Trùng Sinh Nữ Phụ Cặn Bã

Chương 24: Đường dài biết nhân tâm

Edit:ngocthuybachdang

"Lớn mật!" Ngại cho Lâm công công ở bên cạnh, Sương Mai không tốt phát tác, mà bộ mặt sớm phẫn nộ đến vặn vẹo, năm ngón tay khảm nhập lòng bàn tay, đau đớn truyền tới tâm.

"Tỷ tỷ không nên ép muội muội, như vậy để tỷ nguôi giận, không lại trách oán mẫu thân, vậy Tịch Nhi liền quỳ." Chỉ nghe “soạt " một tiếng, mọi người đều không nghĩ tới, Tô Cận Tịch đại tiểu thư  sống an nhàn sung sướng, nhưng lại vì không muốn mẫu thân mất mặt, mà trước công chúng bị Lâm Nghiên bức quỳ xuống.

Lâm Nghiên xem nàng chậm rãi quỳ xuống, tháo mạng che mặt, ánh mắt dần dần nheo lại, mà dư quang... Lại thoáng nhìn, chẳng biết Thiếu Thi Trạch đã bình tĩnh đứng ở trong góc từ lúc nào.

... Quá khoa trương lại giả tạo.

Lâm Nghiên mí mắt giật giật, xem như kiến thức. Vì lại thiếu một điểm khoa trương lại giả tạo, ngẩng đầu, nàng hướng tới ánh mắt lạnh như băng của Thiếu Thi Trạch nhợt nhạt cười.

Đúng vậy, Tướng phủ đại tiểu thư ngoan độc, làm cho bản thân muội muội ở trước cửa hoàng  thành trước mặt mọi người quỳ xuống, tin tức này rất nhanh sẽ oanh động cả thành Vinh An, trở thành đầu đề hấp dẫn.

Danh hiệu nữ phụ cặn bã nàng coi như là ngồi yên rồi.

Lâm Nghiên im lặng, lôi kéo Thanh Mộc liền đi theo tiểu thái giám hướng về đại điện.

Lúc nghiêng người đi qua Thiếu Thi Trạch, Lâm Nghiên cố ý thoáng lệch kéo ra một chút khoảng cách. Dù sao dựa theo tính cách trung khuyển của hắn, nói không chừng nhân lúc này, sẽ bất ngờ cho bản thân một đao.

Không đúng... Hơ hơ, nàng vừa rồi tiểu tâm phòng bị, giống như nghe được hắn hỏi, "Mặt của ngươi thế nào?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị gió thổi bay, hoặc nhẹ như lông hồng làm cho người ta sinh ra ảo giác. Lâm Nghiên sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn thoáng qua bóng lưng hắn, đoán là bản thân nghe lầm rồi.

"Còn đau đi? Về sau gặp loại sự tình này, ta không cần ngươi tới chắn, ngươi tiểu thân thể, sao có thể chống lại độc phụ kia." Lâm Nghiên đưa tay chạm vào gương mặt nóng bừng của Thanh Mộc, tâm trầm xuống.

Nàng không rõ, vì sao có người sẽ đối chính mình như vậy tri kỷ, thay nàng chắn bàn tay, nàng ở hiện đại sống hai mươi mấy năm, cũng chưa gặp qua chuyện tốt như vậy.

Lúc này trở lại cổ đại, tự nhiên lại bắt đầu tin tưởng giữa người với người không ràng buộc trả giá  . Lâm Nghiên nghĩ không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Tiểu thư nếu thật đau lòng Thanh Mộc, sao còn có thể cười." Thanh Mộc thấy tiểu thư rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười, giả bộ giận dữ.

"Này, ngươi không có nghe nói có câu... Giận quá thành cười? Hơn nữa, xem nữ nhi của tiện nhân kia quỳ gối trước mặt chúng ta, tạm tha thứ nàng, lần sau lại tính sổ." Lâm Nghiên nghẹn cười, hào sảng vỗ vỗ vai nàng.

"Được rồi, tiểu thư lát nữa nhìn đến Thần Phi nhất định phải cẩn thận, chớ tùy hứng giống vừa rồi." Thanh Mộc lại bắt đầu dong dài.

Mà Lâm Nghiên, giống như bắt đầu có thể nghe được lời nàng nói. Với nàng mà nói, ở trong này, nàng là thân nhân duy nhất của nàng. Một người duy nhất không cần mỗi ngày đề phòng.

"Đại tiểu thư tính tình ngay thẳng, thật là làm người ta thích, nói vậy Thần Phi nương nương sẽ không khó xử." Tiểu thái giám dẫn đường nhịn không được chen miệng nói.

"... Ta hiện tại là muốn đi gặp Thần Phi?" Lâm Nghiên luôn luôn tức giận, từ đầu liền không có nghe được lời nói của tiểu thái giám, chỉ biết là giờ phút này không ở trước mặt người Tướng phủ, nàng liền vừa lòng  . Chẳng qua hiện tại mới phát hiện, bản thân phải đi gặp Thần Phi.

Cái quỷ gì? Chẳng lẽ là vừa mới ở trong yến hội tức giận còn chưa có tiêu hết...

Lâm Nghiên nuốt ngụm nước miếng, bước chân bắt đầu thả chậm.

Tiểu thái giám thấy tình thế như vậy liền quay lại, thấy nàng vẻ mặt thật là bi tráng, không khỏi an ủi cười nói, "Đại tiểu thư yên tâm, Thần Phi luôn luôn đối người hiền lành."

Lâm Nghiên căn bản sẽ không yên tâm, mà lúc này mã nhập hiệp đạo, không thể không đi, nhiều nhất gặp chiêu phá chiêu. Nàng cũng không tin, nàng đường đường một giới tri thức, có thể luôn đấu không lại nhóm người cổ đại này.

Đi một hồi, tiểu thái giám dặn Thanh Mộc ở ngoài chờ, dẫn Lâm Nghiên tiếp tục đi vào trong Kỳ Vân điện tràn ngập hương hoa.

Tiến điện, nhiều loại hoa đua sắc, hương khí lưu chuyển, một đám cung nữ ăn mặc trang nhã, mặt mỉm cười, xem cảnh tượng, Lâm Nghiên có cảm giác như xâm nhập cấm địa.

"Không cần câu thúc, ban thưởng ngồi." Lâm Nghiên còn chưa có phản ứng kịp, đã vào nội cung, Thần Phi nương nương rất xa nghe được nàng đến, vội vàng sai hạ nhân mang ghế ngồi.

Lâm Nghiên cảm thấy bản thân hẳn là hành lễ, cũng không tưởng, lúc này Thần Phi đã nhiệt tình chuẩn bị chỗ ngồi cho nàng.

Tiểu thái giám lại ở bên tai Thần Phi xì xào bàn tán một phen.

Lâm Nghiên không biết làm sao, mới vừa rồi ở trong yến hội, thái độ của nàng cũng không phải thế này. Sao lúc này giống thay đổi thành một người khác?

Mỹ nhân độc ác? 

"Lâm Nghiên?" Thần Phi giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, thuận thế kéo tay nàng, giống như không để ý vết sẹo trên mặt nàng.

Lâm Nghiên cảm thấy nơi này có khó hiểu.

Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp.

Thần Phi là... Gian vẫn là trộm? Lâm Nghiên giựt giựt khóe miệng, này xem cũng không giống như là Bách Hợp (đồng tính nữ)?

"Ngươi đứa nhỏ này huệ chất lan tâm, bản cung thật sự là càng xem càng thích, nhất là hôm nay ngươi vì bản cung làm thơ, bản cung mặc dù ở trên điện chưa từng khích lệ ngươi, nhưng là bản cung tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi." Nói xong, Thần Phi vừa lòng cười cười, vẫy tay đi lại, vài cung nữ đứng bên cạnh ào ào mở ra hộp châu báu trong tay.

Hộp báu khắc hoa  , vàng bạc trâm cài, ngọc bội … tản mát ra ánh sáng mê người.

Châu báu sáng lấp lánh...

"Nương nương... Tán thưởng, nhưng mà lễ quá nặng, thần nữ có ngượng." Lâm Nghiên thấy châu quang bảo khí, vội vàng chối từ, đầu tiên là khen nàng, còn thưởng lớn như vậy, tuy rằng... Nàng rất muốn nhận, nhưng là thấy thế nào đều cảm thấy đây là một cái hố.

Trên thực tế, như Lâm Nghiên suy nghĩ, đây cũng là chuyện xấu, Lâm Nghiên không biết, trong yến hội buổi tối bản thân đọc bài thơ của Lý Duyên Niên, ngocthuybachdang vốn là dùng để hình dung, mỹ nhân phá thiên quân vạn mã, chiếm lấy tâm của Quân Vương. Nếu ở hiện đại, tự nhiên cũng chỉ dùng để đơn thuần hình dung mỹ nhân, nhưng mà cổ nhân lý giải, nó đúng như ý nghĩa về mặt câu chữ. Mọi người đều biết ý tứ như vậy mà Lâm Nghiên còn trước công chúng đọc ra bài thơ này để hình dung Thần Phi, tự nhiên là ai nghe xong đều không vừa ý.

Nhất là... Hoàng đế, tuy rằng bởi vì Hoàng đế trời sinh nhân từ hiền lành, không đáng truy cứu.

Nhưng nhiều người như vậy, trừ bỏ Thần Phi, tuy rằng nàng khi đó khẳng định rửa sạch hiềm nghi, làm bộ như trong sạch vô tội, nhưng là mặc cho ai như vậy khen sức quyến rũ của nữ nhân, đối phương đều sẽ âm thầm vui vẻ.

Huống hồ, này âm thầm còn có một tầng chính là, Thần Phi vốn là ái nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, lại luôn luôn dã tâm bừng bừng tưởng sinh ra Long tự, ngồi lên ngôi hoàng hậu, củng cố địa vị gia tộc. Mà lúc này Lâm Nghiên cả gan nói ra những lời này, chính hợp tâm ý Thần Phi, lại thấy bản thân phụ thân trước mặt mọi người ở trong yến hội cùng nàng một người xướng mặt đen một người xướng mặt trắng. Lâm Nghiên vốn là thân phận đặc thù, cùng Tướng phủ không hề giải oán, cho nên liền bắt đầu nghi hoặc nàng là không phải người mà phụ thân tuyển chọn.