Bên trong này ngoại trừ sân khấu có ánh sáng, nơi khác đều rất mờ tối, Tư Hoàng đến cũng không có dẫn tới sự chú ý.
Ánh mắt mỗi người đều hướng đến sân khấu, học viên vừa mới diễn xuất đã kết thúc đi vào bên trong, để lại sân khấu trơ trọi chỉ còn chiếc xe lăn làm bằng gỗ, không bao lâu sau lại bị nam sinh tiếp theo đi đến ngồi lên.
Lần này nhân vật cần thử vai là một công tử thế gia hai chân tàn tật.
Thời gian dù sao đi qua quá lâu, Tư Hoàng cũng không nhớ rõ lời kịch trong bộ phim này, nhớ tới đời trước cô cũng là bởi vì bị Tư Trí Hàn một trận đòn roi đánh phát sốt, bỏ lỡ cơ hội thử vai lần này. Cuối cùng nhân vật xuất hiện không tính nhiều trong suốt bộ phim truyền hình ba mươi tập, lại xuyên suốt toàn bộ nội dung bộ phim, tên đầy đủ vẫn là bí ẩn,được người trong phim gọi là "Ngàn Cơ công tử", được nữ chủ gọi "A Khung", cuối cùng bị Tư Hoa đạt được.
Khi đó bộ phim truyền hình tên là ‘Hoàng Đồ’ này đạt được thành công lớn. Trên yến hội khánh công, Liễu đạo diễn đối mặt với ống kính, đã nói thẳng thắn: “Tư Hoa là một diễn viên xuất sắc, nhưng cũng chỉ là một diễn viên, cậu ấy biểu diễn ra... Cũng không phải là ‘Ngàn Cơ công tử’ trong lòng tôi. Có lẽ là tôi yêu cầu quá cao, dù sao cũng là một đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuổi, cuối cùng cũng không thể lý giải được Ngàn Cơ công tử, cũng không phải là Ngàn Cơ công tử.”
Không chỉ như thế, Liễu đạo diễn còn đề cập tới, mặc dù toàn bộ bộ phim truyền hình nam nữ chủ là một người khác, có thể nói riêng về sức quyến rũ cá nhân, không có người nào có thể so sánh với ‘Ngàn Cơ công tử’. Trên thực tế cũng là vì lý do này, cho dù Liễu đạo diễn nói Tư Hoa không có làm được đến ‘Ngàn Cơ công tử’ mà ông ấy muốn, vẫn như cũ vì nhân vật này lấy được thành công khổng lồ, là bước thứ nhất trên con đường trở thành ngôi sao của hắn.
Tư Hoàng khom người nói nhẹ với nữ sinh ngồi bên cạnh: “Quấy rầy một chút.”
Mặc dù bị người ta làm gián đoạn bản thân đang quan sát buổi biểu diễn thử vai, Lục Ninh Ninh cũng không tức giận, ngược lại bị giọng nói thấp thuần kia lung lay thần trí,
“Chuyện gì?” Cô nghiêng đầu.
Tư Hoàng mỉm cười thành khẩn, “Có thể cho tôi mượn kịch bản trong tay cô xem một chút được không?”
Lời nói của cô vừa mới dứt, kịch bản đã đưa đến trong tay cô.
Tư Hoàng: “Cảm ơn.”
Một lát sau, Lục Ninh Ninh mới bỗng nhiên hoàn hồn, kinh sợ chính mình thế nhưng nhìn chằm chằm người ta ngẩn người, thật sự là quá háo sắc! Hai gò má nóng lên hừng hực, chờ mấy phút đều không nghe thấy động tĩnh, cô nhịn không được vụng trộm nâng mắt nhìn, đối phương đang nghiêm túc xem kịch bản.
Cậu ấy đứng trong mờ tối một cách yên tĩnh, một tay nhàn nhã đút vào trong túi quần, một tay cầm kịch bản. Ngón tay thon dài trắng nõn giống như rơi trên phím đàn dương cầm đen trắng, mở rộng góc độ làm cho Lục Ninh Ninh cảm thấy cực kì xinh đẹp. Ánh mắt thuận theo tay hướng lên trên, không khỏi rơi đến khóe miệng khẽ nhếch của đối phương, Lục Ninh Ninh không nhận ra được bản thân đang nuốt nước bọt, bức bách ánh mắt của chính mình rời đi đôi môi của đối phương, lại một lần sa vào cặp mắt đang rũ xuống kia.
Ánh mắt của cậu ta nghiêm túc, khuôn mặt và lông mi rung động theo hàng chữ giữa trang sách, chuyên tâm giống như đang nhìn tình yêu sâu đậm của mình.
Thời gian trôi qua một cách im hơi lặng tiếng, cho đến lúc xem hết ‘Ngàn Cơ công tử’, Tư Hoàng trả lại kịch bản cho nữ sinh đáng yêu vẫn còn đang ngó chừng ngẩn người bên cạnh, “Cảm ơn.” Lần nữa nói cảm ơn.
“Không... Cô lỗ, dùng! Khụ khụ khụ, a!” Lục Ninh Ninh vừa mở miệng bị sặc nước miếng của bản thân. Bởi vì tiếng ho khan của cô, rước lấy ánh mắt bất mãn của vài vị giám khảo quay đầu lại, cả khuôn mặt Lục Ninh Ninh đỏ bừng vội vàng dùng tay che miệng.
May mà là cô bổ cứu đúng lúc, cho nên không có bị "Mời" ra ngoài.
Một bàn tay vỗ nhẹ sống lưng cô, Lục Ninh Ninh ngẩng đầu mạnh mẽ nhìn đến nam sinh đang mỉm cười với mình, đôi mắt của đối phương dường như biết nói, làm cho cô cảm nhận được sự bất đắc dĩ áy náy và an ủi của người đó.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến cho tiếng ho khan của Lục Ninh Ninh cũng yên tĩnh lại.
Tư Hoàng cũng lịch sự thu tay lại, cô không quên thân phận nam giới của mình.
Quan trọng hơn là cô chú ý tới bóng dáng của Liễu đạo diễn phía trước chuyển động, điều này có nghĩa là đối phương đã không còn hứng thú và tính nhẫn nại tiếp tục xem tiếp. Trên thực tế, thân là một đạo diễn có danh tiếng, ông ấy có thể kiên trì đích thân đến hiện trường thử vai đến ngày cuối cùng, nhất là trong tình huống đã dự định chọn Tư Hoa, đã đặc biệt khó gặp.
Lúc này trên sân khấu, học sinh thử vai mặc cổ trang giản dị màu trắng đang ngồi trên xe lăn, nhớ tới lời kịch: “Hưng vong của thiên hạ có liên quan gì đến ta? Các người tìm nhầm người rồi, đúng như các người chứng kiến, ta cũng chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi.”
Tướng mạo của nam sinh thanh tú, rất có hương vị của mỹ nam cổ điển, vì lần thử vai này tốn không ít công sức, không chỉ mặc đồ hóa trang đơn giản còn trang điểm trang nhã. Hắn ngồi trên xe lăn, nửa cúi thấp đầu dựa theo kịch bản, khiến người ta thấy không rõ tâm tình trong mắt hắn. Nhưng lông mày nhíu nhẹ của hắn và cái mím môi, không chỗ nào không hiện ra nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh.
Thiếu niên còn chưa đội quán*, bất luận là tướng mạo hay thân hình đều có vẻ đơn bạc, giọng nói tự giễu và vẻ mặt kiên cường ẩn nhẫn phối hợp tạo ra nỗi u buồn làm lòng người đau đớn.
(*) Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠.
Đúng vậy! Làm sao không làm lòng người đồng tình đau đớn cho được? Trong nội dung vở kịch Ngàn Cơ công tử là huyết mạch cuối cùng của lánh đời Ngàn Cơ môn, lại mất người thân từ nhỏ, hai chân tàn tật, hai tai bị điếc!
Trong ánh sáng lờ mờ, không ai phát hiện Liễu đạo diễn ngồi trong ban giám khảo đang nhăn lông mày lại sít sao, vẻ mặt kia giống như là không thể chịu được cảnh trước mắt, cuối cùng đứng lên chuẩn bị rời đi.
Động tác này của ông ấy dẫn tới tất cả sự chú ý của tất cả mọi người, thế nhưng một tiếng “Ha!” kế tiếp. Tiếng cười không kiên nhẫn lại cướp đi sự chú ý của mọi người, kể cả Liễu đạo diễn.
“Người ở đâu nói nhảm nhiều như vậy, bảo ngươi đi thì đi!” tiếp theo tiếng cười không kiên nhẫn là tiếng hô, giọng nói trong sáng, âm cuối tăng lên của nó, trong đầu mọi người liền hiện ra một hình tượng vừa bá đạo vừa ngạo.
“Đát, đát, đát - -” tiếng bước chân trầm thấp có nhịp từ hành lang trong thính phòng truyền đến.
Tình cảnh yên tĩnh.
Nam sinh thử vai trên sân khấu từ lúc tiếng kêu vang lên, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh.
Thân ảnh mơ hồ càng ngày càng gần, đầu tiên là một đôi chân dài thẳng tắp, từ trong ánh sáng xem đôi chân đi đường, mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác quái dị nói không nên lời. Chỉ có Liễu đạo diễn vừa mới đứng dậy, ánh mắt sáng lên, sau đó sắc mặt nghiêm túc.
Quy luật của bước chân này, là bước chân của vương thất cổ đại. Chỉ có hoàng thất mới có thể làm, không chỉ là quy củ dạy bảo của hoàng thất, cũng bởi vì quần áo ăn mặc của hoàng thất nặng nề mà tôn quý, dưới sự trở ngại của vạt áo, muốn đi đẹp mắt lại thuận tiện, chỉ có thể đi như vậy.
Đứa trẻ này...
Liễu đạo diễn nhìn chằm chằm vào Tư Hoàng người cuối cùng lộ ra cả người trước ánh đèn sân khấu, coi như ông kiến thức rộng rãi, cũng sợ hãi than dưới tướng mại của đối phương. Ngay sau đó sự chú ý của ông đều bị hấp dẫn bởi cử chỉ và vẻ mặt của đối phương, con mắt càng mở càng lớn, một giây đều không rời khỏi Tư Hoàng.
Lúc này Tư Hoàng vẫy nhẹ tay, không kiên nhẫn nghiêng mắt nhìn về phía nam sinh trên sân khấu. Sau đó duỗi tay vẫy vẫy không khí phía dưới, tiếp theo nhấc chân bước lên bậc thang sân khấu... Mọi người trừng mắt kinh hãi, bọn họ trong một giây kia đã thấy rõ - - Tư Hoàng duỗi tay vung lên là vạt áo cổ đại không tồn tại.
“Ánh mắt này của ngươi là có ý gì! Nhìn thấy bổn điện hạ còn không biết quỳ xuống hành lễ!” Tư Hoàng đột nhiên dừng cách nam sinh 2m, giống như chứng kiến ánh mắt nào đó không tốt của nam sinh, lông mày nhăn lại, lập tức cười rộ lên một cách tà ác: “Ha, bổn điện hạ thế nhưng quên mất, kẻ tàn phế như ngươi cho dù muốn quỳ cũng quỳ không được.”
“Ngậm... Ngậm miệng!” Nam sinh nghe được lời kịch đã được nghe không biết bao nhiêu lần, trả lời theo bản năng.
Giọng nói thẹn quá hóa giận này, phù hợp với hình tượng hắn biểu hiện ra ngoài.
“Ngô!” Tư Hoàng giống như chịu một đòn nghiêm trọng, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, cổ họng chuyển động một chút, miễn cưỡng nuốt xuống máu đang muốn trào ra.
Thân thể cô lung lay, ngẩng đầu lên ngay lập tức, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nam sinh, một đôi mắt thâm thúy đen tối, sát khí quấn quanh.
Hắn là thái tử của Phượng Triều, là công tử bột tùy hứng, cũng có sự tôn quý cao ngạo từ trong xương của hoàng tộc, vì vậy hắn không cho phép bản thân hộc máu trước mặt một kẻ tàn phế, lại càng không cho phép một kẻ tàn phế xúc phạm đến mình! Nếu dám xúc phạm, phải chết!
Nam sinh trên xe lăn bị đôi mắt bí hiểm của Tư Hoàng đe dọa, thế nhưng bị dọa đến mức sắc mặt tái xanh. Một giây này hắn nên cảm thấy may mắn chính mình đang ngồi trên xe lăn, nếu không nhất định sẽ xụi lơ toàn thân xụi lơ ngã xuống đất, chắc chắn sẽ khó xem hơn dáng vẻ bây giờ.
Nam sinh thậm chí xuất hiện ảo giác, cảnh tượng được miêu tả bằng chữ trong kịch bản như đang ở trước mắt, thiếu niên bất cứ lúc nào cũng có thể hạ lệnh chém đầu mình này chính là thái tử Phượng Thương của Phượng Triều, trên người mặc một bộ y bào màu tím lộng lẫy thêu hắc long tử, đầu đội mào, một thân khí chất tôn quý của hoàng thất, ngông nghênh bất khuất.
“Pằng pằng pằng!” Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên cắt đứt sự trầm tĩnh này.
Mọi người giống như vừa mới tỉnh mộng, lại nhìn về phía thái tử Phượng Triều trên sân khấu... A không! Là một nam sinh tuổi không lớn lắm.
“Oa! Cậu ấy thật là đẹp trai!”
“Tôi thế nhưng lúc nãy không có chú ý tới gương mặt của cậu ấy!”
“... Tôi còn tưởng rằng cậu ấy thật muốn giết người, cảm giác của tôi sai sao?”
“Tôi cũng vậy có ảo giác giống như vậy.”
Không trách bọn họ cho rằng đó là ảo giác.
Bởi vì lúc tiếng cỗ tay của Liễu đạo diễn vang lên, khuôn mặt Tư Hoàng liền giãn ra, bất luận là ai cũng không thể thấy thiếu niên yên tĩnh và người khí thế bá đạo xen lẫn sát khí vừa nãy là một người, thế nhưng chỗ đứng hiện tại của Tư Hoàng và thực tế đều nói cho bọn họ biết - - đây là cùng một người!