Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 46: Sao băng?

Ở vùng ngoại ô phía nam Thiên Hải có một khu nghỉ dưỡng rộng lớn, người dân bình thường hoàn toàn không có cơ hội đến gần nơi này, bởi đây là trụ sở chính của băng đảng Huyết Lang. Nhìn từ bên ngoài, có lẽ nơi đây không khác gì khu nghỉ dưỡng thông thường, chỉ có điểm khác là có thêm một bức tường cao ba mét. Nhưng chỉ những ai có cơ hội bước vào bên trong mới thấy được sự khác biệt ở đây, chỉ riêng những trạm gác nghiêm ngặt đã đủ khiến người ta rùng mình.

Tòa nhà cao nhất trong khu nghỉ dưỡng trông giống ống khói thực chất là trạm quan sát, bên trong luôn có người túc trực, còn có cả tay bắn tỉa đến từ nước ngoài do nhà họ Lý đào tạo ẩn nấp.

Các băng đảng hiện đại đã thoát khỏi khuôn mẫu cũ, thay vì gọi chúng là băng đảng, không bằng nói đó là công ty mang tính chất băng đảng sẽ chính xác hơn. Khu nghỉ dưỡng này không phải không kinh doanh, chỉ là thực hiện chế độ hội viên nghiêm ngặt, chỉ những hội viên đã vượt qua sàng lọc nghiêm ngặt nhất mới có thể vào bên trong tận hưởng.

Ở đây, ai cũng có thể phung phí tiền bạc, gái đẹp, rượu ngon, ma tuý, cờ bạc... miễn là có tiền thì ở đây đều đáp ứng đủ nhu cầu.

Mỗi khi màn đêm xuống, khu nghỉ dưỡng sẽ mở cửa đón các quý ông tới vui chơi. Tuy nhiên trước khi vào, phải qua kiểm tra nghiêm ngặt, ngoại trừ thuộc hạ chính thức của nhà họ Lý, bất cứ ai cũng phải qua ba trạm kiểm soát. Nếu qua được thì người đó là đại gia, không qua được thì chỉ có thể trở thành xác chết. Sau lưng khu nghỉ dưỡng là biển cả mênh mông, bao nhiêu xác chết cũng không thể làm đầy nơi đó.

Lúc này hai người canh gác trên ống khói cảm thấy rất bất bình, những tên đầu gấu lớn nhỏ đều đang tận hưởng trong khu nghỉ dưỡng, chỉ có bọn họ là tay chân cấp dưới bị điều lên đây hít gió đêm lạnh lão.

"Mẹ kiếp, nếu ông đây cũng có thể trở thành đầu gấu nhỏ thì tốt biết mấy." Một tên tóc vàng cực kỳ bất mãn nói với đồng bọn.

Người kia trêu đùa: "Nếu mày trở thành đầu gấu nhỏ thì nhớ kéo tao lên luôn nha."

"Yên tâm đi, chỉ cần đi theo tao, mày sẽ không thiếu lợi ích." Tóc vàng vui mừng, thầm nghĩ dù mới gia nhập vài ngày mà đã có người muốn theo mình rồi, chẳng lẽ mình có số trời sinh mang khí chất bá vương?

Ngẩng nhìn bầu trời đêm, nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp khi trở thành đại ca, tóc vàng say sưa ngẫm nghĩ.

"Nhanh coi, sao băng. Đi ước thử xem." Tóc vàng dùng khuỷu tay huých người đàn em đầu tiên của mình, nghe nói ước vào lúc sao băng rất linh nghiệm, điều ước của mình là gì? Dĩ nhiên là trở thành đại ca.

"Sao băng?" Người kia nghi ngờ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy vật bay nhanh tiến tới, anh ta hoàn toàn choáng váng, miệng thốt lên tiếng hét: "Địch tập kích. Địch tập kích. Báo động nhanh."

Đâu phải sao băng, rõ ràng là vũ khí tầm xa. Rocket hay tên lửa? Hay là bom hạt nhân? Càng nghĩ càng hoảng sợ, vội vàng ấn tay lên còi báo động. Khoảnh khắc sau, tiếng còi vang lên khắp khu nghỉ dưỡng, tiếng báo động "Woo woo' phá vỡ sự yên tĩnh của đêm.

Rầm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, tên lửa kéo một đường dài trên bầu trời rồi phát nổ trong khu nghỉ dưỡng, ngọn lửa và sóng xung kích dữ dội bao trùm một nửa khu nghỉ dưỡng, sức công phá của quả tên lửa này còn nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa thì cả khu nghỉ dưỡng đã biến mất rồi.

"Xông lên." Lý Bảo Sơn vẫy tay, dẫn người lao xuống khu nghỉ dưỡng phía dưới, phải nhanh chóng kết thúc trận chiến. Bằng không một khi quân đội phản ứng lại, rắc rối sẽ đến với họ. Với số người này, cho dù mạnh hơn một chút cũng chẳng là cái thá gì khi đứng trước mặt đại quân trong quân đội.

Khi thấy viên đạn trong lòng bàn tay Từ Thiên Phong, Lý Bảo Sơn choáng ngợp, đồng thời cũng nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch, anh ta phải tự mình dẫn đầu xung phong, chỉ có liên tục đặt bản thân vào ranh giới sống chết mới có thể đạt được sức mạnh lớn hơn.

"Vút vút vút...' Vũ khí trên tay liên tục phun ra lửa, cuối cùng những tay chân sống sót sau đòn tên lửa cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trụ sở chính bị tấn công. Xét theo hỏa lực này, chắc chắn là người của quân đội đã ra tay.

Họ biết, với những tội ác mình gây ra, chỉ cần rơi vào tay quân đội thì chỉ có con đường chết. Vì vậy, họ phải kháng cự.

Bùm. Bùm. Bùm.

Tiếng súng vừa vang lên lập tức bị dập tắt bởi ngọn lửa, nơi đó cũng chợt lặng im.

Số lượng súng của băng đảng Huyết Lang hạn chế, vũ khí hạng nặng còn ít hơn nữa, sau đòn tên lửa vừa rồi, hơn một nửa người bị thương, Lý Hoa Dương may mắn thoát chết sau vụ nổ. Lúc này ông ta tổ chức người còn sống phản công, băng đảng Huyết Lang tồn tại hàng chục năm, không thể sụp đổ dưới tay mình.

Đạn có hạn, sau khi băn hết băng đạn cuối cùng, cuối cùng Lý Bảo Sơn cũng hiểu câu nói của Từ Thiên Phong. Đúng vậy, hỏa lực mạnh nhất cũng chỉ có thể kìm hãm kẻ địch tạm thời, chỉ khi nào bản thân mạnh mẽ mới thực sự mạnh mẽ. Giờ đây cả hai bên đều không còn đạn, hoàn toàn phải dựa vào tay không. Đối mặt với kẻ địch gấp hơn mình vô số lần, mười người không hề lùi bước, gầm lên xông vào đám đông.

"Ai dám tấn công băng đảng Huyết Lang của tôi?" Lý Hoa Dương gầm lên, cùng bốn đại chiến tướng bên cạnh xông ra. Ông ta vốn có tám đại chiến tướng, nhưng bốn người còn lại đã chết dưới đòn tên lửa, e rằng bây giờ ngay cả thi thể cũng không tìm được.