Trùng Sinh Nữ Phụ Cặn Bã

Chương 19: Hoàng thượng mắt chú ý chút

Edit:ngocthuybachdang.

Lâm Nghiên vừa ngồi xuống, bởi vì có nhiều cung nữ và gã sai vặt, quần áo lại đơn giản, trong điện những người khác là không chú ý tới có gì khác thường, nhưng là bên cạnh Thừa Tướng cùng Tướng phủ phu nhân, trong lòng lại đột nhiên lộp bộp một chút. Lâm Nghiên cách mạng che mặt có thể cảm thấy bọn họ khó chịu, đại khái là không nghĩ tới nàng sẽ đến.

Sương Mai sắc mặt hiển nhiên dần dần có chút khó coi, lại ngại ánh mắt của Thừa Tướng, lại không tốt phát tác, cứ tiếp tục coi như không thấy được.

Một bên, Tô Cận Tịch vẫn đắm chìm trong nụ cười của hoàng thượng đối bản thân, không thể tự thoát ra được, chắc cũng đã quên khoảng khắc kinh hồn trên xe ngựa bị Lâm Nghiên đe dọa rồi.

Lâm Nghiên cũng không thèm quan tâm xem ai chú ý nàng  , bởi vì nàng danh chính ngôn thuận, rốt cục thuận lợi hỗn vào được.

Mà nàng hôm nay hao hết tâm tư trà trộn vào đến, vì không có lúc nào là... Quyết không buông tha một cơ hội có thể cho nữ chủ xấu mặt!

Nghĩ đến Tô Cẩn Tịch hao tốn khổ tâm hại bản thân, mà nàng đau khổ chờ đợi cơ hội tiến cung biểu hiện rốt cục đến, nhất định sẽ kềm nén không được bản thân triển lãm tài nghệ, mà nàng liền phụ trách...

Hừ hừ ~ Lâm Nghiên biểu cảm luôn luôn thật yên lặng  , mơ hồ lộ ra một cái răng khểnh tà ác.

"Nghe nói Tướng phủ đại tiểu thư tài mạo song toàn. Hôm nay khó gặp, không bằng nhân ngày hội này, triển lãm một hai, làm cho chúng ta cũng có thể may mắn được thưởng thức  ." Trên bàn tiệc, từ trước đến nay Đại Lý Tự khanh vẫn hay nịnh nọt, không cẩn thận quan sát đến thánh thượng ánh mắt, nhưng lại dừng ở chỗ Tô Cận Tịch, ước chừng chính là bị mĩ mạo của giai nhân khuynh đảo, liền tự cho là biết thánh ý đứng lên đề nghị nói.

Chính là hắn lại không biết, ánh mắt dừng lại là thật, nhưng mông ngựa liền vuốt sai lầm rồi, lại nói toàn trường quan to quý tộc đều cho rằng Tô Cận Tịch là Tướng phủ đại tiểu thư, liền ngay cả... Tướng phủ cùng Tô Cận Tịch nàng cũng là như vậy cho rằng. Cho nên, lúc nàng nghe thấy câu nói đó, đã chuẩn bị ngượng ngùng thản nhiên đứng lên đáp ứng.

Mà lúc này, lại bị Lâm Nghiên mạnh mẽ lớn tiếng doạ người  , "Thật sự là lời người đáng sợ, tiểu nữ tử từ nhỏ dưỡng ở khuê phòng, tài thô học thiển, không biết đại nhân từ đâu nghe nói?"

Lâm Nghiên thanh âm vang dội vừa hạ, trong đại điện ánh mắt nhất thời tề tụ đến trên thân thể nàng, một ít các phu nhân tuổi khá lớn nhìn nàng, giật mình ước chừng là nghĩ tới cái gì, âm thầm lén nghị luận lên.

"Người kia là ai?"

"Mang theo cái mạng che mặt, thần thần bí bí, sẽ không là xấu không thể gặp người đi?"

"Nàng là Tướng phủ đại tiểu thư? Nghe nói đại tiểu thư là Lâm gia hậu nhân, quả thế..."

Lúc này Tô Cận Tịch đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, không khác gì sắc mặt mẹ nàng.

"Nghiên Nhi!" Một bên, Thừa Tướng thanh âm trầm thấp cảnh cáo nàng một tiếng, Lâm Nghiên giống như là lần đầu tiên nghe Thừa Tướng kêu bản thân, cũng là cực nhanh đáp lại một câu, "Phụ thân, nữ nhi nói không đúng sao? Tài mạo song toàn chính là Nghiên Nhi muội muội, vừa rồi vị đại nhân này nói sai rồi."

"Vậy thì từ nhị tiểu thư thay thế đi." Trên đại điện, tiếng nói thanh nhã của Sở Duy Ngọc làm cho người ta như tẩm gió xuân truyền đến, vừa vặn hóa giải cục diện xấu hổ này.

Lâm Nghiên khẽ ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải đôi mắt ý vị sâu xa của hắn.

Giống như thoáng nhìn qua, giống như xem mà không phải xem.

Lâm Nghiên vốn tự tin mười phần, bị ánh mắt này trành, trong lòng không khỏi run rẩy, nhưng mà làm cho nàng an tâm chính là cuối cùng ánh mắt của hắn vẫn là ngừng ở trên người Tô Cận Tịch.

Hoàng thượng nhưng là thật hăng hái, sợ cũng là bị ánh sáng của nữ chủ Tô Cận Tịch mê mắt đi. Dù sao, tại cổ đại, Đế Vương là đại boss, cho nên... Luận địa vị của nam chủ, thực lực của hắn phải áp Thiếu Thi Trạch.

Lâm Nghiên thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không hiểu một trận tâm lạnh, lườm Sở Duy Ngọc cao cao tại thượng, gương mặt hoàn mỹ vô cùng, rõ là... Vì sao người này muốn mang một trương mặt giống với thần tượng của bản thân.

"Thần nữ vinh hạnh cực kỳ, đặc biệt dâng lên một điệu múa Nghê Thường Vũ Y." Tô Cận Tịch bị Hoàng đế vừa đúng giải vây, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, thanh âm nghe qua làm cho người ta thoải mái vui mừng, ngocthuybachdang trên yến hội vừa rồi một hồi xôn xao, cũng dần dần bình ổn, mọi người ào ào ngừng thở, cùng đợi xem xét tài năng nhảy tuyệt thế của tài nữ.

Chỉ thấy nàng cởi áo khoác, lập tức váy dài xa hoa màu tím nhạt liền đập vào ánh mắt mọi người, làm nổi bật lên dáng người thướt tha.

Hóa ra sớm có chuẩn bị, Lâm Nghiên híp mắt, nội tâm nói thầm, khóe miệng tự nhiên gợi lên độ cong, là cái loại độ cong phẫn uất cực kỳ khó chịu.

Tự nhiên thanh thản tiêu sái đến giữa điện, âm nhạc lên, Tô Cận Tịch nhẹ nhàng hít một hơi, phối hợp tiếng nhạc, bắt đầu duỗi ra tay ngọc thon dài, ống tay áo tuỳ ý theo động tác của nàng mà nhẹ nhàng nhảy múa, cùng nhau rơi xuống, nửa che nửa đậy, xoay tròn toát ra, mỗi một bước chân, mỗi một nụ cười tươi tắn, đều lộ ra hơi thở phiêu dật chọc người.

Quả nhiên, kỹ thuật nhảy như vậy, dáng người dung mạo như vậy, Vinh An đệ nhất mỹ nữ hoàn toàn xứng đáng.

Lâm Nghiên cũng theo cảm xúc của đại chúng bị kỹ thuật nhảy hấp dẫn, cho đến khi tiếng nhạc vang lên một nửa, dừng lại một chút là lúc, nàng mới phản ứng kịp.

Mà Tô Cận Tịch biểu cảm tự nhiên, hướng tới chỗ thánh thượng vứt một nụ cười ngượng ngùng dụ dỗ động lòng người.

Mẹ nó! Bản thân cũng thất thần, Lâm Nghiên bị ánh mắt và sự đắc ý của nàng làm cho lóa mắt. Lúc phản ứng kịp, hận không thể thưởng bản thân mấy bàn tay, hít sâu, tỉnh táo lại, tối nay là đến làm gì? Làm nữ chủ xấu mặt.

Lặp lại lần nữa, làm nữ chủ xấu mặt...

Lại lặp lại một lần, làm nữ chủ xấu mặt!

Bình phục tâm tình, thuận tiện liếc trộm vài lần tình huống trong điện, lúc đó trong đại điện, một đám người nhưng lại đều thần kỳ nhất trí, ào ào xem mê mẩn, Hoàng đế càng là hưởng thụ nhìn không chuyển mắt.

Hoàng thượng ngài ánh mắt thanh tỉnh chút..

Bầu không khí tốt, cơ hội tốt, một chút cười âm trầm trèo lên khóe miệng Lâm Nghiên, từ từ nở hoa, yên lặng vươn một bàn tay tới mâm đựng trái cây trước mặt lấy một quả quýt, thừa dịp không có người chú ý, lặng lẽ để tay xuống gầm bàn, tiện đà dùng sức ném ra, chỉ thấy quả quýt tròn vo lăn đến chỗ Tô Cận Tịch.

Toàn bộ quá trình hành văn liền mạch lưu loát, không hề tỳ vết.

Tô Cận Tịch đang tập trung khiêu vũ, tự nhiên là không ý thức được điểm này, vừa đúng một cái xoay người, một chân giẫm lên, trong phút chốc, thắt lưng bất ổn, cả kinh, cả người giống như ngã xuống, hẳn là chổng vó.

Mọi người thấy nàng có xu thế ngã xuống, ào ào hoảng sợ, ai ôi một tiếng, trong đó Lâm Nghiên cũng đứng lên ai ôi cực kỳ khoa trương.

Nhưng mà dưới khuôn mặt sốt ruột của nàng, sớm vui vẻ ra mặt, nhớ năm đó thi thể dục,ngocthuybachdang cầm bóng tròn mà còn có thể ném ra ngoài, hôm nay lại có thể trăm phát trăm trúng, quả nhiên Thượng Đế là chiếu cố nữ phụ làm chuyện xấu.

Lên mặt ánh mắt đảo chung quanh, dư quang không cẩn thận nhìn đến Hoàng đế trên điện.

Lâm Nghiên nhất thời sửng sốt, tình huống gì? Hoàng đế chúng ta vừa rồi xem cực kỳ nhập thần, lại giống như không có bị tình huống đột phát làm kinh đến, hoặc chính là hỉ nộ không hiện ra mặt? Giờ phút này còn lạnh nhạt cầm lấy ly rượu, biểu cảm chưa biến, giống như là không thấy được.

Chẳng lẽ là còn không có phản ứng kịp?