng đã tiêu tan đi rất nhiều.
Bọn họ thích nhau, tin tưởng nhau, nàng việc gì phải bất bình cho Khương Từ? Có thể số mệnh con người đã định trước rồi? Dù cho nàng quen biết Khương Từ trước thì đời này đã định trước nàng không thể trở thành thê tử của hắn.
Hồ Như Lan hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời xanh. Khi nàng còn nhỏ, nàng chỉ ước có thể được ăn thịt. Lớn hơn một chút, nàng lại ước mỗi ngày có thể ra ngoài nhiều hơn. Lớn hơn chút nữa, nàng ước mình là thiên kim tiểu thư nhà giàu. Bây giờ, nàng ước mình có thể gả cho tướng công tốt.
Lòng tham con người thật vô đáy. Nhưng nhìn lại những chuyện đã qua, thật ra nàng đã sống rất tốt. Vậy vì sao nàng còn muốn mọi thứ đều hoàn hảo?
Nghe nói hoàng hậu nương nương trong cung cũng chưa chắc đã thập toàn thập mỹ.
Hồ Như Lan cười tự giễu, đi về phía trước.
Từ Thẩm gia về thì đã chạng vạng. Khương Huệ tắm rửa một chút rồi thay một bộ váy thường, khi đi ra thì thấy Mục Nhung đã về đến nhà.
Nàng cười nói: “Chuyện ca ca thiếp và Thẩm tiểu thư đã định rồi.”
“Hả? Đây là chuyện tốt.” Mục Nhung ôm nàng, cúi đầu hôn một cái.
“Không còn gì nữa sao?” Khương Huệ hỏi, “Chàng chỉ nói thế thôi à?”
“Nàng còn muốn bản vương nói gì?” Mục Nhung suy nghĩ một chút, “Chúc ca ca nàng và Thẩm tiểu thư trăm năm hạnh phúc?
Khương Huệ bật cười: “Quên đi.”
Bởi vì trước kia Thẩm Ký Nhu vốn sẽ được gả cho Mục Nhung, nhưng bây giờ nàng ấy lại gả cho ca ca nàng, nàng còn cho rằng Mục Nhung sẽ nghĩ ngợi gì đó, kết quả nàng đã đoán sai, hắn một chút cũng không để ý, còn cái gì mà trăm năm hạnh phúc nữa. Nhưng nói vậy cũng đúng, Thẩm Ký Nhu gả cho ca ca nàng tốt hơn gả cho hắn nhiều.
Khương Huệ đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy trên mặt đất có một cái rương gỗ tử đàn, liền tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Từ trong cung mang về?
Mục Nhung phân phó: “Mở ra.”
Kim Quế Ngân Quế vội vàng mở nắp ra.
Chỉ thấy bên trong châu báu lấp lánh đến lóa mắt. Khương Huệ ngạc nhiên nói: “Thật là nhiều châu báu! Có cả vàng nữa.” Vàng không phải vàng thỏi mà là vòng cổ vàng, mão quan vàng, tráp vàng, thậm chí còn có tì hưu vàng, kỳ lân nhỏ bằng vàng và những loại thú tượng trưng cho sự may mắn khác.
“Phụ hoàng thưởng đấy, lần trước không phải nói có bản đồ bảo tàng sao, chỗ này là một nửa số đó.” Mục Nhung cười một tiếng.
Nhưng lần trước hoàng thượng nói nó có tiếng chứ không có miếng mà, không ngờ lại nhiều như vậy! Khương Huệ ngồi xổm xuống, cầm bảo thạch chơi đùa: “Viên phỉ thúy này thật lớn, lần tới thiếp sẽ tặng cho tổ mẫu làm đồ trang sức, chắc chắn bà sẽ rất vui. Chuỗi ngọc phật này cho mẹ thiếp, còn có…” Nàng ngừng lại, “Chúng ta cũng nên tặng một ít cho hoàng tổ mẫu, mẫu hậu nhỉ?”
Nàng thật công bằng.
Mục Nhung nói: “Tặng đi, tất cả đều của nàng cả, nàng muốn làm thế nào thì làm.”
Lại là của nàng, Khương Huệ thở dài: “Trước kia thiếp chỉ cần thấy một viên đá quý là đã vui vẻ cả buổi, nhưng bây giờ không còn hưng phấn như lúc đó, cũng không thấy thú vị nữa.”
“Được tiện nghi còn khoe mẽ!” Mục Nhung bóp mặt nàng, “Vậy sau này bản vương sẽ không cho nàng cái gì nữa.”
Nàng bị đau kêu ai da một tiếng: “Vậy điện hạ đưa cho ai?”
“Cho ai còn chưa biết được, bản vương nạp mấy phụ nhân về, chia cho bọn họ, còn có thứ cho nàng sao?” Mục Nhung thuận miệng nói.
Khương Huệ sửng sốt, nhíu nhíu mày, bỏ viên đá quý đang cầm trong tay vào rương.
Mục Nhung nhìn nàng một cái.
Nàng nhếch mày: “Vậy cũng được. Sau này trong phủ thêm người, Tây Khóa Viện có nên sửa chữa trước không? Kẻo đến lúc đó lại không kịp.”
Tỏ vẻ dường như nàng đã thông suốt, nhưng lại không nhận ra trong giọng nói có chút chua.
Mục Nhung hỏi: “Nàng tức giận?”
“Tức giận cái gì?” Khương Huệ liếc hắn, phân phó Kim Quế, “Kêu người mang đến khố phòng đi, ghi dưới tên ta.” Lại thản nhiên nói tiếp, “Bây giờ có thể kiếm được cái gì thì kiếm, sau này không chừng một viên đá quý cũng không có đâu.”
Với tính tình của hắn mà nàng còn hi vọng hắn đối tốt với nàng cả đời ư? Không thể nào.
“Ăn cơm thôi.” Nàng ngồi xuống.
Mục Nhung buồn cười, hắn còn chưa nạp thiếp mà nàng đã tức giận. Bày ra phong thái của vợ cả, muốn học theo mẫu hậu hắn sao. Nhưng nàng có học được không?
Mục Nhung kéo cánh tay nàng: “Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, nàng tức giận cái gì? Bản vương muốn nạp thiếp còn nói với nàng sao, trực tiếp đưa về là được, nàng có tin không?”
Khương Huệ chu miệng: “Tin, chàng có gì không làm được chứ?”
“Vậy mà nàng còn tức giận?”
“Thiếp không tức giận.” Khương Huệ nói, “Đói rồi còn không được ăn cơm sao?”
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi thật ngay ngắn.
Mục Nhung càng thấy buồn cười, cũng thấy thật vui vẻ. Nàng tức giận đương nhiên là vì ghen, chứng tỏ nàng rất để ý đến hắn, có điều nói đi cũng phải nói lại, làm gì có người phụ nữ nào không tức giận vì mấy chuyện này, chỉ là có người che giấu tốt, có người che giấu không tốt mà thôi.
Cho nên rốt cuộc nàng đang quan tâm hắn hay là quan tâm thứ khác, vẫn rất khó nói rõ.
Mục Nhung ừ một tiếng: “Ăn cơm đi.”
Hai người đều có tâm tư riêng, thế nên bữa cơm này rất yên tĩnh.
Tiếp đó, hôn sự của Khương Từ và Thẩm Ký Nhu lại được định vào ngày mười sáu tháng chín, từ giờ đến lúc đó cũng chỉ còn hai tháng. Mấy ngày sau, Khương Huệ ngủ trưa dậy thì nghe thấy Kim Quế nói: “Nương nương, có chuyện rồi, Vệ tiểu thư đến Thẩm gia chơi, giữa đường đã bị bọn cướp bắt đi.”