Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 11: Con trai của mẹ sẽ không làm mẹ thất vọng đâu!

Dùng bữa xong, Từ Thiên Phong cũng không thèm tắm rửa, lập tức gọi mười vệ sĩ xếp hàng ở sân sau.

Nghe tin cậu chủ sắp so tài với vệ sĩ, tất cả người giúp việc và vệ sĩ đều chạy đến xem. Phương Lan ngồi xuống bên cạnh, trong lòng có hơi mong đợi.

"Được rồi, nếu các anh có thể dùng bản lĩnh thực sự đánh bại tôi, tôi sẽ tăng lương cho các anh lên gấp mười!" Từ Thiên Phong nhìn về phía những người đàn ông cao lớn áo đen này, nói.

Tăng lương lên gấp mười lần? Ánh mắt của mười người lập tức tỏa sáng! Mức lương hiện tại của bọn họ đã rất cao, nếu tăng gấp mười lần thì cũng ngang ngửa với thủ lĩnh rồi!

"Cậu chủ, nếu chúng tôi làm cậu bị thương, cậu sẽ không trách chúng tôi chứ?" Đương nhiên sự cám dỗ của lương cao khó có thể cưỡng lại, nhưng nếu làm vị cậu chủ này bị thương, bọn họ sẽ không thể nào gánh nổi. Anh ta nói lời này với Từ Thiên Phong cũng là muốn nói cho Phương Lan nghe.

Sao Phương Lan có thể không nghe ra ẩn ý trong lời của vệ sĩ này, bà cười nói: "A Lực, chỉ cần không bị thương nặng, tôi sẽ không trách cậu!" Hừ, tên nhóc thối, con cứ khoác lác đi, đợi lát nữa bị những người này đánh tơi tả, răng rơi đầy đất thì đừng có mà xin tha!

Từ Thiên Phong nhìn vệ sĩ tên A Lực, mỉm cười: "Nếu ai có thể làm tôi bị thương, tôi sẽ cho người đó một phần trăm cổ phần của tập đoàn Thịnh Thế!"

Advertisement

Một phần trăm, với giá trị thị trường của tập đoàn Thịnh Thế, cũng là hơn năm trăm triệu!

Vừa nghe thấy lời này, mười người lập tức như được tiêm máu gà, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu. Phương Lan vỗ trán, trong lòng thầm mắng tên nhóc thối này điên rồi sao? Nhưng rồi nghĩ lại, con trai bà có ngốc không? Đương nhiên là không, nếu không nắm chắc tuyệt đối, sao thằng bé có thể nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ tên nhóc này thực sự có năng lực mạnh mẽ đến thế? Nếu đúng như vậy thì thật sự là tổ tiên hiển linh!

"Được rồi, bắt đầu đi. Đừng nói tôi không cho các anh cơ hội, tôi cho các anh ra tay trước!" Từ Thiên Phong chắp hai tay sau lưng, làm ra vẻ cao thủ. Hành động này của hắn ngay lập tức khiến tất cả các vệ sĩ tức giận, đây là một sự khinh thường trắng trợn! Bọn họ cũng không quan tâm người đứng trước mặt là ai, mà bắt đầu tản ra, bao vây Từ Thiên Phong.

Nhìn thấy tư thế của vệ sĩ, Phương Lan không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho con trai mình. Tên nhóc thối này, đánh thì cứ đánh đi, còn chắp tay sau lưng làm gì, chẳng khác nào đang muốn bị đánh.

"Lên!" A Lực vung tay, mười người lập tức xông lên, nắm đấm mạnh mẽ đánh về phía Từ Thiên Phong một cách không thương tiếc! Nhìn thấy nắm đấm của vệ sĩ sắp giáng xuống người con trai mình, Phương Lan sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, che mắt lại.

"Rầm, bịch, rầm..."

Advertisement

Sau một hồi tiếng vang động lớn vang lên, toàn bộ sân trở nên vô cùng yên tĩnh! Không có tiếng kêu la thảm thiết, cũng không có tiếng r3n rỉ đau đớn, chỉ có sự yên lặng vô tận!

Phương Lan hơi kinh ngạc, ngón tay hé ra một khe hở, chỉ thấy cả mười vệ sĩ đều nằm trên mặt đất. Có người ôm chân, có người ôm bụng, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn Từ Thiên Phong với ánh mắt khiếp sợ, không có ngoại lệ. Mà con trai bà vẫn chắp tay sau lưng, đứng nguyên vị trí cũ, như thể chưa từng cử động.

Nhóm vệ sĩ và người giúp việc đứng xem cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy Từ Thiên Phong di chuyển, không hiểu tại sao mười người đó lại ngã xuống đất. Chẳng lẽ trước đó bọn họ đã thương lượng với nhau rồi? Chuyện này không thể nào, mười người này được lựa chọn trực tiếp ngẫu nhiên từ đội vệ sĩ, cũng do chính bà chủ chọn ra.

Vậy chỉ có một lời giải thích, vị cậu chủ này nhất định là cao thủ trong cao thủ!

"Hả? Thiên Phong, con làm thế nào vậy?" Phương Lan lập tức chạy tới, giống như cô gái nhỏ kích động, từ khi nào con trai của bà trở nên lợi hại như vậy? Chẳng lẽ thật sự là tổ tiên hiển linh?

“Mẹ, con đã nói với mẹ rằng bọn họ không phải là đối thủ của con, bây giờ mẹ đã tin chưa?” Từ Thiên Phong mỉm cười với Phương Lan.

"Tin! Đương nhiên là mẹ tin rồi!" Trong mắt Phương Lan đầy những ngôi sao nhỏ, ánh mắt nhìn con trai tựa như một cô gái đang nhìn thần tượng của mình.

Lúc này, mười vệ sĩ cũng chật vật đứng dậy khỏi mặt đất. Mỗi người đều tự vén quần áo của mình lên, nơi vừa bị Từ Thiên Phong đánh đã bắt đầu sưng đỏ. Bọn họ cũng biết Từ Thiên Phong đã nương tay, nói cách khác chỉ muốn dạy dỗ mười người bọn họ. Nhìn vết thương trên người họ, mọi người càng tin tưởng mười vệ sĩ quả thực đã bị vị cậu chủ này đánh bại dễ dàng.

"Mọi người đều đi xuống bôi thuốc đi, nhớ làm tan vết bầm trước!" Từ Thiên Phong căn dặn bọn họ.

Mười người ngơ ngác nhìn Từ Thiên Phong, bọn họ còn đang đắm chìm trong sự thật mình bị Từ Thiên Phong đánh bại dễ dàng. Mãi đến khi người bên cạnh nhắc nhở, bọn họ mới gật đầu như vừa tỉnh mộng, được những người khác giúp đỡ, họ chán nản rời đi, lúc này bọn họ cảm thấy mình thật vô dụng.

"Con trai, mau nói cho mẹ biết, sao con lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy? Có phải con lén học võ công như ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’* đúng không?" Phương Lan vội vàng hỏi, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò.

*Quỳ Hoa Bảo Điển là bí kíp võ thuật thượng thặng trong thế giới kiếm hiệp Kim Dung.

Quỳ Hoa Bảo Điển? Sắc mặt Từ Thiên Phong cạn lời, cả ngày mẹ hắn xem kiểu phim truyền hình gì vậy…

“Mẹ, không phải trước đây con suýt bị người ta đánh chết sao, nên con tức giận bắt đầu dốc toàn lực luyện tập võ thuật. Ai mà biết con trai mẹ lại là kỳ tài võ thuật trăm năm có một chứ, mới vài ngày đã học xong môn võ này rồi!” Nếu mẹ hắn thích xem phim truyền hình thì cứ dùng kịch bản trong phim truyền hình để giải thích đi, cũng tránh được việc chính hắn cũng không biết giải thích thế nào.

“Thật sao?” Tuy lời giải thích này vô lý nhưng Phương Lan lại thực sự tin tưởng, tuy nhiên sau đó lại lộ ra vẻ lo lắng: “Con trai, con nói thật cho mẹ biết, võ công này có làm tổn thương cơ thể con không? Con cũng đừng vì học võ mà tự thiến, mẹ còn đang chờ ôm cháu đấy!”

Từ Thiên Phong thật sự bị người mẹ cực phẩm này đánh bại, xoa trán nói: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, con trai mẹ rất khỏe mạnh!"

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Phương Lan vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, sau đó vui vẻ chạy đi gọi điện thoại, chắc là đi báo tin cho cha già nhà mình.

Từ Thiên Phong tắm rửa xong, còn chưa kịp thay quần áo, Phương Lan đã đi tới gõ cửa: "Thiên Phong, không hay rồi, vệ sĩ trong nhà đều đã bỏ đi!"

“Sao lại như vậy?” Từ Thiên Phong tùy tiện mặc một bộ quần áo, vội vàng mở cửa, vẻ mặt lo lắng hỏi Phương Lan.

Phương Lan trợn mắt nhìn hắn, đập nhẹ vào hắn, oán trách nói: “Còn không phải do thằng nhóc thối con gây chuyện sao, con xử lý vệ sĩ của chúng ta nhanh gọn như vậy. Bọn họ đều cảm thấy bọn họ thật vô dụng, cho rằng không xứng đáng cầm đồng lương kia. Bây giờ đều xấu hổ không muốn tiếp tục làm việc, tốt nhất là con nhanh xuống khuyên nhủ bọn họ chút đi!”

Còn có chuyện như vậy? Từ Thiên Phong nhanh chóng theo Phương Lan xuống lầu đi vào sân. Một nhóm vệ sĩ đều đã thu dọn hành lý xong đặt dưới chân, cúi đầu không nói một lời đứng trong sân. Bầu không khí thất vọng bao trùm.

“Các anh quyết định xong rồi ư?” Từ Thiên Phong đi đến ngồi xuống một chiếc ghế trong sân, nhìn đám người trước mặt, nhẹ nhàng hỏi.

"Cậu chủ, chúng tôi thật sự không còn mặt mũi đứng ở nhà họ Từ nữa, chỉ cần cậu còn ở đây, chúng tôi cũng chỉ là những kẻ vô dụng ở nhà họ Từ. Xin hãy cậu chủ để chúng tôi giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng..." A Lực lấy hết can đảm đứng ra, nhưng vẻ mặt lại vô cùng mất mát.

"Ừ, với năng lực hiện tại của các anh, quả thực không thích hợp làm vệ sĩ!" Từ Thiên Phong gật đầu, cũng không nói gì đến tình cảm, hắn chỉ là nói ra sự thật mà thôi.

Phương Lan lặng lẽ đưa tay nhéo Từ Thiên Phong, tên nhóc này nói chuyện như vậy sao? Phần lớn những người này đều đã phục vụ nhà họ Từ hơn năm năm, không có công lao cũng có khổ lao, dù muốn để bọn họ đi cũng không thể đối xử tệ bạc.

Từ Thiên Phong khẽ cười với Phương Lan, quay đầu nhìn đám vệ sĩ đã càng xấu hổ hơn, nói: “Các anh đã đi theo nhà họ Từ nhiều năm, cứ để các anh đi như vậy, gia đình chúng tôi cũng cảm thấy áy náy. Tôi dự định thành lập một công ty bảo vệ, nếu các anh không chê thì có thể đến công ty bảo vệ làm việc, nhưng tất nhiên phải vượt qua sự đánh giá của tôi!”

Những người này làm vệ sĩ cho nhà họ Từ quả thực không thích hợp, nhưng làm bảo vệ có vũ trang chắc cũng không phải là vấn đề lớn, một số người có nền tảng tốt, nếu được đào tạo nói không chừng có thể trở thành trợ thủ tốt! Điều quan trọng nhất là những người này đều xem như là thân tín của nhà họ Từ, rất đáng tin cậy.

"Cậu chủ, chúng tôi..."

A Lực còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Từ Thiên Phong xua tay ngắt lời anh ta: “Các anh không cần nghĩ đây là bố thí, cho dù không cần các anh, tôi vẫn phải thuê người ở ngoài, các anh cũng biết tôi lười biếng, chẳng lẽ các anh không biết ngượng muốn nhìn thấy một cậu ấm ăn chơi như tôi làm việc vất vả để tuyển người sao?”

"Ha ha..." Nghe thấy Từ Thiên Phong nói bản thân là cậu ấm ăn chơi, tất cả mọi người không khỏi bật cười, bầu không khí nặng nề vừa rồi cũng biến mất vô hình.

“Được rồi, những người nguyện ý làm việc ở công ty bảo vệ thì đứng bên trái, những người không muốn thì đứng bên phải, tôi sẽ trả các anh một khoản trợ cấp thôi việc!”

Soạt, soạt! Toàn bộ hai mươi vệ sĩ đều đứng ở phía bên trái.

"Nếu tất cả mọi người đã quyết định đến công ty bảo vệ làm việc, vậy tạm thời ở lại nhà họ Từ trước, ngày mai tôi sẽ tìm một địa điểm mở công ty!" Từ Thiên Phong xua tay để vệ sĩ giải tán.

Nhìn con trai mình xử lý chuyện này một cách có trật tự, Phương Lan lén lau nước mắt, con trai bà đã thực sự trưởng thành, biết nghĩ cho người khác rồi!

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao lại khóc, chẳng lẽ mẹ không nỡ rời xa bọn họ sao?" Từ Thiên Phong mỉm cười với Phương Lan.

Phương Lan lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt v e gò má Từ Thiên Phong: "Mẹ không sao, thấy con đã thực sự trưởng thành, mẹ rất vui mừng!"

Bà đã nhiều đêm mất ngủ vì trằn trọc lo lắng cho đứa con này. Giờ đây con trai bà cuối cùng cũng đã trưởng thành, từ nay trở đi, đứa con này cũng là trụ cột của nhà họ Từ, không cần phải dựa vào ông già nhà bà chống đỡ mọi chuyện nữa! Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày này! Dù con trai có bướng bỉnh đến đâu, cho đến nay bọn họ cũng chưa bao giờ từ bỏ con trai mình, hiện giờ, sự kiên trì của bà cuối cùng đã được đền đáp!

"Mẹ yên tâm! Con trai của mẹ sẽ không làm mẹ thất vọng đâu!" Từ Thiên Phong ôm Phương Lan vào lòng, cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có này.

Dù trước đây hắn là ai thì bây giờ hắn chính là cậu chủ nhà họ Từ.