Lão phu nhân nói: “Quên đi, thế này không được.”
Hồ thị nói: “Vậy cửa hàng lương thực, lúc nào cũng ổn định.”
Khương Huệ nghe được một lát, nói chen vào: “Nhị thẩm, hay là mở hiệu thuốc đi, rồi mời một đại phu đến đó khám bệnh, thật tốt biết bao, chúng ta bị bệnh cũng không cần mời đại phu nữa.”
Hai ông bà nghe vậy cảm thấy cũng không tồi.
Nhưng Hồ thị nhớ rõ chuyện lần trước, không chịu nghe theo nàng: “Trong thành đã có Hồi Xuân Đường có mấy danh y chữa bệnh rất giỏi. Ta mở hiệu thuốc thì ai đến xem chứ?”
Khương Huệ bị hỏi mà không biết trả lời thế nào.
Nhưng nàng nói không phải không có căn cứ.
Tuy đời trước nàng không ở Tống Châu, nhưng khi Khương Du thành thân, nàng đi cùng phụ mẫu đến đây ở nửa tháng. Lúc đó Khương Quỳnh đang bị bệnh, nàng còn nghe thấy nương hỏi Hồ thị, vì sao không mời đại phu Hồi Xuân Đường đến khám, Hồ thị nói ở đó đã có chuyện, bị niêm phong rồi, vì vậy nàng cảm thấy đây là một cơ hội.
Hơn nữa, dù không có chuyện này thì mở hiệu thuốc cũng rất tốt, ai cũng đều sẽ bị bệnh, đây là việc không thể tránh khỏi.
Chỉ là Hồ thị hỏi câu này, nàng rất khó phản bác.
Nhị lão thấy cũng đúng, hiệu thuốc kia là cửa hiệu lâu đời, cửa hàng mới khó có thể cạnh tranh được.
Thấy Khương Huệ không nói gì, Hồ thị lại nói: “Hoặc chúng ta bán hoa quả khô.”
Ba người nói một lúc, quyết định mở hai cửa hàng, một bán hoa quả khô, một bán đồ sơn mài, Khương lão gia dặn Hồ thị hỏi lại ý kiến Khương Tế Hiển. Dù sao nhi tử cũng có kiến thức rộng rãi.
Hồ thị đáp ứng.
Khương Huệ ở bên cạnh không cam lòng, lại nói: “Tổ phụ, tổ mẫu, mở hiệu thuốc thực sự rất tốt.”
Thấy nàng bướng bỉnh như vậy, Khương lão gia không kìm lòng được cười rộ lên: “Ôi chao, A Huệ thích hiệu thuốc đến vậy sao? Nếu không tổ phụ cho cháu mở một hiệu thuốc nhé?”
Đương nhiên đây là nói đùa. Ai ngờ mắt Khương Huệ sáng lên: “Tổ phụ, cháu mở!”
Khương lão gia lập tức ngơ ngẩn. Hai người còn lại cười rộ lên.
“Tiểu cô nương mở cửa hàng thế nào được.” Hồ thị nói, “Cháu thì biết cái gì?”
Khương Huệ nói: “Không thử thì làm sao biết được, tổ phụ vừa mới nói cho cháu mở mà!”
Cơ hội thoáng qua, nàng nhất định phải nắm lấy, không thể dựa vào phụ mẫu nhà mình được, bọn họ đều không phải là người ngửa tay đòi tiền, chắc chắn không thể trông cậy được.
Khương lão gia đã nói ra khỏi miệng, nào có đạo lý nàng không cần chứ?
Hồ thị thấy nàng cố chấp như vậy, nhịn không được trách cứ: “A Huệ chớ hồ đồ, cháu đang làm tổ phụ khó xử đấy.”
“Sao lại khó xử?” Khương Huệ nghiêng đầu nhìn Hồ thị, “Nhị thẩm mở cửa hàng, theo lẽ thường, nương cháu cũng có thể mở, nhưng nương không muốn mở thì cháu mở, chẳng lẽ không được sao?”
Thân phận ngang hàng, nếu Hồ thị chen ngang, nàng có thể nói đến nương.
Hồ thị nhíu mày, không có gì để nói.
Khương lão gia nhớ tới Khương Tế Đạt, đúng rồi, ông không thể chỉ lo cho con trai thứ hai, tuy con trai cả phụ lại kỳ vọng của ông nhưng cũng vẫn là con trai ruột.
Không đợi Khương lão gia nói, lão phu nhân đã nói: “Vậy không bằng gọi lão đại và dâu cả cùng tới.”
Khương Huệ mừng rỡ. Nhưng nàng lại có chút lo lắng không biết hai người kia có đồng ý không?
Thật là lo chết đi được!
Nàng chờ trên đường đi, thấy hai người đến, liền nói: “Cửa hàng con nhất định phải mở, cha nương nếu không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến ca ca!”
May mà lời này có tác dụng, Lương thị không từ chối.
Đương nhiên, Khương Tế Đạt vẫn thành thật như vậy, vừa mở miệng là nói không cần, sợ buôn bán không tốt sẽ phải bồi thường, nhưng Lương thị là mẫu thân, làm sao có thể không suy nghĩ vì con cái?
Bà nghĩ đến Khương Huệ sốt ruột, nét mặt hận không thể cầu của nàng, cười nói: “Giao cho A Huệ là được rồi.”
Khương Huệ thở phào nhẹ nhõm, len lén kéo tay Lương thị lắc lắc.
Một nhà ba người đi ra, Lương thị nghiêm túc nói: “A Huệ, nương giao cửa hàng cho con, con có nắm chắc không? Bạc không thể tiêu bừa được.”
Từ nhỏ nữ nhi đã rất thông minh ngoan ngoãn, chỉ là hai năm qua trưởng thành hơn, có lúc khiến người khác không hiểu nổi, thường có nhiều ý tưởng, nhưng thật ra bà có hơi lo lắng cho nàng.
Khương Huệ gật đầu: “Nương yên tâm, con sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Nhưng buôn bán sẽ phải xuất đầu lộ diện* nhiều…” Lương thị lại nói.
(*)xuất đầu lộ diện: xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai.
“Con sẽ cố gắng ít lộ mặt!” Khương huệ cam đoan, “Nếu thực sự không được, con sẽ kêu cha và ca ca đi.”
Lương thị lắc đầu: “Đứa nhỏ này, việc buôn bán nào có dễ dàng như vậy.”
Khương Huệ cười: “Chính vì kiếm tiền khó cho nên chúng ta mới phải tự kiếm tiền.”
Lừa gạt tiền của người khác vất vả kiếm được luôn không tồn tại lâu dài được, cho dù đó là của cha mẹ mình. Biện pháp tốt nhất chính là tự mình kiếm tiền, không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai, muốn mua gì thì mua.
Tương lai ca ca muốn cưới vợ, bọn nó cũng có thể mua thêm sính lễ.
Nghĩ xa quá rồi, Khương Huệ vỗ đầu một cái, trước tiên phải mở cửa hàng đã.
Nàng về phòng, viết từng việc cần làm để mở cửa hàng, cả ngày liền viết cái này. Khương Từ từ thư viện trở về, biết được chuyện này, nhanh chóng tới đây.
“A Huệ, muội thật sự muốn buôn bán à?” Hắn vội la lên, “Có tiểu thư nào lại đi buôn bán chứ, cẩn thận không ai thèm lấy muội!”
“Không tính là buôn bán.” Khương Huệ chậm rãi, “Một cửa hàng nhỏ, không thể nói là buôn bán, có chăng cũng chỉ có là giúp xử lý trong nhà một chút.”
Khóe miệng Khương Từ giật giật một cái: “Vậy cũng không được, ta thấy cũng không khác lắm.”
“Ca ca có rảnh không?”
“Muội cũng không rảnh, chẳng phải muội phải học với nữ phu tử sao?”
“Một ngày muội chỉ học hai canh giờ, rất nhiều thời gian rảnh rỗi.” Khương Huệ gác lại bút.
Khương Từ đi lên cầm tay nàng: “A Huệ, muội phải gả cho gia đình tốt, muội như vậy, tương lai làm sao bây giờ?”
So với mẫu thân, dường như Khương Từ còn coi trọng chuyện chung thân đại sự của nàng hơn.
Khương Huệ mỉm cười: “Ca ca, muội lấy được người tốt hay không vốn là do ca ca, do Khương gia quyết định, muội làm gì không quan trọng.”
Khương Từ ngẩn ra, ngẫm nghĩ kỹ lời nàng nói, không khỏi giật mình. Đúng là đạo lý này.
Hắn nhất thời không biết nói gì, hồi lâu mới nói: “A Huệ, ta sẽ học hành thật tốt, sang năm nhất định đỗ cử nhân.”
Khương Huệ cười nói: “Ca ca cũng đừng coi trọng chuyện này quá, suy nghĩ nhiều ngược lại sẽ không tốt.”
“Muội luôn nhiều lý lẽ như vậy.” Khương Từ xoa xoa đầu nàng, “Cũng không biết học ở đâu.”
“Nữ phu tử dạy.” Khương Huệ cho hắn xem những thứ nàng viết, “Chuyện quan trong nhất là phải biết chỗ mua dược liệu, ca ca có biết không?”
Khương Từ mở to mắt: “Điều này muội cũng không biết còn đòi mở hiệu thuốc?”
“Không biết mới phải học, có gì ngạc nhiên đâu.” Khương Huệ thở dài, “Muội đi hỏi nhị thúc, nhị thúc là tri phủ, cho dù không biết cũng có thể hỏi người khác.”
Nàng liền đi ngay.
Khương Từ thầm nghĩ, thế này, tiệm thuốc chắc thua lỗ mất thôi.
Khương Tế Hiển mới từ nha môn về, định đi thượng phòng dùng cơm, trên đường gặp Khương Huệ, Khương Huệ cười tủm tỉm đến hành lễ, gọi một liếng nhị thúc.
“A Huệ là tới tìm ta à?” Ông cười nói, “Nghe nói cháu muốn mở hiệu thuốc?”
Xem ra chuyện này đã truyền khắp Khương gia.
Khương Huệ nói: “Đúng vậy ạ, nên cháu định thỉnh giáo nhị thúc. Cháu không biết nên mua dược liệu ở đâu, lại sợ mua dược liệu không tốt, người ta chất lượng hàng hóa là điều tiên quyết, chúng ta mới mở cửa hàng, dược liệu nhất định không thể dở được.”
Nói chuyện rất mạch lạc, Khương Tế Hiển vuốt chồm râu ngắn: “Vẫn là A Huệ suy nghĩ cẩn thận.”
“Đương nhiên ạ, đó là một khoản tiền lớn đấy mà.” Khương Huệ chớp chớp mắt, “Tổ phụ nói cho cháu một nghìn lượng!”
Khương Tế Hiển nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của nàng, ha ha nở nụ cười: “Đunghs là phải cẩn thận, chuyện mua dược liệu cứ để nhị thúc lo, ta sẽ đi tìm người hỏi một chút.”
“Cảm ơn nhị thúc, cháu biết nhị thúc sẽ có cách mà!” Nàng khom lưng hành đại lễ. Thúc cháu hai người nói chuyện trên đường đến thượng phòng.
Nghe thấy nàng muốn mở hiệu thuốc, tâm tình Khương Du khá hơn một chút, tràn đầy mới lạ tới hỏi: “A Huệ, sao muội nghĩ ra vậy? Tỷ cũng không dám nghĩ.”
*đỏ mắt (nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ rồi sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)
Khương Du cười rộ lên: “Muội đó! Cái này cũng đỏ mắt, ta cảm thấy mở cửa hàng quá phiền phức, còn nữa, chúng ta là tiểu thư khuê các…”
” Tiểu thư khuê các không thể xuất đầu lộ diện, tiểu thư khuê các mở cửa hàng khó xuất giá.” Khương Quỳnh bổ sung cho nàng.
Khương Du tức giận đến cào Khương Quỳnh. Hai tỷ muội náo loạn một hồi, Khương Du buồn mấy ngày liên tiếp, giờ đã đỡ hơn rất nhiều.
Khương Huệ nói: “Ngày mai muội định đi Hồi Xuân Đường xem một chút, cũng đi xem những tiệm thuốc lớn xem thế nào, hai người có đi không?”
Nhắc mới nhớ, nàng thực sự chưa một lần đi vào hiệu thuốc, nhưng qua đây cũng là chuyện bình thường. Nếu không bị bệnh, ai sẽ đến đó chứ. Mà tiểu thư khuê các, dù có bị bệnh cũng có người nhà mua thuốc cho, bình thường sẽ không tự mình đi.
Khương Quỳnh lại không có hứng thú: “Một phòng đầy vị thuốc đông y, muội không thích.”
Không đợi Khương Du nói, Hồ thị đã qua đây nói: “Đi cái gì, tiểu thư khuê các suốt ngày chạy ra bên ngoài còn ra bộ dáng gì nữa? Các ngươi chớ đi, A Huệ tốt nhất cũng đừng đi, không bằng ta giúp cháu mở hiệu thuốc.”
Khương Huệ làm sao đồng ý, đương nhiên là không nghe theo.
Hôm sau, nàng mang theo hai nha hoàn đi Hồi Xuân Đường.
Hồi Xuân Đường rất náo nhiệt, hơn phân nửa người khó chịu ở Tống Châu đều sẽ tới đây xem bệnh, thứ nhất đây là cửa hiệu lâu đời, khiến mọi người yên tâm, xem bệnh ở đây cũng thành thói quen, thứ hai ở đây danh y nhiều, Chung đại phu, Mã đại phu, còn có Lý đại phu đều là lão đại phu đầy kinh nghiệm, người bên ngoài đương nhiên không thể so sánh được.
Khương Huệ đi vào trong, thấy chỗ danh y hay ngồi hiện chỉ có Chung đại phu, hai người khác chắc đã ra ngoài, bên cạnh có hai vị đại phu khác đang ngồi, nàng không nhìn kỹ, không cần phải nói, hai người này đều là người phụ việc cho danh y, chỉ là trợ thủ.
Nàng chậm rãi đi vào trong, tuy đã đội mũ che mặt, không ai nhìn rõ khuôn mặt nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt, tiểu nhị cười tủm tỉm đi lên hỏi: “Cô nương muốn mua dược liệu phải không?”
“Những thứ này giá bao nhiêu?” Nàng chỉ một loạt.
Tiểu nhị ân cần nói giá, đồng thời nói rõ: “Tuy dược liệu của chúng tôi đắt một chút, nhưng đều là thuốc tốt, sẽ không thật giả lẫn lộn, cũng sẽ không…”
Đang nói, bên tai truyền đến một tiếng thét: “Ngươi xem bệnh thế nào mà kê những thuốc này? Gọi ngươi tới xem bệnh chứ không phải để ngươi hại người như vậy, ngươi xem lại toa thuốc đi!”
Khương Huệ nhìn lại, hóa ra là một đại phu trẻ bị mắng.
Nhưng dường như hắn không tức giận, cúi đầu viết phương thuốc. Ánh mắt Khương Huệ dừng trên tay hắn, thấy rõ ràng hắn có sáu ngón tay.